Lạc Đạn Đạn nhìn thần trí bà nội không quá thanh tỉnh, nghĩ đến ngày tháng khi người một nhà còn ở bên nhau đã qua, ánh mắt cô liền càng thêm tối sầm.
Cô chọc một khối bánh kem đút vào miệng mình, hương vị nếm ra là đắng chát.
Nhưng là cô cố nén nuốt vào bụng, bởi vì bà nội nhìn, cô muốn cười, vẫn luôn muốn cười.
...
Lăng Tử Mạt thấy hắn rất vội, vì thế buông chiếc đũa.
"Em ăn xong rồi, nếu như anh bận thì đi làm việc của anh đi, em tự mình kêu xe trở về được rồi."
Ăn no sau cô giống như càng mệt mỏi, cô giơ tay ấn ấn đường.
Dục nhìn ra được cô thực mỏi mệt, anh thanh toán hóa đơn, sau đó có chút đau lòng nói.
"Quay xong bộ phim này em cũng đừng quay nữa, em có thể làm chuyện em thích."
Lăng Tử Mạt nhìn thời gian: "Kỳ thật em rất thích đóng phim, đóng phim không giống với cuộc sống, cảm nhận tình cảm khác biệt, đắp nặn nên những nhân vật khác nhau, rất có ý tứ."