WebNovelMẹ Kế50.00%

Chương 1

"Từ nay mày phải gọi em ấy là mẹ"

"Buồn cười, ông tự đi mà gọi"

Lưu Văn tức giận đứng dậy, lúc rời đi còn ác ý trừng mắt với người thiếu niên đang ngồi bên cạnh cha của mình. Tống Diệu Hiên trong lòng thầm mắng Lưu Văn cả nghìn lần sau đó giả vờ sợ hãi nép vào lòng ngực của người đàn ông lớn tuổi.

Ông ta là Lưu Húc, đã trải qua một đời vợ và có một đứa con trai đã trưởng thành. Hồi còn trẻ ông ta nổi tiếng với bản tính đào hoa của mình, sau này khi vợ mất ông ta càng bộc lộ bản tính ra mà không cần kiêng nệ. Ông ta có một người con trai tên Lưu Văn, con trai và Lưu Húc từ rất lâu đã không hợp nhau. Ở chung trong một căn nhà, việc ai nấy làm, cuộc sống của ai nấy ở hoàn toàn không hề đụng chạm đến nhau.

Hơn một năm trước Lưu Húc gặp gỡ được một cậu trai trẻ tên Tống Diệu Hiên, người này đang làm cho công ty của ông. Với vẻ ngoài xinh đẹp kia ngay lặp tức Lưu Húc đã bị hấp dẫn, ông ta say mê Tống Diệu Hiên đến điên đảo, đem đến rất nhiều quà cáp quý giá cùng những lời ngon ngọt. Tống Diệu Hiên vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã rất cực khổ để trang trải cuộc sống, trước mặt là món hời to như thế cùng với lời hứa sẽ yêu thương cậu, Tống Diệu Hiên gật đầu đồng ý theo ông ta.

"Ta phải trở lại công ty rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi, cần gì thì nói với quản gia"

"Em biết rồi"

Tống Diệu Hiên ngoan ngoãn tiễn Lưu Húc ra ngoài cửa, sau đó cậu quay lại mỉm cười với bác quản gia. Người quản gia già cúi đầu dẫn cậu đi lên một căn phòng ở tầng hai của ngôi nhà, căn phòng này được Lưu Húc đặc biệt chuẩn bị cho Tống Diệu Hiên.

"Cậu xem có gì muốn thay đổi thì báo cho tôi"

"Được, cảm ơn bác"

Quản gia cúi đầu lui ra ngoài, Tống Diệu Hiên lười biếng ngả người xuống giường phía sau. Tận hưởng cảm giác thoải mái từ chiếc nệm cao cấp mang lại, chẳng mấy chốc cậu thiếp đi với sự mệt mỏi. Từ nay Tống Diệu Hiên cậu không cần phải làm việc vất vả nữa, từ nay cậu sẽ có thể cảm nhận được tình cảm của người khác dành cho mình.

Buổi tối Lưu Húc trở về liền đánh thức cậu dậy để dùng cơm, bàn ăn còn có thêm một Lưu Văn. Tống Diệu Hiên cảm thấy mỹ thực trước mặt mình giờ phút này đều trở thành một vũng bùn nhão, cực kỳ khó nuốt. Không biết vì lý do gì mà Tống Diệu Hiên không tài nào có thể thở chung một bầu không khí với Lưu Văn, người này lúc nào cũng toả ra một luồng khí lạnh khiết người ta rét lạnh.

Tống Diệu Hiên bỏ đũa xuống, cậu cầm ly nước kế bên lên uống một ngụm, cái cổ trắng ngần ngước lên lộ ra yết hầu chuyển động lên xuống. Một đường nước chảy xuống từ miệng cậu, chảy qua cằm rồi xuống cổ. Tất cả đều được Lưu Văn ngồi đối diện thu hết vào mắt, hắn khẽ hắn giọng

"Mẹ kế không ăn cơm nữa sao?"

"Hả...khụ...khụ..."

Tống Diệu Hiên vì nghe câu nói kia của Lưu Văn mà sặc nước, ho đến mặt mũi đỏ bừng, trên mắt còn rươm rướm lệ. Lưu Húc quay ngoắt qua lườm Lưu Văn

"Mày cố ý chọc ghẹo em ấy à?"

"Tôi vô tội, không phải ông bắt tôi gọi cậu ta là mẹ sao"

Lưu Văn khoa trương giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội, hắn lướt nhìn Tống Diệu Hiên sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Tống Diệu Hiên sau bữa tối liền đi theo Lưu Húc đến thư phòng, ông ta ép Tống Diệu Hiên lên tường sau đó nhiệt tình hôn môi cậu. Tiếp đó dời cánh môi xuống cổ cậu, cắn mút để lại những dấu hôn. Âm thanh rên rỉ của Tống Diệu Hiên như một loại thuốc kích thích khiến người khác mê mẩn, Lưu Húc đẩy cậu xuống bắt thiếu niên phục vụ cho bộ phận bên dưới của mình. Tống Diệu Hiên ngoan ngoãn khẩu giao đến khi ông ta bắn ra, Lưu Húc ngồi trên ghế lớn trong thư phòng thở dốc. Ông ta tiếc nuối chạm vào môi Tống Diệu Hiên, đối với các yêu cầu của Lưu Húc cậu đều thoải mái đồng ý chỉ có riêng việc làm tình là mãi không đồng ý.  Tống Diệu Hiên thật sự không thể nào chấp nhận nổi việc mình làm tình với một người đáng tuổi cha chú mình như vậy, đó là chút tự trọng cuối cùng của cậu.

Làn nước ấm xối lên da thịt mềm mại của cậu, Tống Diệu Hiên thoải mái tận hưởng sự thoải mái mà dòng nước từ vòi sen mang lại. Không ngờ rằng cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, Lưu Văn cao to đứng chắn trước cửa phòng tắm, hắn ta dùng ánh mắt đầy sự dâm dục nhìn Tống Diệu Hiên. Cậu hoảng sợ lùi lại, vớ lấy khăn tắm bao bọc cả người mình lại

"Cậu vào đây làm gì? Mau ra ngoài"

"Tôi đến chăm sóc mẹ kế đây mà!"

Lưu Văn chẳng mất tí sức lực nào liền khống chế được Tống Diệu Hiên bế ra ngoài, hắn đè lên người cậu nhanh chóng ngoạm lấy môi Tống Diệu Hiên mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng thơm ngọt kia. Tống Diệu Hiên hai tay bị Lưu Văn khống chế trên đỉnh đầu, cả cơ thể phản khán giãy dụa liền bị Lưu Văn cắn mạnh lên môi.

"Ngoan nào, để lão ta nhìn thấy cảnh tượng này thì không hay lắm đâu"

"Cậu biến thái, mau buông tôi ra"

"Ngoan, tôi phục vụ mẹ kế được không?"

Lưu Văn cười khẩy, hắn áp chế cả cơ thể đang giẫy giụa loạn xạ của Tống Diệu Hiên. Một tay cởi quần xuống lôi cự vật đã sớm đứng thẳng của mình ra ngoài, nhìn thấy thứ thô to nổi đầy gân xanh kia khiến Tống Diệu Hiên một phen hoảng sợ, lòng muốn la lên nhưng lại không dám, sợ hãi Lưu Húc sẽ nhìn thấy việc này. Cậu bật khóc, âm thanh nức nở cầu xin Lưu Văn, thân thể thì không ngừng quẩy đạp để thoát khỏi kìm kẹp của hắn

"Tôi xin cậu, đừng...đừng làm như vậy"

"Yên nào"

Lưu Văn không chút lưu tình nhắm vào hậu huyệt của Tống Diệu Hiên, không khuyếch trương, không bôi trơn, không có bất kì sự chuẩn bị nào. Tống Diệu Hiên đau đến mức hét lên liền bị bàn tay to lớn của Lưu Văn chặn lại, bóp chặt.

Hắn không ngừng ra vào bên trong cơ thể Tống Diệu Hiên, tìm kiếm được sự khoái cảm mà Lưu Văn đã nghĩ đến. Cơ thể Tống Diệu Hiên chịu đựng sự hành hạ này cả một đêm dài, trong lòng lúc nào cũng lo sợ Lưu Húc sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Tống Diệu Hiên trước khi ngất đi đã nhìn thấy nụ cười lạnh ngắt của Lưu Văn, còn cảm nhận được hắn cắn mạnh vào đùi trong của mình. Cậu rơi vào bóng tối, Tống Diệu Hiên trộm nghĩ có phải bản thân sắp bị cuốn vào một vòng sai trái rồi hay không.