WebNovelMẹ Kế100.00%

Chương 2

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã không còn thấy người kia nữa, Tống Diệu Hiên bất lực nằm trơ mắt nhìn lên trần nhà. Nhớ lại gương mặt như ác quỷ của Lưu Văn ngày hôm qua khiến Tống Diệu Hiên rùng mình, nhanh chống xốc lại tinh thần, cậu rời giường để vệ sinh cá nhân. Nhìn thân thể đầy dấu hôn ngân chói mắt trong gương khiến Tống Diệu Hiên đầy ấm ức, cậu xối nước chà xát thật mạnh lên những dấu vết đó, dù có chà đến trầy da tróc vảy thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Chọn một bộ quần áo kín đáo nhất có thể, thầm mong rằng Lưu Húc sẽ không nhìn thấy những thứ này. Bác quản gia thấy Tống Diệu Hiên từ trên lầu đi xuống liền cúi đầu

"Buổi sáng tốt nhị phu nhân"

"Đừng gọi cháu như vậy, gọi Diệu Hiên là được rồi"

"Lão gia đâu rồi?"

"Ngài ấy đã rời đi từ sáng sớm rồi"

Tống Diệu Hiên thở phào trong lòng, cậu bước vào bếp tìm kiếm chút thức ăn nhẹ để lấp đầy bụng mình. Cơn đau từ nơi tư mật truyền tới khi ngồi xuống khiến Tống Diệu Hiên nhăn mặt, cậu gặm một cái bánh mì trên miệng rồi lấy điện thoại ra để xem tin tức. Hình ảnh Lưu Diệu Văn cùng với một người được cho là minh tinh nổi tiếng đi vào khách sạn cao cấp được đăng lên trang đầu, Tống Diệu Hiên bĩu môi thầm chế nhạo hắn ta một phen

Sau khi ăn xong Tống Diệu Hiên lái xe ra ngoài để mua thuốc cho vết thương ngày hôm qua của mình, sau đó cậu ghé qua nhà của một người bạn. Hạ Lâm Lâm bộ dạng mệt mỏi lết dậy mở cửa cho cậu, vừa đóng cửa lại Tống Diệu Hiên liền bắt lấy gáy Hạ Lâm Lâm, đè y vào một nụ hôn nóng bỏng. Hạ Lâm Lâm cũng không kiêng dè đáp lại, y còn nhiệt tình vòng tay qua cổ Tống Diệu Hiên để nụ hôn cả hai thêm sâu hơn.

Hạ Lâm Lâm và Tống Diệu Hiên là bạn, nhưng cả hai lại trong mối quan hệ không có tên, mối quan hệ này kéo dài cũng được một năm kể từ ngày Hạ Lâm Lâm bị một vị tổng tài nào đó bắt ép làm tình nhân. Tống Diệu Hiên và Hạ Lâm Lâm dành cho nhau những nụ hôn, cái vuốt ve nóng bỏng mỗi khi có chuyện gì đó khiến cả hai mệt mỏi. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở hôn và vuốt ve, họ chưa từng tiến quá sâu vào tình ái đê mê, những nụ hôn ngây ngất đó như một thứ tẩy rửa những vết nhơ nhuốc trên người cả hai.

"Anh ta lại đánh cậu à?"

"Không hẳn"

Tống Diệu Hiên nhìn những vết bầm trên người Hạ Lâm Lâm liền hỏi, những dấu vết này không phải xuất hiện ngày một ngày hai, chúng thường xuyên xuất hiện mỗi khi Hạ Lâm Lâm làm gì đó phật ý người đàn ông kia.

"Lưu Húc đối xử tốt với cậu chứ?"

"Rất tốt"

"Con trai ông ta thì sao?"

"Đừng nhắc"

Hạ Lâm Lâm cười khẩy, y từng gặp qua Lưu Văn vài lần trong những buổi tụ tập của đám con nhà giàu kia. Từng tận mắt chứng kiến bộ dạng khinh thường người khác của hắn, sự biến thái của đám người đó khiến Hạ Lâm Lâm vừa nhớ tới liền muốn nôn khan.

"Cẩn thận một chút, có ngày tên điên đó đè cậu ra hiếp lúc nào không hay"

Tống Diệu Hiên chỉ cười chứ không đáp lại, cậu ngồi thêm một lúc rồi rời đi. Những lúc tâm trạng tệ đi thì gặp Hạ Lâm Lâm là giải pháp tốt nhất, có y trò chuyện khiến Tống Diệu Hiên giảm bớt sự mệt mỏi rất nhiều. Cậu trở về nhà liền nhìn thấy cảnh tượng Lưu Văn cùng một chàng trai trẻ nào đó đang làm bậy trong xe, nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu niên kia khi đang sung sướng, nhìn gương mặt lạnh tanh như viên nước đá của Lưu Văn. Tống Diệu Hiên chỉ cảm thấy mắt mình sắp hỏng đến nơi rồi, cậu nhanh chóng lái xe vào gara rồi bỏ đi lên phòng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi bôi thuốc thì Tống Diệu Hiên liền nằm lì trên giường, cậu cứ lướt điện thoại trong vô thức cho đến khi trời tối. Lưu Húc trở về thì liền vào phòng cậu, ông ta tìm đến đôi môi căng mọng của Tống Diệu Hiên, cậu ngoan ngoãn đáp trả lại. Ông ta vừa nhìn xuống cổ cậu thì liền tức giận

"Những cái này là gì?"

"Không phải của ngài à"

Tống Diệu Hiên làm bộ dạng đáng thương khẽ đấm vào ngực Lưu Húc, nhìn người vợ nhỏ của mình làm nũng như thế ông ta liền quăng hết mọi nghi ngờ của mình ra sau đầu, tiếp tục vùi đầu vào cơ thể cậu.

_________

Tống Diệu Hiên đến Lưu Gia cũng được hơn một tuần, mỗi ngày chỉ ở trong nhà cầm điện thoại giải trí, tối thì đợi Lưu Húc về lấy lòng ông ta. Cuộc sống trôi qua không có gì thú vị nhưng rất yên bình đối với Tống Diệu Hiên, mấy ngày đầu vẫn còn nơm nớp lo sợ Lưu Văn sẽ lại xông vào như lần đó nhưng cả tuần nay hắn cũng chả có động tĩnh gì nên Tống Diệu Hiên đã dần an tâm hơn, cậu cũng không còn để ý quá nhiều đến hắn nữa.

Nhưng mọi chuyện cứ tưởng sẽ yên bình mãi như vậy cho đến khi Lưu Húc thông báo sẽ đi công tác xa một thời gian. Trong bữa cơm tối đó ông ta đã ngỏ ý muốn dẫn Tống Diệu Hiên đi theo nhưng cậu đã từ chối. Tối hôm đó Lưu Húc không tìm đến cậu vì ông ta phải nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho chuyến bay vào sáng sớm ngày mai. Tống Diệu Hiên thoải mái đi dạo ngoài vườn tận hưởng bầu không khí trong lành.

Bỗng nhiên một cánh tay từ đằng sau ôm chầm lấy cậu, bịt cả miệng Tống Diệu Hiên lại rồi lôi vào một góc khuất phía sau của nhà kho. Trong bóng tối khiến cậu không thể nhìn rõ đó là ai, một đôi môi bá đạo chiếm lấy môi cậu, cái lưỡi như con rắn luồn lách vào tìm kiếm vị ngọt trong khoang miệng Tống Diệu Hiên.

Mùi thuốc lá nhè nhẹ khiến Tống Diệu Hiên nhận ra hắn là Lưu Văn, cậu giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay thì bị hắn siết chặt eo lại, gáy cũng bị bàn tay to lớn của Lưu Văn giữ chặt, cậu không đường nào từ chối phải mở miệng tiếp nhận nụ hôn kia của hắn.

Lưu Văn rời môi Tống Diệu Hiên rồi tìm xuống cần cổ trắng ngần của cậu vùi mặt vào trong đó, Tống Diệu Hiên tức giận lớn tiếng

"Mau buông tôi ra nếu không tôi la lên đấy"

"Yên lặng chút đi, giờ này chẳng có ai đâu"

Lưu Văn đưa tay bịt miệng Tống Diệu Hiên lại, dùng tông giọng khàn khàn của mình để đáp lại Tống Diệu Hiên. Ánh trăng sáng rọi lên gương mặt của Lưu Văn, hắn sáp lại gần mặt Tống Diệu Hiên, gần đến mức cả hơi thở cậu cũng nghe không sót nhịp nào.

"Tôi nhớ cơ thể của mẹ kế rồi!"