Chap 1

Nắng thu ấm áp, dịu dàng chiếu rọi vào giường bệnh. Lưu Vũ ngồi cạnh bên người bệnh và gọt táo.

"Bà ngoại, táo mùa này rất ngon, còn giòn nữa, ngoại thử một miếng nha."

Lưu Vũ cười nói như một đứa trẻ, rất hồn nhiên, rất khả ái. Bà ngoại tóc bạc ngồi trêи giường cũng nhận lấy một miếng để ăn cho vui lòng cháu mình.

"Ngoại ăn một miếng thôi, còn lại con ăn đi, xem con kìa, gầy đến độ nào rồi?"

"Không sao đâu ạ, thời bây giờ ai cũng thích gầy."

Lưu Vũ vừa nói vừa cười, để lộ cái răng thỏ xinh xắn của mình.

"Lưu Vũ à, con nên chú ý tới sức khỏe của bản thân nghe chưa? Đừng có làm quá sức nữa."

Nghề nghiệp của Lưu Vũ đang theo, bà ngoại hiển nhiên biết rõ. Nhưng mức lương của ngành đó, so với số tiền anh đã chi để trị bệnh cho bà nó quá khập khiễng.

"Nếu không được trị nữa, thì bà xin về nhà. Trị nhiêu cũng đủ rồi, cái này là chết mang theo, con là đang tốn tiền vô ích, nên đừng gượng hay bươn chải quá độ nữa."

Lưu Vũ sao có thể để bà mình về nhà sống chung với bệnh tật trong tình trạng tồi tệ? Nên nhanh thuyết phục bảo:

"Không được đâu bà, sao bà có thể nói như thế? Tốn chút tiền có là bao? Cái cần nhất là bà mạnh khỏe và sống với con."

Bà ngoại bắt lấy tay của Lưu Vũ mà nước mắt lưng tròng nói:

"Đứa trẻ ngốc, bà không thể sống với con cả đời."

Không khí theo đó lắng xuống, bà lại xoa xoa đầu Lưu Vũ rồi bảo tiếp tục:

"Đứa trẻ tội nghiệp, sao số con khổ thế chứ?"

Bà ngoại không khỏi nhớ lại chuyện cách đây 28 năm. Khi đó cũng là mùa thu và Lưu Vũ bị ném đi bởi chính ba mẹ ruột của mình. Lúc đó, bà vô tình đi ngang qua một bãi rác và nghe tiếng khóc yếu ớt nên lần theo xem thử. Nhờ đó thấy anh đang nằm cạnh thùng rác, toàn thân chỉ quấn một miếng drap giường trắng đục đã cũ của bệnh viện.

Lúc đó bà than rằng, đứa nhỏ xinh xắn, bụ bẫm như thế sao lại đành bỏ? Nhưng sau khi chọn đưa về nhà và mở mảnh vải quấn người Lưu Vũ ra thì đã phát hiện nguyên nhân. Chính là hạ thân của anh chẳng riêng bộ phận sinh ɖu͙ƈ của nam, mà còn có nơi giống của nữ. Bản thân là một cô giáo dạy sinh, nên biết được hiện trạng này được gọi là song tính.

Vào những năm 1980 cho đến năm 1990 hơn, kế hoạch hóa gia đình là chủ đề được quản giáo nghiêm ngặt. Nên mỗi nhà chỉ mong đứa con duy nhất được chào đời sẽ mang giới tính nam. Tuy nhiên với giấc mộng đó, muốn thành sự thực thì phải dùng thuốc. Nhưng loại ấy có tác dụng phụ khôn lường. Nên khi chọn uống nó là đồng nghĩa đứng trước hai con đường, một là con trai khỏe mạnh, hai là đứa con bị dị dạng, chẳng bình thường và phải đành vứt đi.

Lưu Vũ chính là loại hai nên số phận theo đó thảm thương. Còn bà của khi ấy là một góa phụ, do chồng hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ nên chẳng chọn tái giá. Đáng lý là trải qua từng ngày hiu quạnh, nhưng may anh đã xuất hiện, nên cứ như thế mà tạo nên cảnh bà cháu cùng nhau nương tựa qua ngày. Song trêи đời này, chỉ có bà cùng anh là người thân duy nhất với nhau.

Lưu Vũ được tính thông minh, học rất giỏi, đáng lý sẽ học tới cao học. Nhưng vì bà mắc bệnh suy thận nặng, cần phải chạy thận mới có thể sống được. Chỉ là chi phí để trị liệu không thấp, đối với cuộc sống cơ cực của hai người càng chẳng dễ dàng gì. Nên anh mới bận rộn, lao tâm lao lực, làm đủ những thứ có thể để tạo ra thu nhập.

Lưu Vũ rất hiểu chuyện còn trưởng thành, nên tiền bạc kể ra có thể xoay sở được khá ổn. Nhưng đổi lại những thứ đó, anh đã mỏi mệt cùng chẳng có thời gian nghỉ ngơi ra sao bà đều hiểu. Nên càng hận bản thân không chết sớm hơn, cho anh đừng nặng gánh lo toan nữa. Dù những gì đối phương đã làm, bà chỉ nhìn qua bằng mắt, nhưng nơi đau là tận trong lòng.

"Lưu Vũ, con đã suy nghĩ đến chuyện có bạn đời chưa?"

"Dạ chưa, con bận quá nên không có thời gian."

Lưu Vũ nghe đến đây liền ngưng gọt táo mà trả lời.

"Đứa nhỏ này, đừng có thế nữa. Lần cuối cùng bà thấy con đi cùng một cô gái rất đáng yêu. Tuy da có hơi ngăm đen nhưng sự thật là bà nhìn ra, người đó có yêu con."

Lưu Vũ cố trưng ra vẻ mặt bình thường rồi bảo:

"Bà ngoại à, con không vội, bà đừng gấp a."

Bà ngoại xoa đầu Lưu Vũ rồi ân cần bảo:

"Cháu cưng à, bà biết con tự ti về bản thân. Nhưng con đừng sợ, vì bà từng đưa con đi kiểm tra rồi. Chức năng sinh lý và nội tạng bên trong vẫn bình thường. Nếu cưới vợ, sinh con rồi có cháu là có khả năng đầy đủ."

Lưu Vũ định đáp lại, nhưng chuông điện thoại reo lên đã làm gián đoạn. Anh đưa mắt nhìn ID người gọi, khi biết được đó là ai liền nhanh cầm lên, vội vàng tìm một góc để đứng nghe.

"Alo?"

"Có ở nhà?"

Đối phương đang hỏi nhưng bằng giọng trầm ấm.

"Tôi...tôi đang ở bệnh viện với bà rồi."

Giọng Lưu Vũ rất nhỏ vì sợ bà ngoại của mình nghe thấy.

"Không phải chúng ta mới gặp nhau đây sao?"

"Về nhà đi, tôi muốn làm, nhanh lên."

Châu Kha Vũ lười biếng ra lệnh. Nghe xong Lưu Vũ liền có chút khẩn trương cùng đông cứng, tay siết chặt điện thoại hơn. Nhưng rồi đáp lại rằng:

"Làm ơn chờ tôi, nhanh thôi, tôi sẽ..."

Lưu Vũ còn chưa nói dứt câu thì Châu Kha Vũ đã thản nhiên cúp máy, khiến anh càng đông cứng và thất thần hơn. Nhưng sau ít hơi hít sâu, anh tự cười chế giễu mình rồi tỏ ra bình thường, quay vào trong gượng cười bảo với bà rằng:

"Bà ơi, công ty vừa gọi bảo con tăng ca, nên con phải đi nha bà."

Bà ngoại liền cau mày cùng lo lắng nói:

"Khuya rồi mà con, tăng ca gì chứ? Con còn chưa ăn tối mà."

"Bà đừng lo, công ty sẽ lo cho những nhân viên bữa tăng ca. Chưa kể mọi người đều có mặt rồi, con chẳng thể tới muộn hoặc chẳng đến. Nên bà đừng lo, ngủ sớm nha bà."

Lưu Vũ nắm lấy tay ngoại mình trấn an rồi sửa gối cho bà nằm xuống. Sau đó quấn khăn và đội nón lên để rời đi. Anh rời khỏi bệnh viện và bắt chiếc taxi đậu ven đường để về nhà. Sau khi đọc địa chỉ cần đến cho bác tài, bản thân cũng hối thúc họ nhanh lên.

Lưu Vũ về đến chung cư liền chạy cấp tốc vào thang máy. Mở điện thoại lên nhìn thì thấy 23 phút trôi qua. Chết mất thôi, gần nửa tiếng rồi, Châu Kha Vũ có giận không? Có bỏ về chưa? Không sợ cậu rời đi trong mất kiên nhẫn, chỉ lo cậu lên cơn thịnh nộ thì đời mình coi như xong.

May là đối phương còn nán lại, khi Lưu Vũ mở cửa thì nghe tiếng nước trong nhà tắm truyền ra. Trái tim anh như được buông thõng sau những giây phút bị siết chặt, lòng cảm thấy ông trời còn thương mình, chừa cho chút may mắn.

Không biết sao, được nhìn thấy Châu Kha Vũ và biết đối phương chưa rời đi. Lòng Lưu Vũ tựa hồ rất vui nhưng mang theo chua chát khó tả. Là một trong những người tình của đối phương, kể ra anh rất bình thường cùng rẻ mạt, chẳng có chuyện đặc sắc hoặc được cậu coi trọng. Nên những cảm xúc lạ lẫm mà bản thân dành cho người ấy, có thể được xem là phạm luật còn đơn phương.

Nghĩ đến, bản thân như bán nam, bán nữ, còn cao tuổi. Chưa kể đến chuyện chân tay vụng về như trẻ con, không biết thế nào là phục vụ trêи giường. Nhưng vẫn được Châu Kha Vũ giữ lại bên cạnh và sử dụng. Thật, Lưu Vũ cũng chẳng biết nên trưng ra vẻ mặt gì, chỉ rõ bản thân không cảm thấy vui vẻ cho lắm.

Cơ mà, Châu Kha Vũ không thường xuyên gọi Lưu Vũ để cùng ngủ. Nên kể ra, đến tận hôm nay cả hai còn giữ liên lạc thì coi như là một sự kỳ diệu. Ngẫm lại, cạnh nhau cũng được 2 năm rồi, vì khi bà ngoại của mình phát bệnh khá lâu, anh đã quen được đối phương trong tình huống không mấy đặc biệt. Lúc ấy, tiền tiết kiệm hết, lương anh chẳng bao nhiêu, nhưng chi phí chạy chữa quá cao, làm anh túng quẫn, khổ sở biết bao.

Rồi Châu Kha Vũ xuất hiện như một vị thần, đề nghị hỗ trợ Lưu Vũ giúp bà ngoại trị bệnh. Nhưng anh là một người trưởng thành, sao có chuyện kiếm tiền bằng hình thức nằm xuống, quá đỗi nhục nhã này? Nhưng người đã nuôi dạy anh khôn lớn, đang mỗi ngày càng tệ hại, tiều tụy trêи giường bệnh, bản thân đành lòng giương mắt xem sao? Nên rồi cũng cắn răng, chấp nhận yêu cầu mà danh dự, tự trọng đều mất sạch.

Lưu Vũ thật sự yêu thương Châu Kha Vũ, có lẽ được xem là nhất kiến chung tình. Tại ngay từ lần đầu gặp cậu, anh đã gục ngã. Nhưng đối phương quá sáng chói, từng ánh hào quang phủ quanh khiến mắt anh lóa đến đau, nên mãi mãi không thể chạm đến dường như là sự thật. Kể ra nếu chẳng nhờ cậu chọn bao dưỡng, thì có lẽ cả đời này, anh nào có cơ hội đến gần, ở cạnh bên rồi cùng lăn lộn trêи giường như vậy.

Khi Châu Kha Vũ bước ra khỏi phòng tắm liền thấy Lưu Vũ ngây người nhìn ra cửa sổ. Cậu tiến đến vài bước và chính anh cũng nghe được động tĩnh nên hốt hoảng đứng lên, luống cuống bảo:

"Nhất...Tiên sinh, thật sự xin lỗi ngài, tôi không biết ngài sẽ đến, để ngài phải chờ, thật sự xin lỗi."

Suýt chút nữa thì Lưu Vũ đã kêu tên đối phương, nghĩ lại càng thêm xấu hổ. Châu Kha Vũ nhìn cách anh ăn mặc, xong đến nụ cười cứng nhắc ở trêи mặt thì như chẳng hài lòng, chau mày bảo:

"Tôi cho tiền anh, không phải để anh ăn mặc như thế này."

"Không sao, tôi thấy mặc thế này rất thoải mái, đồ cũ cũng là đồ mà."

Châu Kha Vũ biết rằng, lụa sẽ đẹp vì Lưu Vũ, nhưng nhìn anh như vậy, bản thân lại có chút đau lòng. Riêng đối phương, người đã nhận lại được một sự quan tâm với giọng điệu lạnh lùng và chẳng có gì đáng để đặt nặng, nhưng vẫn vui từ đáy lòng.

Căn bản, số tiền mà Châu Kha Vũ đưa coi như trả về mặt bao dưỡng và trợ cấp, thì Lưu Vũ đều dùng nó để trị liệu cho bà ngoại. Số còn dư thì anh để dành chứ chưa từng dùng nó vào chuyện riêng của bản thân. Bởi anh còn nghĩ đến tương lai cũng như, ăn nằm với cậu, không phải vì mục đích khiến bản thân trở nên sang trọng.

Châu Kha Vũ đơn giản ừm một tiếng rồi đi rót cho mình ly nước. Quả adam lớn của cậu theo đó chuyển động, làm Lưu Vũ nhìn vào liền thấy có chút say. Tự hỏi chỉ là uống nước, sao có thể đẹp đến độ này?

"Đứng ngơ ra đó làm gì? Còn không mau đi tắm rửa? Một lát tôi còn có việc phải đi."

Uống nước xong, nhưng Lưu Vũ vẫn đứng yên một chỗ thì Châu Kha Vũ không khỏi mở miệng ra lệnh. Anh gật gật đầu như vừa thoát khỏi một giấc mơ nhỏ, đỏ mặt chạy vào phòng tắm. Cũng do đối phương thu hút người nhìn đến từng cử chỉ nhỏ, nên bản thân mới hóa ngơ.

Khi tắm ra, Lưu Vũ đã thấy Châu Kha Vũ nằm trêи giường và mở áo choàng ngủ.

"Lại đây, tự leo lên."

Tuy đã ở bên nhau hai năm, nhưng sự thật là Lưu Vũ luôn ngại ngùng cũng như mặc cảm cơ thể không phải nữ, cũng chẳng phải nam này của mình. Đối phương sau khi ra lệnh xong thì tự cầm lấy côn thịt và xoay hai cái, thoáng thứ đó đã cứng và đứng thẳng lên.

Lưu Vũ ngoan ngoãn leo lên, dang chân sang hai bên để có thể ngồi trêи người Châu Kha Vũ. Song nhắm làm sao cho hoa huyệt dán ngay đỉnh đầu cậu nhỏ để còn ngồi xuống. Cậu luôn chơi ở cửa trước đầu tiên, sau mới dùng đến cửa hậu. Có khi chỉ quậy phá ở nơi giống của nữ nhân và cái đặc biệt là chẳng bao giờ dùng bao cao su.

Lưu Vũ đôi khi thắc mắc, rõ là Châu Kha Vũ quan hệ nhiều như thế. Vậy tại sao lại không dùng cái cần thiết ấy? Nhưng đối phương có ngốc để bị bệnh chăng? Cậu chưa từng làm bừa bãi, mỗi một người đều phải đi kiểm tra sức khỏe, đạt chuẩn, đủ tốt thì cậu mới ngủ.

Trong lúc Lưu Vũ định ngồi xuống thì Châu Kha Vũ đã cau có, đưa tay chạm vào huyệt nữ của anh rồi bảo:

"Một chút nước cũng không có, anh là muốn hại tôi à?"

"Không có...tôi...tôi xin lỗi."

Lưu Vũ đỏ mặt, lẩm bẩm xin lỗi, kể ra bản thân đúng thật rất ngu ngốc. Không biết sao, nhưng khi thấy gương mặt như sợ sệt của đối phương thì cậu khôn cùng chẳng vui, nên mạnh tay bóp huyệt nơi anh một cái rồi nặng giọng nói:

"Tự làm ướt."

Châu Kha Vũ dùng nhiều lực, nên Lưu Vũ thấy đau và toàn thân bắt đầu run rẩy. Tuy nhiên sự đụng chạm này đã góp phần làm nơi đó ẩm ướt được một chút. Nên anh sau khi đáp lại cũng nhẹ luồn ngón tay vào trong để tạo nước. Một cảm giác cay đắng đang ngập tràn trong lòng, khiến bản thân sắp khóc đến nơi. Nhưng cái đáng nói hơn là không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, bởi sợ cậu mất kiên nhẫn, mất hứng thú mà rời đi.

Hoa huyệt mà nam nhân có, thật sự rất hẹp và nhỏ. Nhưng thứ của Châu Kha Vũ lại quá thô kệch còn to lớn, nên ở lần đầu tiên, Lưu Vũ đã khóc. Ban đầu cứ ngỡ sẽ cố chịu được dù cảm giác như đã bị xé đôi. Chỉ là sau một lúc liền thấy quá nhục nhã trước hình thức bán thân đổi tiền, nên anh đã nức nở và vỡ òa mọi cảm xúc. Kết cục thì hiển nhiên khỏi phải nói cũng biết, đối phương rất giận cùng hứng thú chẳng còn mà rời khỏi người anh để đi về.

Kể từ lần Châu Kha Vũ đóng sầm cửa lại, nửa lời cũng không nói với Lưu Vũ và chỉ trưng ra bộ mặt tối như nhọ nồi. Thì anh đã không dám phát ra âm thanh nào nữa, dù là sướиɠ hay đau đều cắn chặt răng. Do bản thân nghĩ rằng, đã nhận tiền của người ta, dù chẳng có khả năng làm cho đối phương được hạnh phúc thì cũng không nên làm cho phật lòng.

Chưa kể Châu Kha Vũ rất điêu luyện, nên những lần sau này Lưu Vũ cũng dần thấy sung sướиɠ do biết cách cùng đối phương phối hợp. Nhưng rồi các giây phút thoải mái đến muốn rơi lệ, anh vẫn chỉ đành cắn chặt răng và cào cấu drap giường đến nhăn nhúm chứ nào dám rêи rỉ hoặc làm chảy một giọt nước mắt nào. Do lòng thật sự sợ đối phương sẽ giận dữ khi thấy bản thân khóc, nên thà như câm, môi cắn bật máu chứ chẳng chọn tạo ra tiếng.

Quay lại vấn đề, các ngón tay của Lưu Vũ đang ở trong hoa huyệt nong rộng, dạo đầu nên tạo ra một trận co rút dữ dội. Cơ thể anh cũng quá mẫn cảm, do đó nước nhanh chóng trào ra và vang lên bên tai. Căn phòng hiện tại rất yên ắng, cả hai ngoài phát ra hơi thở thì không còn nói chuyện. Nên địa phương bên dưới đang rỉ rả ɖâʍ thủy ra sao, đều nghe rất rõ ràng.

Răng thỏ cắn môi dưới đến sắp bật máu, mắt thì đỏ hoe, trán đọng một tầng mồ hôi mỏng. Châu Kha Vũ nhìn cảnh tượng này mà mắt không khỏi chứa lửa. Nhưng Lưu Vũ do xấu hổ cùng ngượng ngùng nên chẳng dám ngẩng mặt, thành ra đâu thấy được nét mặt ấy của đối phương.

"Xong rồi, thưa tiên sinh."

Lưu Vũ thở hổn hển rút ngón tay rời khỏi chốn ướt át. Chất nhờn trong suốt đồng thời được kéo theo ra ngoài, nên hình thành một sợi tơ tinh mỏng manh, rơi lên bụng cường tráng của Châu Kha Vũ. Cậu nhanh bắt lấy anh rồi đè xuống dưới thân, chẳng chút do dự mà đem thứ nóng cứng của mình chọc vào mật huyệt vừa chặt vừa hẹp này.

Xem ra địa phương nhỏ bé của Lưu Vũ đúng thật rất tiêu hồn. Rõ là hành vi khuếch trương vừa diễn ra, nhưng thoáng đã se khít lại như phút đầu, cắn chặt côn thịt đang nằm gọn bên trong. Huống hồ quan hệ dài đến tận hai năm, dù ít lần được chọn để ngủ thì độ chặt chẽ như phút đầu liệu giữ được sao? Nhưng chốn mỏng manh này chưa hề có dấu hiệu bị rộng hoặc dãn nở.

Thấy hoa huyệt kẹp chặt cũng như hút mạnh cự vật, Châu Kha Vũ thấy phấn khởi cùng thích thú vô vàn, đến da đầu theo đó tê dại. Thành ra chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ biết nắm chặt hông Lưu Vũ mà điên cuồng trừu tống. Bản thân nằm dưới thân cậu, đón lại cơn bão mà đối phương gieo vào cơ thể mà toàn thân rung chuyển.

Lưu Vũ giờ đây giống như một con thuyền nhỏ, vì sự xốc nảy kịch liệt của đối phương mà hóa lắc lư, lênh đênh trêи biển lớn vô định. Không có chỗ để neo đậu hay bám víu, bản thân đành bấu chặt ga giường cho đỡ chông chênh. Thấy anh thoải mái như thế, Châu Kha Vũ cũng vui mừng nên tăng thêm sức lực, càng quyết liệt xâm chiếm hang nhỏ chật chội của đối phương.