Chap 2

Lưu Vũ vừa sung sướng cùng mệt nên thở hổn hển, lộ cái đầu lưỡi nhỏ nhắn, đỏ ửng ra. Nên Châu Kha Vũ cũng cúi xuống hôn lấy anh thật mãnh liệt, hành động này làm bản thân như sắp chết chìm trong ngọt ngào. Vì anh nghe nói, chỉ những người yêu nhau mới hôn và ôm lấy nhau. Còn bạn giường thì liền rời khỏi sau khi trận chiến tàn.

Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ cũng thế, cậu chưa từng vuốt ve cơ thể này của anh, mà cứ suồng sã đâm chọc nơi có thể hoan ái. Khiến bản thân càng thấy rất nhục nhã cùng xấu hổ. Thi thoảng, đối phương quá phấn khích hoặc tâm trạng vui vẻ thì sẽ hôn hoặc cắn đầu ngực của anh, mọi thứ còn lại đều chẳng hề tồn tại. Nên thời khắc được đối phương tỏ ra ôn nhu đối đãi ngắn ngủi này, đối với anh quá ít ỏi nên cơn thèm khát rất cao.

Lưu Vũ biết rõ, Châu Kha Vũ không yêu mình, nên chưa bao giờ, bản thân dám ôm lấy đối phương dù trong giai đoạn sung sướиɠ. Vì cậu quá cao ngạo, còn hào quang bao phủ, nên anh sợ thân phận thấp kém, cùng nghề nghiệp là bị bao dưỡng của bản thân sẽ làm bẩn cậu. Nên đau đớn, hay kɧօáϊ lạc đến chông chênh, anh đành bấu drap giường thật chặt, cố trải qua những giây phút thống kɧօáϊ ấy.

Ai mà không muốn ôm bạn tình? Đặc biệt là Lưu Vũ yêu Châu Kha Vũ. Nhưng rồi mọi thứ đều chẳng như bản thân mong mỏi được. Đối phương có bờ vai rộng, cổ mảnh khảnh, adam to, đường viền cổ cũng tinh xảo. Nên khi nhìn càng muốn câu lấy, tựa vào. Cơ mà, đều do anh tự có ý định đó, chứ cậu nào thành toàn. Tự hỏi, có bao nhiêu bạn tình đã ôm lấy cậu và được phép làm điều đó? Tương lai mình sẽ bị bỏ rơi, rồi làm sao níu chân đối phương?

Càng nghĩ càng đau, đến hứng thú cũng mất. Nhưng Châu Kha Vũ xuyên xỏ quá kịch liệt nên Lưu Vũ cũng cần phải phóng thích theo bản năng, nên giai đoạn cao trào sắp đến, anh liền khó lòng kiềm tiếng rêи. Chỉ là điều này khiến cậu ngưng động trong chốc lát, bản thân thoáng hốt hoảng và chọn cắn lẹ môi để kiềm nén nhưng chẳng kịp. Thấy cậu dừng lại hành vi xâm phạm anh thì không khí liền căng thẳng, may là não còn hoạt động nên nhanh đáp:

"Tôi sẽ không khóc, tiên sinh đừng giận, tôi không có khóc."

Lưu Vũ sau khi sợ hãi nói thì tự đưa tay mình lên cắn chặt. Đối phương đang trưng ra đôi mắt dữ tợn, làm anh lo lắng đến toàn thân đều run lẩy bẩy. Châu Kha Vũ như đã rất giận, nên sau đó nâng hai chân anh lên vai mình, tiếp tục một màn cắm rút bạo tàn, như muốn đâm thủng cơ thể mảnh mai này.

Nơi đó quá hẹp, sao gánh nổi sức công phá của thứ thô kệch? Nhưng Lưu Vũ đâu dám phản kháng, đành để cho đối phương mạnh bạo dập vùi. Cũng không rõ qua bao lâu, Châu Kha Vũ mới rót một lượng dịch đặc sệt, nóng hổi vào đóa hoa sưng đỏ. Sau đó nhanh chóng rút ra, nói chính xác là cậu chẳng muốn nán lại lâu nên đi thẳng vào nhà tắm. Tự tắm rửa cho mình và mặc quần áo để rời đi, chuyện này đồng nghĩa với vấn đề, quăng anh sang một bên sau khi dùng xong.

Nghĩ thì có khác nào, Lưu Vũ là một cái bao cao su, sau khi Châu Kha Vũ dùng xong, bắn đầy dịch thể vào thì quăng đi không? Anh có đau, có tủi thân cỡ nào cũng đành cắn răng chịu. Trước khi đóng sầm cửa lại, cậu đã lạnh lùng bảo thêm:

"Mau uống thuốc vào, cứ luôn phải nhắc."

Lưu Vũ biết đối phương căn dặn không thừa. Vì anh cảm nhận được giữa hai chân mình đang rỉ ra dịch thể nhớp nhầy, mang lại cảm giác rất khó chịu. Song còn ngửi thấy mùi của Châu Kha Vũ còn vương lại trêи giường. Anh tự cười khổ, nhạo báng bản thân thảm hại, thấp hèn mà chật vật đi vào nhà tắm.

Tự tẩy rửa sạch sẽ, Lưu Vũ trở lại giường rồi lấy thuốc trong tủ ra uống. Châu Kha Vũ luôn làm trần, nếu anh không ngừa thì sẽ mang cái bụng to đùng, đến lúc đó phải làm sao? Vừa nuốt nước qua cuống họng, chất lỏng đó càng làm rỗng bao tử nên anh thấy nhói đau. Lúc này nhìn lên đồng hồ mới biết đã hơn 20 giờ. Đồng thời, cậu ở với anh còn chưa được hai tiếng.

Lưu Vũ tự đi nấu cho mình một ít cháo để ăn đỡ đói. Anh ngồi nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài và thấy bản thân giống như bị lạc. Châu Kha Vũ là con nhà quyền quý, năm nay cũng 23 tuổi, còn du học Mỹ. Đối với Châu gia, cậu là trăng là sao, một đứa con đáng dấy lên niềm kiêu hãnh, nở mặt nở mày. Còn anh không có gì trong tay, không nghề nghiệp, không việc làm và gần 30 tuổi.

Lưu Vũ chẳng có công việc ổn định, vì Châu Kha Vũ chẳng cho đi làm, chỉ muốn anh ở yên trong nhà chờ cậu đến phát tiết mọi lúc cần. Có lần, anh đề cập với đối phương vấn đề ra ngoài làm công, thì bị chế giễu rằng: "Muốn thêm tiền tiêu thì nói, đừng có đi đường vòng với tôi."

Sự thật Lưu Vũ không có ý xấu, nhưng thái độ đó của Châu Kha Vũ, làm anh chẳng dám đề cập thêm gì nữa. Nhưng lâu lâu, bản thân lại vẽ tranh và đăng lên mạng để bán, đây cũng là một trong những nghề cũ và cho anh thấy được, mình chưa đến mức phải bỏ đi. Về mặt bạn bè, phải nói là ngoài trừ Tiểu Dĩnh, anh không còn ai để liên lạc, tính ra bản thân quá cô đơn. Nhưng có người nào đó, chẳng hiểu được. Hành động mà đối phương đã làm, cũng tương tự mang chim thả vào lồng. Chỉ là đối phương bị đổi thành người tên Lưu Vũ mà thôi.

Mặt trời bên ngoài vẫn như xưa, lá cây nhẹ rơi xuống đất tạo nên một bức tranh động mà an tĩnh. Lưu Vũ để tay thành nắm đấm, nhẹ đánh vào thắt lưng đau mỏi của mình. Sau đó tiến đến, tháo tấm vải mỏng phủ bức tranh ở trêи giá đỡ xuống.

Kể ra, lần gặp gần đây nhất của Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ là nửa tháng trước. Khi đó anh đang ngủ say và bị kéo tỉnh bởi tiếng gõ cửa liên tục. Bản thân giật mình cùng lo sợ khi đã bốn giờ sáng, ai có thể đến? Chưa kể dạo này, anh đọc báo cùng xem tin tức thì thấy rất nhiều vụ trộm cướp nên lòng chẳng khỏi bồn chồn. Còn định vào bếp lấy dao ra thủ, nhưng vẫn nên hỏi xem là ai đã.

"Ai?"

Vẫn không ai trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa, khiến Lưu Vũ càng căng thẳng. Nhưng nơi đây là căn hộ cao cấp cậu mua cho anh, nên an ninh rất chặt, vốn dĩ sẽ không có chuyện trộm cướp. Do đó sau suy nghĩ một hồi thì đưa mắt nhìn qua lỗ nhỏ trêи cửa. Phát hiện gương mặt anh tú quen thuộc thì nhanh chóng mở cửa. Hành động rất vội vàng, nhưng thứ anh ngửi được đầu tiên là hương rượu nồng nặc phả vào mũi.

"Sao lại lâu như vậy?"

Không biết Châu Kha Vũ đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết giọng nói nghe chẳng còn trong, ngữ khí cũng đầy bực dọc.

"Tôi...tôi không biết là ngài sẽ đến, tôi...tôi cũng không biết là ngài...tôi...tôi...tôi xin lỗi."

Lưu Vũ chẳng nói lắp, nhưng đứng trước Châu Kha Vũ, đặc biệt là một Châu Kha Vũ đang khó chịu thì anh liền run rẩy từ cuống họng đến toàn thân. Nên cứ như một DVD bị vấp, nói năng giống cà lăm. Đối phương mặc kệ thái độ này của anh mà loạng choạng bước vào nhà, còn chưa được mấy bước thì đã ngã.

Lưu Vũ phản xạ theo bản năng, dù có không dám ôm Châu Kha Vũ thì giây phút này vẫn phải đỡ. Nên anh giữ lấy cậu, sau đó khoác tay lên vai mình và dìu đi lên lầu. Uống rượu quá nhiều làm nhiệt độ cơ thể cậu tăng vọt, rõ là một gương mặt điển trai trắng ngọc, nay lại đỏ bừng. Trêи đường đi, miệng cậu phát ra vài thanh âm tựa như đang ngáy ngủ.

Châu Kha Vũ của hiện tại, không lãnh đạm, không hung dữ đáng sợ. Mà lại giống một đứa trẻ, khiến anh chẳng khỏi tan chảy con tim.

"Tiên sinh, ngài có muốn ngủ lại đây không? Tiên sinh? Ngủ ở giường của tôi nha, đây là chỗ...Tiên sinh? Đồng ý không?"

Lưu Vũ sợ Châu Kha Vũ sẽ nổi giận khi anh tự tiện để cậu ngủ trêи chiếc giường làm ra những loại chuyện nhơ nhuốc, nên lo lắng hỏi ý. Thế nhưng cậu đang say nên chắc tính tình nóng nảy hơn bình thường. Dù có đáp cũng rất ngắn gọn cùng nhỏ nhí, làm bản thân đang ở sát bên cũng không nghe được là cậu đã nói cái gì. Chỉ đành dìu hẳn lên phòng, thôi nói gì thêm bởi sợ chọc trúng ngọn lửa trong đối phương.

Lưu Vũ cao hơn Châu Kha Vũ, nhưng để đưa được một người đàn ông trưởng thành say rượu lên đến tận phòng trêи lầu rồi ngã xuống giường thì chính là chẳng dễ dàng. Anh trước tiên lúp xúp đi pha mật ong ấm và cho cậu uống mấy ngụm. Sau đó cởi giày, tất, áo vest. Hành động này làm bản thân nhìn thấy vết son đỏ chói được in trêи cổ áo sơ mi trắng cậu đang mặc, nên lòng thoáng chua chát.

Dẫu sao cũng đã đau, nên Lưu Vũ bấm bụng đưa áo vest lên mũi ngửi thử, đúng là có một hương nước hoa của nữ nhân nồng đậm, khiến bản thân suýt phải hắt hơi. Phải nói sao nhỉ? Rõ là tình đơn phương, song đối phương chỉ xem anh là bạn giường thì quyền hạn tới đâu mà muốn quản? Chỉ là cơn đau này, anh ngăn chặn chẳng được.

Nhưng phải gác mọi thứ sang một bên, Lưu Vũ đi lấy nước ấm để giúp đối phương lau người. Không biết hành động này, có làm cậu giận dữ hay chăng. Nhưng bản thân chính là bỏ mặc nào được. Cứ như một tháng chỉ gặp nhau khoảng hai lần, nên anh rất vui, rất hạnh phúc khi Châu Kha Vũ tìm đến mình. Dù là lúc say, lúc cần một chỗ nghỉ thì cũng mát dạ, cơ mà trêи đời sao có chuyện có trọn vẹn? Nên vừa lau mặt cho đối phương, anh vừa muốn rơi lệ.

Chỉ 23 tuổi, nên mặt Châu Kha Vũ còn má sữa, trông đáng yêu làm sao. Chưa kể hàng mi cong dày, tôn lên nét đẹp cho đôi mắt. Nhưng cái hàng mày này, đến ngủ vẫn díu chặt, thật là không rõ muốn gặp cậu thôi hung hãn, sẽ là vào thời khắc nào. Đây là lần đầu tiên, anh được nhìn đối phương ngủ say, bởi trước đó cậu đều rời đi tức khắc, dù anh tỉnh hay bị dập vùi đến ngất. Kể ra, đây là một khoảnh khắc quý hiếm.

Lưu Vũ dẹp đi mọi thứ, lẳng lặng leo lên giường, mặt mang nét sợ hãi do lo hành động này làm đánh thức đối phương. Đặc biệt là những chuyển động khiến nệm hơi thụng xuống, cơ thể đối phương bị nâng lên, khiến anh suýt xoa, thở cũng không dám. Sau một hồi cẩn thận, bản thân đã nằm xuống được cạnh Châu Kha Vũ, vì muốn kiểm tra chuyện xấu hổ sẽ chẳng bị phát hiện, nên anh ngập ngừng, lắng lo gọi một tiếng:

"Tiên sinh."

Châu Kha Vũ không đáp, Lưu Vũ thấy thời cơ đến rồi nên nhanh duỗi ngón tay ra, chạm lên gương mặt tuấn tú của cậu. Anh cho một tay chống đỡ đầu mình, một tay vuốt ve làn da mềm mại nơi đối phương. Nhưng chưa được bao lâu, cậu đã chuyển người cũng rêи rỉ một tiếng, khiến anh giật thót nhanh thu tay lại.

Chờ mọi thứ yên ắng trở lại, Lưu Vũ cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh bên Châu Kha Vũ. Khẽ đưa tay tách dãn đôi mày sắp dính vào một chỗ của đối phương ra, anh biết, cậu đã trưởng thành hơn so với lúc trước. Bởi khi cả hai thấy nhau lần đầu tiên, kể ra chắc cũng bốn năm rồi. Chẳng rõ anh có phạm phải sai lầm hay không, nhưng các ngón tay nhẹ lướt trêи cánh môi của cậu, hiện tại đã nằm lên môi của anh. Tựa như tưởng tượng đối phương đang hôn mình rồi tự cười mãn nguyện. Giờ đây bản thân nhận ra, người ngoan ngoãn đang nằm cạnh bên, thật sự thuộc về mình trong giây phút này.

Sáng hôm sau, Lưu Vũ thức giấc nhưng chẳng phải do đồng hồ báo thức, mà bị ôm quá chặt, cảm giác cơ thể bị đè cùng hơi khó thở làm anh mở mắt. Hơi thở nóng bỏng của đối phương đang phà lên gáy anh, khiến bản thân căng cứng cùng đỏ mặt. Nhưng sao có thể đẩy ra? Mới đầu hôm cũng chẳng nên chọc giận, nên anh đành như cá nằm trêи thớt, chờ cậu tự mình rời đi.

Sau khi cả hai vệ sinh cá nhân xong, Lưu Vũ nhìn bóng lưng rộng của đối phương rồi lấy hết can đảm hỏi:

"Tiên sinh, ngài...ngài có muốn ăn sáng ở đây không?"

Lưu Vũ thấy đêm qua uống nhiều rượu, nên ăn sáng mới tốt cho bao tử. Thành ra đến cả thực đơn, bản thân cũng chuẩn bị xong rồi.

"Sao?"

Châu Kha Vũ quay lưng lại hỏi, trong ánh mắt nhiều nghi hoặc khiến Lưu Vũ sợ hãi. Những can đảm được tích lũy để dùng trong chuyện lần này đều mất sạch, anh đành cúi đầu bảo:

"Không có gì, thưa tiên sinh, không có gì."

Châu Kha Vũ hừ một tiếng lạnh lùng khiến Lưu Vũ đông cứng. Lúc này điện thoại cậu vang lên, nên chủ nhân cầm theo nó tiến ra phòng khách. Anh mơ hồ nghe được vài câu như:

"Đêm qua say quá."

"Ừm, do về muộn."

"Tối nay tôi sẽ ở bên em."

Lưu Vũ nghe xong câu cuối liền lòng đau như cắt còn mắng mình ngu ngốc quá độ. Rõ là bốn giờ sáng, cậu tìm đến đây vì sợ làm phiền những tình nhân khác, nhưng anh lại thấy vui mừng là sao? Hóa ra bản thân giống như một ly nước đun sôi để nguội được đặt cạnh đối phương. Không vị, không đặc sắc, đơn thuần là khát nên tìm đến.

Nhưng may ở chỗ, Lưu Vũ hiểu được nhiều và không đòi hỏi gì. Chỉ cần thỉnh thoảng gặp nhau là đủ, chưa kể hợp đồng chỉ ký có ba năm, hạn định cũng sắp hết rồi.