Chap 3

"Đi đường cẩn thận nhé."

Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ rời đi thì cũng nhanh hoàn hồn, thoát khỏi cơn đau đớn để chúc đối phương một câu. Nhưng cậu chẳng thèm nhìn lại anh, cứ thế mà mở cửa rời đi.

Lưu Vũ

Hôm nay đừng uống café, nhớ ăn món gì cho dễ tiêu, còn phải là đồ nóng.

Lưu Vũ gõ một tin nhắn và gửi nó ở Wechat. Trong lúc nhấp từng chữ cùng nhấn nút gửi, anh thật chần chừ cùng lo lắng. Tuy nhiên vẫn lấy hết can đảm mà xuất đi. Song, bản thân chắc rằng, mãi mãi chẳng có hồi âm.

Mới đó mà đã hồi tưởng hình ảnh khi xưa, đến khi tỉnh lại mới phát hiện, bản thân cứ đứng thẫn thờ trước bức tranh đã khá lâu rồi. Người trong bức họa hiển nhiên là Châu Kha Vũ, thiếu niên có đôi mắt đen rất đẹp, mũi cao, miệng nở nụ cười ấm áp, tạo ra một dấu ngoặc đơn cong vút.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, người gọi đến là bà ngoại.

"Alo, con nghe đây bà."

"Ở bệnh viện có một cô y tá rất dễ thương, lần sau bà gọi con đến gặp nhé."

"Dạ, con biết rồi."

Lưu Vũ cười khổ rồi nói với bà của mình, xong tắt điện thoại. Anh chạm lên bức tranh có gương mặt của đối phương.

Châu Châu Kha Vũ ở hiện tại sẽ chẳng cười với Lưu Vũ như vậy nữa. Nhưng Châu Châu Kha Vũ của năm 18 tuổi lại có thể cười với Lưu Vũ như thế.

Thoáng, bản thân lại nhớ đến lúc cả hai gặp nhau lần đầu tiên. Có lẽ, Châu Kha Vũ không nhớ nổi bản thân đã gặp Lưu Vũ ở đâu, nhưng anh lại nhớ cực kỳ rõ. Khi ấy, trường đại học bản thân đang theo học có tổ chức một cuộc thi catwalk. Mỗi một người trong khoa thiết kế đều phải tạo ra mẫu đồ để dự thi, nếu được giải nhất, thì sẽ nhận được suất học bổng được tài trợ từ tập đoàn Châu Thị.

Lưu Vũ đang học năm nhất, nghe được tin này liền mừng và cảm thấy rất tuyệt vời. Anh là học sinh giỏi, còn xuất sắc mọi mặt, cái đáng nói hơn là xuất thân trong gia đình nghèo. Thành ra khi lệnh này được hạ xuống, bản thân liền phấn khởi cùng mừng như trẩy hội.

Trong thời gian này, Lưu Vũ đang đọc một cuốn sách về trang phục dân tộc thiểu số của Trung Quốc. Nên anh theo đó mà nảy sinh ý tưởng. Quyết tâm tạo ra một bộ đồ đặc trưng và đậm nét quê hương dân tộc. Nhưng làm sao để nó trở nên độc đáo và riêng biệt, thể hiện được sự hoàn hảo xuất sắc? Thành ra anh nát óc suy nghĩ, đích thân chăm chút từ chất liệu vải, đến từng hoa văn được phác họa lên. Song, bản thân còn thiết kế thêm một cái mặt nạ sang trọng cho người mẫu, vừa cá tính còn theo khuynh hướng tôn giáo, độc nhất vô nhị.

Mọi thứ đều xong xuôi, Lưu Vũ bắt đầu suy nghĩ xem phải để ai làm người mẫu. Do anh chú tâm và đặt nặng nó như thế, nên đâu thể lựa người bừa bãi hoặc ai mặc cũng được. Thành ra sau khi đau não, bản thân đã cắn răng thuê người mẫu với giá, 1000 nhân dân tệ cho một giờ. Tức bằng 1 phần 8 suất học bổng của anh nếu nhận lại được. Nhưng sự thật là không hối hận, vì lụa đẹp vì người, bộ đồ dày công mới tạo thành cần đối tượng có khí chất và đẹp đẽ mới được mặc.

Người mẫu đến, Lưu Vũ liền đưa đối phương đi thay. Nhưng mới đến trước gương, anh đã nghe người phía hội trường hét lớn rằng:

"Lưu Vũ, qua đây xem thử ánh sáng sân khấu dành cho màn trình diễn của cậu như vậy đã được chưa. Hay muốn thiết kế và chỉnh sửa thêm gì không?"

Lưu Vũ nhìn lại đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng để thay trang phục, có vẻ như không còn nhiều thời gian. Nhưng bản thân vẫn đồng ý theo lời gọi của tổ sân khấu.

"Được rồi, tôi sẽ tới ngay."

Nói xong, Lưu Vũ quay lại bảo người mẫu chờ mình một chút. Đối phương cũng cười và gật đầu nên anh chạy nhanh đi. Đến khi anh trở lại phòng thay đồ thì đã thấy người mẫu đang đứng quay lưng với mình, nhưng thông qua tấm gương phản chiếu, bản thân biết được đối phương đeo mặt nạ ngược.

"Ngược rồi, nó chẳng đeo như vậy đâu, là đeo thế này. Không phải kiểu này."

Lưu Vũ tiến đến, tháo mặt nạ ra để giúp đối phương đeo lại, nhưng nhờ thế anh mới đông cứng cuống họng, sững sờ cả người. Do đối tượng đang đứng trước mặt anh là ai thế này? Người mẫu đã thuê đâu?

"Không phải cái gì? Chúng ta quen biết nhau sao?"

Ánh mắt đen láy còn tròn xoe, chân mày rậm như hình kiếm, giọng nói êm dịu hỏi lại Lưu Vũ. Khiến anh thấy xung quanh đều rơi vào trạng thái yên lặng, chỉ nghe được nhịp tim khẩn trương của mình đang đập.

"Anh làm sao vậy?"

Người con trai đằng sau lớp mặt nạ đã mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Cứ như từng chuyển động một của đối phương đều đi thẳng vào tim Lưu Vũ, làm anh càng bất động.

"Tôi."

Đối phương có quá nhiều khí chất, còn hào quang phủ quanh, sự thanh tú nhưng sắc sảo đó khiến Lưu Vũ muốn khỏi thất thần cũng chẳng có khả năng. Bởi anh thật sự chưa từng được nhìn thấy ai có dáng vẻ như thế trước đây.

"Sao? Cậu là ai? Sao lại lấy mặt nạ của tôi?"

Giọng nói của người mẫu vang lên, Lưu Vũ cố lấy tinh thần hít sâu một hơi. Đối phương ngượng ngùng, đưa tay lên gãi gãi đầu bảo:

"Tôi thấy chiếc mặt nạ này rất đẹp nên đã đeo thử, thật sự xin lỗi."

"Tôi vừa đi vệ sinh."

Người mẫu tiến đến lầm bầm.

"Này, trả lại cho anh."

Nam nhân gỡ mặt nạ ra và đưa lại cho Lưu Vũ, song khen rằng:

"Mặt nạ rất đẹp, tôi rất thích."

Không hiểu sao, Lưu Vũ lại có một cảm giác lạ thường, ngón tay cứ nhè nhẹ xoa một góc của mặt nạ, chính xác hơn là chỗ đối phương vừa cầm.

"Anh hai, sao anh lại ở đây."

Một giọng nói khác lại vang lên, đó là một cô gái đẹp.

"Buổi catwalk sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên vào chỗ ngồi thôi."

Người trước mặt choàng vai cô bé, sau đó nhéo mũi và đồng ý rời đi. Nhìn bóng dáng đối phương, Lưu Vũ liền thấy tim mình như đập nhanh chóng, khiến lớp màng băng bao quanh nó bấy lâu bị rạn nứt rồi vỡ ra từng mảnh. Cảm giác này là gì đây? Giống như có ánh sáng rực rỡ đã chấp nhận soi rọi vào cuộc đời mù mịt của anh.

Khoảng thời gian sau, Lưu Vũ mới biết người đó là Châu Châu Kha Vũ, con trai của tập đoàn Châu Thị, thay mặt cha mẹ đến để khảo sát và chấm điểm cho buổi trình diễn. Đồng thời, mối tình đơn phương cũng từ đó bắt đầu với anh.

Lưu Vũ chắc rằng, đối phương sẽ không biết chuyện bản thân được anh ôm ấp, nâng niu trong tim thế nào. Cuộc tình này, sớm đã biết chẳng có kết quả, nhưng loại nhất kiến chung tình đã khiến anh muốn buông tay cũng không thể.

Lưu Vũ đi bộ đến bệnh viện thăm bà của mình với giỏ trái cây. Do anh sinh ra ở Trùng Khánh nên chẳng biết chạy xe đạp, chưa kể làm sao có ô tô mà lái? Còn tàu điện ngầm ở rất xa còn tốn tiền, nên dùng chân làm phương tiện di chuyển rất tiện, coi như là tập thể ɖu͙ƈ.

Bầu không khí trong phòng bệnh rất vui, Lưu Vũ theo đó ảnh hưởng mà cười tươi, tiến vào trong, tháo khẩu trang ra và hỏi:

"Có chuyện gì mà vui vậy bà?"

"Tiểu Vũ tới rồi à? Lại đây ngồi xuống đi."

Lưu Vũ cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo len màu xanh của mình mới mua.

"Hai người đang nói gì thế?"

Lưu Vũ để áo xuống ghế, rồi đi lại giường sửa cái chăn lại cho bà.

"Thanh Thanh bảo, những người đẹp trai bây giờ đều có bạn trai cả rồi."

Lưu Vũ thấy Thanh Thanh nói chắc cũng có phần đúng, nhưng cười rồi bảo:

"Thanh Thanh đang trêu bà thôi."

Được một chút, cô y tá cũng rời đi. Bà nắm tay Lưu Vũ hỏi.

"Con thấy cô gái ấy thế nào?"

"Khả ái ạ."

Lưu Vũ đang nói sự thật.

"Thế cả hai nên thêm số liên lạc của nhau nhé. Bà thấy cô gái này rất hiểu chuyện, là người biết ấm lạnh, còn tỉ mỉ, có tính kiên nhẫn cao."

Bà ngoại xem ra rất nghiêm túc. Nhưng Lưu Vũ thật sự chẳng quên được Châu Kha Vũ, dù ra sao thì lòng anh vẫn nhớ đến đối phương.

"Lưu Vũ à, bà về sau cũng sẽ mất. Dù lúc đó con có một ngôi nhà, hay một công ty thì vẫn cần có bạn đời. Thành ra phải tìm một người cạnh bên, con hiểu không?"

Nam nữ muốn ở cạnh nhau, được xem như quy luật bình thường. Lưu Vũ cũng biết bà ngoại đang lo cho anh và phiền lòng nhất vẫn là chuyện này. Chỉ là không thể buông xuống người anh đã tương tư suốt mấy năm thì biết làm sao? Dẫu rằng cả hai sẽ chẳng có kết quả, bản thân vẫn nào muốn thay đổi quyết định, thật thấy tự chán ghét bản thân.

Chưa kể, Lưu Vũ đang giống như một trai bao, ở cạnh người đàn ông khác và cùng lăn giường. Thế thì quen bạn gái làm gì? Chẳng phải là hại đời người khác sao? Nên sau giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, anh cố cười bảo:

"Được rồi bà à, con sẽ suy nghĩ."

"Suy nghĩ gì chứ? Cô gái tốt như thế, con mà suy nghĩ nữa sẽ bị người khác cướp mất."

Bà không hài lòng, nắm lấy tay của Lưu Vũ rồi nói tiếp:

"Bà muốn nhanh ôm cháu."

"Được rồi, cứ để lại thông tin, con sẽ liên lạc trước."

Lưu Vũ cũng lùi một bước, vì người trước mắt là bà của anh còn đang nằm trêи giường bệnh.

"Giỏi lắm, con trai là phải chủ động."

Lúc này, bà thấy cổ Lưu Vũ hình như có vết bầm nên đưa tay lên rồi thắc mắc hỏi:

"Đây là gì thế?"

"Dạ?"

Lưu Vũ cũng không để ý, nên nhanh mở camera trước của điện thoại lên để xem. Đây rõ là dấu hôn, Châu Kha Vũ đã hôn anh khi nào? Bản thân cũng đâu có tự hôn mình. Thế cái dấu này là gì?

"Không biết nữa, con bị hồi nào cũng chẳng rõ nữa."

Lưu Vũ trả lời xong cũng kéo cao cổ áo lên che lại vết xanh tím.

Bây giờ đã là mùa đông, quan hệ của cả hai vẫn như thế. Châu Kha Vũ thường xuyên đến gặp Lưu Vũ rồi cùng nhau ân ái và rời đi như mọi khi. Hôm nay sau khi làm xong, cậu tựa vào đầu giường, xoa xoa mi tâm nói:

"Nhìn lại, vẫn là anh thanh khiết nhất."

Hóa ra, sự ngốc nghếch của Lưu Vũ là cái trong sạch ở mắt của Châu Kha Vũ. Nên anh đành tự cười chế giễu mà thôi.

Hôm nay, tài khoản của Lưu Vũ có thêm một ít tiền. Anh kiểm tra trêи mạng thì thấy có một bức tranh đã được mua. Cho nên liền đóng gói, gửi bức họa theo địa chỉ đối phương đã để lại thông qua đường bưu điện, chuyển đến tay người đặt. Nhìn số tiền trong tài khoản tăng lên 5 con và đây là tự thân kiếm được nên rất vui mừng.

Lưu Vũ vui sướиɠ trước sự lao động chân chính của mình. Nằm trêи giường rồi nghĩ, năm mới đến, hạn hợp đồng kết thúc, anh chắc sẽ đủ tiền đưa bà mình về Đồng Tử Lâu để sống. Trước mắt sẽ trải qua được một năm an nhàn, song trong thời gian đó, đủ để anh tìm việc làm rồi dự tính cho năm tiếp theo.

Châu Kha Vũ cho Lưu Vũ một chiếc thẻ, nhưng ngoài dùng nó để lo viện phí cho bà mình, thì anh chưa dùng một đồng nào về mặt cá nhân. Hồi mua đồ mới, do bị đối phương chê trách cách ăn mặc cũng là tiền tự tay làm ra. Số quần áo đó, đa phần đều màu xanh, theo đúng sở thích của cậu.

Suốt ngày không đi làm, nên Lưu Vũ đều tự thân nấu ăn, do đó càng tiết kiệm được tiền. Anh sẽ chẳng thấy lạ khi hết hạn hợp đồng, sự xuất hiện của đối phương cũng biến mất. Nhưng căn bản, phải cảm ơn cậu rất nhiều, vì không có sự giúp đỡ trước mắt, cùng bao trọn gói cho anh, thì tiền tiết kiệm là thứ quá xa xỉ.

Sau này tự do, Lưu Vũ dùng tiền trong tài khoản lo cho bà ngoại. Còn tiền lương sẽ dùng để trả nợ cho họ hàng và bạn bè, do trước khi gặp gỡ Châu Kha Vũ, anh đã tự đi vay số tiền không nhỏ. Kể ra chọn tự bước lên giường cậu, chính là anh rơi vào đường cùng.

Tủ lạnh nhà Lưu Vũ trống không, nên anh quyết định lên đường đến siêu thị để mua thức ăn về nấu bữa tối. Anh đeo găng tay, đội mũ len cùng choàng khăn và mặc cả áo khoác, khẩu trang là thứ chẳng thể thiếu, kể ra thời tiết vào đông thật sự lạnh lẽo. Hôm nay tự thân kiếm được chút tiền, nên bản thân đi mua thịt cùng tôm để nhồi làm bánh bao ăn.

Sau khi rời khỏi siêu thị, trêи tay của Lưu Vũ đã túi lớn, túi nhỏ. Anh đi trêи đường, đưa mắt nhìn những cặp tình nhân lướt qua bản thân nói cười, mà dùng ánh mắt nhìn theo bóng lưng họ. Nhưng nhớ đến hôm nay chính mình mới là nhân vật chính nên tự cười rồi tiến về nhà.

Đến nơi, Lưu Vũ còn chưa mở cửa đã nghe tiếng TV bên trong truyền ra. Anh đột nhiên có chút lo lắng, nhưng rồi sau khi vào trong thì đối tượng bản thân nghĩ đến trong đầu đích thị là người đang ở đây. Châu Kha Vũ bật TV, nhưng lưng dựa sát vào ghế, chân gác hẳn lên bàn trà. Đến chuyện anh mở cửa mà đối phương cũng không có phản ứng, nên phỏng đoán rằng đã ngủ rồi.

Chuyện gì đây? Không còn chỗ ngủ nên đến chỗ Lưu Vũ luôn à? Lại sợ phiền cô nào?