Chap 4

Lưu Vũ cẩn thận mang đồ ăn cất vào tủ lạnh, cái nào cần dùng thì đặt lên bàn. Mọi thứ đều được thi hành rất nhẹ nhàng, cẩn trọng do sợ tạo ra tiếng động lớn và đánh thức Châu Kha Vũ. Sau khi làm xong, anh từ tốn đi ra bàn trà, nhìn đối phương ngủ say, đầu hơi nghiêng sang một bên. Bản thân thấy chân mày của cậu cau chặt, nên muốn cho tay làm dãn ra, tương tự như trong lần say rượu kỳ trước, nhưng rồi nào dám.

Châu Kha Vũ có vẻ đang rất mệt, Lưu Vũ nhìn ra điều đó và cũng hiểu nguyên nhân do đâu. Đối phương hàng ngày phải xử lí bao nhiêu là việc, gặp biết bao nhiêu là người, thành ra mệt nhoài ngủ vùi là điều bình thường. Thật chất, bản thân rất muốn ôm cậu vào lòng dỗ dành, nhắc nhở phải chú ý sức khỏe, thương yêu thân mình, mệt thì nghỉ chứ đừng gắng sức. Nhưng nghĩ lại, anh mang danh phận hay cấp bậc gì mà nói được mấy lời đó? Chỉ dám nghĩ nhưng sao có thể nói ra?

Lưu Vũ đi vào bếp để bắt đầu nhồi bột theo hướng dẫn. Anh dặn lòng, mọi hành động phải nhẹ nhàng, tốt nhất là đừng tạo ra âm thanh nào đánh thức người ngoài kia. Bản thân ủ bột, trong thời gian đó thì làm nhân bánh. Số lượng bánh bao hôm nay, đều đủ cho hai người ăn.

Lưu Vũ không biết Châu Kha Vũ đã ăn chưa, rồi có thích bánh bao chăng? Đến đây ngủ, coi như một quán trọ dừng chân rồi khi thức dậy sẽ nhanh chóng đi? Vừa nghĩ, anh vừa cán bột rồi bắt đầu gói. Thông qua bàn tay nhỏ nhắn của bản thân, thoáng đã xuất hiện một cái bánh bao tròn trịa, mập mạp. Cứ như thế vài lần, nào rõ đối phương thức dậy khi nào, nhưng không khí yên ắng đã bị phá vỡ bởi giọng nói thốt lên câu hỏi một cách lạnh băng:

"Anh đang làm cái gì đó?"

Lưu Vũ giật thót, làm rơi cả cái bánh trêи tay, khiến nó lăn đến chân của Châu Kha Vũ. Đối phương đang đứng tựa vào cửa phòng bếp, còn khoanh tay trưng ra sự thích thú nhìn anh.

"Tôi đang làm bánh bao."

Lưu Vũ nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với Châu Kha Vũ, song tạo ra chất giọng êm tai, ổn định.

"Sắp xong rồi, tiên sinh có muốn nếm thử không?"

Châu Kha Vũ nghe xong thì chẳng đáp lại, bề ngoài cũng không thể hiện ra sự bất thường. Lưu Vũ cất lời xong mới thấy hối hận, vì đối phương có lẽ phải rời đi, chứ nán lại làm gì? Thành ra để tránh sự tự ái cùng ngượng ngùng, anh đã vội vàng bảo tiếp tục:

"Tôi, tôi chẳng có ý gì đâu tiên sinh, nếu tiên sinh có việc thì cứ đi ạ."

Lưu Vũ theo bà mình bôn ba nào là Tứ Xuyên rồi Trùng Khánh. Nên giọng của anh rất dịu dàng, mềm mại và ngọt ngào ở mỗi lúc, kể cả vô thức. Châu Kha Vũ nghe xong thì lòng xuất hiện một chút lửa khó chịu, chầm chậm tiến đến hỏi:

"Anh đang đuổi tôi?"

"Tôi không có...tôi...tôi...không phải ý đó....tôi...tôi...."

Nếu Lưu Vũ là thỏ, thì đã dựng cả hai cái tai lên vì sợ hãi rồi. Tay anh từ lâu đã nâng lên, theo câu chối lỗi mà quơ liên tục, mong Châu Kha Vũ đừng hiểu lầm ý của mình. Cậu chẳng thèm chú ý đến hoảng loạn nơi anh, đơn giản khom xuống nhặt cái bánh bao bị rơi dưới chân lên rồi từ tốn tiến đến chỗ đối phương đứng.

"Nhân gì?"

Lưu Vũ còn tưởng tai mình bị hư rồi, vì Châu Kha Vũ hỏi như thế là với ý định gì? Muốn ở lại thưởng thức và ăn bánh bao với anh sao?

"Nhân thịt lợn, có trộn tôm nữa."

Lưu Vũ lấy giấy ra bắt đầu lau sạch những chỗ bột vương vãi trêи bếp. Hàng mi vẫn còn run run do sợ hãi, song miệng còn lầm bầm:

"Tôi chẳng biết tiên sinh muốn ăn nhân gì."

"Tôi cần phải làm gì?"

Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn Lưu Vũ và hỏi với hàng mày cau chặt. Bởi người đang đứng trước mắt mình đang run rẩy, phải nói là anh luôn tỏ ra như thế. Hễ nhìn thấy cậu thì đối phương sẽ tự khắc lui lại vài bước, thể hiện lịch sự và đúng nghĩa vụ, bổn phận đang mang của mình. Cái đáng nói hơn là chẳng xin thêm tiền hoặc tiêu quá mức.

Còn khi ở trêи giường, đôi mắt của Lưu Vũ luôn có nước và sắp rưng rưng. Nhưng anh đều cố sức gói gọn nó trong mí mắt, thậm chí là nuốt nó vào trong, theo từng tiếng rêи rỉ nghẹn ngào, nức nở cùng chua chát. Tựa như thể hiện sự bất lực nơi bản thân do phản kháng không lại. Kể ra cứ như Châu Kha Vũ mới là kẻ bắt nạt anh nhiều khôn xiết.

Cũng may, gương mặt của Lưu Vũ rất đẹp, tính nết ôn hòa, nhu thuận, lương thiện, đặc biệt là chẳng ồn ào, biết giữ phép cùng sự yên lặng. Chẳng như đám chim Oanh, chim Yến, ríu rít suốt ngày cạnh cậu chỉ vì lợi ích, tiền bạc.

Ngoài ra, Lưu Vũ luôn toát lên sự quyến rũ, cuốn hút một cách lạ thường. Dù yên lặng hay ngầm thể hiện sự tỉ mỉ thì đều cuốn hút Châu Kha Vũ. Cơ hồ cái kϊƈɦ thích nơi cậu nhiều hơn là trái tim lan tỏa sự chân thành, cùng chào đón bản thân nơi anh. Phải nói là tính cách của đối phương hoàn toàn trái ngược với người chủ nhân này. Do đó, mỗi lần ở với anh, cậu đều thấy mình được thỏa mãn thật sự.

Những gì tò mò hoặc tưởng tìm không ra trong các cuộc lăn giường với đối tượng khác. Thì chỉ cần quan hệ với Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đều có đáp án lý giải. Đồng thời còn thấy mỗi lần làm anh đến sống chết, thì vẫn nhận lại sự chẳng đã thèm. Tựa hồ nuốt trọn vào bụng mới đủ đầy.

Châu Kha Vũ từng nghĩ, nếu hạn hợp đồng hết, cậu có thể sẽ tiếp tục đưa ra yêu cầu hỗ trợ Lưu Vũ, cho đến khi cả hai mỏi mệt chán ngán hoặc đối phương già, mất đi nhan sắc hiện tại. Dẫu sao, bản thân bao dưỡng đâu ít người, thêm anh cũng không thành vấn đề.

Lưu Vũ thấy mày Châu Kha Vũ ngày càng chau như anh đang làm mất thời gian của cậu nên cắn răng bảo:

"Thế...thế giúp tôi đun nước a."

Lưu Vũ đến cùng là cắn răng hay môi? Sao cánh anh đào căng mọng kia lại rỉ dòng máu ấm rồi? Đặc biệt dưới ánh đèn của phòng bếp, màu đỏ kia càng chói mắt. Châu Kha Vũ nhìn liền nheo mắt như lòng bị dao động, song tưởng tượng tiếng rêи rỉ cầu xin từ cái miệng phát ra, có phải hay lắm không? Phải chi anh biết thuần thục chuyện trêи giường, đồng ý bỏ công sức phục tùng cậu, thì có lẽ mọi thứ càng tốt hơn.

"Ừm."

Châu Kha Vũ đồng ý, sau khi đáp thì xoắn tay áo len và đi rửa tay. Xong xuôi mới tìm nồi cho nước vào rồi bắt lên bếp.

"Sao hôm nay lại đến đây?"

Lưu Vũ thấy không khí giữa hai người đang quá yên lặng nên mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch này. Đây có lẽ là lần đầu tiên, anh có thể cùng người mình thương ở chung một chỗ nhưng chẳng phải là trêи giường. Thành ra vừa vui mừng còn đan xen thêm cao hứng.

"Có một buổi họp, ở gần chỗ này."

Lưu Vũ tiếp thu gật đầu. Anh bỗng dưng nhớ lại tin nhắn trước đây đã từng gửi cho Châu Kha Vũ sau hôm say rượu. Thế nhưng hồi âm đến nay vẫn chưa có, chắc vì quá bận rộn. Chỉ là bản thân vẫn muốn thể hiện một chút quan tâm nên bảo:

"Về sau có uống rượu nhiều, thì nên nhờ người pha cho nước mật ong, sẽ dịu cho bao tử."

"Nhờ ai?"

Châu Kha Vũ quay đầu nhìn Lưu Vũ chằm chằm. Nhưng anh đang mang nhân để vào vỏ bánh bao nên không biết, thành ra đơn thuần nói:

"Nhờ ai? Nên nói làm sao đây nhỉ? Dạng như tôi? Tình nhân à? Hiển nhiên là người giúp việc rồi."

Lưu Vũ như có chút lo lắng, khôn ngoan chốt lại vấn đề, rồi ngước lên nhìn đối phương cười một cái. Trong khi anh gượng cong khóe môi, hàng mày của Châu Kha Vũ lại cau, tầm mắt tối sầm.

Đàn ông là loại sinh vật săn đuổi, Châu Kha Vũ cũng không ngoại lệ. Thành ra bản thân mong Lưu Vũ sẽ châm chọc về chuyện bao dưỡng bên ngoài của cậu, hoặc ngầm trêu ghẹo mối quan hệ của cả hai. Thế nhưng anh đã trả lời thế nào? Cùng biểu hiện trêи mặt, làm cậu ngột ngạt và không vui.

Châu Kha Vũ, đối tượng đã yêu từ lâu, nghe được một dòng đáp luộm thuộm của Lưu Vũ liền lạnh lùng bảo:

"Tôi đi làm về rất mệt, tôi chẳng có thời gian để đùa giỡn hay chơi trò quái gở với anh đâu."

Châu Kha Vũ là đang cảnh cáo Lưu Vũ sao? Đề nghị anh nên biết thân phận và giữ đúng chức vụ của một người bạn giường chứ không được vượt qua giới hạn. Vậy ý cậu phải chăng cũng bao gồm tin nhắn lần trước? Anh đưa ra cái nhìn hơi lạc lõng trong đôi mắt đẹp đẽ, chứa thêm một chút sợ hãi. Nên làm gì đây? Xin lỗi đã vượt quy tắc, đã làm phiền sao? Rồi đối phương có đang giận dữ không?

Lưu Vũ như muốn nói gì đó, nhưng không dám nên chỉ biết cúi đầu. Tay nắm chặt hai góc áo, đến cùng mới có thể lí nhí nói:

"Tiên sinh, xin lỗi ngài."

Lưu Vũ đứng trong góc, giống như một con thỏ sợ hãi, toàn thân chỉnh chế độ rung nhẹ. Anh nên sớm biết được, bản thân không đủ tư cách quan tâm đối phương. Châu Kha Vũ mãi là mặt trời, anh mãi mãi chẳng thể chạm vào hay với tới.

Lưu Vũ từ lâu không cần đáp lại, nên hiện tại sẽ chọn tiếp tục âm thầm yêu thương, đối xử tốt với Châu Kha Vũ như trước, chẳng thể hiện ra mặt hoặc phô trương nữa. Đơn phương mấy năm trời, bây giờ tiếp tục thì có gì sai? Nghĩ theo chiều hướng đó, bản thân dễ chịu hơn một chút, gượng cười rồi mở lời:

"Nước s...sôi....rồi, tiên sinh đi nghỉ ngơi đi. Tôi...tôi

...t....ôi tự nấu bánh được."

Châu Kha Vũ khó chịu nhìn Lưu Vũ.

"Sao mỗi lần nói chuyện với tôi anh đều lắp ba lắp bắp hả?"

"Tôi....tôi....không phải....tôi không có."

Lưu Vũ thấy tim như thắt lại, nhanh đáp lại nhưng cũng tiếp tục vấp.

"Nói chuyện cho đàng hoàng, tôi không có ăn thịt anh."

Châu Kha Vũ quăng cho Lưu Vũ một cái nhìn hăm dọa rồi rời đi, bỏ lại anh đơn côi trong căn phòng bếp. Ý đối phương là gì? Bảo đừng sợ cậu nữa à? Nhưng anh có chuẩn bị sẵn những gì cần nói, tập trước đầy lưu loát thì khi ở trước mặt đối phương, đâu vẫn hoàn nấy.

Lưu Vũ quay đầu nhìn theo Châu Kha Vũ. Không hiểu sao cuống họng dâng lên một cỗ khó chịu, tầm mắt cũng hóa mờ mịt, như có sương chắn ngang. Anh vội vàng dụi mắt, lau nước đọng quanh mi rồi lẩm bẩm:

"Hơi nước đúng nhiều mà, khiến mắt mình nhòe luôn rồi. Cái nhà bếp này phải chăng quá nhỏ? Không thích hợp hấp bánh bao?"

Sau một lúc, bánh bao cũng chín, Lưu Vũ lấy từ trong nồi ra rồi hít một hơi sâu, quyết lòng nói cho rành mạch:

"Bữa tối có rồi."

Châu Kha Vũ đang ngồi trêи ghế sofa xem tin tức về mảng kinh doanh tài chính, sau khi nghe cũng nhẹ đáp:

"Biết rồi."

Lưu Vũ quyết mạnh mẽ, sau khi đặt đĩa bánh xuống trước mặt của Châu Kha Vũ thì cũng kéo cái ghế còn lại để ngồi. Cậu cắm nĩa vào bánh bao, sau đó cắn một miếng to, làm cái má phồng lên trông rất đáng yêu.

"Có hợp với khẩu vị của tiên sinh không?"

Lưu Vũ cẩn thận hỏi, Châu Kha Vũ cũng chỉ ừm một tiếng đáp. Từ sau khi cậu du học nước ngoài, bữa cơm đầm ấm chính là thứ xa xỉ. Dù hàng ngày đều ăn những món cao sang, có trong nước cùng ngoài nước. Nhưng thật chất nó là bàn nhậu dùng để chắp nối, nghị luận chuyện kinh doanh. Thành ra bữa tối với món nóng hổi thế này, thực sự bản thân thấy có vẻ tốt và thích.

Tuy Châu Kha Vũ ừm, nhưng câu trả lời mang theo nhiều phần chắc nịch nên Lưu Vũ cũng an tâm. Nhẹ cười ngoan ngoãn trông rất dịu dàng. Không hiểu sao, cậu nhìn cảnh ấy liền xót xa trong lòng, nên đã ban xuống thương hại, cùng nhau trò chuyện.

"Anh học chuyên ngành gì?"

Châu Kha Vũ thật sự không nhớ lần gặp mặt đầu tiên của cả hai thật sao? Lưu Vũ nghe hỏi cũng đành tránh né đáp:

"Là thiết kế."

"Có biết vẽ không?"

Châu Kha Vũ cắn thêm một miếng rồi buông nĩa và lấy khăn giấy lau miệng.

"Có một chút. Cũng tạm thôi."

Nhắc tới nghề nghiệp mà bản thân từng theo đuổi, quả thực làm Lưu Vũ không khỏi buồn. Nhưng chí ít nay là chuyên môn của mình, nên căng thẳng đi theo từ đầu đến phút hiện tại, có vẻ đã giảm đi mấy phần.

"Ngài không ăn nữa sao?"

"Không, no rồi."

Châu Kha Vũ tựa lưng vào ghế sofa, sau đó tiếp tục nói:

"Vài hôm nữa ở London có buổi đấu giá, nghe đâu chỉ toàn là tranh, anh đi với tôi."

Châu Kha Vũ ăn ít như thế sao? 23 tuổi vẫn có thể xem là giai đoạn còn đang lớn. Vậy mà cậu lại cắn có vài miếng, vì đâu chẳng ăn thêm? Trong đầu của Lưu Vũ toàn lo cho đối phương, nên cậu nói gì đều không lọt vào tai.

"Anh đang tưởng cái gì?"

Ngón tay của Châu Kha Vũ gõ xuống bàn, kéo Lưu Vũ đang mang vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm vào cậu bừng tỉnh lại. Khi hoàn hồn, vành tai anh đỏ ửng, xấu hổ bảo:

"Xin lỗi tiên sinh, tôi...tôi vừa rồi có chút...xin lỗi, xin lỗi ngài."

"Đến Anh quốc với tôi trong vài ngày tới."

Châu Kha Vũ cũng đành đơn giản lặp lại câu nói với đường mày khẽ nhướng. Lưu Vũ còn tưởng tai mình hư rồi, nên cả kinh hỏi:

"Tôi?"

Châu Kha Vũ thật sự sẽ đưa Lưu Vũ đi đến Châu quốc Anh sao? Cái nơi được xem là cung điện của ngành nghệ thuật? Từ lâu, bản thân đã có một ao ước là được tận mắt chứng kiến những tác phẩm vẽ cùng điêu khắc được trưng bày trong viện bảo tàng Anh. Chưa kể đến trường dạy thiết kế nghệ thuật ở đó cũng khiến anh mê mẩn. Chỉ là điều kiện không cho phép, nên đành tìm hiểu và xem trêи mạng.

Kể ra, không có Châu Kha Vũ, Lưu Vũ sẽ chẳng có cơ hội lớn như thế, còn được hoàn thành tâm nguyện. Nên đã dùng vẻ mặt biết ơn rồi chân thành cảm tạ.

"Cảm ơn tiên sinh."

Nhìn Lưu Vũ vui mừng, còn đang nịnh hót, thật làm Châu Kha Vũ tự giễu. Dù cậu đã từng thấy qua thế giới rộng lớn, London hoặc biểu hiện của đối phương đều quá tầm thường với bản thân. Chỉ là đối với một người đàn ông khi được tôn thờ thì lòng rất thỏa mãn còn hãnh diện.

"Thế thì làm sao để thể hiện sự biết ơn đó đây?"

Châu Kha Vũ thoáng đã đầy phong độ trêи tình trường, quan sát Lưu Vũ còn đang hớn hở hỏi một câu.

"Tôi sẽ pha nước tắm cho ngài."

Lưu Vũ đứng lên và cười nói với giọng điệu rất vui vẻ. Xem ra anh phải xếp lịch đến thăm bà ngoại và nói cho bà biết về chuyến đi xa. Đồng thời lên kế hoạch cho những nơi cần đến, chụp hình công viên, nhà thờ, quán rượu. Chắc hẳn sau lần này bản thân sẽ có nhiều tư liệu để tạo lên nguồn cảm hứng.

Nhưng vừa đi ngang qua Châu Kha Vũ, tay Lưu Vũ đã bị giữ lại. Giật mạnh cho ngã vào lòng mình rồi cậu ôm trọn anh trong lòng.