Chap 5

Lưu Vũ bị Châu Kha Vũ giữ trong lòng liền cả kinh, đưa mắt nhìn đối phương đang bóp chặt cằm mình cùng mở miệng hỏi trước rằng:

"Chỉ có như thế thôi à?"

Dù đầu óc của Lưu Vũ có đơn giản đến đâu, thì anh vẫn hiểu được Châu Kha Vũ đang muốn cái gì. Cộng thêm bàn tay to lớn của đối phương đã di chuyển lên xuống cơ thể của anh. Làm anh bất giác rùng mình và khó lòng cưỡng lại.

"Tôi...tôi...tiên sinh à."

"Cùng đi đi."

Giọng trầm thấp vang lên bên tai vừa dứt, Châu Kha Vũ đã kéo Lưu Vũ đi vào nhà tắm. Đến khi thức giấc vào sáng hôm sau, thì đối phương đã rời đi rồi. Đêm qua, đối phương rất ôn nhu, nào là đan mười ngón tay vào nhau, rồi thì thầm ở tai, dụ anh lên đỉnh. Giờ hồi tưởng lại, bản thân không khỏi chửi thề và nghi hoặc. Cậu biết hai chữ dịu dàng viết thế nào sao?

Khắp người Lưu Vũ đều mang cảm giác đau nhức rụng rời, cái khó chịu nhất vẫn là nơi kia còn nhớp nháp, dính đầy dịch thể trông bẩn thỉu. Anh ráng nhấc từng bước, chống tay lên tường rồi chậm chậm nhấc chân. Sau khi tự mình tẩy rửa xong, bản thân trở lại phòng ngủ và uống thuốc. Thử hỏi, với bộ dạng này anh sao có thể tự thân đến London? Nên mặt mày cũng cau có.

Châu Kha Vũ ngồi trong chiếc Volkswagen màu đen, tỏ ra khá lười biếng bảo:

"Dành thời gian, đi làm thủ tục sang nước ngoài cho anh ấy."

Thông qua gương chiếu hậu, Đông Tử có thể nhìn được vẻ mặt của ông chủ và hiểu ra gì đó. Dường như đây là một sự ưu ái đầu tiên xuất hiện ở Châu Kha Vũ. Do A Đông đã theo cậu từ nhỏ đến lớn, chỉ cần một chuyển động nhỏ trong ánh mắt cũng hiểu đang nghĩ gì. Đồng thời biết, đối phương luôn thay bạn tình như quần áo. Nên lòng cũng không thấy lạ khi Lưu Vũ được ưu tiên, tại chẳng qua tình mới được chiều mà thôi. Chỉ là vẫn khó hiểu khi đối phương cơ hồ đang dụng tâm lẫn sức.

"Ngài đưa cậu ấy đi đến Anh quốc thật sao?"

Đông Tử khởi động xe, đồng thời có chút lo lắng hỏi.

"Thế nếu Lý tiểu thư, Na tiểu thư có gây rắc rối cho ngài không? Còn cô Chung nữa, nếu cô ấy biết phải chăng sẽ lớn chuyện. "

Châu Kha Vũ liếc mắt cho Đông Tử ngồi phía trước mình rồi bảo:

"Sao? Biết thì sao? Tôi cần sự chấp nhận của họ sao?"

Châu Kha Vũ lạnh lùng nói, Đông Tử cũng không tiếp lời. Cuộc đấu trí của sếp cùng các tình nhân luôn là thế. Chỉ cần đối phương chẳng quá phận hoặc ồn ào, thì cậu sẽ một mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Chung quy Vương tổng bận chuyện chính sự, các việc còn lại đều chẳng để ý hoặc tạo đặc sắc.

Có thể nói, Châu Kha Vũ có cả một dàn hậu cung, rơi vào tình trạng cung đấu. Nhưng đối tượng sắp cùng đối phương sang Anh quốc là chưa từng tham gia.

Hình như người đó tên Lưu Vũ, theo trí nhớ của Đông Tử là thế. Do anh không đến công ty, thành ra tiếp xúc chẳng nhiều. Chỉ đánh giá sơ bộ rằng, đối phương rất ngoan, yên tĩnh, xinh đẹp, khí chất ngời ngời. Do có lần Châu Kha Vũ say rượu, anh đã được gọi đến nên phải khai tên để gặp mặt, nhờ đó A Đông mới nhớ được tên cùng chút ấn tượng.

Lưu Vũ thuộc tuýp người thích yên lặng, nên Châu Kha Vũ đã đẩy ra vòng ngoài. Kể ra yên lặng chắc chắn là tạo ra được tài sản.

"Cái gì?"

Âm thanh của Tiểu Dĩnh thông qua điện thoại làm Lưu Vũ chói cả tai, nhanh để phone ra xa, không sẽ tổn hại đến màng nhĩ.

"Người đó, người đó, người đó...lương tâm của người đó đã được tìm thấy rồi sao?"

"Cậu đừng có nói như thế về Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ nhanh chóng ngăn chặn mấy lời nói khó chịu của Tiểu Dĩnh dành cho Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ không thích tôi, cũng chẳng phải lỗi của cậu ấy mà."

"Được rồi được rồi, cứ đi mà bảo vệ cho cậu ta. Dù sao chỉ cần cậu ta cho cậu vài phát đạn, Đông Tây Nam Bắc đều quên mất rồi, chẳng nhớ hướng nữa."

Có cần nói trắng trợn như thế không? Nhưng dù sao quan hệ của hai người, Tiểu Dĩnh cũng biết được chẳng ít. May là Lưu Vũ nào thích nói nhiều, bằng không đối phương đều nắm gọn trong tay tình hình của anh cùng Châu Kha Vũ.

"Cậu ấy nói tôi biết vẽ, nên trong cuộc đấu giá này có lẽ giúp ích được gì đó, mới chọn dẫn đi theo thôi."

Dứt lời, Lưu Vũ mỉm cười rồi tiếp tục nói:

"Thật ra, giúp được cậu ấy tôi rất vui. Vì cậu ấy đã chi rất nhiều tiền để tôi giúp bà của mình trị bệnh."

"Vậy thì người ấy vẫn còn ngủ với...."

Tiểu Dĩnh là một cô gái hoạt bát, vô tư nên có nhiều cái đã hỏi và nói rất thẳng thắn. Nhưng sau khi hỏi xong câu trêи vẫn thấy hối hận, vì sát thương dành cho Lưu Vũ chẳng ít. Cả hai là bạn học của nhau, kể ra cũng chơi mười năm rồi.

Lưu Vũ có vẻ mảnh khảnh, ôn nhu ở bề ngoài cùng sống nội tâm. Nhưng bên trong lại chứa cá tính mạnh mẽ cũng như chứa đầy niềm kiêu hãnh. Nếu chẳng phải vì căn bệnh của bà ngoại, cùng với sự thương yêu Châu Kha Vũ thật lòng, mọi chuyện hôm nay cũng nào diễn đến.

Lưu Vũ sở hữu ngoại hình đẹp, gương mặt sắc sảo, đôi mắt đa tình. Lúc còn ở trường thì học giỏi còn biết hát, nên có rất nhiều theo đuổi. Nhưng anh đều từ chối vì ý định kết đôi là chưa nghĩ đến. Thực ra Tiểu Dĩnh biết, anh không yêu là do sợ lãng phí công sức cùng tiền bạc. Đồng thời nghĩ rằng, khi nào mình tự tạo ra được kinh tế, cho bạn đời có được cuộc sống tốt và chẳng thiếu hụt gì mới tiến đến làm quen.

Thành ra dần lâu, Lưu Vũ có được mệnh danh Cao Lãnh Chi Hoa.

Thời điểm đó, Tiểu Dĩnh thường mắng Lưu Vũ ngốc nghếch. Vì yêu thương nhau thật lòng thì chuyện đồng cam cộng khổ là thường tình, sẽ có người chấp nhận thực hiện chuyện đi lên từ bàn tay trắng với anh. Chỉ là đối phương vẫn chẳng chịu, còn nói một câu khiến cô mãi mãi không quên là:

"Tôi không thể ích kỷ đến nghĩ rằng người khác cũng sẽ chẳng ích kỷ."

Về sau, một Lưu Vũ tốt bụng, lương thiện còn xinh đẹp như hoa như ngọc lại bị Châu Kha Vũ xem như tiện tay nhặt lấy. Không hề tốn công sức gì, thực làm Tiểu Dĩnh chẳng cam tâm cùng luôn tự hỏi tại sao. Mãi cho đến khi cô thấy bức chân dung của cậu được vẽ bởi đích thân anh thì mới hiểu ra mọi chuyện. Anh thật lòng yêu một Vương tổng như thế.

"Lưu Vũ, tôi xin lỗi."

Tiểu Dĩnh không ngừng nói xin lỗi còn tự đánh vào miệng của mình.

"Không sao đâu."

Lưu Vũ cũng không thấy tự ái hoặc buồn lòng gì nên cười đáp.

"Hôm nay tôi gọi cho cậu, cũng vì muốn nhờ cậu thu xếp thời gian đến bệnh viện chơi với bà của mình. Châu Kha Vũ nói không quá hai tuần nữa là phải đi rồi."

Tiểu Dĩnh cũng đồng ý một cách chắc chắn, Lưu Vũ mới nhẹ người thở phào. Sau đó lên mạng tra cứu thời tiết ở London và bắt đầu đi soạn đồ đạc. Anh chẳng có nhiều đồ, nên một chiếc vali mang theo sang đất khách cũng không bị đầy. Làm xong mọi thứ, bản thân liền thấy vẫn thiếu thiếu cái gì đó, nên tầm mắt đảo quanh. Đến khi chợt nhớ ra, liền xách theo áo khoác để ra ngoài.

"Thưa ngài, ngài cần gì?"

Cô hướng dẫn của khu mua sắm cao cấp rất xinh đẹp, chân mang giày cao gót đang nhiệt tình hỏi Lưu Vũ. Anh hiếm khi đến những nơi thế này, thành ra không quen và cảm thấy bị choáng ngợp đến khó chịu. Bởi những tiếp tân, nhân viên ở đây quá đỗi nhiệt tình giới thiệu, dẫn dắt chi tiết từng sản phẩm.

"Tôi muốn mua một chiếc máy ảnh."

Lưu Vũ nói cười, làm đôi mắt cong lên hình vòng cung trông khả ái. Người tiếp thị liền đỏ mặt, do đối phương quá đẹp trai, dù là ăn mặc bình dị nhưng tươm tất, sạch sẽ, còn lan tỏa sự ấm áp như nắng mùa thu.

"Thế ngài muốn mua loại như thế nào? Cho tôi biết chi tiết hơn được chứ?"

"Tôi muốn máy ảnh để chụp những bức tranh tĩnh động. Trọng lượng nhẹ cho chuyện xách tay dễ dàng...à...về mức giá...thì...thì rẻ rẻ một chút, ngân sách của tôi...hơi...hơi bị eo hẹp."

Thật ra Lưu Vũ định tiết kiệm khoản tiền này, không mua máy ảnh gì cả. Nhưng do điện thoại anh đã quá cũ, hiệu ứng chức năng chụp hình đều lỗi thời rồi. Trong khi đi đến London, gặp được những thứ anh thích đều phải lưu giữ mới đúng. Chưa kể, bản thân còn muốn chụp hình Châu Kha Vũ. Vì hợp đồng của cả hai chẳng còn bao lâu kết thúc, nên anh muốn tương lai có thể dựa vào những tấm hình ít ỏi, chụp lén lút đó mà đỡ nhớ thương. Vậy nên ở đây bấm bụng mà tiêu tiền.

Châu Kha Vũ đang ngồi trong phòng VIP của trung tâm thương mại để cắt băng khánh thành một sự kiện quan trọng. Khoác lên người một bộ vest được ủi phẳng, tươm tất, khiến người ngoài nhìn vào liền nhận thấy sự cương trực, lạnh lùng. Đông Tử đứng yên lặng một góc, đưa mắt quan sát xung quanh. A Đông có ba làm lính đặc nhiệm, cho nên từ nhỏ bản thân đã vào khuôn khổ nghiêm khắc theo lối huấn luyện. Và cậu rất hài lòng về điều này, mới giữ bên mình lâu như thế.

Đột nhiên một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt Đông Tử. Quầy kỹ thuật số ở tầng 2 đối diện phòng VIP. Rõ là tưởng Lưu Vũ không tranh đấu hậu cung, thế tại sao lại xuất hiện ở đây? Muốn tạo nên một buổi gặp gỡ tình cờ à? Không cần bản thân nói hay báo cáo, Châu Kha Vũ đã có thể nhìn thấy đối phương trong tích tắc với thị lực tốt.

"Lưu Vũ?"

Châu Kha Vũ đứng lên, định đi tìm xem con thỏ nhỏ nhà mình đang làm cái gì thì chuông điện thoại reo lên.

"Châu Kha Vũ."

Người gọi là một cô gái, nhưng nghe xong Châu Kha Vũ liền lạnh lùng cau mày, như tỏ ra tức giận nói:

"Tôi đã nói, cô không được phép gọi tôi như thế."

Cô gái ở đầu dây bên kia nhanh thay đổi cách xưng hô.

"Anh Bác."

"Có chuyện gì."

Mắt của Châu Kha Vũ vẫn dán lên dáng lưng gầy gò của Lưu Vũ dù cách nhau khá xa và hỏi lại đối phương. Cô dùng giọng quyến rũ bảo:

"Sắp tới có triển lãm ở London, anh dẫn em theo nha."

"Cô không bận quay phim sao?"

Châu Kha Vũ mặt chẳng biểu hiện bất kỳ điều gì, chăm chú nhìn Lưu Vũ ở đằng xa đang khom người hỏi cái gì đó.

"Phim đó anh đâu có đầu tư, nên em xin nghỉ cũng chẳng mấy dễ dàng. Nhưng em thật sự muốn ở bên anh, với lại lâu rồi anh chưa đến thăm em."

Giọng của cô gái rất lả lướt khiến Đông Tử nghe qua cũng phát rùng mình. Cô Trình là diễn viên tuyến 18, nhưng do có ngoại hình xinh đẹp nên Châu Kha Vũ rất thích. Cô tinh tế còn tươi ngon, đặc biệt hiểu rõ thân phận của cậu nên càng ra sức dụ dỗ để có được tiền đồ rộng mở. Thành ra về mặt trêи giường, đối phương luôn cố gắng, vắt kiệt sức lực để phục vụ cho một Vương tổng uy danh.

Những người tiếp cận, ở cạnh Châu Kha Vũ đều có mục đích riêng và không chỉ duy nhất một mong cầu. Đáng nói hơn là họ chẳng có một chút yêu thương cậu thật lòng. Đông Tử ngoài cuộc nên nhìn thấy rõ điều đó, bản thân cũng không tin ông chủ nhìn chẳng ra. Nhưng còn bận nghĩ ngợi thì đã thấy cậu dùng ngón tay ra hiệu, chỉ về hướng Lưu Vũ đang đứng.

Đông Tử lập tức hiểu ý, nhanh đi dẫn Lưu Vũ đến đây cho Châu Kha Vũ. Nhưng trước khi cất bước đi xa, bản thân đã nghe cậu đáp điện thoại rằng:

"Tốt nhất nên biết thân biết phận, bằng không tôi sẽ đổi người khác. Chuyện đó chẳng khó làm với tôi đâu."

Cô gái kia nghe xong liền hoảng sợ bảo:

"Được rồi được rồi, em xin lỗi, em sẽ tận tâm cho sự nghiệp diễn xuất. Có rảnh nhớ tới thăm em đó."

Điện thoại tắt rồi, nhưng Châu Kha Vũ vẫn chưa di dời tầm nhìn dành cho Lưu Vũ. Cậu như một con thú săn mồi rình rập thức ăn, thu tất cả những chuyển động nhỏ của đối phương vào mắt. Loại chiêm ngưỡng này kể ra khá hứng thú.

Lưu Vũ sau khi quẹt thử thì nhận lại túi hàng từ cô nhân viên. Sau đó tiếp thị đã đưa điện thoại ra, như ngỏ ý muốn tạo liên lạc nhưng anh khéo léo chối từ. Thoáng, Đông Tử dẫn được đối phương đến trước mắt Châu Kha Vũ. Cậu thấy anh chứa nét sợ hãi trêи khuôn mặt xinh đẹp liền rất hài lòng, giai đoạn thưởng thức con mồi coi như kết thúc.

"Anh đã mua cái gì?"

Châu Kha Vũ ra hiệu cho Lưu Vũ ngồi xuống. Anh thật chưa hết sốc khi chạm mặt Đông Tử, nên khi đối diện với cậu, bản thân còn lo lắng rất nhiều. Nhưng không dám làm trái ý hoặc tỏ ra chậm chạp, nên xấu hổ bảo:

"Một...một cái máy ảnh."

"Hãy mua thêm những gì mà anh thích, tôi phải đi cắt băng khánh thành rồi. Sau sự kiện tôi sẽ ở cùng anh."

Châu Kha Vũ nhìn đồng hồ rồi nói với Lưu Vũ những gì cần làm tiếp theo.

"Tôi....không....có nữa."

Lưu Vũ lắc đầu bảo, có lẽ định nói là hết tiền, nhưng sợ Châu Kha Vũ hiểu lầm nên đành thôi. Chiếc máy ảnh đã mua với giá 4000 NDT, trong khi anh có khác nào thất nghiệp, cho nên nghĩ lại lòng đau như cắt.

"Có lẽ đợi tôi sẽ rất chán, hãy để Đông Tử cùng anh đi dạo."

Châu Kha Vũ đứng lên chỉnh trang và nói, song nhớ đến điều gì đó nên lấy điện thoại, nhấp vào mục tin nhắn để tìm kiếm gì đó.

"Anh không dùng thẻ tôi đưa cho anh sao?"

Châu Kha Vũ đã chẳng nhận được SMS từ ngân hàng lúc Lưu Vũ quẹt thẻ và hiện tại kiểm tra cũng không gặp. Xem ra...lại có hiểu lầm.