Chap 6

Châu Kha Vũ lịch lãm bước xuống bậc cầu thang của sân khấu tổ chức tiệc khánh thành. Nụ cười vui vẻ trong thương mại cũng mất đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo. Trước khi lên sân khấu cắt băng, cậu đã nhận được cuộc gọi của cô thư ký. Cô ấy báo cáo rằng: Chiếc thẻ mà cậu đưa cho Lưu Vũ, anh chỉ dùng đúng 80 vạn và địa điểm chi chỉ duy nhất là tại bệnh viện.

Sự tức giận không tên cũng như nói chẳng thành lời đang tràn lên não của Châu Kha Vũ. Bởi con số đó còn thua cả một bộ trang sức cậu mua cho đám chim Oanh, Yến nuôi ngoài kia. Bản thân tự hỏi, Lưu Vũ coi cậu là gì? Những cẩn trọng, những lịch thiệp, thậm chí là sự bất bình trêи giường là muốn nói điều chi? Anh chưa từng mời cậu qua đêm, chưa từng nói nhớ thương và chẳng tranh giành.

Lưu Vũ là không muốn ở cạnh Châu Kha Vũ, không muốn đi theo cậu đến độ làm rõ ranh giới. Dùng số tiền đó tiêu vào mục đích nhỏ nào khác cũng chẳng được sao?

"Vào trong xe."

Châu Kha Vũ đẩy Lưu Vũ vào trong. Anh biết chiếc xe này, do được đọc trêи tạp chí, nhớ không lầm là của hãng Maybach, hiệu Zeppelin. Giá của nó rất đắt đỏ, đồng thời bản thân nào ngờ, có ngày mình được ngồi lên nó.

Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ ngồi ở hàng ghế sau. Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt của cậu đang ảm đạm đến đáng sợ. Rõ là đôi môi cũng đầy đặn, nhưng nay còn một đường kẻ vắt ngang, do hành động cắn chặt kia là tại đâu? Đối phương đã bị vấn đề gì à?

Lưu Vũ không biết Châu Kha Vũ đang bị làm sao, nên chỉ đành tự sợ hãi, tự nắm chặt góc áo của mình rồi dịch chuyển cơ thể về hướng cửa, mắt cũng nhìn ra ngoài. Hành động này của anh đã được cậu thu vào mắt rồi tự hỏi: Đối phương là đang muốn trốn tránh mình sao?

Châu Kha Vũ ráng kiềm nén sự bất mãn đang trỗi dậy đỉnh điểm trong lòng.

"Ông chủ, chúng ta sẽ đi đâu?"

Đông Tử quay đầu hỏi Châu Kha Vũ.

"Về biệt thự."

Châu Kha Vũ nhắm mắt rồi nghiêm túc nói, khiến Đông Tử ngỡ ngàng, chính Lưu Vũ cũng ngơ ngác. Biệt thự nào? Ở đâu? Nhà lớn của cậu đúng không? Anh cái gì cũng chẳng biết, cũng như đến đó làm chi? Bản thân phải làm sao khi đang lúng túng thế này đây?

Muốn mở miệng lắm, nhưng Châu Kha Vũ đã rơi vào yên lặng. Lưu Vũ tưởng đối phương đã ngủ nên nhẹ gõ vào lưng ghế của tài xế, như ra hiệu. Đông Tử theo đó cũng quay đầu lại, nhìn anh rất khó hiểu.

"Chuyện là...anh...anh có thể dừng xe ở ngã tư một chút không?"

"Anh định làm gì?"

Đông Tử hỏi, nên Lưu Vũ tiếp lời.

"Tôi sẽ xuống xe, vì đi bộ mười phút là về tới căn hộ rồi. Anh không cần đi đường vòng để đưa tôi về đó. Chỉ cần đưa Châu tiên sinh về thẳng biệt thự là được."

Lưu Vũ nói bằng giọng rất nhỏ, như sợ mình sẽ đánh thức Châu Kha Vũ. Nghe anh nói xong mà Đông Tử vừa sợ vừa thắc mắc. Đối tượng mới của ông chủ sao lại nói như thế được? Do có tính toán gì hay bị đần? A Đông không trả lời, anh thấy có lẽ lái đến ngã tư cũng đang làm mất thời gian quý báu của cậu, nên đã nói lại:

"Vậy cho tôi xuống ở đây..."

Nhưng Lưu Vũ còn chưa nói xong, toàn thân đã bị người cạnh bên kéo thật mạnh vào lòng. Anh sửng sốt, cái đáng nói hơn là đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Châu Kha Vũ trong cự ly quá gần. Đến chóp mũi cũng sắp đụng vào nhau nên tim anh đập loạn xạ.

"Tiên...tiên sinh...tôi...tôi xin lỗi vì...vì đã đánh thức ngài."

Lưu Vũ tay đặt lên ngực của Châu Kha Vũ, còn mặt hơi nghiêng sang một bên như tránh né.

"Muốn đi đâu?"

Châu Kha Vũ siết chặt cằm Lưu Vũ rồi hỏi, từ ngữ khí đến đôi mắt hơi khép lại cũng toát lên sự nguy hiểm.

"Tôi....tôi...."

Cằm đã bị bóp lấy, Lưu Vũ nói chuyện có chút khó khăn.

"Sao?"

Lưu Vũ bị đau nên chớp mắt, lực tay của Châu Kha Vũ lại càng tăng lên mấy phần. Khiến tầm nhìn của anh đọng một tầng sương mỏng. Là bản thân đã chọc giận cậu sao? Anh vừa sợ vừa không hiểu thì đã bị đối phương hôn lấy, đem cánh môi mềm phong tỏa khuôn miệng của anh.

Âm thanh của môi, răng cùng lưỡi đan xen đều hiện rõ trong không gian hẹp. Châu Kha Vũ như mang theo sự hống hách, hóa thành một con sói dữ tợn mà đớp lấy khoang miệng của Lưu Vũ. Tại nơi đây ʍút̼ tách, linh hoạt khuấy đảo một màn. Song tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống anh mới cam lòng.

Lưu Vũ không có kinh nghiệm hôn hít, nên nhanh đã thấy choáng váng còn bị ngạt thở. Thành ra làm theo bản năng, chọn đẩy Châu Kha Vũ ra để đớp lấy oxy. Nhưng nào ngờ đối phương đã siết chặt anh trong vòng tay rồi ngấu nghiến nhiều hơn.

Lưu Vũ thấy rất ngộp, nhưng mất một lúc lâu mới được Châu Kha Vũ buông tha. Anh sẽ không hề biết, bộ dạng lúc này của mình sẽ khiến cậu ham muốn, thèm khát đến chừng nào. Đối phương rất hấp dẫn, nào là đôi mắt ướt át, đôi môi sưng tấy hé ra để hô hấp, gương mặt đỏ ửng đang chứa đầy sự ngây ngô, tạo nên một sự mê người tuyệt đối. Do đó bụng dưới của cậu thắt lại và cự vật trướng lên.

Gần như không hề chần chừ, Châu Kha Vũ lại tiếp tục kéo Lưu Vũ vào sát mình để hôn mãnh liệt. Tay cũng chẳng hề nhàn rỗi, nhanh cởi quần áo của đối phương để đẩy nhanh tiến độ. Anh cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng của con quái thú thức giấc sau lớp quần Âu nơi cậu, nên đầy kinh hãi. Cố gắng ngăn chặn đôi tay hư hỏng đó rồi liên tục lắc đầu, mắt đẫm lệ bảo:

"Tiên sinh, đừng...đừng mà...chúng ta...chúng ta về nhà rồi làm được không? Về nhà đi mà."

Cơ thể của Lưu Vũ dị dạng, nên anh càng không muốn để ai thấy cơ thể này của mình. Dù Đông Tử có thân cận với cậu cũng thế.

"Sao lại khóc?"

Châu Kha Vũ đưa ngón tay nhẹ lướt trêи gò má của Lưu Vũ, sau đó thì cười nói:

"Hựu đương hựu lập, có vui không?"

Câu nói này của Châu Kha Vũ, đã khiến Lưu Vũ cứng đờ cả người.

"Đã là một đồ đi*m rồi, thì anh phải sẵn lòng, chủ động phục vụ tôi cho thật tốt."

Châu Kha Vũ xoa ʍôиɠ của Lưu Vũ, sau đó cắn lấy dái tai của anh, lần nữa thì thầm nói:

"Đồ điế*."

Lưu Vũ cảm thấy toàn bộ tâm tình của mình đều bị sụp đổ, tai thì ù ù. Kể từ khi quen được Châu Kha Vũ ở lần catwalk khóa mỹ thuật, anh đã trân trọng tình yêu này cũng như thể hiện được bản tính lương thiện và giữ yên lặng. Về sau theo hầu hạ cậu thế này, có đôi lúc anh nghĩ vì muốn mọi thứ, chỉ là đều không thông.

Bởi Lưu Vũ thấy, bản thân đang thỏa thuận, giao dịch với đối phương bằng thân thể dị dạng, được xem là giẻ rách bỏ đi là có mục đích. Nhưng rồi một ngày nọ, anh chợt hiểu ra rằng: Tiền của Châu Kha Vũ, đích thị bản thân đã lấy.

Cơ mà sau mỗi lần nhận tiền và chi ra, Lưu Vũ đều nghiêm túc ghi nhớ, từng đồng một đã chi tiêu. Cũng như không dùng nó cho chuyện cá nhân nữa hoặc thứ chẳng liên quan đến căn bệnh của bà ngoại. Leo lên giường Châu Kha Vũ, cắn răng làm chuyện nhục nhã này đều vì cứu bà. Thành ra tiền kiếm được thông qua loại ân ái thể xác này, anh sẽ dùng vào đúng chỗ đã thỏa thuận.

Chưa kể, để tương lai có được cuộc sống bớt chật vật, Lưu Vũ phải tự thân cố gắng. Không thể nhờ vào đối phương như thế. Biết là Châu Kha Vũ sẽ chẳng để số tiền cỏn con này vào mắt. Nhưng anh đang cố gắng cho sự đơn phương của mình, kết thúc trong tình trạng hoàn hảo một chút và trong sáng. Chẳng vương quá nặng mùi tiền bạc hay vật chất, lợi dụng lẫn nhau.

Lưu Vũ ngủ với Châu Kha Vũ là do từ trong ra ngoài đều hoàn toàn tự nguyện. Sẵn sàng trao thân cho người từ lâu đã ngự trị trái tim anh. Dẫu biết đối phương có nhiều người tình bên ngoài, còn bản thân chẳng là gì cả, thậm chí một chút quan tâm cũng nào tồn tại vẫn không sao cả.

Bởi Lưu Vũ rõ nhất một điều rằng, mình yêu Châu Kha Vũ. Còn lại KHÔNG QUAN TÂM.

Nhưng đối phương đã làm gì với Lưu Vũ chứ? Ôm eo, xoa ʍôиɠ, ở trước mặt người khác. Song gọi anh là đồ điế*. Còn nói cái gì mà hựu đương biểu tử, hựu lập bài phường.

"Bốp"

Một âm thanh chói tai rơi xuống. Là do Lưu Vũ nhịn không nổi mà đánh Châu Kha Vũ một cái, đừng nói là cậu cả kinh trong choáng váng. Mà đến cả Đông Tử thấy xong đời rồi, rất muốn hỏi anh chán sống đó sao?

"Tôi không phải."

Mắt Lưu Vũ đỏ hoe, thân thể đang khẽ run không dừng. Anh đã đánh Châu Kha Vũ rồi, đối tượng đang là kim chủ cũng như người yêu của bản thân. Chắc rằng, cái tát này hiển nhiên sẽ khiến mối quan hệ giữa anh cùng đối phương cắt đứt.

Châu Kha Vũ vươn đầu lưỡi để chạm lên gò má của mình, sau đó quay mặt nhìn ra kính cửa cạnh bên. Có lẽ do Lưu Vũ đánh quá mạnh, nên 5 dấu tay in hằn rõ rệt, nhìn vào liền thấy. Để làm được điều này, anh đã rất nỗ lực dụng sức? Còn hiện tại cậu là đang thế nào? Cay cú? Giận dữ? Thấy chẳng sao hay thú vị?

"Không phải?"

Châu Kha Vũ vừa hỏi vừa kéo Lưu Vũ càng sát lại gần mình và giữ chặt. Khiến hơi thở nóng bỏng phà thẳng vào cổ anh, còn cậu tiếp tục thì thầm:

"Thế là cái gì? Anh nói tôi nghe xem?"

"Tôi yêu em, Châu Kha Vũ, tôi yêu em."

Trong lòng Lưu Vũ đang gào thét điều đó, nhưng không thể thốt nên lời ra ngoài. Nhìn gương mặt anh tú của Châu Kha Vũ, lòng anh càng đau và chắc rằng về sau sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Nên đột nhiên nảy sinh ý định gì đó, nâng tay lên xoa gương mặt bị đánh đến đỏ ửng của cậu, tiếp đến là trao xuống một nụ hôn.

Lần đầu tiên hôn đối phương là lúc tuổi còn trẻ, khi ấy rất vụng về, lúng túng. Còn hiện tại dù không thành thục là bao, nhưng đã mang theo chút tự phụ phóng túng, tự mình làm chủ. Thật chất, yêu Châu Kha Vũ khó đến sao? Anh nhắm mắt, vừa muốn để đầu óc trống rỗng cùng cậu vui một lần sau cùng, nhưng lại có gì đó vướng bận.

Lưu Vũ nghiêm túc ʍút̼ và ɭϊếʍ lấy môi của Châu Kha Vũ. Khoang miệng cậu đối với anh rất ngọt, như có vị kẹo lê của mùa thu. Lần này đến phiên đối phương kinh ngạc mở to mắt, bởi gần 2 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh chủ động. Bộ dạng tự nguyện phục vụ, chẳng cần hạ lệnh này thật khiến ɖu͙ƈ vọng trong cậu trỗi dậy mãnh liệt.

Châu Kha Vũ nhanh bắt lấy hai tay của Lưu Vũ rồi xoay người, đè anh xuống ghế. Dùng vật cứng giữa hai chân của mình, áp vào người của đối phương. Còn tay đưa về hướng Đông Tử khẽ ra hiệu. A Đông nhanh hiểu ý, nhấn nút để tấm cách âm xuất hiện. Đây là loại tốt nhất, nên cả hai có thể thỏa sức làm chuyện mình muốn, khỏi sợ anh ta nghe thấy.

Lưu Vũ như chết lặng, ngớ ngẩn đến độ ngu ngốc. Chỉ biết nhìn cái đầu tóc đen mượt của Châu Kha Vũ đang đặt ở ngực mình. Ban nãy là anh can đảm tát đối phương, ban nãy cũng là anh bạo dạn hôn đối phương. Đây thật sự thuộc lần cuối cùng rồi sao?

Với những suy nghĩ vụn vỡ, đau đớn trong lòng. Lưu Vũ cả gan đưa tay lên vuốt tóc cậu, quyết tâm trao trọn cơ thể cho Châu Kha Vũ thêm một lần này nữa thôi. Sau hôm nay đường ai nấy đi. Vì vậy đem những gì mình biết thể hiện hết ra, cho cuộc vui này trọn vẹn, cùng cậu tận hưởng màn sắc xuân nồng đậm.

Châu Kha Vũ quay lại tìm môi Lưu Vũ mà cắn. Đối phương rất điêu luyện, nên anh có muốn phục vụ hay cố gắng ra sao, vẫn sớm đã trở nên thụ động. Giao toàn thân thể cậu định đoạt, lý trí bị trôi sạch theo làn sóng ham muốn.

Tay Châu Kha Vũ xoa nắn hai điểm ngực của Lưu Vũ. Sau đó cởi sạch quần áo của anh quăng đi. Khỏi cần đưa mắt nhìn cũng có thể chính xác nhấn vào khe hở nhỏ trong nơi tư mật. Vì nụ hôn ấm nồng cùng sự ma sát từ trước, nên chốn này đang ướt đẫm.

Đem hai chân Lưu Vũ gác lên vai, còn cậu nhỏ bừng sức sống của anh thì dùng tay đè áp lên trêи. Để huyệt hoa nhỏ bé, tự động co thắt trào ra ɖâʍ thủy, nuốt chửng sự hư không. Như đang chào đón côn thịt của Châu Kha Vũ tiến vào, đang hiện rõ dưới tầm mắt. Cậu chịu đựng chẳng nổi, nhanh cởi thắt lưng của mình để phóng thích cự vật nóng cứng ra. Chẳng nhanh chẳng chậm, liền nảy hông cùng co thắt bụng, xuyên vật dày cộm đó đi vào chốn non mềm, mỏng manh.

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nơi này của Lưu Vũ hình như đã chặt chẽ hơn so với bình thường. Cảm giác còn hơn cả lụa thượng hạng, đang chẳng ngần ngại gì mà thít sát lấy côn thịt, hấp thụ nhiệt độ nóng như sắt nung của cự vật. Được bao bọc trong nơi tiêu hồn, chật khít, suýt làm Châu Kha Vũ không thể tự chủ mà bắn ra ngoài.