Chap 7

Bên dưới hút cậu nhỏ quá chặt, khiến Châu Kha Vũ toàn thân tê dại. Nhanh vỗ ʍôиɠ của Lưu Vũ rồi dùng giọng điệu đầy khiêu gợi hỏi:

"Sao hôm nay anh chặt quá vậy? Mau thả lỏng, cắn chặt như thế thì làm sao mà động."

Trong lòng Châu Kha Vũ đang không ngừng mắng chửi, bởi huyệt nhỏ ôm quá chặt, dẫn đến tình trạng côn thịt bị siết nghẽn. Nhưng Lưu Vũ sau khi nghe đối phương nói, cũng thả lỏng hơn một chút và phát ra tiếng rêи đau. Như tỏ ra chẳng đón nhận nổi, hành vi nhồi nhét khối thịt toàn phần này vào. Cự vật vừa dày vừa cứng cộm, còn to lớn, nên anh thấy bên trong đã bị nó làm cho căng dãn. Tuy nhiên kɧօáϊ cảm khi được lấp quá đầy đã khiến anh hạnh phúc.

Châu Kha Vũ sau khi chuyển động được liền đè lên Lưu Vũ, coi như tự tạo ra một điểm trụ rồi bắt đầu đâm chọc mãnh liệt. Để hai túi thịt đập vào huyệt của anh tạo nên những âm thanh bành bạch. Nước từ hoa huyệt càng chảy ra nhiều hơn, trong khi côn thịt cứng như sắt của cậu đang hoạt động điên cuồng với tần số cao, nên tiếng ọp ẹp vang lên chói cả tai.

Nghĩ lại bên dưới quá nhiều ɖâʍ thủy, côn thịt lại đang ngâm bên trong, làm ra hành động chà đạp nhưng được chấp thuận, thì Lưu Vũ đúng là xấu hổ muốn chết. Từng tiếng ọc ạch văng vẳng bên tai, cơn đau đi đôi theo kɧօáϊ cảm phát ra do lực đạo nơi Châu Kha Vũ quá dữ dội. Cảm chừng có sung sướиɠ lại có tuyệt vọng, nhưng anh nghĩ chẳng nổi nữa, chỉ đành dùng ánh mắt mơ màng nhìn cậu, rồi tự hôn lên cái cổ nơi đối phương.

Nụ hôn của Lưu Vũ càng khiến Châu Kha Vũ trở nên manh động. Côn thịt chôn sâu trong nhu huyệt nay lại càng cứng nóng và to lên mấy vòng. Điều này càng khiến anh nức nở và cảm thấy căng trướng. Đối phương cắn môi người nằm dưới thân giống như đang ra sức quyến rũ cậu. Nhưng từng hồi cắm rút đều mang theo sự vội vàng hòa kịch liệt vẫn chẳng bị gián đoạn.

"A~~~~"

Ngay khi rời khỏi môi, Châu Kha Vũ đã nghe Lưu Vũ mềm nhũn rêи rỉ. Thành ra ánh mắt càng trở nên thèm khát, vừa đè vừa giữ chặt anh rồi đóng đinh quyết liệt vào hang nhỏ bé ướt đẫm. Quy đầu hình tròn to lớn đang khoan vùi, mỗi lúc càng xuyên sâu hơn làm anh sợ hãi. Thoáng đã đụng trúng nơi tận cùng nào đó, dường như chính giữa còn có một vòng tròn nhỏ.

"Sâu quá rồi, đừng aaa...không được aaa~"

Theo bản năng, Lưu Vũ nhấc ʍôиɠ trốn tránh, nhưng Châu Kha Vũ đã nhanh nắm thắt lưng của anh lại.

"Muốn chạy đi đâu?"

"A..aaaaa....sâu quá, không được aaaaaa~"

Mặc kệ Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đã cho lưng thẳng tắp, bắt đầu một màn đột kϊƈɦ mới. Quyết tâm đâm thẳng vào cái miệng nhỏ mà bản thân vừa tìm được bên trong. Mạnh bạo đánh động nơi đó trông ác liệt, nhanh đến không tưởng.

"A...aaaaa....không được, không được, chậm lại...chỗ đó...aaaa~ không thể, đừng đừng aaa...ưmmmm, sâu quá aaa...quá sâu, không..."

Lưu Vũ vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Châu Kha Vũ, giống như đang tìm điểm tựa cho bản thân thoát khỏi sự chông chênh cùng sợ hãi. Mặt của anh lúc này đã nhuốm đầy nước mắt sinh lý, đuôi mắt đỏ hoe, hàng mi cong ướt rũ.

"Đừng cái gì?"

Châu Kha Vũ vẫn không ngừng chuyển động hông để nơi đó của Lưu Vũ đẫm nước, đáng thương. Cậu dùng một tay mò xuống nơi giao hợp, khẽ quay vật nhỏ sung huyết của đối phương, lâu lâu lại nhéo huyệt căng phồng.

"Nói lớn lên một chút."

Châu Kha Vũ ra lệnh trong lúc đang thở hổn hển, bên dưới thì thúc ngoáy ngay cổ đáy huyệt, như muốn đâm xuyên qua nó rồi chọc thủng tất cả mới cam lòng.

"Aaaaaa...."

Lưu Vũ chưa bao giờ trải qua loại kϊƈɦ thích kép như thế. Nên toàn thân run bần bật, cao trào xâm nhập sâu vào cơ thể, bản thân chịu không nổi nên đã bắn ra. Trong huyệt của nữ nhân, cũng tuôn trào một dòng nước nóng hổi, khiến côn thịt như co giật, rung lên trong động. Bởi phần đỉnh đầu cực đại, đã nhuốm phải dịch thể trong cơn kɧօáϊ cảm tiết ra.

Châu Kha Vũ thoáng lấy lại chút tinh thần sau sự sung sướиɠ ấy, nhanh tiến công, xông pha đánh trăm ngàn cú vào hang động nhỏ. Lựa ngay đáy huyệt mà phang bổ, khiến Lưu Vũ run lên do mỗi lúc càng đi vào giai đoạn mẫn cảm. Không lâu sau đó, cậu cũng bắn sạch vào chốn sâu nhất của đối phương. huyệt theo bản năng mà co giật và chặt chẽ hơn mức bình thường để đón nhận thứ đã chảy tràn bên trong. Nhưng sự phản ứng này, suýt làm cậu lại cứng lên lần nữa.

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ của hiện tại, sau đó nhớ lại những tiếng khóc của anh lúc trêи giường. Rồi những tiếng nức nở nghẹn ngào, tự chủ động hôn cậu thì bất giác cười. Vốn dĩ không cần bàn cãi nữa, bản thân đã nhặt được kho báu rồi. Lòng của cậu có chút cay cùng ngọt lịm.

Riêng Đông Tử đứng trước cửa gara đã gần 20 phút với sự yên lặng. Chỉ biết đưa mắt nhìn chiếc Maybach đang rung lắc. Thêm một lúc, A Đông nhìn đồng hồ rồi tiến đến gõ cửa xe. Kính xe được hạ xuống bởi người đang ngồi bên trong. Bản thân nào dám nhìn cảnh tượng trong xe, nên đầu cúi xuống, để tầm mắt hạ thấp rồi hỏi:

"Có cần lấy quần áo cho ngài không?"

"Không cần."

Giọng của Châu Kha Vũ vẫn còn vương sự ɖu͙ƈ vọng chưa dứt hẳn. Sau đó Đông Tử thấy ông chủ của mình ôm người đàn ông kia xuống xe. Toàn thân Lưu Vũ được quấn chặt kín bởi chiếc áo Chanel xa xỉ, chỉ để lộ hai tay cùng phần chân. A Đông làm sao dám nhìn trực diện, nên chỉ đành xoay đi hướng khác rồi tiếp thu hình ảnh trước mắt một cách sơ lược.

Đông Tử tiến vào chỗ mà Châu Kha Vũ vừa ngồi, chắc là định dọn dẹp. Nhưng gặp mớ hỗn độn trêи chiếc ghế đó thì chết lặng. Dịch thể, ɖâʍ thủy đều trộn lộn tạo nên một mảng nhớp nháp, dính đầy trêи chỗ ngồi. Vì là ghế da, nên chất ấy càng được tôn lên và dễ thấy.

Có lẽ Châu Kha Vũ quá đãi ngộ hay thương yêu Lưu Vũ, mới làm chuyện này với anh trêи chiếc Zeppelin đắt đỏ. Căn bản lúc bình thường cậu rất yêu xe, nên chẳng bao giờ giở trò sàm sỡ, ân ái cùng ai ở nơi này. Ghế của Maybach rất đắt, dường như chính hãng chẳng có sản xuất đồ thay dự phòng ở khu vực Trung Quốc Nên một khi đã bẩn như vậy, chính là phải hoàn toàn đem bỏ.

Đông Tử bắt đầu nghĩ cách cứu lấy cái xe. Nhưng làm tờ khai báo với bên Zeppelin, rồi mang nguyên con Maybach gửi sang nước ngoài để họ sửa chữa. Sau đó lại làm giấy tờ thủ tục để đón nó ngược trở về, thử hỏi sẽ mất bao nhiêu thời gian và tốn kém? A Đông bỏ cuộc, chính Châu Kha Vũ cũng không rảnh chờ đợi, thế là thoắt, cậu đã có xe mới để đi. Bản thân thấy, món yêu thích mới này của ông chủ quả thực quyền lực và cảm thấy sợ hãi, nên đành thở dài.

Trêи chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ của căn biệt thự, có hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang dán sát vào nhau. Châu Kha Vũ đang vuốt ve côn thịt đã rỉ nước ở phần đỉnh đầu của mình, nó sưng tấy và vẫn còn cứng rắn, tràn đầy ý chí xuất trận lần nữa. Sau đó cho phép nó tùy tiện cọ xát với hai mép thịt đang ướt rũ của hoa huyệt. Nhiều lần ác ý thì đưa đỉnh đầu chen chúc vào lỗ hang một chút, sau đó rút ra và tiếp tục trêu đùa. Tay thì nhéo huyệt, khiến Lưu Vũ tràn đầy kɧօáϊ cảm, nâng tay lên che mắt mình.

"Thức rồi?"

Châu Kha Vũ duỗi tay ra, để kéo được cái tay đang che mặt trốn tránh của Lưu Vũ. Anh nhớ lại mấy hình ảnh trong xe nên khôn cùng xấu hổ. Tự hỏi bản thân bị cái gì, sao có thể tự nguyện mời gọi, còn rêи lớn tiếng như thế?

"Đây là đâu?"

Lưu Vũ trầm giọng hỏi.

"Nhà của tôi."

Căn phòng này được thiết kế theo kiểu châu Âu, đơn giản nhưng sang trọng. Cái drap anh đang nằm lên cũng rất mềm mại và không có hoa văn. Dường như chúng còn vương đậm mùi hương của Châu Kha Vũ. Để cho đối phương quan sát, cậu đã đem côn thịt nhét vào trong. Anh cả kinh còn kèm theo hoảng loạn khi chuẩn bị chẳng kịp nên thét lên.

Lưu Vũ còn trong giai đoạn nhạy cảm, chuyện trêи càng khiến anh thêm kϊƈɦ động. Bản thân thắc mắc đến tỉnh táo trong tích tắc. Bởi cả hai đã làm trong xe, nhưng Châu Kha Vũ chê chưa đủ sao? Với lại anh đã đánh cậu, thì không phải nên thu dọn nhanh chóng rồi lăn đi à?

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Vừa nói, Châu Kha Vũ vừa chuyển động hông, đem côn thịt gửi gắm toàn vẹn vào hang nhỏ mềm mỏng.

"A~....."

Lưu Vũ như tỏ ra thoải mái khi côn thịt dễ dàng đi vào trong rồi nằm yên. Còn Châu Kha Vũ thì hài lòng sảng kɧօáϊ nên cũng thở ra một hơi. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ cậu đã bắn vẫn còn ở bên trong, hòa cùng ɖâʍ thủy nên chuyện thúc chọc này vốn dĩ rất thông thuận. Nhưng bản thân nổi máu xấu xa, chỉ cho cự vật xoay từng vòng tròn chứ không chọc ngay điểm mẫn cảm.

Bụng dưới của Lưu Vũ trướng căng, có chút tê dại và ngứa ngáy từ sâu bên trong. Điều này làm anh nhớ đến giây phút hoan lạc dữ dội trêи xe, Châu Kha Vũ đã đâm trúng một điểm khiến anh như muốn sung sướиɠ đến chết đi. Thành ra tự chủ nâng hông cao lên, để hoa huyệt mời chào, đón nhận cự vật đi được sâu hơn.

"Đúng là một tao hóa."

Nói xong, Châu Kha Vũ không quan tâm đến chuyện lỗ huyệt đang chặt khít giữ côn thịt ra sao mà đã ly khai. Sau đó dùng nó chạm vào huyệt của Lưu Vũ, chẳng nặng cũng chẳng nhẹ. Đem hai tay anh giữ chung một chỗ rồi áp lên đỉnh đầu và nhìn đối phương bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Nói xem, anh không phải cái gì?"

Lưu Vũ cắn môi dưới của mình, thiếu kiên nhẫn tự vặn vẹo eo. Anh đưa tầm nhìn mờ mịt để ngắm Châu Kha Vũ. Thật, bản thân muốn đối phương, muốn cậu làm lại hành động ở trêи xe với mình, nhưng rồi chẳng dám nói. Giờ đây trước mắt anh như có màn sương, nên càng không nhìn rõ cậu đang muốn cái gì nữa. Cảm xúc nơi ánh mắt ấy, quá khó để nhìn ra.

Châu Kha Vũ không có nhiều kiên nhẫn chờ đợi, nên đã cúi xuống cắn nghiến hai điểm ngực. Tay thì vuốt ve lên xuống cơ thể mảnh khảnh này của Lưu Vũ. Khiến anh thấy toàn thân mình sắp bị bốc cháy theo sự ma sát ấy. Hai chấm hồng nhạt trêи ngực đã bị chà đạp đến sưng huyết, cứng ngắc và dựng lên sừng sững. Còn bụng dưới thì râm ran, tự động co thắt lấy không khí do nóng lẫn ngứa.

"Mau nói."

Lưu Vũ vẫn cắn chặt môi, Châu Kha Vũ liền ngồi dậy, đem côn thịt xuyên mạnh mẽ vào hoa huyệt, đánh tiến hung hãn tới tấp. Khiến một dòng nước nóng hổi từ trong chảy ào ra.

"A...đừng..aaaaaa....không được...."

Cuối cùng Lưu Vũ cũng đành hé môi để từng chuỗi rêи rỉ được phát ra, bên dưới như vỡ mạch nước ngầm do bị Châu Kha Vũ không tiếc thương dày xéo. Khăn trải giường theo đó ướt đẫm một mảng, cậu rút côn thịt ra để thế các ngón tay vào trong. Ở chốn này, nhẹ khuấy đảo xoay ngoáy mấy vòng. Sau khi rút ra, ɖâʍ thủy cùng dịch thể đều dính đầy lên mấy ngón tay. Cậu hài lòng mang nó nhét thẳng vào khuôn miệng đang mở ra của anh, ở chốn ấy, từng ngón tay không ngừng làm loạn trong khoang miệng.

Đầu lưỡi bị các ngón tay của Châu Kha Vũ trêu chọc, toàn thân bị cậu đè lên, sức lực chống đối từ lâu mất sạch. Nên Lưu Vũ đành cam chịu, để nước mắt cùng nước bọt lăn dài, ướt cả gối nằm.

"Còn nói không phải điế*? Rõ là nhiều nước đến như vậy."

Lưu Vũ quyết liệt lắc đầu, nước mắt dường như càng rơi nhiều hơn, cùng với âm thanh nghe không rõ phát ra, để bày tỏ sự phản kháng. Những ngón tay đang xoay chọc miệng lưỡi của anh, chính là thứ ngăn chặn những câu từ phản biện.

Lưu Vũ như tuyệt vọng bởi không thể nói rõ ràng mọi chuyện. Nhưng Châu Kha Vũ hiểu, biết anh đang ra sức nói rằng: Chẳng phải.

Nhưng Lưu Vũ đã nằm xuống rồi, còn là tự nguyện nằm xuống để cậu cắm vào chốn nhỏ nhắn, chật hẹp. Thế còn biện minh, giả vờ làm chi? Cho ai xem? Ai khen?

"Anh có nhìn xem, bản thân mình đang làm gì vào lúc này không? Chối bỏ vô hiệu lực."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ nhíu mi, rút ngón tay ra rồi đâm mạnh vào hoa huyệt của Lưu Vũ lần nữa. Nơi đó nhanh chóng co giật, siết chặt còn hút chúng đi sâu, chứ không hề nhả ra hay chối từ.

"A....Không phải, tôi không phải."

Lưu Vũ khóc òa nói lại. Trong thâm tâm như nói anh đừng phục vụ, thuận theo hay tỏ ra yêu thương những gì Châu Kha Vũ đang vùi vào cơ thể anh. Nhưng bản thân lại không chịu nghe theo, chẳng điều khiển được nữa.

"Vậy là cái gì?"

Những ngón tay của Châu Kha Vũ cứ dạo quanh bên trong, nào là sờ lên bức tường thịt hồng hào mỏng manh, rồi lại cố vói vào điểm mẫn cảm. Khiến Lưu Vũ phấn khích, háo hức mong mỏi được lấp đầy. Trong khi vẫn muốn trả lời: Không phải biểu tử, tôi không phải đồ điế*.