Chap 8

"Không...không phải...tôi....tôi...là...."

"Là cái gì?"

Châu Kha Vũ từ lâu chẳng có nhiều kiên nhẫn nghe Lưu Vũ cà lăm. Nên sau khi hỏi xong cũng dừng các ngón tay đang khuấy đảo trong miệng anh lại. Song theo đó là nhấc cơ thể gầy gò này lên để áp mạnh vào vách tường lạnh lẽo. Đồng thời, đem côn thịt trướng sưng đến phát đau của mình, cắm mạnh vào hoa huyệt chịu nhiều thương tổn của anh. Một chút khoan nhượng hay dịu êm cũng chẳng có, cứ giống như đang thẳng thừng trừng phạt. Làm đối phương càng đau mà rơi nước mắt.

Tư thế này giúp côn thịt đâm được rất sâu còn mạnh mẽ. Phần đỉnh đầu hơi cong lên thoáng đã tìm ra được nhụy hoa ở nơi sâu xa mà chà đạp suồng sã. Cộng thêm sức nặng của cơ thể anh đều dồn xuống, nên cảm giác được nhận lại dường như rất thỏa mãn, cùng rất đau nhói.

"Nói."

Giọng của Châu Kha Vũ rất gay gắt còn cao âm lượng như quát lên, khiến Lưu Vũ rất sợ hãi, mắt càng đọng tầng sương dày. Giây phút này lý trí đâu còn nhiều, bên dưới cắm rút nhanh mãnh như thế đủ làm anh như lên mây đến nơi. Thành ra não trống rỗng, chẳng rõ vấn đề đang bàn từ nãy đến giờ là gì. Chỉ đành thét lên bí mật nhiều năm chôn giấu trong lòng. Bởi anh ngỡ, đối phương đang kêu mình nói về chuyện tình cảm ấy.

"Tôi yêu ngài."

Châu Kha Vũ nghe xong liền sững sờ. Lưu Vũ nói yêu cậu? Phải không? Anh nói xong cũng nhẹ câu cổ đối phương, mềm mại như một con mèo nhỏ, mềm nhũn như tan chảy đến nơi tựa vào hõm cổ đối phương. Ngoan ngoãn nép vào người cậu, như tìm kiếm một chút hơi ấm lẫn thể hiện sự thương yêu một cách dịu dàng.

Châu Kha Vũ giữ ʍôиɠ của Lưu Vũ trong tay rồi bắt đầu nhào nắn, sau đó hỏi lại:

"Này, lúc nãy anh vừa nói cái gì?"

Châu Kha Vũ thỏ thẻ ở cạnh tai của Lưu Vũ bằng ngữ điệu nhẹ nhàng. Cứ như Châu Kha Vũ của ban nãy, và Châu Kha Vũ của hiện tại là hai người hoàn toàn khác nhau. Anh đang trong giai đoạn đạt được cực kɧօáϊ, nên đầu óc quay mòng mòng, quanh tai còn có tiếng ong ong, nên ngu ngơ bảo:

"Tôi...tôi không phải biểu tử...tôi...tôi yêu ngài, tiên sinh, tôi yêu ngài."

Châu Kha Vũ đã nghe rất rõ, nên đám mây u ám trong lòng cũng dần tan biến đi. Trêи đời này, không ai chống lại được cậu hoặc không yêu cậu. Đây chính là một điều tự hào cùng đáng để chắc chắn, xứng đáng với cái tên Châu Kha Vũ. Đem chân của anh quấn quanh hông minh, cậu bắt lấy cái đầu ướt đẫm mồ hôi của đối phương. Sau đó càng chèn áp mạnh vào tường. Dưới thúc trêи hôn, chinh phục con mồi trước mắt quá ngon nghẻ.

Lưu Vũ thấy bụng dưới của mình vừa căng vừa đau, một thanh sắt nóng hổi còn cứng ngắc đang xuyên xỏ miệt mài vào trong. Làm cơ thể anh không ngừng run rẩy, giống như bị xuyên thủng, đâm thấu đến tận đáy linh hồn. Thành ra vách thịt thít sát, cổ đáy huyệt tận lực hút cậu nhỏ, nên anh có thích có sợ, đẩy đối phương ra.

"Ưm...tiên sinh, không được, không ổn, thôi đi nha tiên sinh, hức hức...không chịu nổi. Hỏng rồi, hỏng mất rồi."

Bên dưới quá ướt át, theo sự chà đạp chẳng thương tiếc mà đau rát, không gian càng biến lại chặt chẽ hơn. Châu Kha Vũ thở hổn hển bảo rằng:

"Không hỏng đâu, vẫn còn rất tốt, anh xem, cái miệng nhỏ của anh đều ăn nổi nguyên khối thịt. Xem này."

Châu Kha Vũ xấu xa, nắm lấy tay của Lưu Vũ kéo xuống nơi đang giao hợp để cho anh sờ và cảm nhận thử. Đúng là nơi đó căng phồng, nuốt trọn côn thịt đâm chọc vào trong, để túi thịt kẹt lại ở bên ngoài, đánh ba ba vào miệng huyệt mà thôi.

"Gọi tên tôi."

Nói xong, Châu Kha Vũ bắt đầu đỉnh mạnh hơn, mở màn cho cuộc tiến công điên cuồng lần nữa quay trở lại.

"Tiên sinh."

Cằm Lưu Vũ đặt trêи vai của Châu Kha Vũ, vâng lời đối phương mà khẽ gọi một tiếng đứt quãng. Do bên dưới chịu sự thúc đẩy mạnh mẽ còn hơn vũ bão.

"Thật khó để ra vào lắm đó."

Châu Kha Vũ nói như oán than cùng thích thú với Lưu Vũ. Do bên dưới của anh quá chặt chẽ, như muốn siết gãy côn thịt của cậu rồi. Giờ đây bản thân mới thấu rằng: hóa ra trong hai năm nay, bản thân thật sự đâm vào trong bụng của một biểu tử mà chẳng hề hay biết. Nhìn xem, hôm nay anh đã rêи rỉ lớn tiếng, tỏ ra quyến rũ nam nhân trêи giường và bên dưới chảy biết bao nhiêu là nước?

Vậy sao mấy năm nay, Lưu Vũ đã không như thế? Còn tỏ ra thanh cao đến nỗi ấy chứ?

"Gọi, gọi tên tôi."

Những cú va chạm ác liệt, nhanh mạnh đến tưởng không nổi. Khiến từng âm thanh vang lên đều rõ mồn một. Lưu Vũ chịu đựng nào nổi, bụng dưới cùng hoa huyệt đều co giật, tiến đến độ mẫn cảm cao nhất. Nên anh khóc lóc, van xin đối phương tha cho mình.

"Không được nữa, làm ơn chậm lại, làm ơn, tiên sinh, không ổn đâu."

"Gọi tên tôi, mau."

Châu Kha Vũ rất nhẹ giọng nói, nhưng nghe qua có ám muội lẫn sự trừng phạt bên trong. Sau khi nói cũng rút côn thịt ra, ôm Lưu Vũ đặt lại ngay ngắn xuống giường. Sau đó lập tức đem cự vật nhét lại vào trong. Chẳng để nơi đó trống vắng quá lâu mà chuyển sang đói khát.

"Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ đã thật sự gọi, giọng mềm mại nghe liền tan chảy. Tay cũng luồn ra sau lưng của đối phương để ôm lấy tấm lưng rộng lớn ấy.

"Giỏi lắm, gọi lại lần nữa."

Châu Kha Vũ mong đợi có đền đáp nên rất hài lòng. Ôm lại cơ thể mỏng manh của Lưu Vũ đang nằm dưới thân của mình. Đồng thời phía dưới bạo tàn quất xuyên.

"Châu Kha Vũ."

Đã bốn, năm năm rồi. Cuối cùng cả hai cũng có cơ hội đối diện nhau gần như thế. Lưu Vũ có thể ôm đối phương trong tay và được gọi tên. Phải nói là hạnh phúc chẳng thể nói thành lời.

"Tôi ở đây."

"Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ theo sự thăng trầm, sung sướиɠ đã hình thành dữ dội trong người mà đổ đầy mồ hôi, chúng tích tụ đầy trêи trán. Song chảy xuống tới cằm rồi rơi hẳn lên mặt của Lưu Vũ.

"Châu Kha Vũ...."

"Châu Kha Vũ, aaaa...hahaa....ưm.....aaa~ ưm. Tôi không chịu nổi, chậm lại một chút, aaa...nhanh quá, mạnh quá."

"Châu Kha Vũ...Aaa....ưm.....đau....có chút đau aaaa.....ưm..."

"Châu Kha Vũ đừng đi....aaaa....đừng rời khỏi tôi....ưm....aaaaa...."

"Châu Kha Vũ."

Cứ nói, cứ gọi, cứ rêи cho đến giây phút cuối cùng, đôi mắt của Lưu Vũ còn hơn cả sự thất thần. Đồng thời toàn thân cứ như được bay lên.

"Châu Kha Vũ...Tôi yêu ngài."

Lần sau chót, vẫn là câu nói yêu mà anh ấp ủ quá lâu lại được thốt lên.

Châu Kha Vũ rất lâu cũng chịu hạ cánh, ngưng lại cuộc chiến mây mưa với đối phương. Thoáng nắng ấm ban mai đã chiếu vào trong, Lưu Vũ tỉnh lại trong tình trạng xương cốt rã rời nhưng đã mang theo đầy sảng kɧօáϊ. Đôi mắt mơ màng quan sát xung quanh, nhờ đó mới giật thót, tự hỏi đây là đâu? Không giống căn hộ anh thường trú. Còn chuyện đêm qua nữa, là mơ sao?

"Dậy rồi à?"

Giọng nói của Châu Kha Vũ rất trầm, đã vang lên cạnh tai Lưu Vũ. Anh hốt hoảng và theo bản năng nhanh tránh né. Nhưng đã bị đối phương ôm chặt, còn hỏi rằng:

"Làm cái gì?"

Lưu Vũ không trả lời, Châu Kha Vũ giữ siết anh trong vòng tay, sau đó tiếp tục nói đùa:

"Hôm qua anh vừa khóc vừa nói yêu tôi. Thế mà hiện tại lại quay mặt trốn tránh là thế nào? Muốn chối bỏ, chẳng nhìn nhận sao?"

Đêm qua Lưu Vũ có ngủ được sao? Thế càng chứng tỏ không phải mộng. Nên tai của anh đỏ lên còn hơn cả tôm luộc chín.

"Tôi là ai?"

Châu Kha Vũ lại tiếp tục trêu, thật sự Lưu Vũ chịu không nổi. Tuy nhiên cậu càng ra sức xoay người để đối phương nhìn thẳng vào mình. Nhưng hồi qua, từ phút bắt đầu trêи xe cho đến tận lúc này, anh đã chẳng dám đưa mắt đối diện cậu. Thành ra hiện tại càng thấy khó khăn, xấu hổ. Anh đã nói cái gì vậy chứ? Nỗi niềm ấp ủ quá lâu cùng lời tỏ tình quý giá. Tự mắng chửi bản thân trong tâm, ánh mắt vẫn không dán lên người đối phương. Dù cậu đang ra sức nhìn khuôn mặt tuấn tú này của anh.

"Những lời nói vào lúc đó, không đáng để xem là thật đâu."

Châu Kha Vũ không giận cũng không buồn, hơi ngóc đầu dậy hôn lên mắt của Lưu Vũ rồi nói:

"Thế bây giờ, anh lặp lại lần nữa đi."

Lưu Vũ sau khi định hình liền lắc lắc đầu cùng nhẹ chớp mắt.

"Anh không còn lựa chọn nào khác đâu."

Châu Kha Vũ bóp chóp mũi của Lưu Vũ. Sau đó càng ghé sát vào người anh, thì thầm to nhỏ để trêu chọc và xộc mùi ám muội rằng:

"Hôm qua anh nói rất nhiều lần, tôi đều nghe được rất rõ ràng."

Mặt Lưu Vũ càng đỏ hơn, toàn thân đông cứng.

"Thời gian còn dài, sau này anh cứ từ từ mà nói vẫn được."

Nói xong, Châu Kha Vũ cắn lấy môi của Lưu Vũ. Sau cuộc trò chuyện ấy, đối phương cũng không để anh đi, thay vào đó là giữ lại cạnh bên mấy hôm. Chẳng những dành nhiều thời gian cho anh, mà còn dùng thái độ dịu dàng, nhẹ nhàng hơn để đối xử với anh.

Nhờ vào sự khóc than, tỏ tình hôm đó, mà Lưu Vũ biết được rằng: Về sau khi ở cạnh Châu Kha Vũ, bản thân không cần cắn chặt môi, ngăn chặn tiếng rêи hoặc sự nức nở nữa. Thật, làm bản thân thấy mừng vì điều này dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt. Cũng như thấy hạnh phúc, bởi chí ít anh đã làm cho cậu thấy sảng kɧօáϊ, thăng hoa.

Siêu xe chạy bon bon trêи đường đêm, ánh đèn neon từ bên ngoài chiếu vào đều hắt lên mặt của Châu Kha Vũ. Cậu đang nhìn điện thoại di động của mình rồi bật cười, sau đó nói:

"Quay xe lại, đến chỗ của anh ấy đi."

Đông Tử quan sát ông chủ của mình thông qua gương chiếu hậu rồi hỏi:

"Vậy còn bên phía Chung tiểu thư?"

"Cứ nói tôi phải tăng ca ở trụ sở."

Châu Kha Vũ không thèm ngẩng đầu lên, chuyên tâm nhìn vào điện thoại. Sau đó nhấn vài cái để chuyển sang chế độ gọi. Chuông kết nối nhanh chóng vang lên, thoáng người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Tôi đã xem bức hình anh gửi. Có đang ở nhà không?"

Giọng của Châu Kha Vũ dịu dàng, trong mắt còn mang theo ý cười. Đông Tử load não thắc mắc, hình gì để ông chủ có thể vui như thế? Là cấm trẻ vị thành niên xem sao? Chung quy lòng của A Đông đang gào thét dữ dội. Không rõ Lưu Vũ đáp lại cái gì, chỉ nghe cậu tiếp lời:

"Tôi sẽ đến đó sau."

Đông Tử biết, gần đây Lưu Vũ là người mà Châu Kha Vũ đặc biệt yêu thích. Không chỉ dẫn về biệt thự, còn kêu người chuẩn bị quần áo để anh ở lại đó chơi. A Đông chẳng rõ, anh cho cậu uống bùa mê thuốc lú, thuốc sắc ɖu͙ƈ gì. Nhưng sự thể hiện rồi đối đãi ấy đều là lần đầu diễn ra với bạn tình, hơn hết đối tượng còn là anh, một người không có gì trong tay.

Nhưng nói đến đây, Đông Tử càng biết được. Sự lựa chọn cuối cùng của Châu Kha Vũ sẽ không phải Lưu Vũ. Đối phương sẽ lấy một người có lợi cho chuyện kinh doanh, tạo nên một hôn nhân thương mại, liên kết gia tộc lớn mạnh.

Trước mắt Lưu Vũ được sủng nhất thì cứ cho tận hưởng. Về sau có lẽ sẽ thảm hại lắm. Như hôm nay là sinh nhật cô Chung, nhưng Châu Kha Vũ dám quay đầu về dù đã đi được nửa được, chỉ vì muốn tạo cho anh niềm vui.

Vấn đề đáng nói gần đây, chính là Châu Kha Vũ sẽ chịu nói về chuyện vợ con sao? Bà chủ gần đây luôn nhắc cậu nên tính toán vấn đề này. Dù đã ở tuổi trưởng thành, cũng không hẳn là đến tuổi kết hôn. Do đó chuyện liên hôn có thể suy xét, nhưng đừng để đám chim Oanh chim Yến kia gây lộn xộn, tạo nên những chuyện mất mặt, đáng xấu hổ.

Kể từ lần cắt băng khánh thành kỳ trước. Châu Kha Vũ đều ở với ông ngoại, hoặc đi đàm phán, nói chuyện với đối tác trong thời gian rảnh để kéo mối làm ăn. Còn lại đều dành cho Lưu Vũ, nhưng anh lại là một nam nhân, sinh con nói dỗi chưa chắc được. Đáng để nghị luận hơn còn gia cảnh rồi mặt mũi của Châu gia. Nghĩ làm sao cũng chẳng đủ tư cách bước vào cửa. Nên chuyện cưới xin có lẽ quá xa vời, tính cách còn không biết tranh giành. Xem ra, anh là một bức tranh động, còn mới và thú vị mà cậu muốn có.

Đông Tử càng nghĩ thì mày càng chau lại. Có nhiều cái không thể nghĩ thông hoặc vội quyết định.

Phía Lưu Vũ, anh vừa đặt điện thoại xuống bàn và đưa tay lên đè ngực mình để trấn định nhịp tim. Thật sự là sau cuộc nói chuyện, anh vẫn còn thấy rất bàng hoàng, tim đập loạn xạ.