Chap 9

Vào buổi chiều, Lưu Vũ có đến bệnh viện thăm bà của mình cũng như thông báo sẽ đi Anh hai tuần. Bà ngoại rất vui, còn căn dặn anh phải nắm bắt cơ hội này thật tốt, vì nó hữu dụng cho bản thân, tương lai đôi khi sẽ rộng mở hơn.

Lưu Vũ thật không dám tưởng, nếu bà biết, anh lo tiền thuốc thang cho bà, thông qua việc ký kết hợp đồng với Châu Kha Vũ thì sẽ ra sao nữa. Rất lo sợ, cũng rất bất an. Phải chăng bản thân đang làm bà thất vọng nhiều lắm?

Bởi bà ngoại muốn Lưu Vũ có bạn đời, nên số liên hệ của Thanh Thanh đã xin được. Nay anh ngượng ngùng gọi cho đối phương, nhờ vả chăm sóc bà của mình hộ ít hôm. Bản thân luôn yêu Châu Kha Vũ, lúc này còn đang ở cạnh đối phương rất vui vẻ. Nên đối tượng khác hoặc tạo dựng quan hệ với bất kỳ ai đều không thể.

Trêи đường về nhà, Lưu Vũ đã gặp một chú chó mập mạp, đang lăn tròn qua lại trước cửa hàng. Anh thấy nó đáng yêu nên tiến lại gần hơn một chút, chú chó liền chẳng do dự quấn lấy chân anh. Niềm vui nho nhỏ cùng hình ảnh này, hiển nhiên phải chia sẻ cho người bản thân yêu thương. Nên sau khi chụp một bức ảnh, anh cũng không do dự gì mà gửi cho Châu Kha Vũ.

Câu đáp cuối cùng trong hộp thư là [Nhớ anh.] Được xuất đi từ phía của Châu Kha Vũ. Nay anh gửi bức ảnh trêи rồi nói: [Bắt gặp một vật nhỏ biết dính người.]

Đối phương có gọi thoại bảo sẽ không đến được, vì bận làm việc tăng ca ở trụ sở. Nhưng sau cùng lại đổi ý, liên hệ nói sẽ đến. Thực làm Lưu Vũ có chút lúng túng, lo lắng nên tim đập nhanh. Nghĩ đến cảnh, người mình thương đã chủ động đòi hỏi, gò má của anh chẳng khỏi nóng và đỏ lên. Định sẽ nấu cháo ăn cho qua buổi rồi ngủ, nhưng sự xuất hiện của đối phương làm dự tính này tan tành.

Nên đành nắm lấy áo khoác, chạy ra ngoài để mua đồ gì ngon về nấu cho Châu Kha Vũ. Gần đây cậu hơi ho, nên Lưu Vũ mua một ít xuyên bối mẫu về chưng lê cho đối phương uống, hy vọng sẽ đỡ hơn. Suốt ngày gặp khách hàng, nhậu nhẹt như thế thì bao tử nào sẽ chịu nổi? Nên vẫn phải mua thêm sườn, khoai, nấu ít món có chất dinh dưỡng, bồi bổ cho đàng hoàng.

Nhưng Lưu Vũ dường như lại quên đi vấn đề của bản thân mình. Gần đây ở cạnh Châu Kha Vũ quá nhiều, tần suất cùng nhau ân ái cũng theo đó tăng gấp đôi. Thuốc ngừa thai phải liên tục uống để chuyện không mong muốn đừng diễn đến. Nhưng tác dụng phụ của loại thuốc trêи đã khiến anh bị phù thũng, cơ thể sưng tấy giống như trữ nước.

Hôm nay, Lưu Vũ đã tìm một bác sĩ để hỏi vòng vo về tình trạng này. Bác sĩ chỉ nói: ȶìиɦ ɖu͙ƈ là thứ thiết yếu, nên không thể chỉ nghĩ cho mình, cần phải tôn trọng người bạn gái và nhìn cảm xúc đối phương. Học cách tiết chế, lo nghĩ cho sức khỏe người ấy.

Nhưng Lưu Vũ không muốn làm Châu Kha Vũ buồn hay giận. Nên chuyện này coi như không quan trọng. Anh đâu phải con gái, sợ trữ nước hay phù nề rồi xấu. Thành ra miễn đối phương đừng phát cáu là may lắm rồi.

Đến siêu thị, Lưu Vũ đánh nhanh rút nhanh, thoáng đã tay xách nách mang mấy túi đồ ra khỏi nơi ấy và về chung cư. Nhưng đi chưa được mấy bước, đã có chiếc ô tô dừng lại cạnh bản thân, cửa kính hạ xuống, Châu Kha Vũ ngồi bên trong dùng ngón tay ngoắc anh.

"Lên xe, chúng ta cùng về."

Lưu Vũ nhìn lại mấy túi đồ trong tay, rồi nhìn lại chiếc xe đắt tiền thì lòng liền ái ngại nên nói:

"Không cần đâu, cũng còn mấy bước nữa thôi. Tôi sẽ về nhà đợi ngài."

Nói xong, Lưu Vũ thấy có gì đó sai trái. Bởi cái gì mà về nhà đợi đối phương? Nhưng sự thật, anh đã xem đây là nhà, do Châu Kha Vũ thường xuyên đến và ở cạnh anh. Hóa ra, cảm giác hạnh phúc khi được ở cạnh người mình yêu từ lâu là như thế.

Không hiểu vì đâu, nhưng mặt của Lưu Vũ đã đỏ lên, vành tai cũng chẳng ngoại lệ. Phải chăng do cảm nhận được một chút ấm áp, ngọt ngào gì đó thông qua suy nghĩ trên? Bản thân quyết tâm cố gắng, chăm chỉ và làm tốt hơn khi ở cạnh Châu Kha Vũ. Bởi chỉ có như thế, anh mới giữ được cậu ở cạnh mình lâu hơn một chút.

"Cười cái gì?"

Lưu Vũ với loại suy nghĩ, sẽ ở cạnh Châu Kha Vũ lâu hơn mức bình thường liền vui đến cúi đầu cười, làm răng thỏ cũng lộ ra, trông rất đáng yêu. Khiến Châu Kha Vũ phải buộc miệng hỏi, sau đó cũng xuống xe, đưa tay xách tiếp vài cái túi, đồng thời đánh lên ʍôиɠ anh.

"Tôi..."

Lưu Vũ như trợn mắt, mặt càng đỏ hơn.

"Có chuyện gì?"

Hỏi xong, Châu Kha Vũ cũng hờ hững nhìn Đông Tử đã theo mình xuống xe bảo:

"Về trước đi."

Đông Tử nhận lệnh liền lịch sự cúi đầu chào, còn lễ phép với cả Lưu Vũ. Khiến anh phản ứng không kịp, lúng túng gật đầu tiễn đối phương. Chờ xe đã đi khuất, anh mới nhỏ giọng nói:

"Ngài đang làm cái gì vậy? Ở đây có rất nhiều người."

"Oa...da mặt mỏng như vậy sao? Chỉ chạm vào cũng không thể à?"

Châu Kha Vũ rất biết tận dụng thời cơ, mới đó đã ôm lấy eo của Lưu Vũ. Anh quyết định đẩy đối phương ra, dù gì cũng đang ngoài đường ngoài xá, còn cặp kè như vậy ngại ngùng chết đi được.

"Đưa lại túi cho tôi."

Lưu Vũ thoát khỏi vòng tay ấy bất thành, nên đành tự thân gỡ tay đối phương ra. Nhưng Châu Kha Vũ vẫn tựa vào người anh, sau đó nói:

"Tôi là đang xoa giúp anh, kẻo tối nay lại than chân mềm nhũn, chẳng thể phục vụ nổi tôi."

"Chỉ 1 lần thôi."

Lưu Vũ nhanh phản đối, chọn số lần chiến đấu. Cơ mà Châu Kha Vũ đang ở tuổi hai mươi hơn, sức lực thì mạnh mẽ, thân thể thì dẻo dai. Mức độ sung mãn không ai sánh bằng, nên tối hôm đó đã làm từ phòng khách, ra tận ban công, đi ngược vào nhà bếp, chui vô phòng ngủ, lăn đến nhà tắm, phóng lại lên giường. Mọi ngõ ngách trong nhà đều chẳng hề bỏ sót.

Không biết đã bị vật lộn bao lâu, nhưng lúc còn ở phòng khách thì hai chân của Lưu Vũ đã mềm đến mức muốn rụng rời. Châu Kha Vũ chỉ đành cười rồi nói anh trông đáng thương cùng yếu đuối. Câu này có đang trách chăng? Nhưng dù sao đi nữa, bản thân vẫn là nên tập thể ɖu͙ƈ thường xuyên, rèn luyện thể chất để đủ khả năng cùng cậu thâu đêm suốt sáng.

Gương mặt tinh tế của Châu Kha Vũ đang ở rất gần Lưu Vũ. Anh nhìn rồi thì không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.

Khoang hạng nhất của chuyến bay không đầy người ngồi. Anh như hơi căng thẳng, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt để giảm đi cơn khó chịu được mang lại, từ âm thanh của máy bay cất cánh đang ảnh hưởng đến màng nhĩ. Ngồi bên cạnh đối phương, bản thân đưa mắt nhìn những đám mây đang trôi lơ lửng ngoài khung cửa sổ. Đồng thời ngắm góc nghiêng đã toát lên sự tĩnh lặng của cậu.

Thật sự đến giây phút này rồi, Lưu Vũ vẫn không dám tin mình có thể cùng Châu Kha Vũ cạnh nhau chẳng rời như thế. Nhìn vào rất giống một đôi tình nhân, đường đường chính chính gần nhau như bao người bình thường. Cảm giác như, ông trời đang cho anh những đãi ngộ sau mấy năm đơn phương nhói lòng.

"Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

Châu Kha Vũ bất ngờ mở mắt, còn nắm lấy tay Lưu Vũ và hôn lên môi anh. Khiến bản thân không tránh né kịp, rất sửng sốt cũng như chẳng thể thu tay về.

"Tôi không có nhìn ngài."

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ chối bỏ mà nhỏ giọng hỏi cùng phì cười.

"Không có nhìn? Lưu Vũ à, còn chỗ nào trêи người tôi anh chưa nhìn sao? Ngại ngùng cái gì?"

Châu Kha Vũ có một vóc dáng rất đẹp, vai rộng, eo nhỏ, đôi chân dài. Cơ thể thì được bao phủ bởi lớp cơ vừa phải, tạo nên sự rắn rỏi nhưng không thô cứng. Thành ra mỗi động tác đối phương dành cho anh đều mạnh mẽ, mang đến luồng sóng kɧօáϊ cảm.

Nghĩ đến đây, mặt Lưu Vũ không khỏi đỏ lên. Đôi mắt theo đó mơ màng, cánh môi cũng hé ra như muốn nói gì đó, nhưng đã bị đối phương chặn đầu:

"Nhưng tôi vẫn thích bộ dạng này của anh. Vừa tỏ ra cự tuyệt, cơ mà lại giống câu nhân."

Châu Kha Vũ vừa nói vừa cười, đồng thời buông tay Lưu Vũ ra. Sau khi nghe xong câu từ ở phía đối phương, anh cảm thấy như tim mình bị tác động bởi một lực gì đó, chẳng mạnh cũng không hề nhẹ. Cậu là nói thích anh? Thích bộ dạng này của anh? Chung quy thích cái nào cũng được, miễn chí ít, bản thân đối với người trước mắt có chút ấn tượng trong lòng là đủ hạnh phúc rồi.

Tim của Lưu Vũ như nhảy dựng lên, không biết diễn tả làm sao nỗi vui sướиɠ này nữa. Lòng thầm nghĩ, phải chăng cần làm tốt hơn, để Châu Kha Vũ yêu anh nhiều hơn? Rồi thời gian cạnh nhau sẽ được kéo dài ra. Cách này rất hay, rất đúng. Nhưng thoáng anh đã lắc đầu kịch liệt, như chẳng hài lòng với những gì đã suy nghĩ.

Dù Châu Kha Vũ rất tốt, dù Lưu Vũ cũng rất đau lòng. Nhưng sự thật là anh không xứng đáng đối với cậu. Có điều, niềm vui hạnh phúc cùng những tư tưởng ấy đã hình thành và lan tỏa trong tim. Nên anh không thể ngừng suy nghĩ xa xôi cho tương lai.

Nhìn đủ loại biểu cảm trêи mặt Lưu Vũ cứ thay phiên nhau trưng bày. Châu Kha Vũ nhận thấy anh như một con thỏ ngốc nghếch. Nhưng con thỏ này gần đây rất ngoan ngoãn, thể chất, kỹ năng đều tiến bộ, khiến cậu quả thực vui vẻ. Ngẫm kỹ lại, bạch thố này, không phải do bản thân nuôi dạy huấn luyện mà thành sao? Đôi mắt như có nước, cánh môi căng mọng, tổng quan khuôn mặt đến cơ thể đều mang lại cảm giác hấp dẫn, quyến rũ, khó lòng cưỡng lại.

Đáng nói hơn, là nơi sử dụng để giao hoan của Lưu Vũ trong dạo gần đây đã sưng tấy, đỏ ửng đến thảm thương. Dù có uống thuốc hay bôi thuốc, thì chỉ cần mạnh tay một chút, anh có thể khóc nức nở, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.

Nên Châu Kha Vũ đã nghĩ rằng, khi sang Anh, cậu sẽ thay đổi khẩu vị một chút. Cho tiểu ngốc bạch này có thời gian nghỉ ngơi, dưỡng sức. Sau khi suy nghĩ xong, cậu cười nhẹ rồi nâng tay lên xoa xoa đầu đối phương.

"Ngủ một giấc đi."

Từ giọng nói đến hành động đều ngọt ngào quá đi, thật sự làm tim Lưu Vũ sắp bị tan chảy đến nơi. Giờ này anh mới hiểu được, tại sao có nhiều người biết bị lừa gạt, đối phương giả dối mà vẫn yêu và tin đến sống chết rồi.

Lưu Vũ không thể ngủ, dù có buồn ngủ đến gục gật, nếu ở một môi trường xa lạ. Do đó thoáng đã mở mắt ra, trong khi Châu Kha Vũ cạnh bên đã ngủ say, nên anh nhẹ lấy chăn mỏng đắp lại cho cậu. Đối phương trong lúc ngủ vẫn rất đẹp và an tĩnh, chỉ có vài sợi tóc lòa xòa trêи trán.

Lưu Vũ chống cằm nhìn đối phương một lúc, sau đó nghĩ ra cách giết thời gian. Nên nhanh nâng bút và mở tập ra vẽ lại hình ảnh ngàn năm có một này. Lúc này, máy bay đã bay ngang qua một luồng khí mạnh, nên bị chông chênh. Có người đang đi liền bị chao đảo, thoáng bắt lấy lưng ghế của anh để đứng cho được cố định.

"Xin lỗi, tôi đã làm phiền anh rồi."

Lưu Vũ quay lại, còn chưa kịp nói không sao thì người kia đã cao giọng, tỏ ra mừng rỡ cùng cả kinh hỏi:

"Học trưởng Lưu, là anh đúng không? Lưu Vũ."

Lưu Vũ sợ đánh thức Châu Kha Vũ bên cạnh, nên nhanh giơ tay lên miệng, làm một động tác ra hiệu cho cần yên lặng. Anh đưa mắt nhìn thanh niên trước mắt, người này mặc áo sơ mi trắng, tóc màu hạt dẻ, có chút quen quen lại đọng đầy xa lạ. Nhưng đối phương đã gọi đúng tên anh mà? Sao có chuyện lừa gạt?

Người đang đứng cơ hồ biết Lưu Vũ đang nghi ngờ mình, nên nhanh lấy kính trong túi ra, đeo vào rồi phồng má gọi:

"Tiền bối, là tôi, Cam Vọng Tinh."

Cam Vọng Tinh đeo kính vào, Lưu Vũ liền nhận ra ngay, ký ức hồi còn ở trường cũng theo đó ùa về. Anh đứng lên với nụ cười tươi tắn, vỗ vai đối phương rồi bảo:

"Thì ra là cậu. Trưởng thành rồi nha, cao hơn và gầy lại rồi."

Cam Vọng Tinh ngượng ngùng, gãi gãi đầu của mình nói:

"Hồi xưa tôi béo, học hành cũng không tốt gì. Thế mà học trưởng lại nhớ ra tôi. Thật là rất tuyệt a."

----