Chap 10

"Cậu khiêm tốn quá rồi, không phải khi ấy cậu đã đoạt giải nhì trong cuộc thi thiết kế còn gì? Trong lòng tôi, cậu chính là đàn em rất xuất sắc."

Lưu Vũ cười với Cam Vọng Tinh. Cuộc thi mà cả hai đề cập chính là của tập đoàn nhà Châu Thị tài trợ. Khi đó, mỗi thí sinh nhận được giải đều phải tiến lên bục rồi xếp hàng theo thứ tự, để chờ được trao giải. Nhưng đối phương vì cân nặng cơ thể, dẫn đến đi đứng hơi chật vật, cộng thêm vụng về vấp phải bậc cầu thang.

Nên đã ngã hẳn lên người của Lưu Vũ, kéo anh cũng nằm bẹp với mình trêи nền thảm. Dù bản thân không giận, nhưng cơ thể mảnh khảnh, bị va chạm mạnh với mặt sàn liền bị đau nhức. Bởi Cam Vọng Tinh quá to tròn, anh chẳng tài nào trụ vững hoặc đỡ nổi, đành chịu cảnh bị đè đến khó thở. Lúc đó, đối phương sợ lắm, lo rằng anh sẽ nổi cáu, nào ngờ nhận lại thái độ dịu dàng cùng ân cần hỏi han:

"Cậu có sao không?"

Với cách cư xử đó của Lưu Vũ, kỳ thực khiến Cam Vọng Tinh sửng sốt. Lúc đó anh rất đẹp và bây giờ vẫn vậy. Từ đôi mắt đến đường mày, môi mọng răng trắng, cười tươi hơn nắng, êm dịu hơn gió xuân.

"Cam Vọng Tinh."

Thấy Cam Vọng Tinh ngây người, Lưu Vũ gọi hơi lớn tiếng một chút. Đối phương tỏ ra xấu hổ, khẽ ngại ngùng cúi mặt, nâng tay gãi gãi đầu rồi hỏi:

"Học trưởng cũng đến London sao? Anh đến đó làm gì? Bàn chuyện làm ăn hay kinh doanh?"

"Tôi..."

Lưu Vũ như nghẹn họng và chẳng thể không nhìn Châu Kha Vũ đang ngủ say. Lòng tự hỏi nên nói cái gì đây? Đi du lịch với bạn trai? Đi công tác với sếp? Lý do nào cũng chẳng đúng, còn đang phải đối diện với một học đệ cũ, nên lòng anh càng bối rối, ngượng ngùng.

Cam Vọng Tinh nhìn theo hướng mắt của Lưu Vũ, phát hiện Châu Kha Vũ đang ngủ liền cả kinh.

"Là chủ tịch Châu?"

"Ừm."

Lưu Vũ bất lực gật đầu, nhưng trêи miệng vẫn ráng cười mỉm một cái.

"Tiền bối, anh thật xuất sắc nha, được làm việc cho Châu Thị luôn."

Mắt của Cam Vọng Tinh như sáng lên, còn khen Lưu Vũ không ngần ngại.

"Anh phải giỏi lắm, mới được chủ tịch Châu coi trọng, ngay cả sang London cũng mang anh theo."

"Đại loại như thế."

Lưu Vũ không phải một diễn viên, nên lòng rất bất an, nét mặt cũng hiện lên sự thấp thỏm. Các ngón tay đã đan vào nhau cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Anh muốn nhanh kết thúc cuộc họp mặt với bạn cũ lắm, nhưng nên tìm lý do gì đây? Thực sự khó chịu chẳng nói nên lời.

"Hiện tại máy bay đang đi qua luồng khí lạnh, phiền mọi người về chỗ ngồi ổn định và thắt dây an toàn."

Lưu Vũ nghe tiếng người tiếp viên hàng không vang lên lúc đi kiểm tra, thì liền cảm ơn trời phật, vì người giúp đỡ cho tình huống trêи đã xuất hiện rồi. Anh cùng Cam Vọng Tinh đều lễ phép gật đầu cảm ơn, sau đó đối phương lấy trong túi áo ra một tờ danh thϊế͙p͙.

"Tiền bối, liên hệ với tôi, nếu anh có thời gian."

Cam Vọng Tinh đưa nó cho Lưu Vũ rồi như mong chờ nói.

"Được rồi."

Lưu Vũ nhận lấy, cười mỉm đáp trả rồi cho nó vào cuốn sổ tay của mình, khi ngồi lại vào ghế.

Trước đây, những cuộc đấu giá lớn hay nhỏ, đặc biệt là trong hay ngoài nước thì Lưu Vũ chỉ được xem trêи TV. Nay nhờ phước của Châu Kha Vũ mà anh đã chứng kiến tận mắt, nên hạnh phúc, niềm vui đều dâng lên rất cao.

Cả hai là người phương Đông, nên từ khi bước vào sảnh, đã nhận được sự chú ý từ rất nhiều người. Châu Kha Vũ mặc bộ vest tối màu, kiểu ngồi hơi phóng túng nhưng thẳng lưng. Để ai nhìn vào cũng nhận thấy: Đây là con nhà gia giáo nhưng không thuộc dạng nghiêm khắc. Còn Lưu Vũ thì câu nệ đến những biểu cảm nhỏ nhặt nhất. Có lẽ đây là lần đầu được xuất hiện ở nơi thế này, nên anh căng thẳng, rất sợ phạm sai lầm.

Châu Kha Vũ nhìn rõ Lưu Vũ đang khẩn trương đến độ không dám thở, nên nhẹ cười rồi nắm lấy tay anh và bảo:

"Thả lỏng đi, đừng căng thẳng hay sợ gì cả. Tôi kêu anh làm gì, thì anh cứ làm theo là được. Ngoan."

Lưu Vũ gật gật đầu, tỏ vẻ đã tiếp thu. Những người ở đây đều khác chủng tộc, từ màu da đến ngôn ngữ. Nên mỗi khi nói chuyện với nhau liền thể hiện đủ các kiểu, làm anh loáng thoáng nghe mà nhức cả đầu.

Trong lúc nghỉ giải lao, Lưu Vũ định nhận lấy ly trà táo đỏ, được pha theo kiểu Anh quốc từ tay Châu Kha Vũ. Thì đã thấy một chàng trai tóc vàng, dáng người cao ráo, hăng hái đi về phía họ rồi bắt lấy vai cậu.

"Đã lâu không gặp, Châu Kha Vũ."

Nếu nói chuyện tiếng Anh và theo kiểu Mỹ thuần, thì Lưu Vũ vẫn nghe hiểu được sơ sơ. Nên thoáng cũng nắm bắt được chút ít nội dung trong câu chào hỏi.

"BouBoo?"

Châu Kha Vũ quay người, bắt lấy tay của đối phương rồi sau đó ngã người về trước, để bả vai trái của mình, chạm vào bả vai phải của người kia. Đây được xem là hình thức thông dụng khi chào hỏi bạn chí cốt.

"Cậu cũng tới đây à?"

Thực ra tên của đối phương là Benson. Lúc còn đi học, cả hai đều thích phong cách hip-hop, gia cảnh cũng ngang bằng nhau. Nên đã tạo dựng được mối quan hệ bạn bè tốt và bền lâu. Đồng thời Châu Kha Vũ cũng gọi là BouBoo, để nghe cho thân thuộc.

"Đúng vậy, gia đình tôi được mời tham gia cuộc đấu giá. Nhưng anh hai bận rồi, nên tôi đi thay."

Vừa nói dứt tiếng, Benson lại tiếp tục mở lời. Có lẽ bạn thân nhưng lâu ngày không gặp, thành ra tồn tại rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

"Cậu khỏe không? Lần cuối gặp cậu là ở Mỹ, khi ấy cậu đang đi giải quyết công việc nên chẳng ôn được bao nhiêu chuyện cũ. Nên bây giờ phải để tôi nhìn cậu một cách tường tận đó a."

Benson đặt tay lên hai bả vai của Châu Kha Vũ rồi vuốt dọc xuống, để cánh tay của cậu theo đó duỗi thẳng. Có như thế mới nhìn được tỉ lệ chuẩn của mỗi địa phận trêи cơ thể. Sau đó đối phương cũng không ngần ngại gì mà chạm tay lên ngực cậu sờ thử, rồi mới khen một câu:

"Thân hình không tệ nha."

"Không bằng cậu."

Châu Kha Vũ đấm lại ngực của Benson và cười rạng rỡ. Lưu Vũ đứng cạnh bên từ nãy đến giờ, chỉ biết cầm ly trà và im lặng, cảm thấy lòng mình rất khó chịu. Dù biết rằng: Khả năng cao, người kia chỉ là bạn học của cậu.

"Đây là ai?"

Cuối cùng, BouBoo cũng đặt tầm mắt lên người Lưu Vũ và chỉ tay hỏi. Anh theo tự nhiên mỉm cười một cái rồi gật đầu. Còn Châu Kha Vũ cười nửa miệng, dùng tay làm ra hình chữ khẩu và nói:

"My rabbit."

Nghe thế, Benson cũng nhìn Lưu Vũ rồi cười, để lộ hàm răng trắng và mở lời khen ngay tức khắc.

"Anh ấy thật đẹp, bởi vậy tôi chẳng hề ngạc nhiên khi cậu thích và mang theo đến tận London."

Lưu Vũ không biết họ nói gì, do cả hai đã chọn vừa nói vừa đi, nên chẳng còn bắt được tín hiệu. Nhưng ánh mắt của BouBoo, Châu Kha Vũ, cứ dán lên người anh, sau những cái quay đầu. Nên bản thân chắc rằng mình đã bị đề cập đến.

"Là một con thỏ ngoan ngoãn."

Châu Kha Vũ đã đáp lại những lời khen thưởng của Benson dành cho Lưu Vũ một cách rất bình thường. Anh cụp mi, nhìn theo khoảng cách của họ mỗi lúc càng xa bản thân hơn và thở ra một hơi. Anh đành phải một mình ở lại cái nơi chẳng quen biết một ai này để chờ đối phương đã đi bàn công chuyện, chứ đâu thể làm gì hơn.

Lòng Lưu Vũ cứ nặng nặng khó tả, cứ như Benson sẽ cướp đi Châu Kha Vũ thật sự. Không biết đối phương sẽ nói thế nào về anh cho người đó nghe? Có khui ra mối quan hệ thực sự giữa hai người chăng? Cái gì cũng chẳng biết, làm bản thân bức bối.

"Anh ta ngoan ngoãn đến mức nào? Có thể chấp nhận cùng lúc ba người à?"

Benson khúc khích hỏi rồi đấm đấm vào vai của Châu Kha Vũ. Nghe đề cập đến chuyện này, cậu như cả kinh một chút. Lúc trước, bản năng, kỹ năng trong vấn đề phòng the có thể xem là bậc nhất. Vì cùng lúc chơi đến ba người là quá tầm thường với cậu. Trao đổi bạn giường, thay phiên món ăn trong giai đoạn cao trào là điều rất thú vị. Cậu cùng Benson cũng thử chẳng ít lần.

Nhưng Châu Kha Vũ chưa từng nghĩ đến sẽ cho Lưu Vũ rơi vào tình cảnh như thế, hoặc trao đổi cho ai. Nên khi liên tưởng đến hình ảnh, đối phương bị đàn ông vây quanh, kìm hãi, mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, cánh môi căng mọng khép khép, mở mở. Liền tạo ra một sự khó chịu, cáu gắt trong tâm lẫn trí. Do đó cậu đã khịt mũi, nới lỏng cà vạt một chút.

Nhìn vẻ mặt khó ở, chẳng hài lòng từ Châu Kha Vũ. Benson đành cười nói:

"Cậu định giữ người đó như bảo vật, làm của riêng à? Mà thôi gác qua chuyện này đi, báo cho cậu một tin vui nè. Ở Chelsea, có một nơi rất tốt, toàn hàng ngon, hàng tươi chưa khui được nhập vào. Xong buổi đấu giá, chúng ta cùng đi xả stress, ok?"

Cảm giác thời gian trôi qua thật lâu đối với Lưu Vũ. Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng quay lại, anh như con thỏ nhỏ vui mừng, nhanh lao vào vòng tay đối phương. May là đang ở góc hành lang, nên mới thôi xấu hổ được một chút mà chủ động.

"Sao hai người lại nói chuyện lâu vậy a?"

Giọng của Lưu Vũ vẫn nhẹ nhàng mềm mại, nhưng nghe ra có chút bất lực trong điệu bộ hờn trách. Vốn dĩ tưởng mình rộng lượng, gan có thể lớn mà chất vấn đối phương hoặc chẳng bị ảnh hưởng bởi tình huống trêи. Nhưng rồi bản thân vẫn không dám tỏ ra hờn dỗi trực diện và lòng thì chua xót, chẳng thể ngưng lại.

"Mới có một thời gian thôi, mà anh đã quen đến độ biết dính người rồi à? Không thể xa tôi dù 5 phút thôi sao?"

Châu Kha Vũ nói cùng bóp eo của Lưu Vũ một cái. Làm anh ở trong vòng tay của cậu đỏ mặt và nhỏ nhẹ hỏi:

"Hai người, đã bàn về cái gì vậy?"

"Chuyện kinh doanh thôi, anh không hiểu đâu."

Lưu Vũ cũng tin và gật đầu. Gần tới hiệp đấu giá thứ 2, anh đã chỉ vào một bức tranh và nghiêm túc nói với Châu Kha Vũ rằng:

"Bức tranh hay họa sĩ đều không nổi tiếng, nhưng phải công nhận rằng, đối tượng vẽ lên có thâm niên và được ưa chuộng trong ngành. Cộng thêm, những bức tranh do người này vẽ ra đều chẳng nhiều, tính đến hiện tại cũng không còn sót lại bao nhiêu bức. Về mặt sưu tầm thì vẫn nên chọn nó, bởi sẽ có giá trị nhất định."

"Được rồi, nếu anh nói có giá trị, thì chúng ta mua thôi. Tôi nghe anh."

Châu Kha Vũ không chớp hay nheo mắt, đơn giản đáp lại Lưu Vũ. Bởi những cuộc đấu giá từ thiện này, chẳng qua để lấy hư danh và phải mua vài món mang về. Trước sau cũng quăng hoặc làm quà tặng, nên tùy tiện chọn vẫn được. Nay có thêm sự tư vấn từ đối phương, thì coi như cậu không tốn tiền oan uổng thôi.

"Còn nhiều bức khác, ngài nên xem kỹ thì tốt hơn."

Lưu Vũ lắc đầu, như lo lắng. Anh rất muốn giúp được đối phương, dù chỉ một chút nhỏ vẫn được. Bản thân chẳng biết Châu Kha Vũ đang bị cái gì, chỉ biết cậu như thiếu kiên nhẫn và rơi vào rắc rối, đến ánh mắt cũng khá ảm đạm.

Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn Lưu Vũ đang bị áp lực mà cắn môi dưới. Song nhớ đến lời mời của BouBoo, nếu cậu đồng ý đưa anh cho những người đó thì sao? Nhưng bản thân cũng chưa mở miệng chối từ. Đột nhiên có chút hứng thú khi trải qua loại chuyện lâu rồi chưa làm. Nhưng bộ dạng của đối phương, vẫn nên chỉ một mình cậu được nhìn thấy.

Thật sự rối bời, thử hỏi sau buổi đấu giá nên đi đâu? Đưa Lưu Vũ vòng quanh London hay đến nơi mà BouBoo đã đặt? Cậu không nghĩ hay nhớ nổi những gì cần đi nữa. Chỉ biết lấy một cái black card đặt vào tay anh, để anh có thể mua bất cứ thứ gì bản thân muốn mà khỏi cần thông qua hoặc mở miệng xin cậu.

Đi chơi một mình không có gì sai, nhưng Lưu Vũ là muốn đi cùng Châu Kha Vũ. Chỉ là...lòng cậu đang rất chạnh, nụ cười đang nở rộ rồi kéo anh vào lòng mình ôm chặt, bao bọc cũng thuộc dạng giả vờ.

"Anh là người rất chuyên nghiệp, tôi hiển nhiên sẽ nghe lời của anh. Vào trong thôi, tôi tin anh sẽ chẳng làm tôi thất vọng."