Chap 11

Châu Kha Vũ không ngờ, mảnh đất ở nơi này cần thu giữ lại khó khăn đến thế. Thành ra bài báo cáo từ người khác đưa cho cậu, nó chẳng khác nào đống giấy vụn, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu. Nhưng chuyện này rất tốn thời gian, khiến vấn đề không thể cùng Lưu Vũ đi chơi đã phát sinh. Bản thân nào muốn thất hứa, chỉ là hết đường lựa chọn khác.

Lưu Vũ sau khi biết chuyện này cũng đơn giản cười. Dù lòng buồn vì Châu Kha Vũ không thể cùng mình đến viện bảo tàng hay trường mỹ thuật.

"Không sao, công việc của tiên sinh quan trọng hơn, nên ngài cứ đi giải quyết đi. Tôi tự mình đi vòng vòng cũng được."

Nhìn Lưu Vũ ngoan ngoãn, Châu Kha Vũ rất thích, nhưng trong lòng như thắt lại, nảy sinh một cảm giác rất khó chịu. Nhưng mọi thứ đều theo quyết định của anh mà thi hành, do cậu thật sự quá bận, hết cách rồi.

Châu Kha Vũ đã hai ngày không quay lại, dù đã rời khỏi máy bay từ lâu, nhưng cơn mỏi mệt vẫn còn vương trêи người của Lưu Vũ. Chưa kể lệch múi giờ, dẫn đến giờ giấc ăn uống đều khác, khẩu vị chẳng quá thích hợp. Làm anh sắp suy nhược đến nơi, song còn cộng thêm ngủ chẳng ngon.

Lần này đến London, Châu Kha Vũ cho Lưu Vũ ở trong nhà họ Châu được mua sẵn ở đây. Nơi này cách khá xa thành phố. Anh ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn lên bầu trời tối màu, có lẽ do không khí ở đây lạnh lẽo, nên ánh nắng tươi sáng là thứ rất khó nhìn thấy. Khiến lồng ngực anh theo đó khá nặng nề, cũng như mang đầy cảm giác ngột ngạt.

Lưu Vũ cầm một cốc nước ấm, cùng một tấm thẻ đen trêи tay. Đây là thẻ mà Châu Kha Vũ đã đưa cho anh.

"Password là ngày sinh của anh."

Sau khi đưa nó cho Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đã nói như thế cũng như hôn lên trán anh. Khiến bản thân chẳng thể tự hỏi, đối với cậu, mình là gì, có thân phận chi? Nhưng rồi lại thôi, do anh sợ và không đủ dũng khí nghe câu trả lời mà bản thân nào thích nghe nhất. Đành dệt mộng, cứ biết đối phương là người mà anh rất yêu, người mà anh đồng ý trao trọn con tim này, là đủ rồi. Có đơn giản, chẳng tham lam mới có ngày không quá đau khổ.

Lưu Vũ nhắm mắt, hít một hơi sâu, sau đó mới nhìn những gì Châu Kha Vũ đã nhắn cho mình, hiện lên trong điện thoại:

[Mấy ngày nay tôi rất bận, nên không thể về nhà, muốn ra ngoài thì nhờ quản gia, ông ấy sẽ đưa anh đi.]

Lưu Vũ đưa mắt nhìn bầu trời phía ngoài, thoáng cũng đã tối, nên đột nhiên trong lòng dâng lên một ý tưởng táo bạo. Anh nhanh đặt vé đi viện bảo tàng cho ngày mai, cùng một khách sạn bình dân ở gần đó, mọi thứ đều thanh toán bằng thẻ của đối phương cho. Xong thì gọi một chiếc xe Uber. Cảm giác mọi thứ đã quá hoàn hảo, nên lòng vui mừng.

Lưu Vũ mặc đồ giản dị, lưng mang ba lô đã đem theo mấy bộ quần áo để thay. Xong xuôi, bản thân xách theo máy ảnh và đi ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị quản gia người Trung Quốc cản lại. Thấy ông lớn tuổi nên anh đã cúi đầu, lễ phép chào hỏi:

"Tiên sinh đi đâu vậy?"

"Tôi...tôi muốn đi đến thành phố."

"Tôi sẽ cử người đi với tiên sinh."

Người quản gia này đã nhận được mệnh lệnh từ Châu Kha Vũ. Cậu bảo rằng phải chăm sóc cũng như đi theo Lưu Vũ mọi lúc mọi nơi. Thật sự điều này đã làm ông rất khó hiểu. Do anh có gầy thì cũng cao lớn, tuổi tác đâu còn nhỏ, sao phải cần chăm sóc, đi theo như một đứa trẻ? Ngoài ra nhìn gương mặt xinh đẹp này đi, xem ra rất thông minh, còn giỏi tiếng Anh.

Nhưng lệnh từ phía Châu Kha Vũ đã hạ xuống, quản gia căn bản không thể làm trái.

"Không cần đâu, tôi đặt xe rồi."

"Đặt xe?"

Người quản gia hỏi lại rồi cười, khiến Lưu Vũ đột nhiên thấy xấu hổ.

"Tiên sinh, có lẽ cậu không biết rồi. Cách nơi đây 5km, mỗi ngã đều có nút chắn giao thông, nếu chẳng có giấy thông hành, họ sẽ chẳng thể vào."

Giờ đây, Lưu Vũ cảm thấy càng ngượng ngùng hơn, khi hiểu biết ít mà còn tự ý quyết định. Anh đồng ý rằng, nhà họ Châu rất giàu có, đến quản gia thì học thức cũng chẳng bình thường. Nên trong giây phút này, bản thân chỉ đành cúi mặt xấu hổ. Lọ Lem mãi mãi chỉ là Lọ Lem, không tài nào hóa thành công chúa như truyện được.

"Hủy xe đi, thiếu gia dặn là phải trông cậu cẩn thận. Tôi sẽ đi hoặc cho người đi cùng tiên sinh, cậu cứ việc chọn."

Lời nói của quản gia vẫn ấm áp, nhưng Lưu Vũ cứ thấy đang châm chọc. Do bộ dạng anh quá tồi tàn, được xuất hiện ở những nơi thế này đúng là kỳ tích.

"Không cần, tôi sẽ tự mình đi."

"5km?"

Người quản gia như không thể tin nổi, hoài nghi nhìn Lưu Vũ. Anh cố nặn ra một nụ cười và bảo:

"Không sao, tôi lớn rồi, chân cũng dài, 5km, không thành vấn đề."

Nói xong, Lưu Vũ lịch sự cúi đầu chào đối phương để rời đi. Nhưng quản gia đã nói:

"Không được, tôi sẽ cùng ngài đi đến thành phố."

"Thật sự không cần đâu."

"Được rồi. Khi đi ra ngoài thì rẽ phải, sau đó đi về hướng Bắc, cậu sẽ thấy đường ra thành phố. Cẩn thận."

Lưu Vũ kiên quyết, người quản gia cũng không còn cách nào khác. Anh lần nữa gật đầu cảm ơn rồi bắt đầu cho cuộc hành trình của mình. Ngồi trong xe, anh đã bị người tài xế phàn nàn chẳng dứt về chuyện phải đợi quá lâu. Nhưng bản thân chỉ đành nhìn ra bầu trời tối mờ mịt phía ngoài. Đã quá khuya, anh cũng là đang làm liều.

Người lái xe Uber còn thắc mắc, sao người xuất phát từ nơi có những căn nhà giàu sang lại đi xe Uber? Lưu Vũ chỉ cười, thì thầm nói:

"Do tôi không thuộc về nơi này."

Căn nhà lớn đã khuất rồi, Lưu Vũ cũng không nhìn lại nữa. Thoáng đã đến khách sạn bình dân, anh mở cửa ra thì thấy bên trong chẳng quá hẹp, có một giường và một bàn. Trang trí đơn giản, cùng TV to.

Lưu Vũ quăng balo xuống giường, theo đó ngồi phịch lên nệm với sự mỏi mệt. Hành lý của anh quá đơn giản và ít ỏi, giống như cuộc đời của anh, chẳng có gì cao sang. Ánh đèn trong phòng được chỉnh tone vàng, không chói sáng nhưng làm mắt bản thân hơi đau.

Trong lúc lục lọi đồ đạc để thay vào buổi sớm, thì Lưu Vũ vô tình đánh rơi quyển sách. Đồng thời tấm bưu thϊế͙p͙ từng kẹp vào cũng rơi ra.

Cam Vọng Tinh nhận được tin nhắn đầu tiên từ Lưu Vũ, liền vui mừng đến độ đưa tách cafe cho ba ba phía bên A đang ngồi cạnh bên cầm lấy. Xin lỗi ngắn gọn một tiếng rồi chạy đi chỗ khác.

[Xin lỗi, tôi có làm phiền cậu không?]

[Không có, tôi rất vui, tôi còn nghĩ anh sẽ chẳng liên lạc với tôi.]

Lưu Vũ thật sự chẳng biết phải đáp lại như thế nào, tay có chút run rẩy và đổ một tầng mồ hôi mỏng. Phút này, bản thân mới nhìn kỹ tờ danh thϊế͙p͙. Phát hiện Cam Vọng Tinh là giám đốc phòng sáng tạo của một công ty thiết kế. Đột nhiên trong lòng như nôn nao, mừng rỡ, muốn mở miệng hỏi đối phương có cần người hay trụ sở tuyển thêm nhân viên không.

Chỉ là Lưu Vũ đã gần 30, còn tách khỏi ngành thiết kế 2 năm. Liệu ai sẽ tuyển dụng người như anh? Nên dẫu muốn tới đâu, cũng ráng cắn chặt răng, chẳng hỏi ra thành câu nữa.

[Cậu đã hoàn thành công việc của mình ở Anh chưa?]

[Chưa...có lẽ mất thêm một thời gian nữa.]

[Nếu vẫn còn ở Anh, cậu có thể đi uống trà chiều với tôi không?]

Cam Vọng Tinh nhanh chóng thấy mình bị quấn bởi một bản tình ca lãng mạn. Đáp lại chữ được trong thời gian ngắn nhất.

[Còn anh thì sao? Công việc có bận rộn không? Tôi đang chán nản lắm, baba bên A rất khó khăn.]

Cam Vọng Tinh đang trốn trong nhà vệ sinh, dùng nét mặt đáng thương để than vãn với Lưu Vũ. Đồng thời nhấn vào Wechat để kết bạn với anh và bắt đầu dạo vòng nhật ký. Dòng thời gian của đối phương rất ít bài đăng, lần post gần đây nhất là ngày 5 tháng 8.

Cam Vọng Tinh nhớ sinh nhật của Lưu Vũ là ngày 5 tháng mười. Thế tại sao, tại thời khắc này lại đăng hình có những món ngon miệng, bắt mắt như lễ tiệc? Cái đáng nói hơn, ở phía góc trái có bánh màu trắng. Thành ra đối phương hơi cau mày, nhấn vào ảnh và phóng to lên. Chính xác là bánh kem, nếu chẳng tinh ý, thì ít ai nhìn ra điều này.

Thế đây là dành cho ai? Lưu Vũ đã có bạn gái, bạn trai gì chưa? Nhưng Cam Vọng Tinh nhanh lấy lại tinh thần, trở ra khung chat để nhắn lại anh.

[Không bận, ngày mai tôi định đi viện bảo tàng. Còn cậu cố gắng lên nhé, tôi sẽ chẳng làm phiền cậu nữa, để cậu chuyên tâm làm việc.]

Cam Vọng Tinh nhìn tin nhắn còn kèm theo một icon dễ thương của Lưu Vũ mà thất thần. Do tưởng tượng ra gương mặt của anh đang cười như thế với mình. Cuối cùng, cậu ấy cũng có đủ can đảm để nhắn rằng:

[Trùng hợp nha, ngày mai tôi cũng rảnh. Tôi có thể cùng anh đi viện bảo tàng không? Nghe đâu đang trưng bày Venus và God Of War.]

Lưu Vũ có do dự suy nghĩ, nhưng thấy gặp được học đệ ở nước ngoài. Sau đó cùng nhau đi tham quan cũng rất hay, nên nhắn lại.

[Được chứ a.]

Cam Vọng Tinh đã ngủ không ngon một đêm, do lòng quá xao xuyến, mong chờ giây phút được gặp mặt Lưu Vũ. Chuyến công tác này, cậu ấy đem theo quần áo trang trọng, giày da cao cấp các loại. Mục đích là đánh vào cái nhìn của đối tác, mang lại ấn tượng tốt khi gặp mặt. Thế nhưng lúc này lại không hài lòng với bất kỳ bộ trang phục nào.

Cuối cùng Cam Vọng Tinh chọn mặc áo sơ mi trắng và đóng thùng. Phía ngoài khoác thêm một cái áo len cho ấm. Cuối thu ở London, nhiệt độ thấp đáng kể, đứng trước viện bảo tàng, cậu ấy hắt hơi liên tục. Lưu Vũ từ xa chạy lúp xúp khi thấy đối phương đứng đợi mình.

"A, cậu đến trước rồi sao? Đợi có lâu không?"

Thật ra còn 5 phút nữa mới tới giờ hẹn, nên Lưu Vũ không nghĩ Cam Vọng Tinh sẽ đến sớm như thế. Trời đang lạnh, nên anh quấn khăn choàng hơi cao, chỉ lộ cánh mũi cao cùng đôi mắt rất đẹp.

"Không có, tôi vừa đến thôi."

Cam Vọng Tinh có vẻ cao hơn Lưu Vũ khi đứng gần thế này đã nhanh chóng biện minh. Vì thực chất, cậu đã đến trước 20 phút rồi. Nhìn anh đáng yêu như thế, phải nói cậu ấy có chút lúng túng trong lòng.

"Cậu không lạnh sao?"

Lưu Vũ đưa mắt nhìn bộ quần áo mỏng manh, hơi hướng nhẹ nhàng của Cam Vọng Tinh hỏi.

"Không lạnh."

Cam Vọng Tinh ngay từ khi thấy Lưu Vũ thì lòng muốn bốc thành lửa, còn đâu mà biết lạnh nên chọn lắc đầu.

Ở trong viện bảo tàng không được phép chụp ảnh, nên cả hai cùng nhau tham quan xung quanh trước. Anh dùng máy ảnh mình mang theo, chụp lại quảng trường phía trước, rồi đến những đứa trẻ tóc vàng cũng như hình nguyên đàn bồ câu tung cánh bay. Ngoại thất của nơi này được trang trí theo kiểu Hy Lạp cổ xưa. Cạnh bên có một cặp cô dâu, chú rể đang chụp hình cưới.

Lưu Vũ thấy họ hạnh phúc, nghiêng đầu vào nhau như thế liền nở nụ cười lây. Cam Vọng Tinh lén chụp lại một tấm, bởi giây phút này, trông anh càng đẹp hơn mấy phần. Khóe môi cong chẳng quá cao, nhưng mức độ ngọt ngào cùng rạng rỡ rất khó lòng chối bỏ.

Viện bảo tàng Anh, chính là nơi sưu tập, trưng bày những vật thể hiếm nhất thế giới. Từ phiến đá Rosetta, đến những thứ chạm khắc trêи đá ở Parthenon, rồi bức tranh nổi tiếng Da Vinci. Họ cùng nhau ngắm và thảo luận bằng giọng thì thầm, còn cười trong vui vẻ.

Lúc rời khỏi viện bảo tàng, Lưu Vũ mới phát hiện, điện thoại của mình hết pin tắt nguồn. Tự dưng trong lòng bất an, nhưng rồi nghĩ, chắc không ai tìm anh nên đành thôi. Dù lắng lo ở phía Châu Kha Vũ, nhưng rồi lại thấy chẳng khả năng, nên đành tự an ủi mình.

Hôm nay tâm trạng của Lưu Vũ dù sao cũng rất tốt, cảm chừng như đã xóa được đám mây âm u trong lòng của ngày hôm qua. Lúc này bản thân đã nghe tiếng hắt hơi từ phía Cam Vọng Tinh, nên quay lại hỏi thăm:

"Bị cảm à?"

Cam Vọng Tinh ăn mặc mỏng như thế, không bệnh cũng lạ. Nhưng cậu ấy lắc đầu, dụi dụi mũi của mình rồi nói:

"Không có, anh sống ở đâu? Để tôi tiễn anh."

Lưu Vũ thấy ý kiến không tệ, nên gật đầu và tiến bước rồi nói:

"Không xa, cách đây hai dãy nhà. Còn cậu thì sao?"

"Hơi xa một chút."

Cam Vọng Tinh cười nói lại.

"Vậy thì tính thế này nha, bên dưới chỗ tôi ở là một nhà hàng Trung Hoa. Tôi sẽ mời cậu một bữa ăn ngon, sau đó cho mượn áo khoác mặc về được chứ?"

Thật sự hôm nay Lưu Vũ vui lắm, còn muốn cảm ơn Cam Vọng Tinh. Bởi đối phương đồng ý cùng anh tham quan, còn bàn luận, chủ đề được đề cập cũng là kiến thức chuyên môn. Lâu lắm rồi, bản thân mới được ôn lại những gì đã thích và theo đuổi học.