Chap 12

"Không thành vấn đề."

Cam Vọng Tinh sao có thể từ chối lời mời của Lưu Vũ? Nên tạo ra thái độ háo hức mong chờ. Còn anh thì hiểu lầm là đối phương đang vui mừng vì sắp được ăn món Trung Quốc nên nói:

"Cậu cũng đừng quá kỳ vọng, đồ ăn ở đó nấu chỉ được xem là khá ngon thôi."

Lưu Vũ cùng Cam Vọng Tinh bắt đầu về nhà, trời thoáng cũng đổ cơn mưa, nhưng không quá nặng hạt. Anh cùng cậu ấy đều dùng cái cặp mang theo để che đầu, đội mưa chạy về. Do cả hai chẳng ai mang theo áo mưa hay ô. Nhưng cái xui hơn là ban đầu ngỡ mưa không lớn, nào ngờ mới đi hết một dãy nhà, liền xối xả đổ xuống.

Mưa lớn dữ dội, khiến cả hai đều ướt mem, bữa cơm theo đó không thể ăn như dự tính. Mà đành cùng nhau đi thẳng lên phòng Lưu Vũ đã thuê. Mưa quá nặng hạt, làm cả hai thích nghi với nhiệt độ có sẵn trong phòng chẳng được, nên càng run rẩy.

"Sau này ra khỏi nhà, chắc phải mang theo ô thường xuyên rồi."

Lưu Vũ phàn nàn, thuận tay ném cho Cam Vọng Tinh một cái khăn để lau tóc. Trong căn phòng nhỏ, hai người đối diện nhau. Anh vừa hắt hơi liên tục, còn cười ngại nên đối phương không khỏi cong khóe môi. Căn phòng chẳng quá lớn, nhưng chứa hai nam nhân cao khoảng 1m9. Khiến cảm giác chật chội xuất hiện.

Tóc của Lưu Vũ ướt rũ nên lòa xòa, gương mặt hơi hồng, tăng độ xinh đẹp lên mấy phần. Cam Vọng Tinh đưa mắt nhìn thì không khỏi nuốt nước bọt. Nhưng anh đang loay hoay tìm sạc để cắm cho cái điện thoại hết pin của mình, nên nào để ý đến.

"Học trưởng, quần áo của tôi ướt hết rồi."

Nói dứt tiếng, Cam Vọng Tinh vặn một góc áo, làm nước chảy ròng ròng xuống nền rồi tiếp tục nói:

"Tôi có thể tắm nước nóng ở đây không? Rồi nghỉ ngơi một chút, chờ quần áo khô nha? Làm ơn được không học trưởng?"

Lưu Vũ ngưng động một chút, sau đó nhìn chiếc giường duy nhất ở trong phòng. Hai người đều nam nhân, ngủ chung có vấn đề gì sao? Do anh quá nhạy cảm, cùng cái cơ thể dị dạng này, mới có phản ứng lưỡng lự à?

"Có chuyện gì sao? Không được ạ? Có phải bất tiện không?"

Thấy Lưu Vũ chần chừ, Cam Vọng Tinh cũng mở miệng hỏi thử. Anh thấy ngoài trời mưa to như thế, đối phương lại ở xa, trêи người chỉ mặc quần áo mỏng. Sao có thể đuổi ra ngoài đường? Chỉ tắm rồi cũng mặc lại quần áo và nghỉ ngơi thôi mà.

"Không có. Tôi chỉ lo chỗ này quá nhỏ, làm cậu chẳng thoải mái thôi."

Lưu Vũ cười nhẹ, rồi tiếp tục nói:

"Phòng tắm ở đằng kia, đi tắm nước ấm đi cho ấm người."

Châu Kha Vũ ở phía khác đang nổi điên, cau có nâng chân sút vào người thanh niên đang quỳ dưới chân mình và mắng rằng:

"Get out of here."

Châu Kha Vũ chỉnh lại quần áo rồi đưa mắt nhìn chàng trai ngoại quốc, sau đó mở điện thoại gọi đi.

"Anh ấy có nhà không?"

"Thưa không, Lưu tiên sinh đã đi vào thành phố vào tối hôm qua rồi."

Người quản gia nhanh trả lời qua điện thoại.

"Cái gì? Đi thành phố? Anh ấy ở đâu trong thành phố?"

Châu Kha Vũ nghe đến đây, giọng điệu càng thay đổi lớn.

"Tôi không biết, chỉ biết Lưu tiên sinh đi từ tối qua, không cho tôi hoặc tài xế của gia đình đi cùng. Chỉ một mình rời khỏi nơi đây."

Người quản gia vẫn còn rất trầm tĩnh, nhưng Châu Kha Vũ thì điên tiết chịu không nổi. Như có một cơn tức giận vô hình đang xuất hiện trong lòng, khó tả và chẳng nhận định rõ mức độ. Do nó cứ mãi to lớn lên, chứ chưa có dấu hiệu đứng lại.

"Chẳng phải tôi kêu ông chăm sóc tốt anh ấy sao? Bây giờ anh ấy đi đâu, ông cũng không biết là sao? Các người đem lời tôi nói bỏ ngoài tai cả rồi à?"

Châu Kha Vũ muốn bốc lửa, bởi tưởng rằng con thỏ kia sẽ ngoan ngoãn chờ mình ở nhà. Sau đó thì hờn dỗi, làm nũng, ngượng ngùng nói rất nhớ cậu. Nhưng tình hình hiện tại là vừa không thể liên lạc, vừa không thể biết đối phương đã đi đâu. Thật, khiến bản thân chẳng khỏi nhảy cẫng lên.

Châu Kha Vũ tắt điện thoại, kết thúc cuộc nói chuyện với người quản gia. Sau đó nhắm mắt và hít sâu một hơi. Xong xuôi, ổn định hơi thở cùng tâm trạng được một chút mới tiếp tục liên lạc cho thư ký.

"Kiểm tra hồ sơ vị trí tiêu thụ thẻ của tôi trong vòng 2 ngày nay, phải nhanh cho tôi."

Châu Kha Vũ ngả người, tựa vào ghế sofa rồi nhớ lại những ngày vừa qua. Trong mấy hôm nay, cậu thật sự quá bận, thời gian về nhà với Lưu Vũ cũng không có. Phương diện giải quyết nhu cầu sinh lý thì có người đến tận cửa, tự thân giúp cậu đạt được thăng hoa. Phải chăng vì dành quá ít thời gian cho anh, chẳng để anh cùng cậu ở chung một chỗ, vừa cho làm nũng, vừa cho ân ái nên mới như thế sao?

Châu Kha Vũ cũng nào muốn bận như thế, vì mảnh đất đang xử lý không mấy tốt đẹp và dễ dàng gì. Nhưng người ông ở nhà lại muốn nhanh có tiền, chắc hẳn phải tìm nhà đầu tư mới thôi. Nếu Chung gia muốn phát triển khu thắng cảnh ở trung tâm, thì buộc cần liên hệ với cơ quan nhà nước, chính phủ. Trong khi đó, phía Lý gia lại làm giám đốc phía thiên nhiên môi trường. Tụ hợp lại thì có đến bảy tám cái đầu và luồng suy nghĩ khác nhau.

Châu Kha Vũ thật thấy rắc rối, bên nào cũng phải nhờ vả rồi cho lại lợi nhuận cao. Còn trong đống hỗn độn, cậu đã nhanh nhận được sự hồi âm của cô thư ký.

"Alo Châu tổng. Tôi đã điều tra được địa điểm thanh toán thẻ tín dụng rồi. Là khách sạn ở phố New Oxford."

"New Oxford? "

Châu Kha Vũ tìm thử thì nó cạnh viện bảo tàng Anh. Cậu khẽ cười khinh rồi thu xếp đồ đạc, một mình đến đó để rước Lưu Vũ về. Anh đã vui vẻ, đi chơi chắc đã đủ rồi. Đến cùng thì vật cưng thỏ vẫn phải ngoan ngoãn quay về cùng chủ nhân thôi.

Lưu Vũ đã chuẩn bị cho Cam Vọng Tinh một chiếc áo có nón. Nhưng rồi có chút chật so với đối phương, nên cậu ấy cũng không mặc vào. Đơn giản ngồi ở đầu giường, quấn khăn tắm ngang vai thôi. Bởi cậu nghĩ, cả hai đều là con trai thì có gì ghê gớm hơn mà che đậy? Nhưng anh đang trong nhà tắm, tiếng nước nhẹ rả rích thật làm bản thân phải nuốt nước bọt.

Để quần áo nhanh khô, Cam Vọng Tinh đã chỉnh điều hòa cao lên một chút. Thành ra cảm giác nóng trong người càng dâng thêm mấy bậc. Lưu Vũ cách đó không xa đang tắm, tiếng nước cùng hình ảnh này thật gây nhiễu loạn tâm tư. Nhận thức trêи khiến em trai của đối phương sắp ngẩng đầu.

Cam Vọng Tinh đỏ mặt xấu hổ, chẳng còn cách nào khác ngoài bật điện thoại lên xem chút tin tức cho đỡ hơn. Nhưng chưa lướt web được bao lâu, tiếng gõ cửa đã vang lên. Hành động gõ cửa chẳng hề nhẹ nhàng, làm cậu ấy khó hiểu và đứng lên thắc mắc.

Phục vụ phòng thì không có gọi, mà phục vụ mang thái độ như thế, rất đáng bị đuổi, nên lòng càng thấy lạ. Tự hỏi sẽ là ai.

"Lưu Vũ, mở cửa."

Đến tìm Lưu Vũ sao? Cam Vọng Tinh thấy thế nên nhanh chạy đi xoay tay cửa, để mở cho đối phương. Lúc mở cửa, đồng tử của cả hai đều co rút lại. Châu Kha Vũ hơi cau có, nhưng sợ bản thân nhầm phòng nên lui về mấy bước để nhìn biển số. Rõ là cậu đi không sai số phòng, vậy nên vấn đề là anh đang chứa nam nhân khác ở đây.

Thần sắc của Châu Kha Vũ vừa khó coi pha thêm chút điên tiết, nhanh phản ứng xô Cam Vọng Tinh sang một bên và nói:

"Tránh ra."

Cam Vọng Tinh lùi lại, bởi khí khái, phong thái của Châu Kha Vũ quá mạnh, đủ cho người khác cảm giác bị đàn áp. Cậu sải đôi chân dài của mình đi vào phòng, tầm mắt đảo quanh quan sát. Giống như một con sư tử đang làm quen với địa bàn mới và chuẩn bị lần ra con mồi đang ẩn náu.

Khi Châu Kha Vũ dừng lại đã trước cửa phòng tắm, đưa tay xoay thử mới biết đã khóa. Tiếng nước lập tức ngưng lại, bởi Lưu Vũ nghe được tiếng vặn cửa nên cũng mở miệng hỏi:

"Cam Vọng Tinh?"

Châu Kha Vũ của giây phút này càng giận dữ đỉnh điểm, ánh mắt như đỏ lên còn mang theo lửa cháy. Lúc đến đây, sự bực tức trong lòng cậu đã được nung nấu, nên từ diễn cảnh cho đến Lưu Vũ đã gọi tên người đàn ông khác. Càng giúp cậu biến thành núi lửa sắp phun trào, sự nóng giận khuếch đại lên mức to nhất.

Cam Vọng Tinh cũng nghe hỏi, nhưng rồi vẫn giữ yên lặng không nói. Làm Lưu Vũ nghĩ mình đã nghe lầm, nên mặt mang theo sự thắc mắc và muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Cam Vọng Tinh, cậu có ở đó không?"

Mặt của Châu Kha Vũ ngày càng u ám mà chẳng còn từ ngữ nào để diễn tả. Con thỏ này không ngoan ngoãn gì cả, vừa chạy ra ngoài khi chẳng xin phép, còn ở chung với người đàn ông lạ mặt thì nên xử lý làm sao? Nhưng cũng còn may, đối phương chưa để cậu thấy cảnh cái giường lộn xộn, bừa bộn, quần áo thì ngổn ngang trêи nền, không khí vương mùi lạ.

Nếu tình cảnh đó thật sự diễn ra, Châu Kha Vũ thề sẽ giết cái người đang đứng gần mình ngay tức khắc. Cả Lưu Vũ cũng không ngoại lệ, vì dám cho cậu đội một cái mũ xanh quá to.

Cam Vọng Tinh nhìn Châu Kha Vũ bằng ánh mắt khó hiểu, còn thấy sai sai. Bởi quan hệ cấp trêи cấp dưới, dù có việc gấp đến đâu cũng chẳng thể tùy tiện xoay tay cửa phòng tắm. Vì hình ảnh bên trong trẻ nhỏ cũng biết, không lẽ một chủ tịch như cậu lại đoán không ra mà trực tiếp vặn cửa. Lỡ như Lưu Vũ chẳng khóa, rồi hai người cùng nhau bàn chuyện trước cảnh tình đó à?

Lưu Vũ cho rằng mình bị ảo giác rồi, song chuyển sang nghĩ về Châu Kha Vũ. Đêm hôm ấy, anh cảm thấy ngột ngạt đến mệt mỏi, sức lực theo đó dần tan biến mới chọn đi ra ngoài. Tinh thần suy nhược thì toàn thân kiệt quệ theo, nên bản thân mới bậm gan mà đến thành phố, chứ thật cũng rất sợ.

Lưu Vũ định sau khi tắm xong, sẽ gọi cho Châu Kha Vũ. Bởi anh chưa từng nói tung tích cho đối phương biết, không biết có phát sinh vấn đề gì chăng. Cậu quá bận, anh chỉ mong cậu có thể nghỉ ngơi và được ăn đúng bữa, ngon miệng.

Lưu Vũ khẽ cười mỉm, lấy khăn lau mặt, dù biết bản thân là đang ngốc. Nhưng anh vốn dĩ không thể giận hờn Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ ngồi xuống ghế, cầm điện thoại đang sạc của Lưu Vũ lên xem. Phone của anh không có mật khẩu, nên cậu dễ dàng mở và click vào những mục mình muốn. Cậu vào Wechat, trêи cùng có ghim một liên hệ là @🦁, nên tò mò nhấp vào. Nhờ đó bản thân mới phát hiện, đó chính là cậu.

"Đừng chạm vào đồ của anh ấy."

Cam Vọng Tinh nghiến răng nói. Giờ đây giữa hai người đàn ông đều bốc mùi thuốc súng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Châu Kha Vũ ngẩng mặt, nhướng mí mắt nhìn đối phương rồi khẽ cong khóe miệng.

"Chỉ là chạm vào đồ của anh ấy thôi mà."

Châu Kha Vũ cùng Cam Vọng Tinh giống như đang tranh chấp, giành giật con mồi. Đối phương sặc mùi thuốc súng thì cậu cũng giống như bom nổ chậm. Nhưng đối phương sao có thể cướp được người từ tay cậu? Đó là chuyện quá nực cười.

Theo bản tính háo thắng và muốn nhanh kết thúc cuộc đấu ngầm, Châu Kha Vũ trêu chọc một câu:

"Từ đầu đến cuối, rồi từ trong ra ngoài thân thể ấy, có chỗ nào mà tôi chưa chạm qua đâu."

Nghe Châu Kha Vũ nói, Cam Vọng Tinh rất khó chịu. Nhưng cậu ấy không tin đâu, bởi Lưu Vũ chẳng phải là người như thế, huống chi anh đâu nói có quan hệ gì với cậu. Nhưng mà lúc ở máy bay, hình như đối phương nào đề cập đến công việc cụ thể mà bản thân đảm nhiệm.. Chỉ biết liên quan và trong Châu Thị, đó là ấn tượng còn sót lại trong trí nhớ của người học đệ này.

Một chủ tịch giàu có, dùng tiền tài quyền lực để quấy rối cấp dưới. Nếu không thuận theo, nghe lời phục vụ thì làm ra muôn vàn tình huống chèn ép. Hình ảnh Lưu Vũ bị ức hϊế͙p͙ đang hiện ra trong đầu Cam Vọng Tinh liên tục và đủ phân cảnh. Do đó biết rằng bản thân không bằng Châu Kha Vũ, nhưng anh hùng cứu mỹ nhân vẫn phải làm, nên cậu ấy chế nhạo nói:

"Tập đoàn Châu lớn như thế, không lẽ đến chuyện tôn trọng quyền riêng tư, cuộc sống cá nhân của nhân viên cũng chẳng biết làm? Nơi đây không chào đón ngài đâu, mời đi khỏi đây."

"Nhân viên? Anh ấy nói?"

Châu Kha Vũ chau mày hỏi. Cam Vọng Tinh khoanh tay, tựa người vào bức tường cạnh bên nói:

"Anh hỏi tôi, tôi phải hỏi ai? Không phải anh ấy đang làm nhân viên cho Châu Thị sao?"

Châu Kha Vũ như đóng băng mọi biểu cảm, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần. Bởi cậu không nghĩ ra, nguyên nhân Lưu Vũ che giấu điều này, phải chăng đi theo cậu là rất xấu hổ? Cạnh bên cậu là thứ chẳng thể nói ra với mọi người à?

Châu Kha Vũ mím chặt môi, nếu ai theo cậu lâu năm, sẽ nhìn ra. Đây là cách để đối phương ngăn chặn cơn nóng hơn dung nham, sắp phun trào ra ngoài. Đồng nghĩa với chuyện, trong lòng cậu đang có một cơn bão dữ dội, sắp cuốn bay tất cả mọi thứ. Con thỏ nhỏ chẳng ngoan, nào là chạy lung tung, nào là không nghe lời, kỳ này phải răn dạy cho ra hồn rồi.

Lưu Vũ mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng tắm. Đột nhiên bắt gặp không khí căng thẳng và ánh mắt như muốn thiêu đốt anh từ hai người đàn ông, đang chằm chằm nhìn mình. Thành ra đơ cả người và sợ nói chẳng nên lời.

Ánh mắt của Châu Kha Vũ là chứa đầy lạnh lùng giận dữ, còn Cam Vọng Tinh thì như chờ mong.

"Tiên sinh, sao ngài tìm được chỗ này?"

Ở trước mặt người ngoài, Lưu Vũ không gọi tên của Châu Kha Vũ. Điều này là thứ kϊƈɦ nổ cuối cùng cho cơn thịnh nộ kinh hoàng trong lòng cậu và đôi mắt ấy càng tối sầm lại. Cam Vọng Tinh thì nghe anh dùng giọng điệu cung kính nói chuyện thì khẽ cười, như đang nhạo báng cậu.

"Lại đây."

Châu Kha Vũ lúc này không dư hơi sức nói nhiều, chỉ dùng một ngón tay rồi ngoắc Lưu Vũ.

Tóc của Lưu Vũ còn ướt nên hơi rối, rũ xuống vầng trán, khiến nhìn vào, liền thấy anh rất đáng yêu, thuộc dạng ngoan ngoãn. Còn các ngón tay mảnh khảnh, trắng gầy thì nắm chặt cái khăn lau tóc, bởi trong lòng dâng lên nỗi bất an khó tả.

Châu Kha Vũ dường như chẳng vui, có phải đã hiểu lầm Cam Vọng Tinh với bản thân đã thiết lập mối quan hệ mập mờ không? Hay đơn giản hơn là do đi chơi mà chẳng xin phép, chẳng báo cáo?

Chung quy Lưu Vũ chưa đoán được, Châu Kha Vũ thì mở chân rộng hơn bình thường. Sau đó chỉ tay xuống vị trí ở giữa rồi bảo:

"Quỳ xuống và nói cho tôi nghe."