Chap 13

Lưu Vũ như không tin được, Châu Kha Vũ sẽ nói mấy lời này với anh. Nên đã mở to đôi mắt xinh đẹp của mình lên. Cảm thấy như tất cả máu đều dồn lên não, toàn thân vừa tê dại vừa run rẩy.

"Sao? Cần tôi lặp lại không?"

Châu Kha Vũ tựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn Lưu Vũ.

"Đừng."

Lưu Vũ mặt đều đỏ ửng còn hoảng loạn khôn cùng, nhanh lắc lắc đầu. Nếu đổi lại, đây là không gian riêng tư của cả hai và cậu muốn chơi cái trò này, anh miễn cưỡng có thể đáp ứng. Vì đây là thứ mà đối phương thích và nói lên yêu cầu, cần sự phối hợp của anh. Kể ra bản thân như đang giúp ích cho cậu, nên chấp nhận là điều bình thường. Nhưng trong tình huống này thì sao được? Còn sự hiện diện của Cam Vọng Tinh mà.

Gương mặt của Lưu Vũ chứa đầy nỗi lo và nhìn về hướng Cam Vọng Tinh. Lòng cầu mong chúa thương tình, cho Châu Kha Vũ đổi ý, để đối phương đi trước rồi sau đó muốn chơi trò gì cũng được. Hành động nhỏ này của anh, đủ để cậu thu vào mắt và đôi mày rậm kia càng chau chặt lại với nhau.

Tự hỏi quan hệ giữa hai người, có phải là người yêu cũ không? Thái dương của Châu Kha Vũ hơi giật giật và nghĩ đến chuyện. Phải chăng Lưu Vũ đang chơi trò giữ sự trong trắng? Quá nực cười rồi, cậu sẽ không để anh toại nguyện đâu. Với mức độ nóng giận cùng muốn đánh dấu chủ quyền, đủ để cậu chẳng muốn dừng lại những gì mình đang làm. Thậm chí còn tăng mạnh mức độ trừng phạt. Anh quá xá hư rồi.

"Nhanh."

Châu Kha Vũ đơn giản lặp lại câu chữ ra lệnh. Nhìn vào hàng mày cũng đủ biết đối phương đang nóng giận và không có kiên nhẫn. Tuy nhiên Lưu Vũ chẳng thể làm theo được.

"Đồ chết tiệt, ngài nghĩ ngài nhiều tiền thì hay ho lắm sao? Mấy đồng tiền đó còn chưa chắc đã sạch mà ở đây lên giọng à? Nhìn lại ngài đi, rồi dùng những gì ngài có mà đánh bóng mình, sống cho đúng một con người đi."

Cam Vọng Tinh không nhịn nổi mà lao đến nắm cổ áo của Châu Kha Vũ rồi mắng chửi. Cậu chẳng nói hay phản kháng, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào đối phương. Lòng nghĩ nếu anh với cậu ấy có yêu nhau trong thời gian trước kia thì cũng không sao cả. Bởi anh bây giờ đã thuộc về Châu Kha Vũ cậu. Chỉ cần mở miệng yêu cầu điều gì, anh đều phải nghe và thi hành.

Tình cảnh trước mắt làm Lưu Vũ bị lỡ một nhịp, mất một khoảng thời gian sau mới nhanh chạy lên, muốn gỡ tay Cam Vọng Tinh ra khỏi cổ áo của Châu Kha Vũ.

"Cam Vọng Tinh, đừng manh động, hiểu lầm...là hiểu lầm thôi. Bỏ...bỏ ngài ấy ra đi."

Lưu Vũ đặt tay lên vai Cam Vọng Tinh. Thấy cả hai đụng chạm, Châu Kha Vũ liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó dùng sức đấm đối phương một cái, khiến máu mũi chảy ra.

"Châu Kha Vũ...ngài đang làm cái gì vậy hả? Tôi đã nói chỉ là hiểu lầm mà. Tôi với Cam Vọng Tinh không có gì với nhau hết, trời mưa nên tôi cho cậu ấy trú mưa thôi."

Lưu Vũ sau khi giải thích xong, cũng bắt lấy cái bàn tay vừa đánh người của Châu Kha Vũ mà xoa xoa. Sau đó mới nhìn đến Cam Vọng Tinh và nói:

"Lau máu, rồi rời khỏi đây đi, nhanh lên đi, Cam Vọng Tinh."

Cam Vọng Tinh sau khi lau máu xong thì đứng thẳng người và bảo:

"Là đồ khốn này cưỡng bức anh đúng chứ?"

Cam Vọng Tinh thật không muốn nói ra hai chữ đó, nhưng rồi vẫn thốt lên.

"Tôi sẽ không đi một mình, không để anh lại một mình đâu, chúng ta cùng nhau đi."

Cam Vọng Tinh tiến đến bắt lấy tay của Lưu Vũ. Như muốn dẫn anh rời đi. Nhưng Châu Kha Vũ ở đây, anh cũng phải ở đây nên đã ra sức thu tay về và bảo:

"Không đi, cậu đi một mình đi, đi nhanh đi."

"Hai người đang diễn kịch gì vậy? Tôi đâu muốn xem."

Châu Kha Vũ tiến đến, bóp gáy của Lưu Vũ. Còn ngón tay thì xoa xoa dái tai của anh. Bản thân nghe thấy ngữ khí cùng hành động này của đối phương thì lòng càng lo lắng, run rẩy. Đặc biệt hơn là cái ɭϊếʍ môi tỏ ra khao khát đó, đủ làm anh cứng đơ cả người. Dần, bản thân chuyển sang giữ chặt cổ anh, để gương mặt chứa đầy nỗi sợ hãi này có thể ngẩng cao lên, giao nhau ánh mắt với cậu.

"Anh nói với cậu ta, anh là nhân viên của tôi?"

Nghe Châu Kha Vũ hỏi bằng giọng bỡn cợt, thật làm Lưu Vũ càng lo.

"Không...tôi không có."

Lưu Vũ mắt đỏ hoe, như có chứa nước, nhanh chóng lắc đầu trong lúc đáp lời. Anh thật sự chẳng nói ra mấy lời đó, chỉ có điều trêи máy bay đã không nói rõ với Cam Vọng Tinh, song đã dùng những câu từ che đậy nên mới gây ra cớ sự hôm nay. Nhưng Châu Kha Vũ đâu phải người yêu hay sếp của bản thân, nên giây phút đó ngoài bảo quan hệ cấp trêи, cấp dưới thì còn nói được gì?

Châu Kha Vũ là người mà Lưu Vũ đã yêu, là người khắc sâu trong tim anh. Nhưng chung quy cũng chỉ là bản thân yêu đơn phương, còn ở phía đối phương, thì anh đơn giản làm một món đồ vật, mà cậu có quyền sở hữu tùy ý. Nên trước mặt một đàn em, một học đệ từng thân thiết. Anh muốn giữ lại chút tự trọng cho mình, mới không chọn nói mình đã làm đồ chơi trêи giường cho cậu. Vậy tại sao đối phương lại chẳng chịu thông cảm, còn ở đây hiểu lầm?

"Thả anh ấy ra, có giỏi thì cứ nhắm vào tôi."

Cam Vọng Tinh muốn lao đến lần nữa, nhưng giây phút còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị kìm hãm. Lưu Vũ nhìn cảnh tình này thì mày cũng cau lại. Hóa ra Châu Kha Vũ không đến đây một mình, phía ngoài còn dẫn theo gã nam nhân to lớn, trắng trẻo, thuần gốc Anh.

"Let him be quiet."

Vừa nói, Châu Kha Vũ vừa nhấc ngón tay lên làm động tác suỵt, trong nhẹ nhàng nhưng lại đầy cuốn hút ma mị, lan tỏa quyền lực. Trong tích tắc, Cam Vọng Tinh đã bị gã đó đè bẹp theo sự ra lệnh của cậu.

Châu Kha Vũ đang thấy, Cam Vọng Tinh không hề có tư cách giành đồ của mình. Nhưng cùng tình cũ của Lưu Vũ phân cao thấp quả thực là thu lại cảm giác chẳng tệ. Chỉ là đối phương sao có khả năng cướp được đồ đang nằm trêи tay cậu? Miễn là thứ bản thân đã thích, đã muốn, đã giữ, thì bất kỳ ai cũng không có quyền hay khả năng chạm vào. Trừ phi cậu thật sự hết cần, quăng bỏ đi rồi, mới tới lượt những kẻ ngoài kia lượm lấy.

Con thỏ này của Châu Kha Vũ quả nhiên hư, dám giấu diếm mối quan hệ của cả hai. Nên cậu càng quyết tâm khui chuyện này ra, xem anh sẽ xử sự thế nào.

"Kể ra....cũng đúng, làm chức vụ nhân viên cũng không hẳn là sai."

Châu Kha Vũ mỉm cười, tiến đến sát Lưu Vũ, sau khi nói xong cũng hôn lên mắt anh một cách ôn nhu. Hành động này làm anh căng cứng cả người, đến nước bọt cũng chẳng dám nuốt xuống. Đồng thời sự thể hiện dịu dàng này, đang đi ngược với nỗi bực dọc trong người cậu, nên càng khiến anh sợ hãi.

"Nhưng nhân viên đặc biệt, nhân viên ở trêи giường của tôi, ngủ với tôi."

Giọng nói không quá to hoặc nhỏ, đủ để truyền thẳng vào tai Cam Vọng Tinh đang cách mình chẳng quá xa, khiến cậu ấy sửng sốt. Còn Lưu Vũ giống như bị sét đánh trúng, trước những lời ác nghiệt của đối phương. Sao cậu có thể sỉ nhục anh như thế? Vì nóng giận tột cùng à?

Lưu Vũ biết, mình chỉ là một công cụ dùng để phát tiết ở chỗ Châu Kha Vũ. Nhưng anh sẵn lòng và chưa từng bài xích điều đó. Vì ở cạnh đối phương là do bản thân cam tâm tình nguyện và thấy nhận lại được hạnh phúc.

Dù đơn thuần nhìn Châu Kha Vũ ngủ say, với hai cái má sữa trắng mềm hơi phúng phính thì Lưu Vũ cũng vui.

Dù đơn thuần nhìn Châu Kha Vũ nuốt một ngụm nước bọt thì Lưu Vũ cũng vui.

Thậm chí, Châu Kha Vũ ngồi làm gì đó, không để ý đến Lưu Vũ, rồi anh len lén vẽ lại hình ảnh ấy, thì càng sung sướиɠ muốn điên lên.

Cho nên Lưu Vũ chưa từng tự phá vỡ giấc mộng hão huyền của bản thân, thay vào đó còn tự thôi miên mình. Thành ra anh rất ít khi muốn nói về chuyện cả hai mang loại quan hệ gì. Do thấy đau khi nhắc lại vấn đề, từ trước đến nay đều tự mình đơn phương. Thời gian còn cạnh nhau cũng đâu nhiều, song theo sợi dây liên kết quá mỏng manh, đứt lúc nào còn chưa nói trước được.

Không ai hiểu được tình cảm mà Lưu Vũ đã trao cho Châu Kha Vũ ra sao cả. Nó rất sâu đậm nhưng lại rối ren, phức tạp mà sâu lắng. Cảm giác cay đắng, đau khổ như đọng ở khoang miệng rồi đi thẳng vào tim. Nên mắt anh đỏ hoen, mang theo sự khổ sở, hai chân thì hơi run run. Nhưng rồi cũng chấp nhận, chọn quăng đi mặt mũi, sĩ diện lẫn tự trọng, quỳ xuống dưới chân của cậu.

"Châu Kha Vũ...xin ngài, xin ngài đừng giận."

Lưu Vũ sai rồi, anh không nên ở cùng phòng với Cam Vọng Tinh. Chẳng nên ra đi mà chẳng báo cáo hay nói một lời nào với cậu. Hình ảnh phục tùng, đáng thương của anh, làm cậu dễ chịu và vui vẻ hơn một chút, sờ vào mặt đối phương và bảo:

"Bảo bảo, chỉ cần anh ngoan, tôi đương nhiên sẽ không giận nữa."

Lưu Vũ lia lịa gật đầu và nói:

"Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Tôi không nên tự tiện ra khỏi biệt thự mà chẳng xin phép, để ngài lo lắng, ngài khó chịu. Tôi sai rồi, về sau tôi không như thế nữa, không cho tái diễn nữa."

Châu Kha Vũ đem ngón tay đặt lên cánh môi đỏ mọng của Lưu Vũ. Anh thuận theo đó mà vươn lưỡi, ɭϊếʍ láp đầu ngón tay của cậu. Bản thân là đang chẳng từ bỏ cơ hội nào để giúp đối phương nguôi giận, để Cam Vọng Tinh được rời đi và mọi việc theo đó lắng xuống. Nên từ đầu đến cuối đều thấy phải phục tùng, ngoan ngoãn là cách duy nhất có thể cứu cục diện này.

"Cái miệng này quả thực là ngoan."

Lưu Vũ lấy hết can đảm sau khi thấy Châu Kha Vũ đang dần dịu xuống cơn nóng, để hít sâu một hơi và bảo:

"Thế...thế chúng ta về nhà nha, chỉ cần về nhà, ngài muốn cái gì cũng được, tôi cũng chiều hết."

Châu Kha Vũ bóp chặt cằm Lưu Vũ và nhướng một bên đường mày lên.

"Được thôi, khẩu giao tại đây xong, chúng ta sẽ đi."

Lưu Vũ nghe xong thì hô hấp lập tức ngưng trệ.

"Không phải anh nói, tôi muốn làm gì cũng được à?"

Châu Kha Vũ xoa xoa đầu của Lưu Vũ, giống kiểu đang cưng sủng một vật nuôi biết nghe lời. Chỉ là đi đôi với hành động ôn nhu ấy, là một giọng điệu làm người khác rợn người.

"Đừng...tôi không muốn, đừng mà Châu Kha Vũ, không được."

Lưu Vũ quay đầu nhìn sang Cam Vọng Tinh. Đối phương mang khuôn mặt giận dữ đến đỏ ngầu, nhưng ánh mắt lại rất đau buồn và như tuyệt vọng.

"Để....để cậu ấy đi được không? Thả ra nha? Rồi muốn làm ở đây cũng được."

Có lẽ Cam Vọng Tinh đang thất vọng với Lưu Vũ nhiều lắm. Bởi anh nhiều tuổi hơn đối phương, nhưng chức vụ hay địa vị đều không bằng. Nói chính xác hơn là đang thất nghiệp, sống dựa vào Châu Kha Vũ, giống như làm nghề trai bao. Thành ra lúc này đây, thứ còn sót lại là ít nhân phẩm tự tôn, nên anh chẳng muốn nó mất đi sạch sẽ.

Muốn làm gì cũng chẳng thể để Cam Vọng Tinh hoặc người ngoài thấy. Ghi lại ấn tượng xấu trong mắt cậu ấy.

"Vì cậu ta? Vì cậu ta mà anh không muốn ở cùng tôi à?"

Châu Kha Vũ khom người hỏi, nên cánh mũi cao của Châu Kha Vũ sắp chạm hẳn vào trán anh. Đôi mắt của anh lúc này chứa đầy sự đáng thương, còn sóng sánh nước, nên độ quyến rũ tăng lên rất cao.

"Châu Kha Vũ...không được thật mà, xin ngài đó, hãy để Cam Vọng Tinh đi đi. Tôi là người của ngài, tôi sẽ đáp ứng những gì ngài muốn, đó là hiển nhiên. Nhưng ở đây có người ngoài, xin ngài mà, thật sự không ổn chút nào, xin ngài, cầu xin ngày, không được, không thể."

Cam Vọng Tinh là nhân chứng cho tuổi thanh xuân tươi đẹp đáng tự hào của Lưu Vũ. Nên anh không muốn cho đối phương thấy những gì xấu hổ sắp diễn ra. Cũng như chẳng để mất sạch mặt mũi, chỉ còn đọng lại nhục nhã.

Cam Vọng Tinh bị bịt miệng nhưng vẫn có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. Nên mặt đành úp xuống nền gạch, như muốn thể hiện động thái trút xả sự nóng giận. Lưu Vũ, người mà bản thân yêu, hóa ra đã ở trêи giường của Châu Kha Vũ. Nhưng danh phận rõ ràng cũng chẳng có được, làm thế nào mà điều trêи lại xảy ra? Thật khó chấp nhận và cam tâm.

Nếu Châu Kha Vũ đối xử tốt với Lưu Vũ. Có lẽ Cam Vọng Tinh cũng không đau khổ như bây giờ. Nhìn thử xem, cậu chẳng tôn trọng hay thương yêu gì một người lương thiện, xinh đẹp, đức tính tốt như anh. Chưa kể còn bắt ép anh phải phục vụ cậu ở trước mặt của người ngoài. Quả nhiên là một kẻ khốn nạn.

"Không thể? Tại sao anh lại không thể? Nói."

Châu Kha Vũ càng ra sức siết chặt cằm của Lưu Vũ. Làm anh đau đến độ tưởng vỡ cả xương hàm. Song nước mắt cũng bắt đầu lăn dài.

"Có người ngoài, có người đang nhìn, không thể. Châu Kha Vũ, xin ngài mà."

Lưu Vũ bắt lấy cổ tay của Châu Kha Vũ, yếu ớt nói:

"Xin ngài mà, tôi biết sai rồi, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi ngài muốn gì cũng được. Tôi sai rồi, thật sự biết lỗi rồi, sẽ ngoan ngoãn, làm ơn, làm ơn."

Châu Kha Vũ như bị đau răng, nét mặt đúng kiểu khó coi. Sau đó đẩy mạnh Lưu Vũ ra khỏi người mình, để đứng thẳng người dậy.

"Hôm nay, tôi sẽ cho anh biết, cái gì được gọi là nghe lời."

Dứt câu, Châu Kha Vũ dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ, để gã ấy lôi Cam Vọng Tinh vào phòng tắm nhốt lại. Lưu Vũ càng hốt hoảng, dùng đầu gối di chuyển đến gần cậu rồi nắm lấy vạt áo, bắt đầu run rẩy cầu xin lần nữa.

"Không, đừng mà Châu Kha Vũ. Giữa chúng tôi thật sự không có gì. Cam Vọng Tinh còn nhỏ, nói năng chưa chín chắn, đừng mà, ngừng lại đi, đừng để tâm, đừng nhắm vào cậu ấy."

Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Thật dọa Lưu Vũ sợ phát khϊế͙p͙. Châu Kha Vũ thì không quan tâm cho lắm, chỉ lấy điện thoại rồi gọi cho BouBoo.

"Cậu nói ở Chelsea có hàng mới sao? Mau tìm cho tôi một người còn tem và sạch sẽ, biết nghe lời, tôi sẽ đến đó ngay."

Âm nhạc vang lên bên dưới BouBoo không hề nhỏ và đối phương đang huýt sáo rồi mới hỏi lại:

"Sao cơ? Gần đây hết bận rồi à? Đến một mình sao?"

Châu Kha Vũ nhìn qua Lưu Vũ rồi bình tĩnh nói:

"Không, là 2 người."

"Con thỏ biết nghe lời của cậu sao?"

BouBoo hơi kinh ngạc hỏi lại. Nhưng Châu Kha Vũ không rảnh nói nhiều. Sau khi tắt máy cũng bắt lấy Lưu Vũ đang quỳ dưới đất và nói:

"Đi theo tôi, hôm nay phải học thế nào là nghe lời, ráng mà học cho tốt vào."

Học? Học cái gì? Lưu Vũ không hiểu gì hết.