Chap 14

"Học, học cái gì?"

Lưu Vũ lờ mờ nhìn Châu Kha Vũ. Trông anh giống như mảnh ngọc thuần khiết vậy, rất trong sạch.

"Học thế nào là vâng lời."

Kéo Lưu Vũ ra khỏi khách sạn, Châu Kha Vũ đẩy anh vào chiếc xe thể thao McLaren. Tiếng động cơ của nó rất lớn và phát lên rõ ràng vào ban đêm. Cậu cầm chắc vô lăng, lái với tốc độ cao, được một đoạn cũng đến Chelsea. Cậu chạy hẳn xuống hầm giữ xe rồi mới khóa thắng lại.

Lúc này, trong hộp đêm, BouBoo đã tìm được một chàng trai Châu Á, dáng nhỏ da trắng, đúng mẫu Châu Kha Vũ thích.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Mười.....mười bảy."

Sau khi BouBoo hỏi, cậu ấy cũng trả lời nhưng có mấy phần trốn tránh, giống như khó chịu và hơi căng thẳng.

"Lần đầu tiên?"

"Vâng, thưa tiên sinh."

Sau đó BouBoo ra hiệu bằng tay để ngoắc ông chủ ở đây. Xong cùng nhau nói thì thầm gì đó, nhưng vị chủ đã bảo rằng đừng quá lo ngại. Bởi tuổi trẻ hay tính e dè, thì đều được đào tạo bài bản kỹ càng, vốn dĩ những điều trêи đâu đáng để tâm. Vấn đề lớn nhất chẳng phải mấu chốt ở trêи giường à?

BouBoo cũng yên tâm phần nào nên rời đi. Ông chủ đi ngang qua cậu trai trẻ liền vỗ vai nói:

"Làm cho tốt vào, có như thế, cuộc sống của cậu mới không đau khổ."

Tiểu Châu hơi khẩn trương chờ đợi những người khách sắp đến. Cậu ấy còn nhỏ, nhưng đã làm trong nghề này được 2 năm. Ban đầu chỉ là mời rượu đơn thuần, nhưng sau khi được ông chủ ở đây để mắt. Liền tu luyện để thăng cấp, bởi bản thân có trí thông minh, vẻ ngoài ưa nhìn.

Tiểu Châu cầm trêи tay một gói thuốc bột, người đưa nó cho cậu ấy đương nhiên là ông chủ. Đối phương nói, dù người khách khi tiếp có lạnh lùng đến mức nào, thậm chí như băng giá mùa đông. Thì chỉ cần mang thứ này cho vào nước hoặc rượu, xong mời cho uống, thì bỗng chốc sẽ trở nên cháy rực như núi lửa phun trào.

Tiểu Châu hứa sẽ làm tốt, hít sâu một hơi rồi lên tiếng mời vào khi có gõ cửa. Châu Kha Vũ đẩy mạnh Lưu Vũ vào trong, anh nhìn căn phòng có một người nam nhân khác liền chưa hiểu chuyện gì xảy ra lắm. Còn đối phương thì hơi cả kinh, vì lần đầu ra trận đã phải làm cùng 2 người, ep 3 à?

Theo như con mắt trong nghề của Tiểu Châu, cậu ấy đánh giá cả hai không tầm thường. Nhất là đồng hồ mà Châu Kha Vũ đang đeo, nó là phiên bản giới hạn còn đính sapphire. Nhìn vào mặt đồng hồ cứ như là một bầu trời đầy sao. Giữa đôi mày của cậu đang chứa một loại khí tức khó nói thành lời. Trong khi người còn lại ăn mặc rất bình thường.

Khi Lưu Vũ ngước mặt lên, tim Tiểu Châu bắt đầu đập loạn xạ. Bởi anh quá đẹp, Châu Kha Vũ cũng chẳng ngoại lệ. Cậu nhìn cái trước mắt, thấy cũng sắc sảo, anh thì càng cao hơn một bậc. Nhưng mấy người nhà giàu, ai mà không mang sở thích biến thái quỷ dị, nên chấp một đôi này đêm nay vẫn bình thường.

Lúc đi ngang qua đại sảnh để vào đây, Lưu Vũ đã đoán ra đây là nơi nào, nên môi dưới từ lâu đã cắn chặt và nắm lấy quần áo của mình. Tiểu Châu nhìn cả hai người yên lặng, thật chẳng đoán ra mối quan hệ giữa họ. Là bạn bè, hay là một đôi? Nhưng rồi mọi suy nghĩ ấy đều gác sang một bên để nở một nụ cười chuyên nghiệp.

"Chào buổi tối."

Châu Kha Vũ đơn giản ừ một tiếng rồi cởi bỏ áo khoác, ném nó lên sofa.

"Sẵn sàng?"

"Dạ, sẵn sàng rồi thưa tiên sinh."

Mặt của Tiểu Châu đỏ ửng khi đề cập vấn đề này. Trước khi được trực sẵn ở đây, bản thân đã được vệ sinh tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài. Và bây giờ, Châu Kha Vũ chỉ tốn sức ăn là được.

Tiểu Châu bắt đầu cởi quần áo, Lưu Vũ bắt đầu hiểu ra gì đó. Châu Kha Vũ là đang bắt anh phải chứng kiến cảnh hai người họ khiêu ɖâʍ gợi ɖu͙ƈ sao? Xong rồi tạo nên một màn xuân sắc á?

"Tiên sinh muốn chơi theo kiểu nào?"

Trong mọi tình huống, Tiểu Châu vẫn phải đặt ý muốn của khách lên hàng đầu để phục vụ.

"Làm theo những gì mà cậu đã học được."

Châu Kha Vũ ngồi xuống mép giường, nhìn vào Tiểu Châu nói. Sau đó lại hướng sang Lưu Vũ đang ở cạnh cửa mà nở một nụ cười bỡn cợt.

"Giúp cho một vài người, có thể mở mang tầm mắt."

Ngay sau khi Tiểu Châu trần như nhộng, Lưu Vũ liền nhắm mắt quay lưng đi. Bởi đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một nam nhân không mặc gì ngoài trừ Châu Kha Vũ. Bản thân chưa từng vào nhà tắm công cộng, bởi vì cơ thể dị dạng của mình. Cho nên bỏ đối phương ra, một thân thể nam nhân trưởng thành, đầy cường tráng nhưng chẳng thô cứng. Anh chưa từng nhìn thấy của một ai, trong bất kỳ trường hợp nào.

Châu Kha Vũ là người đàn ông đầu tiên, Lưu Vũ nhìn khi không mặc gì. Là người đầu tiên xâm phạm vào cơ thể này của anh. Là người đầu tiên tạo nên khoảng cách gần gũi với anh. Nhưng rồi đều tự anh nhận thấy, còn đối phương cứ như ở đầu cực còn lại, mãi mãi chẳng chạm đến được.

Sau một hồi, có tiếng nước ʍút̼ tách vang lên. Tim của Lưu Vũ như thắt lại và đau nhói. Mặc dù anh hiểu, không ở với anh hoặc người trước mắt, thì Châu Kha Vũ vẫn còn nhiều chim Oanh, Yến khác. Chỉ là buộc anh phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy, giống như đang bức anh điên lên vậy.

Lưu Vũ không muốn ở đây nữa, nhưng tay cửa lại chẳng thể xoay. Đã bị khóa sao?

"Lại đây."

Lưu Vũ nhắm chặt mắt đối với giọng nói không chút dao động của Châu Kha Vũ. Tiếng ʍút̼ tách vẫn văng vẳng bên tai, thính giác của anh như nhạy bén hơn mấy phần, nên cảm thấy nó rất lớn, góp phần khó chịu nhiều hơn.

Kể từ khi bị Châu Kha Vũ tìm thấy, sau đó thì cơn ác mộng cùng sự sợ hãi chưa từng dừng lại. Lưu Vũ run rẩy gác tay lên thanh vịn, dù biết nó dường như chẳng mở được nhưng vẫn mù mờ mong mỏi gì đó và lấp dấp nói rằng:

"Tiên sinh cứ chơi vui vẻ, tôi....tôi đi ra ngoài trước."

"Tôi khóa cửa rồi."

Châu Kha Vũ tỏ ra lười biếng nói.

"Chìa khóa ở đây, nếu muốn đi, thì phiền anh đến đây lấy."

Châu Kha Vũ thật sự sẽ để Lưu Vũ đi sao? Anh hít sâu một hơi rồi chầm chạp tiến về trước, do toàn thân còn run run khó kiểm soát được. Đáng nói hơn là anh không dám mở mắt, chỉ biết men theo trí nhớ của hình ảnh vừa tiếp thu mà lần mò rồi đi tới chỗ giường.

Tiếng thở gấp gáp, có chút nặng nhọc nơi Châu Kha Vũ đã lớn hơn bình thường, chứng tỏ Lưu Vũ đến gần đối phương rồi. Cảm chừng như máu nóng trong người anh đều tụt xuống, nhưng may là đã đến nơi cần đến. Chỉ cần lấy nhanh chìa khóa rồi rời khỏi đây. Đừng để hình ảnh đáng ghét phía sau, diễn ra trước mặt mới có thể chạy, thì được xem là tốt rồi.

Lưu Vũ đang tìm chìa khóa, thì thấy cổ tay của mình, đang bị bàn tay quen thuộc giữ lấy, còn đang ma sát nhè nhẹ rồi kéo mạnh. Làm anh chẳng tài nào đứng vững mà ngã xuống giường. Ngay sau đó, bản thân bị cưỡng hôn, một cuộc tiếp xúc môi lưỡi mạnh mẽ, thể hiện tính chất chiếm hữu. Anh mở mắt ra để trấn định tinh thần, cũng như thể hiện sự cả kinh thì bắt gặp, mặt Châu Kha Vũ đang cần kề với mình.

Châu Kha Vũ một tay giữ chặt eo Lưu Vũ, tay còn lại giữ chặt cổ anh. Làm cho bản thân muốn cọ quậy cũng chẳng được, cứ thế mà thực hiện nụ hôn cuồng bạo. Không phải hạ thân đang được Tiểu Châu thổi kèn sao? Ở đây đè anh hôn hít là hành động gì?

Thành ra Lưu Vũ dùng sức lực mà đánh mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Châu Kha Vũ. Nhưng đối phương vẫn độc đoán mà hôn, khiến bụng của anh nóng và sôi lên, như muốn trào những gì có bên trong ra ngoài bằng đường miệng. Độ chừng một lúc sau, thấy anh bị hôn đến mơ màng, choáng váng, khí lực chống đối chẳng còn là bao thì mới buông ra và bảo:

"Sao anh dễ bị lừa vậy? Chìa khóa ở đâu?"

Lưu Vũ đã mở mắt to khi nghe thấy điều này, hóa ra Châu Kha Vũ là lừa anh lên giường? Hình ảnh Tiểu Châu đang ra sức ɭϊếʍ láp quy đầu, nuốt nhả nó để tạo nên âm thanh của nước vang chẳng ngừng, thật làm anh muốn nôn. Nhưng còn chưa kịp trốn chạy, tay của cậu đã luồn vào áo và xoa nắn đầu ngực xinh xắn của anh. Miệng thì đáp xuống vùng cổ nhỏ, vừa mềm vừa thơm mà cắn.

"Nhìn này Lưu Vũ, như thế này mới gọi là ngoan."

Nói xong, Châu Kha Vũ đẩy thắt lưng về trước, để côn thịt càng chen sâu vào khoang miệng của Tiểu Châu. Cậu ấy theo phản xạ tự nhiên mà hơi giật bắn người, như muốn thối lui. Do cảm giác bị nghẹn và khá đau cuống họng đã hình thành. Tuy nhiên nào dám tỏ ra bài trừ, chỉ biết ngoan ngoãn ɭϊếʍ lấy phần đầu nấm, cứ ʍút̼ mát nó như một que kem to, chẳng bao giờ tan chảy. Mặt của đối phương cũng ửng hồng, mắt như có nước.

"Thả tôi ra, tôi muốn đi ra ngoài, thả tôi ra...aaaa...thả ra."

Lưu Vũ không nhìn nổi nữa, điên cuồng lắc đầu và đẩy Châu Kha Vũ ra. Nhưng anh thật sự chẳng có khả năng thoát khỏi sự chế ngự của cậu. Có lẽ đối phương sinh ra trong một gia đình quý tộc, nên các phương thức tự vệ đều được học từ nhỏ để phòng thân. Và giờ đây, cậu đang áp dụng nó lên anh, nên làm sao còn cơ hội trốn chạy.

"Anh muốn đi đâu?"

Châu Kha Vũ nheo mắt một cái, ánh nhìn chứa đầy sự nguy hiểm. Có lẽ Lưu Vũ càng phản kháng, sẽ làm cậu càng nóng giận hơn. Thoáng đã kéo mặt anh đến ngay nơi Tiểu Châu đang phục vụ và lại nói:

"Bảo bảo, anh hãy học cho thật kỹ, để một hồi thực hành cho thật tốt."

"Tôi không muốn."

Lưu Vũ hét lên rồi cắn chặt răng, nhắm chặt mắt. Làm Tiểu Châu không hiểu nổi hai người này đang bị cái gì. Là quan hệ chẳng được tốt, rồi người trẻ tuổi này muốn đối phương học cái gì? Do kỹ năng anh đẹp trai này bị tệ sao?

Tiểu Châu đột nhiên thấy vui nếu được dạy cho Lưu Vũ. Mặc dù chẳng biết đối phương là công hay thụ, nhưng xinh đẹp như thế, thì đủ làm bản thân thấy vô cùng thích.

Không biết đêm nay do đâu, nhưng Châu Kha Vũ chẳng có quá nhiều hứng thú. Ngay sau khi vuốt ve Lưu Vũ trong tay và nhận lấy việc phục vụ của Tiểu Châu, thì sau một lúc, cậu cũng bắn ra sạch sẽ. Đối phương ho khan, lau miệng, sau đó cung kính hỏi:

"Tiên sinh sẽ đi tắm ạ?"

Châu Kha Vũ ừm một tiếng, rồi buông Lưu Vũ ra và đứng lên đá Tiểu Châu sang một bên rồi đi về hướng nhà tắm. Nhưng trước khi đi, cậu đã bóp lấy má anh rồi căn dặn:

"Nếu dám chạy lung tung, tôi sẽ trói vào giường, biết khôn thì sống."

Dứt tiếng, còn vỗ vỗ vài cái lên gương mặt của Lưu Vũ mới rời đi. Anh bị đụng chạm thì đã mềm nhũn, nói khi suốt buổi bị sờ soạng còn chống cự, nên giờ đây suy nhuyễn nằm bẹp trêи giường. Đưa mắt nhìn chùm đèn đắt tiền, song tai nghe tiếng nước trong nhà tắm đã vang lên.

Lưu Vũ thấy cổ họng mình khô khốc, đầu óc choáng váng hơi khó tả. Phải chăng do bàng hoàng sự việc mình đang trải qua? Anh đối với Châu Kha Vũ là một món đồ chơi, chẳng hơn chẳng kém thật à? Cậu có quyền kiểm soát anh một cách tuyệt đối, rõ là bản thân yêu thật lòng, sao tình cảm đó lại hóa thành thứ để cậu lợi dụng trong cuộc chơi?

Lưu Vũ làm tốt, Châu Kha Vũ sẽ đối xử tạm được, khi ấy anh có thể vui vẻ hạnh phúc mà cười. Còn khi làm sai hoặc bị cho là sai, dù nguyên nhân vô lý, đồng thời chịu cảnh tệ bạc. Thì bản thân sẽ bị phạt, rồi giẫm đạp. Dù đau khổ hay chật vật thế nào cũng phải gánh. Bởi hợp đồng là anh ký, song ngay từ đầu còn tự nguyện, nên đi đôi với sự run run, chẳng có sức chống cự, là cúi đầu nhận lỗi cho qua.

Chính vì bị đối xử như thế, Lưu Vũ mới mong mỏi sẽ hoàn toàn chấm dứt khi hết hợp đồng.

"Anh."

Tiểu Châu trèo lên giường để ngồi cạnh Lưu Vũ. Anh thấy đối phương không mặc gì thì cũng xoay đi hướng khác, sau đó nói:

"Cậu mặc quần áo vào đi."

"Sao anh lạnh lùng thế?"

Tiểu Châu thật sự sửng sốt nha, bởi Lưu Vũ sao có thể mang thái độ này chứ? Cậu ấy dù không nổi bật cũng đâu thuộc dạng xấu.

"Anh, anh rất đẹp nha, tôi rất thích anh."

Tiểu Châu định chạm vào Lưu Vũ, nhưng nhanh đã bị anh đẩy ra.

"Đừng chạm vào tôi."

Tiểu Châu thích thì sẽ không bỏ cuộc, nên hỏi rằng:

"Anh có phải là 1 không? Sao anh không muốn tôi đến?"

Lưu Vũ nâng tay che mắt và nói:

"Không làm gì hết, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Tiểu Châu đành xuống giường, sau một lúc thì cầm một ly nước đến rồi áp vào má của Lưu Vũ.

"Anh, anh uống nước đi."

Lưu Vũ mở mắt, thấy đó là nước nên cũng nói cảm ơn, từ từ ngồi dậy rồi nhận lấy. Đêm qua, anh gần như sụp đổ, cổ họng cũng khô còn có chút đau. Chỉ là sau khi uống xong, bản thân chẳng thấy dễ chịu hơn hoặc thoải mái hơn. Trái lại thấy cả người đều nóng bừng, cảm giác mơ hồ càng tăng cao.

Chân tay Lưu Vũ đều mềm nhũn còn tê rần dị lạ, có phải anh bị sốt khi dầm mưa không? Chung quy chẳng đoán được, do nó nào giống với những cơn sốt thông thường. Cứ như có lửa trong người, từng đốt xương khớp cũng thay đổi. Thấy máu đang ồ ạt lưu thông rồi nóng hổi.

Tiểu Châu nhân cơ hội này nắm lấy cổ tay của Lưu Vũ, rồi đè anh nằm xuống giường.