Chap 15

Khi Tiểu Châu định hôn Lưu Vũ sau khi đè anh xuống, thì phát hiện dưới môi còn có thêm một nốt ruồi, điểm tô cho nét đẹp tinh tế. Điều này đúng thực chỉ làm tăng thêm nét sắc xảo, chứ chẳng có xấu hơn nên cậu ấy càng muốn bao lấy môi anh. Chỉ là còn chưa kịp đụng chạm, người dưới thân đã xoay mặt kháng cự.

"Đừng chạm vào tôi."

Tiểu Châu nhìn Lưu Vũ rồi hơi lo lắng, khi thấy bản thân có chút vội vàng. Nhưng rồi cũng gác chuyện ấy sang một bên, vì sau khi chạm vào gương mặt của anh, đối phương đã chuyển sang cởi bỏ quần áo.

Lưu Vũ thấy mình chỗ nào cũng chẳng ổn, do thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ thật sự quá mạnh. Làm đầu óc anh quay cuồng nhưng trống rỗng, toàn thân mềm nhũn, không còn chút lực để phản kháng. Cảnh tượng này quả thực đã làm Châu Kha Vũ nổi điên, mắt giăng tơ máu khi từ trong nhà tắm đi ra.

Lưu Vũ đang bị Tiểu Châu đè lên, mặt thì đỏ bừng, toàn thân đang vặn vẹo, cục cổ nhỏ đang chạy lên chạy xuống, chứng tỏ anh đang chẳng ngừng nuốt nước bọt. Châu Kha Vũ không đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều, chỉ biết bản thân đang giống một con sư tử biết tức giận, nhanh lao đến, nắm tóc đối phương sang một bên để cứu lấy anh và thét lên rằng:

"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Ai cho cậu chạm vào anh ấy?"

Tiểu Châu bị nắm tóc lôi xuống giường nên từng bước chao đảo. Cậu ấy vừa sợ vừa khó hiểu hỏi:

"Không phải chúng ta chơi 3 người sao? Là ngài đưa anh ấy đến đây, còn kêu tôi dạy cho anh ấy."

"Ba người? Fuck."

Ngay lập tức, Tiểu Châu thấy mặt mình rất đau, máu cũng xuất hiện và chảy ra khỏi khóe miệng. Cậu ấy chẳng biết gì thật, chỉ cảm giác mình quá ngu ngốc. Chẳng phải ở đây xuất hiện ba người, thì sẽ chơi kiểu NP.

Châu Kha Vũ không dư hơi sức quan tâm đến Tiểu Châu, mà nhanh chạy đến bên giường để xem tình hình của Lưu Vũ. Cậu chạm nhẹ vào mặt của anh và gấp gáp gọi:

"Lưu Vũ, Lưu Vũ."

Nhờ giây phút này, Châu Kha Vũ mới biết rằng, sự chiếm hữu, độc tài của mình dành cho Lưu Vũ là mãnh liệt cỡ nào. Không ai có thể chạm hoặc làm đau anh ngoại trừ cậu. Đối phương luôn có những điều tốt đẹp và mang sự buồn bã khó nói thành lời. Nhưng chung quy đều chỉ riêng bản thân mới có quyền nhìn thấy.

"Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

Cảm nhận được hương thơm quen thuộc mà Châu Kha Vũ đang dùng, nên Lưu Vũ nhanh bắt lấy tay cậu, giữ thật chặt rồi bảo:

"Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà, ngài có thể thả tôi về không?"

"Đau ở đâu? Nói nào?"

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ, thật không biết anh đang khó chịu ở chỗ nào, nên vừa tiếp thu lời anh nói, vừa cho tay đi thăm dò. Thoáng bàn tay to lớn của cậu, đã dừng lại ở trán của anh và phát hiện nó nóng chẳng thua gì lửa. Cậu kinh ngạc và nhanh quay lại hỏi Tiểu Châu rằng:

"Cậu đã làm gì anh ấy?"

Ánh mắt của Châu Kha Vũ quá hung dữ, Tiểu Châu cũng rất sợ nên hơi lẩn trốn, sau đó lắp bắp nói:

"Là...là anh ấy dụ dỗ, câu dẫn tôi."

Con người ai mà chẳng có bản năng tự bảo vệ mình lúc nguy hiểm. Hơn hết những người làm ngành nghề này sẽ còn sót lại những đối tượng nào có tâm? Đặc biệt là những nam nhân đi con đường mại ɖâʍ này. Nên Tiểu Châu cũng không ngoại lệ, lựa chọn nói dối để mong còn đường sống.

"Mau gọi bác sĩ, phải là nữ."

Châu Kha Vũ vừa mặc quần áo, vừa nói điện thoại.

"Thuộc bác sĩ gia đình."

Tiểu Châu chỉ nghe được Châu Kha Vũ nói như thế, còn lại chẳng hiểu gì thêm. Cậu tắt điện thoại, nhanh giúp anh cài lại từng cúc áo rồi xốc lên, ôm khỏi cái nơi tạp nham này. Nhưng trước khi đi, còn bày ra vẻ đáng sợ đe dọa rằng:

"Nếu anh ấy có chuyện gì, cậu đừng hòng sống nữa."

Nhìn bóng dáng bọn họ đi khuất, Tiểu Châu mới sụp đổ hoàn toàn mà khụy xuống nền.

Nữ bác sĩ đến tiêm thuốc an thần cho Lưu Vũ, sau đó đo lại huyết áp cùng nhiệt độ thân thể thì thấy đang dần dần dịu xuống. Đây hiển nhiên là điều tốt, xem như khống chế thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ thành công. Châu Kha Vũ đứng cạnh bên, tay khoanh mày nhíu nhìn anh đang mê man nằm trêи giường.

Khuôn mặt của Lưu Vũ còn vương màu đỏ, ở đuôi mắt có nước, không rõ là mồ hôi hay lệ rơi. Thấy anh ban đầu thở gấp gáp để đón nhận mũi thuốc tiêm vào mình, thì cậu hơi lo lắng. Nhưng hiện tại thấy lồng ngực thôi phập phồng liên tục, thay vào đó là sự bình ổn thì nhẹ người hơn một chút.

Trong quá trình khám và kiểm tra, nữ bác sĩ thấy lạ khi phát hiện ra vấn đề tứ chi của Lưu Vũ đều phù nề. Nhưng còn chưa kịp định kết quả thì Châu Kha Vũ đã hỏi:

"Anh ấy sao rồi?"

"Tình trạng đã ổn, ngày mai tôi sẽ đến tiêm thêm một mũi, thì có thể như bình thường rồi. Không đáng ngại nữa."

Nữ bác sĩ bắt đầu thu dọn đồ đạc để có thể ra về, nhưng cô không nhịn được mà hỏi một câu:

"Trước đây, thận của anh ấy có vấn đề không?"

Châu Kha Vũ nghe hỏi thì khá sững sờ, nhưng rồi cũng chẳng chắc chắn đáp:

"Hình như là không. Vì 6 tháng thì tôi đều đưa anh ấy đi khám định kỳ, nếu có bệnh gì, hiển nhiên họ sẽ báo cho tôi biết."

"Tôi thấy cơ thể anh ấy có dấu hiệu trữ nước, nếu thận không có vấn đề thì chắc do đã uống phải loại thuốc nào đó.*

Châu Kha Vũ thật sự không biết Lưu Vũ đang phải uống cái gì. Vì cậu đều đọc báo cáo sức khỏe của anh một năm hai lần, nó rất ổn định và bình thường thì phải dùng thuốc làm chi? Trị cái gì chứ? Cậu đã ích kỷ đến độ cấm anh đi làm, chẳng cho cơ hội tiếp xúc với bất kỳ một ai.

Để đảm bảo rằng Lưu Vũ đủ sạch sẽ, đủ trong trắng, cũng như điều kiện sức lực luôn nằm ở mức tốt nhất, để đáp ứng nổi những phút nhu cầu sinh lý cực cao từ Châu Kha Vũ. Thế tính ra, anh là người đáng để cậu giữ lại bên mình, xem như một của riêng nhất. Thành ra ngay cả biện pháp bảo vệ an toàn trong quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cậu cũng chưa từng áp dụng lên đối phương. Thế vấn đề đang nói ở đây là gì?

"Tuy đã tiêm thuốc, nhưng nửa đêm chất kϊƈɦ thích có thể đáo lại. Chuyện này tiên sinh đừng quá lo ngại, thấy nên làm gì thì làm đó thôi. Dù sao người Trung Quốc cũng hay nói, dù ngăn chặn không bằng thả thưa à?"

"Nhưng anh ấy đang uống thuốc gì?"

"Nếu như không có bệnh, nhưng vẫn bị phù nề thì chắc là do thuốc. Cơ mà tôi chẳng rõ thành phần gây nên hiện tượng này là gì, do có rất nhiều loại gây trữ nước, sưng phù. Nếu tiên sinh cho phép, tôi có thể lấy một ống máu về xét nghiệm, ngày mai sẽ có kết quả."

Nữ bác sĩ nở một nụ cười chuyên nghiệp nói.

"Rút đi."

Nửa khuôn mặt còn lại của Châu Kha Vũ bị khuất ánh sáng đèn, nên không thể rõ cậu đang nghĩ hay mang cảm xúc gì. Chỉ là nữ bác sĩ hơi cả kinh trước giọng điệu như sợ anh đau và mang theo chút bất an từ cậu. Quá trình lấy máu chẳng lâu, cậu ngồi cạnh bên để nhấn miếng băng gạc trêи tay anh, mong máu nhanh chóng đông lại và đừng chảy ra nữa.

Nữ bác sĩ sau khi bày ra dụng cụ lấy máu xong thì cũng thu xếp lại. Châu Kha Vũ cũng mở miệng kêu quản gia tiễn khách. Đối phương gật đầu và đáp lại bằng giọng cung kính, rồi tiễn nữ bác sĩ. Khoảng 15 phút sau, ông quay lại với cái balo trêи tay.

"Thưa thiếu gia, đây là đồ được lấy về từ khách sạn mà Lưu tiên sinh đã thuê."

"Mang đến đây."

Châu Kha Vũ sợ mình buồn ngủ, không canh được Lưu Vũ nên đọc ít sách giết thời gian. Nên khi nhận lấy balo chứa đồ của anh, cậu đã gấp nó lại và đặt lên bàn cạnh giường. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, máy ảnh, vật dụng cá nhân và cuốn sổ vuông đơn giản. Nên nào mất nhiều thời gian, cậu đã suôn sẻ mở nó ra.

Trang đầu của cuốn nhật ký có chữ tiếng anh là SEAN, cách viết và trang trí đều rất đẹp, ngoài ra còn có dòng thời gian để nhìn vào liền biết được, tháng 6 năm nay chính là khi bắt đầu viết.

[Hôm nay tôi đã đến thăm bà của mình, thấy bà khỏe nên tôi rất hạnh phúc. Song con mèo hay quanh quẩn trước cổng bệnh viện đã sinh con rồi, tôi thật muốn bắt về nuôi một con. Nhưng tách nó ra khỏi mẹ và anh chị em thì liệu có phải tốt? Chưa kể em ấy không thích mèo thì sao?]

[Hôm nay em ấy đến đây, người khoác một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo có thêu hoa mẫu đơn. Tôi muốn nói rằng, nó rất hợp với em ấy, nhưng rồi lại ngậm mấy câu đó lại trong cuống họng. Lần sau chắc phải can đảm hơn, khen một câu.]

[Tiểu Dĩnh đã gọi cho tôi, còn nói cô cùng bạn trai cãi nhau rồi và đang tức giận khôn cùng. Tôi thắc mắc tại sao phải giận dỗi rồi gây nhau? Thời gian cạnh nhau chưa chắc đã nhiều, dùng nó để thương yêu chẳng tốt hơn à? Tôi thật chẳng biết nên an ủi hay thuyết phục làm sao, chỉ thấy như thế sẽ làm tổn thương cả hai người, trong khi luôn mong được gần nhau.]

[Hôm nay trời mưa rồi, tôi đã bán được một bức tranh, tự đãi cho mình một bữa lẩu tại nhà. Nhưng tôi muốn ăn cùng em ấy hơn, chỉ là đã 10 ngày, căn nhà này em ấy chưa từng đến. Có lẽ vì bận việc.]

[Bà ngoại không ngừng giục tôi phải tìm bạn đời, mọi người hầu như đều chịu sự hối thúc kết hôn. Những chú mèo ấy cũng lớn nhanh như thổi, trong số đó có một con mèo trắng và mang chấm đen. Hình như nó nhớ và nhận ra tôi, nên mỗi lần gặp đều kêu meo meo meo và muốn đến gần. Thật đáng yêu đến khó tả bằng lời, tôi còn rất muốn chụp khoe cho em ấy xem.]

Châu Kha Vũ lật từng trang từng trang, xong lại mấy tim mình thắt lại, như có cái gì đó buộc siết, mang đến cảm giác đau và khó thở. Cậu như thói quen hàng ngày của Lưu Vũ, luôn xuất hiện trong đầu anh ở mọi lúc, làm cái gì cũng nhớ đến. Nhưng cậu thì đã thế nào với đối phương chứ? Thoáng cái đã đọc đến tháng thứ 8 rồi.

[Hôm nay Châu Kha Vũ đã 22 tuổi rồi. Tôi đã mua một chiếc bánh nhỏ để ăn mừng sinh nhật cho em ấy. Em ấy có mọi thứ, có tất cả, nên tôi đành ước cho anh ấy bình an và vui vẻ, gặp những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Happy Birthday.]

Châu Kha Vũ nhớ lại, tháng 8 là thời gian cậu đang bận sục sôi với những người tình non mới mà mình vừa tìm được.

[Hôm nay Châu Kha Vũ không được vui, có lẽ do công việc không mấy thuận lợi. Tôi chẳng biết gì về kinh doanh nên nào giúp ích được gì, thậm chí không biết san sẻ ra làm sao. Tương lai tôi quyết định sẽ học tập và bổ sung kiến thức về kinh doanh mới được. Tôi đã có biểu hiện rất tốt khi ở trêи giường đúng chứ? Tôi có làm em ấy vui và hài lòng, để tâm trạng khá hơn đúng không? Chỉ có điều bụng tôi vì chuyện đó mà rất đau.]

[Hôm nay Châu Kha Vũ chê quần áo tôi đang mặc quá mức tồi tàn. Ngày mai phải đi mua quần áo mới thôi. Tuy em ấy luôn nói thẳng thắn, nhưng tôi hiểu là em ấy không mang ý xấu. Em ấy cho tôi tiền để chữa bệnh của bà, song tôi còn được sống trong nhà của em ấy. Dù chẳng thể nói là thường xuyên gặp mặt, nhưng thế cũng đủ làm tôi mãn nguyện rồi. Hôm nay tôi đã xem lịch, chỉ còn 7 tháng nữa chúng tôi kết thúc hợp đồng. Mong sao thời gian trôi chậm một chút, để tôi có thể ở cạnh em ấy lâu hơn một chút, lâu hơn một chút. Nhưng kể ra, khoảng thời gian 7 tháng cũng đủ dài để tôi thấy tuyệt vời rồi."

[Hôm nay em ấy ăn gì để tốt cho dạ dày nhỉ? Uống rượu bia nhiều trong các buổi xã giao vốn dĩ chẳng tốt cho bao tử chút nào. Em ấy đã ngủ say ở nhà tôi, đôi má sữa của em ấy phúng phính, giống một chú heo nhỏ làm sao. Tôi còn lén ôm em ấy, chắc em ấy chẳng biết đâu ha?"

[Em ấy quên mất lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở đâu. Nhưng em ấy đã đưa tôi đến Anh quốc. Thiên ạ, cái nơi mà được xem như cung điện của ngành nghệ thuật, cũng như ước mơ của tôi là được đến nơi đấy. Tôi đã mua máy ảnh, để chụp lại những gì mình thích. Song còn muốn chụp lại em ấy, nhưng liệu em ấy có thích chăng? Vẫn là không dám trực diện mà hành sự. (Mọi chuyện càng tuyệt vời hơn nếu tôi được chụp chung với em ấy...ôi thôi tôi đã mơ đi quá xa rồi, sao có cơ hội và may mắn đó chứ?)]

[Tôi đã nói mình yêu em ấy một cách chân thành. Nhưng cái thời điểm đó...ôi....xấu hổ quá đi.]

[Em ấy rất dịu dàng, tôi cũng không nghĩ là em ấy có thể ôn nhu như thế. Nếu sau này, ai được em ấy yêu thương chăm sóc, chắc sẽ hạnh phúc lắm. Và tôi cũng ghen tị, khó chịu cho xem.]

Châu Kha Vũ thấy mình thở không nổi nữa, bây giờ cậu mới hiểu ra. Vì sao trong đôi mắt xinh đẹp của Lưu Vũ, luôn chứa sự vô vọng là do nguyên nhân nào. Tiếp theo trong cuốn nhật ký thì chỉ là mấy hình vẽ về cậu, nào là đang xem TV, đang làm việc tại nhà, đang ăn, thậm chí là khi ngủ trêи chuyến bay vừa rồi.

Cuốn sổ nhỏ rất nhẹ, nhưng sao Châu Kha Vũ lại thấy nó nặng đến thế? Trong mắt cậu, Lưu Vũ luôn ngoan ngoãn và biết nghe lời. Đôi lúc có mấy hành động chống cự, nhưng chỉ khiến cậu lấy đó làm hứng thú, háo thắng để cuồng bạo anh mạnh hơn. Song còn biến đối phương thành hình mẫu mà cậu muốn thấy.

Những sai lầm nghiêm trọng, những lúc cứng đầu cứng cổ làm Lưu Vũ tổn thương. Cậu đâu ngờ rằng, đối phương đã cam tâm tình nguyện dừng chân lại ở chỗ cậu, lặng lẽ và âm thành trao trọn con tim yêu.

"Đừng.....đừng mà"

Lưu Vũ đột nhiên nói lớn lên, khiến Châu Kha Vũ bừng tỉnh lại sau một lúc ngây người suy nghĩ. Cậu cất cuốn sổ sang một bên, leo hẳn lên giường để xem tình trạng của anh. Có lẽ do gặp ác mộng mà chợt tỉnh.

"Sao vậy? Đừng sợ, tôi ở đây."

Châu Kha Vũ nắm lấy tay của Lưu Vũ, dùng giọng điệu ấm áp dỗ dành.

"Châu Kha Vũ."

Dường như Lưu Vũ đã khá hơn một chút, nên mở mắt ra, dịch chuyển cơ thể sát vào cậu. Sức lực tuy chưa có lại nhiều, nhưng vẫn ra sức nâng tay lên để chạm vào mặt đối phương.

"Ừm, tôi ở đây."

"Tôi không muốn ở đây nữa, chúng ta về nha, tôi hứa sẽ ngoan mà, về nhà nha."

Lưu Vũ như vẫn còn sợ mà hô hấp dần rối loạn.

"Bảo bảo, chúng ta đang ở nhà rồi, về rồi, đừng sợ."

Giọng của Châu Kha Vũ dịu dàng đến đáng sợ, còn mang đầy kiên nhẫn dỗ dành Lưu Vũ.

"Nhìn cậu cùng với người khác ở với nhau, thật sự tôi rất khó chịu, rất đau lòng."

Lưu Vũ nói mà mắt đỏ hoe, mặt mang theo lúng túng. Để nói ra những điều này thực rất xấu hổ, nhưng anh thật sự yêu Châu Kha Vũ thì phải làm sao? Tình yêu chính là như thế, ích kỷ và chẳng muốn san sẻ cho bất kỳ ai. Cơ mà anh cũng hiểu rằng, giữa mình và đối phương có khoảng cách dài như dải ngân hà. Thế thì anh có muốn hay chăng, đều không có trọng lượng để ảnh hưởng.