Chap 16

Lưu Vũ trong tình trạng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ tái lại ở nửa đêm, nên có chút mơ hồ, còn khá hăng hái.

"Tại sao, tiên sinh lại đi tìm người khác?"

Châu Kha Vũ nhìn người đang ở trong vòng tay của mình mà cảm xúc hỗn loạn, tâm tình cực kỳ phức tạp. Có lẽ đến tận 22 tuổi, cậu mới biết cái gì gọi là đau lòng, nhói tim.

Lồng ngực của Châu Kha Vũ rất chua xót, thật muốn ôm chặt lấy đối phương mà dỗ dành. Nói rằng không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, những nơi như thế sẽ chẳng bao giờ đưa anh đến nữa.

Sau khi cùng nhau quấn chung một chỗ đến gần sáng, không rõ Lưu Vũ là bị ám ảnh chuyện xưa, hay cảm thấy bị đối xử như vậy là chẳng quen. Mà đẩy Châu Kha Vũ ra khỏi người mình, cái gì cũng không nói.

Châu Kha Vũ thở dài cam chịu, đứng dậy dọn dẹp lại chỗ hỗn độn mà hai người vừa để lại. Giúp anh làm sạch đơn giản, sau đó đổi vị trí nằm cho thoải mái, cuối cùng là dùng chăn dày ấm, phủ lên cơ thể mảnh khảnh. Lúc này, đối phương đã ngủ rất sâu, có lẽ do mắc mưa, hoặc quá sức mệt mỏi. Hoặc có thể do nguyên nhân nào khác cũng nên.

Chẳng lâu sau khi trời sáng, nữ bác sĩ đã có được bảng xét nghiệm trong tay và đưa nó cho Châu Kha Vũ.

"Mức độ estrogens và progesterone của Tiêu tiên sinh hơi quá cao."

Nữ bác sĩ nhìn Lưu Vũ đang nằm trêи giường rồi nói. Châu Kha Vũ không thích vòng vo, có nhiều cái trong y học cũng không nắm rõ nên bảo:

"Nói thẳng vào vấn đề đi."

Châu Kha Vũ nhấp một ngụm cafe, sẵn sàng nghe đối phương nói.

"Hai chỉ số này cao, chứng tỏ anh ấy có khả năng mang thai."

Nữ bác sĩ rất bình thản và tự nhiên đáp.

"Có thể mang thai? Cô chắc chứ?"

Châu Kha Vũ siết chặt cốc cafe trong tay, có chút thận trọng và cau mày hỏi lại.

"Tôi chắc chắn về điều này. Song kết quả kiểm tra cho thấy, gần đây loại thuốc Tiêu tiên sinh thường hay dùng là thuốc tránh thai, còn với mức độ thường xuyên, nên tác dụng phụ mới thấy rõ như thế."

Nữ bác sĩ lấy kim tiêm trong hộp thuốc ra, sau đó tiếp tục nói:

"Mặc dù tôi không rõ cơ thể Tiêu tiên sinh có gì đặc biệt, nhưng dữ liệu là thứ chẳng thể nói dối. Các bác sĩ trong nước từng khám qua cho Tiêu tiên sinh, đã đề cập đến chuyện này hoặc phân tích chuyên sâu hơn chưa? Mà cũng có khả năng là chính anh ấy cũng không nghĩ đến điều này."

"Những loại thuốc như thế rất dễ gây phù nề, dùng lâu sẽ để lại ảnh hưởng nặng nề cho gan và thận."

Nữ bác sĩ tiêm thuốc cho Lưu Vũ, sau đó nhân tiện ấn lên bắp chân của anh một cái và nói lại với Châu Kha Vũ, cái người đang ngồi cách đó không xa và nhìn rõ những gì đang diễn ra.

"Tiên sinh thấy đấy, để phần thịt bị nhấn trở lại như bình thường là rất chậm, độ đàn hồi không còn cao. Nên tình trạng này chắc diễn ra đã trong thời gian dài. Nhưng chắc do Tiêu tiên sinh gầy, nên ngài chẳng nhìn ra."

Châu Kha Vũ như rơi vào lặng người. Suốt thời gian qua, cậu vẫn xem Lưu Vũ là một người đàn ông, dù nơi đó có thêm một bộ phận nữ nhân trong việc quan hệ, thì cũng chưa từng nghĩ là có thể mang thai.

Nhưng đáng nói hơn là tại sao cái gì Lưu Vũ cũng không nói hay giãi bày? Dạng như muốn cùng nhau chụp ảnh thì mở miệng nêu lên yêu cầu là được mà, bộ để cất lời khó khăn lắm à? Sao bao nhiêu chuyện, anh đều muốn giữ ở trong lòng thế? Chẳng ngột ngạt hay bứt rứt ư?

Chưa kể đã nói yêu thương thì mở miệng bảo là nhớ Châu Kha Vũ, muốn gặp Châu Kha Vũ, không phải bình thường lắm sao? Nhưng Lưu Vũ cũng chẳng làm được luôn là do đâu? Những người khác khi yêu nhau, không phải giống như đứa trẻ điên cuồng làm nũng với người mình thích à? Còn anh cái gì cũng ngậm câm, tưởng như thế là hay chắc?

Những chuyện đó không nói với Châu Kha Vũ, cho rằng Lưu Vũ sợ cậu hoặc nghĩ sâu xa, lo lắng cho mấy hệ lụy đã hình thành trong tư tưởng của anh cũng được. Nhưng rồi chuyện uống thuốc ngừa thai, khiến cơ thể bị sưng phù, trữ nước mà vẫn chưa chịu hé môi là tại cái gì?

Lưu Vũ muốn chờ đến khi nào mới chịu đem mọi chuyện nói với Châu Kha Vũ đây?

Châu Kha Vũ không hiểu, thật sự không hiểu nổi Lưu Vũ đang nghĩ gì nữa rồi. Thà uống thuốc có đầy tác dụng phụ, còn hơn lấy hết can đảm nói thẳng mọi chuyện hoặc thứ bản thân muốn với cậu. Rốt cuộc, anh đã giấu cậu bao nhiêu chuyện, rồi thời gian để che đậy những điều đó là bao lâu?

Tình yêu? Tình yêu mà Lưu Vũ dành cho Châu Kha Vũ là phải lẳng lặng chôn giấu, không muốn chia sẻ hay nói cái gì với nhau, để cùng nghe, cùng bàn bạc sao? Chính anh đang khiến cậu chẳng hiểu được, hai chữ tình yêu đến cùng là như thế nào.

"Ngưng thuốc, liệu có ổn chứ?"

Ngón tay thon dài của Châu Kha Vũ, nhẹ gõ vào thân ly sứ màu trắng, được chạm khắc tinh xảo hỏi.

"Dừng thuốc thì sẽ dần hồi phục lại bình thường thôi, ngưng thuốc là được rồi."

Nữ bác sĩ gật đầu, tự nhiên cười nói:

"Thật ra quan tâm đến cảm xúc của bạn tình là một điều rất cần thiết. Đôi khi quan hệ mà có sự cách biệt của một lớp, sẽ để lại sự không thoải mái hoặc mất tính chân thật, điều này ảnh hưởng đến ngài lẫn bạn tình. Tuy nhiên, suy cho cùng thì nên tôn trọng sức khỏe của đối phương. Do đó tôi khuyên tiên sinh, đừng quá đặt nặng cảm xúc thăng hoa thoải mái nơi mình, mà hãy tôn trọng người đang cùng tiên sinh trải qua loại chuyện đó."

"Cảm xúc của người bạn tình thật sự đáng được chú ý đến và nó ảnh hưởng đến yếu tố thăng hoa rất nhiều. Đôi khi nơi tiên sinh đang thấy phấn khích, nhưng Tiêu tiên sinh thì không."

Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, như cảm thấy lương tâm đang bị cắn rứt. Một lúc sau thì thở ra một hơi và nói:

"Okay, cảm ơn cô."

"Lưu Vũ, anh thật sự muốn cái gì?"

Sau khi Lưu Vũ tỉnh lại, anh vẫn chọn yên lặng không nói. Dường như sự việc ấy là một đòn đánh quá mạnh, giáng thẳng xuống tâm lý của anh, nên chuyện ám ảnh và mang theo sự sợ hãi với những thứ nhỏ nhặt nhất là điều thuận theo đó.

Sau khi về nước, Châu Kha Vũ không nói hoặc thể hiện thêm hành động để xoa dịu. Thậm chí đến gặp Lưu Vũ cũng rất hạn chế. Cậu ít tìm anh, chẳng phải do ngần ngại chuyện đối mặt, nhưng mỗi khi cạnh anh, bản thân đều thấy có một cảm giác lạ lẫm, vô danh đang hình thành. Giống như đối phương đang sợ hãi, mang theo chút nhút nhát muốn trốn tránh cậu. Nên bản thân cũng hạn chế tiếp xúc, giảm thiểu nỗi sợ hãi khi phải gần gũi nơi anh xuống mức thấp.

Lưu Vũ trông bình thường lại giống không bình thường. Anh có thể tự đi đến bệnh viện thăm bà, có thể tự vẽ tranh rồi sống với sự bình yên của riêng mình. Về chuyện Châu Kha Vũ có đến hay không, anh thấy chẳng sao cả. Vì trước đây, đối phương cũng đâu thường xuyên ghé thăm anh. Chưa kể chuyến đi Anh quốc đâu có vui vẻ, nên ít nhìn nhau lại thấy dễ chịu.

Trêи đường từ Anh trở về Trung, Lưu Vũ cảm thấy mình còn nghe những gì Châu Kha Vũ đã nói ở cái nơi đáng sợ đó. Cảm giác như mơ hồ, nhưng lại rõ rệt.

Có lẽ Lưu Vũ và Châu Kha Vũ giống như câu, Hoạch Hoa ɭϊếʍ, Nhưng Xuất Khứ. Dù sao thì không liên lạc, không gặp gỡ, cũng đâu thể coi là xấu.

Chiều hôm đó, Lưu Vũ thức giấc sau buổi ngủ trưa ngắn ngủi thì đi ra ban công, vừa đón cái nắng ấm áp, vừa xới đất cho hoa. Anh mặc bộ đồ ngủ bình thường, có chút ngắn, tóc thì lòa xòa trước trán. Bản thân trồng vài cây xương rồng và hoa hướng dương, chúng như thứ giúp cho cuộc sống nhàm chán của anh có chút sinh động. Bởi một ngày của anh trôi qua rất bình thường, chăm sóc cây cỏ là thứ giúp bản thân thấy mình đang lao động.

Chuông cửa lúc này reo lên, Lưu Vũ nghe xong thì tim liền bị lệch một nhịp. Tự hỏi có phải Châu Kha Vũ đến không? Đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng cũng nhanh đi mở cửa. Thông qua chỗ quan sát, anh phát hiện đối phương là nữ. Ăn mặc sang trọng, váy ngắn để lộ chân dài, eo rất thon, mặt đeo kính đen nên bị che hết gần nửa.

Lưu Vũ không biết đối phương, nên thông qua cửa hỏi:

"Xin lỗi...cô tìm ai? Tôi không quen cô."

Lưu Vũ lịch sự hỏi, nhưng giọng điệu của cô gái có chút tệ nói:

"Mở cửa đi, tôi tìm anh."

Lưu Vũ thấy đối phương cũng nhỏ nhắn và sang trọng, chắc không có vấn đề gì nên đã mở cửa. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thêm mấy câu thì cô đã tự xô cửa, dùng đôi giày cao gót của mình đạp lên những tấm gạch đắt tiền trong nhà, tạo nên âm thanh cóc cóc. Thái độ này của đối phương, làm anh không thể không nhăn nhó.

Cô tháo kính râm, đi dạo trong nhà của Lưu Vũ một cách tự nhiên mà chẳng nói lời nào. Cô ngang nhiên mở cửa phòng ngủ của anh, nhìn thấy trêи giường lớn, có gối đôi liền không hài lòng mà tiến đến quăng đi một cái, làm sự sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng ban đầu bị mất đi. Đối phương đi đến tủ quần áo, ngang nhiên mở ra và bắt gặp bên trong có treo đồ của Châu Kha Vũ, nên gương mặt xinh đẹp ấy, càng đen hơn bình thường.

Dạo nhiêu đó chưa đủ, cô còn đi hẳn vào nhà tắm, bên trong vật dụng cá nhân đều thuộc loại đôi, dành cho hai người. Ngoài ra còn có nước hoa xa xỉ và một số loại mỹ phẩm dưỡng da. Nên cơn điên tiết trong lòng càng bùng cháy dữ dội.

"Cô có biết, bản thân làm như thế là đang đột nhập vào nhà người khác không?"

Cô gái không nói, chỉ nhanh đi lại tát vào mặt Lưu Vũ một cái. Ngay từ đầu anh đã rất lịch sự, đến ánh mắt cũng chứa sự hiền dịu, nên bị ăn đánh liền phản ứng chẳng kịp, chỉ biết sửng sốt nhìn cô đang chỉ tay vào mặt mình. Đối phương đánh anh đúng mạnh, chẳng những in hằn những dấu tay, mà còn để lại mấy đường xước rướm máu. Móng tay cô nhọn và dài như thế, khi đánh thì dùng lực và ác ý một chút, thì đủ cào anh rách da rồi.

"Anh đúng là không biết xấu hổ, hạ lưu."

Nói xong, cô gái định đánh Lưu Vũ thêm một cái, nhưng anh nhanh bắt lại cổ tay cô và nói:

"Tôi chẳng biết cô đến đây với mục đích gì, nhưng mau cút khỏi nhà của tôi đi."

"Nhà anh?"

Cô gái phì cười rồi nói tiếp:

"Anh có đủ tiền mua căn nhà này sao?"

"Dù từ nguyên do nào để tôi có được nó, thì vấn đề là tôi đã sống ở đây. Còn không mau đi thì tôi báo cảnh sát."

"Anh báo đi. Anh đường đường là con trai, lại không thể sống thiếu đàn ông à? Gọi cảnh sát cũng được, kêu họ đến đây phân giải chuyện anh ăn bám đàn ông."

Cô gái đã nói trúng vào điều xấu hổ mà Lưu Vũ đang mang. Song anh biết, đối phương chính là một trong những bạn giường của Châu Kha Vũ. Nhưng chẳng sao cả, anh cố giữ bình tĩnh và nghiêm túc nói:

"Nên im lặng để miệng cô có thể coi là sạch sẽ. Tôi không đánh phụ nữ, mau cút khỏi nhà tôi đi."

Dù Lưu Vũ không vui, nhưng anh không thể ngang nhiên đánh con gái.

"Sao? Miệng tôi không sạch sẽ à?"

Cô buồn cười, thu tay lại cho thoát khỏi cái giữ chặt của Lưu Vũ rồi chỉ vào anh nói:

"Anh nhìn lại bản thân xem, anh đã làm cái gì chứ? Bán thân để đổi tiền chữa bệnh cho bà ngoại, vậy mà còn ở đây giả thanh cao sao?"

Lưu Vũ cứ như bị sét đánh trúng. Cô nhìn được sự bất thường của anh, nên lần nữa cười và nói thêm:

"Đều là vì tiền, ai cao quý hơn ai? Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng có vì thể diện mà cố giữ Châu Kha Vũ khư khư bên mình. Anh ấy không phải có riêng một mình anh là bạn giường hoặc thuộc quyền sở hữu riêng của anh."

"Tháng trước tôi không gặp được anh ấy, rõ là hứa đến sinh nhật tôi rồi cũng hủy. Sau đó dẫn anh sang London, khó lắm mới đợi được ngày về, nhưng cũng chẳng sang gặp tôi."

Những gì cô Trình nói, Lưu Vũ cũng chỉ cảm nhận giống gió thổi. Nhưng thấy cô sắp khóc đến nơi, còn có chút đáng thương nên bảo:

"Gần đây Châu Kha Vũ không tới đây."

Có lẽ Lưu Vũ đồng cảm với cô Trình. Chẳng qua cô cũng từng như anh, trông chờ một người đến với mình, nhưng biệt tăm.

"Anh đừng có đóng kịch, giả vờ cho ai xem? Tôi đã hỏi tài xế của Châu Kha Vũ rồi, gần đây anh ấy chẳng đi đến những chỗ quen thuộc của trước kia nữa. Thế không đến chỗ anh thì còn chỗ nào?"

Cô Trình đẩy Lưu Vũ một cái, sau đó tiến đến chỗ có ghế sofa để ngồi xuống.

"Có thể Châu Kha Vũ đã về biệt thự của mình."

Nghe điều này, tim cô Trình như rung lên, bởi sự nhạy cảm ở phụ nữ rất cao, trong lòng thoáng rung lên hồi chuông cảnh báo nên quay sang hỏi Lưu Vũ.

"Anh đã đến đó?"

Lưu Vũ rất thành thật nên gật đầu và bảo phải. Anh đã ở đó với Châu Kha Vũ mấy hôm, nhưng hình ảnh lưu lại toàn là mấy cảnh nóng bỏng của cả hai, nên khi nhớ đến liền xấu hổ và không khỏi nóng bừng, đỏ mặt. Cô Trình là diễn viên, chẳng lẽ nhìn không ra anh đang bị ngượng ngùng? Mà thứ để ngại ngần kiểu này thì còn chuyện nào khác ngoài quan hệ tế nhị kia?

Cô Trình như không thể tin được, bởi cô nghĩ Châu Kha Vũ sủng ái mình nhất còn gì? Bản thân đã cố tập, buông bỏ đi tính cách nóng nảy để phục vụ cậu tốt nhất. Dù từng yêu cầu được đưa về nhà, song đối phương chẳng chịu thì cô thấy vẫn bình thường. Bởi nơi đó là nhà của cậu, cô và những người khác đều thuộc dạng phòng ngoài thì đâu có tư cách đặt chân đến.

Nhưng chí ít, cô Trình là người được yêu thích nhất, sao nay đối tượng được ưu ái lại đổi thành Lưu Vũ? Do đó cô thấy bản thân nên sinh cho Châu Kha Vũ một đứa con, không thì có ngoan có tốt đến đâu cũng chẳng là vấn đề quyết định.