Chap 17

Dùng cách sinh con cho Châu gia để đạt được thứ mình muốn cũng không phải lạ lẫm gì, chưa kể bản thân cũng tính toán vấn đề này từ lâu. Nhưng Châu Kha Vũ lần nào cũng cẩn trọng về chuyện ấy, nên cô Trình chẳng cách nào để bụng mình chứa một hoàng tử nhỏ.

Cơn ghen quả thực là dồn dập kéo đến theo mức độ tăng dần, thật làm cô Trình đông cứng cuống họng, chân tay cũng kiểm soát hơi khó khăn. Lòng cô như có trăm ngàn cái gai đâm vào, vô cùng bực dọc.

Sao Lưu Vũ lại được ưu ái? Sao Châu Kha Vũ chấp nhận dẫn anh về nhà riêng rồi dẫn đến tận Anh quốc? Song còn được thường xuyên gặp mặt. Thật sự một chút cũng không cam tâm, nên lòng nảy sinh ý định gì đó, quay sang nói:

"Anh biết khách sáo không? Chẳng lẽ tiết kiệm đến mức một ly trà cũng chẳng thể mời tôi?"

Lưu Vũ như muốn cười vì bất lực, thực ra cô cũng xấp xỉ tuổi Châu Kha Vũ thôi mà. Vẫn còn chưa hiểu chuyện hay trải sự đời nhiều đâu. Nên đi vào trong bếp rót nước mời cô, dù sao đối phương bình tĩnh được cũng tốt, tại anh chẳng muốn nhiều lời với ai cả.

"Tôi muốn uống trà nóng."

Cô Trình xoay người áp ngực vào lưng ghế, tay gác lên thành ghế nói với Lưu Vũ. Anh cũng bắt đầu lấy nước nóng pha trà, ở bếp còn chút trà Phổ Nhĩ mà Châu Kha Vũ mang đến lần trước, nên anh cũng cắt vài lát rồi cho vào chung. Trà hảo hạng hòa cùng nước nóng, liền tạo ra một màu sắc nâu đậm bắt mắt. Nhìn vào liền thấy trong trẻo và thanh mát.

Lưu Vũ bưng ra, cô Trình cũng nhận lấy rồi đứng lên. Cô xoay tách trà trong tay vài lần, sau đó đi tới lui hỏi:

"Wow....trà đúng ngon nha. À mà, anh có biết, trà này bao nhiêu tiền không?"

"Tôi không biết. Cô uống mau rồi rời khỏi đây đi."

Lưu Vũ quả thực không muốn nhiều lời và tiếp người như cô.

"Cái bánh trà này, giá có thể lên đến 50 ngàn đó, anh biết không? Từng thử chưa?"

Vừa dứt câu, Lưu Vũ thấy tay cô gái nâng lên cao và xoay tách trà xuống. Anh biết là chuyện gì sắp xảy ra nhưng phản ứng không kịp, chỉ biết xoay cổ tránh né. Ngay lập tức sự đau rát và nhức nhối đã khiến bản thân nhăn mặt nhíu mày, một phần chỗ má ở ngang mang tai và cổ đều bị trà nóng nhuốm lên, khiến anh muốn rơi cả nước mắt.

"Cô...."

"Tôi làm sao? Chẳng phải tôi đang mời anh uống trà sao? Sao không nhận lấy? Còn mang thái độ này với tôi là sao?"

Lưu Vũ đau nên mắt đỏ lên, lòng cực kỳ giận dữ, nhưng cố kìm xuống, tự nhủ mình là người có ăn học, không thể thô lỗ và bạo lực với phụ nữ.

"Cô còn không đi, tôi thực sự sẽ báo cảnh sát."

Cô Trình làm xong hành động xấu xa nhưng lại tỏ ra thanh cao đặt tách trà xuống bàn, sau đó lấy áo khoác vắt ngang tay, còn hơi nhếch môi cười cợt. Do Lưu Vũ đã chẳng làm gì cô, thật may, bằng không một nữ nhân như bản thân sao chống lại nổi.

"Anh giỏi cam chịu thật, phải chăng khi anh Bác cao hứng, anh cũng cam chịu, nhịn nhục như vậy?"

Lưu Vũ cắn răng, tay chỉ về hướng cửa, giới hạn của anh đã chạm đến rồi, cô còn không mau đi thì đừng có trách.

"Cút."

Cô Trình đeo lại kính râm và bảo:

"Thật là kinh tởm, khi một người đàn ông lại đi giành một người nam nhân của phụ nữ."

"Lập tức cút cho tôi."

Lưu Vũ toàn thân đều giận đến run rẩy, cô Trình cũng không nán lại làm gì. Do đã dạy anh xong bài học và khiến gương mặt xinh đẹp ấy trở nên thương tích.

Lưu Vũ đóng cửa lại rồi đi vào nhà vệ sinh. Anh thấy mặt mình chưa xuất hiện bóng nước nên không đến bệnh viện. Bản thân nghĩ, nếu dùng nước lạnh để rửa sạch chỗ bỏng rồi bôi thuốc có lẽ ổn. Chỉ là nước tiếp xúc với vết thương, thật làm anh đau rát đến rơi cả nước mắt, chẳng thể thoát khỏi cơn run rẩy, nhắm chặt mắt và xuýt xoa.

Lưu Vũ đau lắm, đau từ mặt đau đến trái tim. Bởi lòng tự trọng, nhân phẩm và còn có một chút tự hào đã sót lại của bản thân, đã bị một nữ nhân chẳng khác nào gái bao giẫm lên và chà đạp. Nhưng anh đâu phải không giống phần nào những gì đối phương nói, nên càng chẳng có khả năng phản kháng.

Lưu Vũ xem cách hướng dẫn trị vết thương bỏng, nên nghe theo và liền rửa sạch nơi bị thương cả 15 phút bằng nước lạnh. Thật làm đầu óc anh choáng váng khi cứ cúi xuống, đem dòng nước lạnh này phát lên da thịt.

Lưu Vũ của phút này hơi choáng váng và hỗn độn, nhớ đến lần đầu tiên gặp Châu Kha Vũ. Sau đó cảnh đi bộ ở Anh cả một giờ đồng hồ. Rồi những bức tranh đẹp mà bản thân đã thấy ở viện bảo tàng. Xong anh nghĩ, mình chẳng nên thế này nữa, dù yêu đối phương thật thì sao chứ? Đâu thể vì tình yêu ấy mà đánh mất danh dự, song hạ thấp bản thân.

Nên Lưu Vũ nhanh thu xếp lý trí rồi bắt đầu gọi cho Châu Kha Vũ. Nhưng sau khi đổ chuông được vài cái cũng nhanh chóng tắt điện thoại. Anh vẫn cảm thấy có gì đó chẳng ổn nên điên cuồng rửa vết thương, rửa luôn cả mặt. Rồi không biết đã qua bao lâu, anh cứ giữ tư thế này rồi tiếp xúc nước lạnh khiến bản thân bị cóng.

Lưu Vũ chỉ rõ tầm nhìn của bản thân cũng mờ đục rồi, lạnh quá, anh chịu không nổi nữa. Như sắp khụy đến nơi, liền cảm giác cửa nhà tắm bị mở, và rồi hơi thở và mùi hương quen thuộc đã bao trùm lấy anh.

"Lưu Vũ, Lưu Vũ."

"Châu Kha Vũ?"

Lưu Vũ mơ màng đến độ không biết có phải đối phương không. Chỉ biết Châu Kha Vũ là người anh muốn gặp nhất nên đã gọi tên. Anh cố mở to mắt để hy vọng sẽ nhìn rõ, nhưng rồi cũng nhạt nhòa.

"Sao lại dùng nước lạnh?"

Châu Kha Vũ đưa tay lấy khăn tắm quấn quanh người Lưu Vũ rồi ôm ngược lại giường. Lúc này thoát khỏi nước lạnh, còn được quấn khăn và ngồi trêи giường, nên bản thân liền thấy dần ấm áp trở lại. Nhưng cái gì cũng không dám nói với đối phương, chỉ đành cắn môi, đầu hơi nghiêng sang một bên tỏ ra trốn tránh.

Lúc này Châu Kha Vũ nhìn kỹ vào Lưu Vũ, liền phát hiện mặt và cổ của đối phương đều đầy vấn đề. Xem ra cậu lần này đã chẳng phụ lòng anh, bởi quá nhanh đã thấy được những uất ức đối phương đang mang.

"Mặt của anh bị làm sao vậy? Còn cổ nữa? Rốt cuộc có chuyện gì? Bị làm sao?"

"Tôi vô tình làm đổ nước nóng, tôi không sao đâu."

Lưu Vũ nói bằng giọng chắc chắn, lấy can đảm quay sang nắm lấy tay của Châu Kha Vũ, như đang xoa xịu đối phương trong khi đáp trả. Nhưng cậu không có bị ngốc, nên nâng cằm anh lên hỏi lại:

"Ai làm?"

Châu Kha Vũ không thể miễn cưỡng tin lời Lưu Vũ. Bởi mặt anh sưng tím còn xước mấy đường, thế ngoài móng tay phụ nữ làm ra thì ai có khả năng?

"Là tôi không cẩn thận."

Lưu Vũ trầm giọng và cúi thấp mặt nói. Châu Kha Vũ không cười, thay vào đó dùng giọng nghiêm túc như cảnh cáo anh rằng:

"Giấu cũng vô dụng, vì tôi sẽ nhanh điều tra ra do ai làm thôi. Chưa kể còn kiểm tra vết thương, anh liệu tôi sẽ khó biết lắm à? Đến lúc đó, kết quả mà họ phải nhận đều chẳng thay đổi. Còn anh dám nói dối tôi, chắc số phận cũng không tốt đẹp ha?"

Lưu Vũ không sợ mình bị liên lụy, chỉ lo Châu Kha Vũ ra tay mạnh nên nhanh lắc đầu liên tục.

"Thôi mà, tôi không sao, bôi một ít thuốc trị bỏng sẽ hết thôi."

Châu Kha Vũ suy nghĩ gì đó, rồi quay số gọi cho Đông Tử.

"Kêu bác sĩ đến đây, sau đó điều tra xem những ai đã lui tới nơi này."

"Không...không cần gọi bác sĩ, không cần, bôi thuốc sẽ hết, thật sự không sao mà a."

Lưu Vũ như cuống lên, nhưng vẫn giữ lại chút rụt rè bởi sợ đối phương. Nên chỉ dám vươn ngón tay ra kéo kéo áo của Châu Kha Vũ. Cậu sau khi tắt điện thoại cũng dùng một sự ôn nhu, mềm mại lạ thường nhìn anh, đến đôi mày hay nhíu lại cũng dãn ra.

"Đau không?"

"Có một chút thôi a."

Lưu Vũ ngã lưng xuống giường, lấy chăn bông quấn quanh người rồi nhỏ giọng trả lời Châu Kha Vũ, nhìn vào giống như một con thỏ và rất ngoan ngoãn. Cậu cởi giày rồi leo lên giường, đưa tay ôm lấy đối phương vào lòng.

"Châu Kha Vũ, em đừng làm gì mạnh tay hoặc trách mắng cô ấy nha, chắc cô ấy không cố ý đâu."

"Cô ấy là ai?"

Lưu Vũ lấy hết can đảm, vòng tay ôm lấy eo của Châu Kha Vũ rồi mềm mại bảo:

"Là một cô gái trắng trẻo, tóc đen và dài, tuổi xấp xỉ em. Mà chắc cô ấy không cố ý đâu, đừng trách cô ấy nha."

Châu Kha Vũ như hài. Không rõ cậu đang vui vì Lưu Vũ ngoan, thành thật khai báo hay được ôm. Lâu lắm rồi, cậu chưa được chạm vào anh hay ôm ấp. Gần đây công việc ở tập đoàn quá nhiều, người ông ở nhà cũng bệnh. Bản thân tự khắc thành con gà con vịt, phải bay nhảy đủ nơi lo liệu.

Song Châu Kha Vũ tự hỏi phải lấy lý do gì đi gặp Lưu Vũ đây? Cũng không rõ từ khi nào, gặp anh phải có lý do mới đi đối diện. Mà linh cảm của cậu đúng là không sai. Nếu chẳng thấy vấn đề từ cuộc gọi thoáng qua của anh, thì chắc tình trạng nơi đối phương sẽ rất tệ.

Bác sĩ đến kiểm tra, khen Lưu Vũ biết xử lý vết thương đúng cách. Nên bây giờ chỉ cần bôi thuốc đều đặn, uống thêm kháng sinh là nhanh bình phục, chẳng sợ để lại sẹo.

Châu Kha Vũ xác nhận lại với bác sĩ một cách chắc chắn, phải đảm bảo Lưu Vũ không bị sẹo, không có ảnh hưởng đến sức khỏe mới dám thở ra một hơi. Sau khi tiễn bác sĩ, cậu cũng đi tắm, điện thoại đang sạc ở đầu tủ cạnh giường rung lên một cái rồi thôi. Anh chẳng định xem đâu, nhưng tính tò mò ai cũng có nên ngó thử.

Màn hình điện thoại bật lên vì có tin nhắn, một dòng chữ ngắn gọn gửi đến rằng: Là Trình tiểu thư.

Giờ thì Lưu Vũ biết đối phương là ai rồi, hóa ra mang họ Trình. Anh thật không muốn trà xanh hoặc lợi dụng chuyện này để được Châu Kha Vũ thương xót hơn. Cũng như các màn tranh sủng với hậu cung giai nhân gì đó, bản thân nào muốn vướng vào. Chỉ là bản thân như thử sức, làm một cuộc cá độ khó nói, để biết mình có nằm trong tim cậu hay chăng.

Lưu Vũ chạm vào má của mình, phải nói đến tận bây giờ anh vẫn còn cảm thấy sợ, nghĩ lại tình cảnh lúc chiều thì hô hấp bỗng dưng rối loạn trở lại. Nhưng mọi chuyện ổn rồi đúng chứ? Châu Kha Vũ đã ở đây, ở cạnh anh. Đúng như bản thân mong muốn rồi, thế trong lòng đối phương, anh cũng có vị trí đúng chứ?

Dù sao thì nếu nhịn hôm nay, ngày mai sẽ là cô nào đến? Rồi họ sẽ làm gì với Lưu Vũ? Đánh, hất nước nóng chửi và bới là hạ tiện, hay cấp độ sẽ nặng nề hơn? Thật chẳng dám nghĩ, nhưng thông qua chuyện này lại ấm lòng dị lạ.

Châu Kha Vũ bước vào phòng ngủ với một cốc nước, lúc này Lưu Vũ đã quay lưng về hướng cửa, để lộ cái gáy nhỏ trắng có mái tóc cắt gọn gàng, hơi tròn, khiến độ đáng yêu dâng lên mức tả không nổi. Nhưng dưới cổ của anh còn đang quấn băng gạc, thật làm lòng cậu xót xa khôn cùng. Thế nhưng đối phương lại chẳng biết nói xấu người khác, còn ngậm câm. Vì đâu trêи đời có người tốt bụng đến thế? Chịu ấm ức và nghĩ cho cả người đang hại mình?

Kể từ khi đến Anh, Châu Kha Vũ chưa làm gì tốt cho Lưu Vũ, còn bắt anh chịu khổ rất nhiều, nên lương tâm như cắn rứt, đặt ly nước xuống giường rồi leo lên giường. Ôm chầm lấy anh, vươn lưỡi cắn vào dái tai rồi ɭϊếʍ ɭϊếʍ vành tai của anh.

"Là tôi đến muộn."

Lưu Vũ còn đang suy nghĩ nhiều thứ, hơi thở theo đó hơi biến đổi. Nhưng người anh yêu thương đang ở cạnh bên, kéo anh vào vòng tay giữ chặt nên bản thân dần định thần lại, vỗ vỗ cánh tay cậu và trầm giọng nói:

"Bác sĩ nói tôi không sao, em không cần lo."

"Sau này có chuyện gì đều phải liên lạc với tôi. Nếu lỡ tôi bận không thể nghe máy thì phải gọi cho Đông Tử."

"Được rồi, tôi biết rồi."

Châu Kha Vũ dùng chóp mũi cọ cọ vào gáy của Lưu Vũ. Anh có hương thơm rất đặc biệt và cậu cũng rất thích. Bởi nó tự nhiên, chứ chẳng phải từ sữa tắm hay nước hoa hoặc mỹ phẩm nào. Cậu đã mất một thời gian dài mới cảm nhận được hoàn toàn sự ngất ngây của mùi hương cực thơm và ngọt ngào từ anh.

Lưu Vũ nâng bàn tay Châu Kha Vũ lên nghịch và sờ nắn mu bàn tay. Cậu để yên cho anh tùy ý nghịch và thở dài một hơi. Vì đâu anh lại ôn nhu, luôn ngoan, bao dung và mãi đối xử tốt với mọi người, trong khi bản thân bị ngược đãi. Cậu thật không thích thái độ để mình bị ức hϊế͙p͙ này của anh chút nào, nên lòng cũng khó chịu.

Châu Kha Vũ có lẽ vì quá chiếm hữu nên mới ghét Lưu Vũ gần một ai đó. Nhưng suy cho cùng thì cái tính đó xuất phát từ điều gì? Giả dụ như yêu chẳng hạn.

Lưu Vũ thấy cả hai đã ôm nhau được một lúc lâu, nên anh cũng dịch chuyển eo cho thoải mái. Tuy nhiên nhờ đó phát hiện ra, đằng sau ʍôиɠ của mình, hình như có thứ cứng cộm ma sát. Vòng tay đối phương đang giữ lấy anh cũng rất chặt, như chẳng cho nhúc nhích.

Lưu Vũ đỏ tai và cảm nhận được Châu Kha Vũ đang ở sát bên thở nặng nhọc. Nên càng hiểu chuyện gì sẽ diễn ra, do đó càng ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế cho cậu thuận tiện hành sự.

Cả hai chưa gặp nhau trong vòng mười ngày rồi, rồi trước khi sang Anh, Lưu Vũ đã thể hiện tình cảm mình dành cho đối phương. Rồi phát hiện ra ở trêи giường, Châu Kha Vũ sẽ có những sở thích quái gở nào. Nên trong loại chuyện này, hai người đã bất giác phù hợp rồi đạt được cực kɧօáϊ mức cao nhất đến lạ. Chính anh cũng chẳng ngờ có ngày, mình thật sự thấy thích loại quan hệ này khi được cùng cậu trải qua cao triều, thăng hoa.

Dù chỉ một cái nhìn, cũng đủ làm Châu Kha Vũ mãnh liệt hưng phấn. Có lẽ cậu còn trẻ, sức lực dồi dào, kỹ năng lại cực kỳ tốt nên mức độ làm chuyện phòng the cực đỉnh và luôn tràn đầy năng lượng. Nên dần Lưu Vũ cũng không còn ái ngại hoặc thấy loại quan hệ này là xấu. Thay vào đó là tự nguyện, cảm giác mãn nguyện cùng cậu trải qua cuộc thân mật mây mưa bậc nhất.