Chap 18

"Nhớ tôi à?"

Nhận ra sự chuyển động của vật nhỏ trong tay, Châu Kha Vũ liền không nhịn được mà cười hỏi, song càng siết chặt Lưu Vũ hơn.

"Đúng a, nhớ em lắm."

Lưu Vũ đỏ bừng mặt và máu nóng như đang sôi lên, sau khi đáp xong cũng cho tay mò mẫm eo của Châu Kha Vũ.

"A...."

Lúc này Châu Kha Vũ kêu lên một tiếng và giữ bàn tay nhỏ đang hư của Lưu Vũ lại. Thật làm anh phát hoảng và ngưng động, chọn ngồi dậy để kiểm tra.

"Sao thế? Em bị gì a?"

Châu Kha Vũ đưa một tay ôm chặt lấy Lưu Vũ, sau đó cười tươi như đã trêu chọc được anh nên hớn hở.

"Gần đây nó ngủ đông, không bị kϊƈɦ động gì, đột nhiên anh muốn làm thì cũng phải nhẹ tay nha. Chứ mạnh quá, trở thành đồ sát trượng phu thì sau này ai sẽ phục vụ anh a?"

Lưu Vũ có mạnh tay sao? Rồi trượng phu là chồng, mà anh giết Châu Kha Vũ cái gì? Hại chồng cái gì đâu? Mới mò mẫm quanh eo thôi mà. Chưa kể anh khá mê tín, nên nghe tới mấy cái sống chết này liền thấy xui xẻo và chẳng nên đề cập, nên đá vào chân cậu và nói:

"Nói nhảm cái gì? Xui xui xui xui."

"Có lẽ như anh chưa muốn thành góa phụ trẻ ha?"

Nói xong lại cười, Châu Kha Vũ còn cầm hẳn tay Lưu Vũ lên rồi chậm rãi di chuyển quanh người mình. Anh nghe thì hiểu được, cậu đang ám chỉ cả hai là vợ chồng, phải chăng chỉ là một trò đùa? Nhưng không sao cả, đủ để anh thấy ngọt vào và hạnh phúc, có trêu ghẹo cũng chẳng thành vấn đề. Bởi anh luôn như thế, gom nhặt những mộng mơ để tự khiến bản thân vui hơn khi sống trong thực tại phũ phàng.

Tay chân của Lưu Vũ dường như trở nên mềm mại trước sự phụ giúp của Châu Kha Vũ. Thậm chí vết thương do bỏng cũng không còn thấy đau nữa. Đối phương là vô đối trong anh, một người ngự trị, tạo ra niềm vui cùng nỗi buồn cho anh.

Còn đang sắp vào cuộc, không rõ Châu Kha Vũ đã nhớ đến điều gì mà dừng lại rồi. Sự đột ngột ngưng làm này thật làm Lưu Vũ thấy lạ. Đang trong giai đoạn chào đón, xương khớp cũng mềm nhũn ra rồi, nên anh lo lắng và hơi nóng lòng hỏi:

"Sao thế? Sao không vào? Em lại làm sao hả?"

Châu Kha Vũ nhắm chặt mắt, niệm thầm 5 trừ 3 bằng hai gì đó, răng cũng nghiến chặt, ráng chịu đựng cảnh xuân trước mắt và cái eo đang bị chân Lưu Vũ quấn chặt trong chăn. Anh thật không hiểu chuyện gì diễn ra hết, đầu cũng đặt một dấu chấm hỏi to đùng.

"Tôi ổn mà, nhưng em làm sao? Sao không đút vô nữa? Em làm sao a?"

"Đừng nhúc nhích, đừng động lung tung."

Châu Kha Vũ chạm vào đầu Lưu Vũ, hít một hơi thở sâu, điều này đương nhiên chỉ làm anh hoảng loạn hơn.

"Có chuyện gì a?"

"Không sao, chỉ là ở trong nhà không có áo mưa, nên ngủ đi, lần sau dùng rồi làm."

Châu Kha Vũ kìm nén rất cực khổ, thái dương giật giật làm mí mắt cũng nhảy theo. Cậu là đang nhớ lại những gì nữ bác sĩ ở Anh đã nói, nên không thể làm bừa bãi, rồi lại bắt anh uống thuốc tránh thai. Thật, bản thân nào hiểu đối phương vì đâu phải chịu đựng, còn đòi dùng áo mưa, nên toàn thân ngơ ngác.

"Trước đây chúng ta chưa từng sử dụng mà."

"Thì sau này sẽ dùng."

Châu Kha Vũ dịu dàng hôn lên mí mắt Lưu Vũ. Anh nghe cậu nói xong thì càng sững sờ và luống cuống bảo:

"Em sẽ bỏ rơi tôi sao? Em hết thích tôi rồi hả? Em đang chê tôi a?"

Mắt Lưu Vũ đỏ hoe và vội giải thích.

"Tôi....tôi chưa từng ở với người khác, thật đó, ở Anh cũng thế, em...em là người đầu tiên mà tôi ở....tôi....tôi không có.....tôi...."

Lưu Vũ không biết sao, chỉ cảm thấy có rất nhiều cái muốn nói nhưng lại chẳng thoát ra được khỏi cuống họng, giống như hoảng sợ quá loạn lạc ngôn ngữ. Nhìn anh như thế, Châu Kha Vũ càng xót lòng xót dạ mà ôm chặt lấy, lần nữa hôn anh rồi chỉ vào cậu nhỏ đang sưng to, tím tấy và run run của mình nói:

"Sao có chuyện chê anh hay bỏ rơi anh? Anh thấy không? Tôi đang nhịn đến thở hết nổi này."

"Vậy tại sao....."

Lưu Vũ đau lòng, tự lau giọt nước mắt sắp tràn ra.

"Sau này đừng uống loại thuốc đó nữa."

Dứt lời, Châu Kha Vũ cũng nằm xuống cạnh bên Lưu Vũ nhưng giữ khoảng cách.

"Ngủ đi."

Tim của Lưu Vũ đang đập rất mạnh, do Châu Kha Vũ biết anh sử dụng loại thuốc đó thường xuyên rồi sao? Cậu đang nhịn, chịu đựng sự đau nhói chỉ vì không muốn anh dùng thứ có hại đó dài hạn? Thiên ạ, anh thật chẳng tin nổi mình đang không nằm mơ. Bởi điều này chứng tỏ rõ ràng, bản thân có trọng lượng trong lòng đối phương rồi.

Để xác minh đây không phải là mơ, Lưu Vũ đã lén lút nhéo cổ tay mình và nhận lại cơn đau đến nheo nheo cả mắt. Quả nhiên sự quan tâm này là thật, Châu Kha Vũ đã lo cho anh, chứ chẳng phải ảo giác hay hão huyền. Cậu nằm co ro trong chăn, như đang dùng hết sức lực để nhịn và nói:

"Ngày mai, anh đến công ty với tôi đi."

Nhưng Lưu Vũ không trả lời, chính xác hơn là chẳng nghe, trái lại là từ từ chui luôn vào chăn.

"Sau đó cùng tôi đi đến một nơi."

Châu Kha Vũ đang nghĩ cách làm sao để trả thù cho Lưu Vũ về chuyện phải chịu ấm ức hôm nay, cũng như đưa anh đi thư giãn khi những nỗi buồn đã liên tục đến.

"Như thế, anh sẽ dễ chịu và vui vẻ hơn."

Lưu Vũ cũng không nói, làm Châu Kha Vũ có chút nghi hoặc, nên khi kịp phản ứng thì phát hiện anh đang ở nơi không nên chạm đến rồi.

"Lưu Vũ, anh đang làm gì vậy?"

Châu Kha Vũ như sửng sốt, hung hãn nâng eo rồi tung chăn bông, lúc này chỉ thấy cái đầu của Lưu Vũ như đang lắc lắc ở nơi nam nhân của mình. Anh nâng mặt lên nhìn đối phương, khẽ chớp mắt một cái nhẹ nhàng. Cậu không hiểu anh đang làm gì, nhưng anh thật sự muốn giúp đối phương được thoải mái. Giúp người mình yêu đạt được thăng hoa, vui vẻ thì có gì sai đâu?

Lưu Vũ ngoan ngoãn ɭϊếʍ láp chỗ đó. Đây là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này, nên lòng hơi lo lắng và có chút không thích. Nhưng bởi muốn Châu Kha Vũ vui, anh cũng cố tạo ra cái kỹ năng cho riêng mình để nắm bắt tốt nhịp nhàng. Dần rồi trong đầu mất đi sự kỳ thị hành động này, song thả lỏng cơ thể để làm tốt hơn.

Nhìn Lưu Vũ như thế, Châu Kha Vũ thật sự không nhịn nổi, chửi thì thầm một câu, anh đúng là yêu nghiệt. Rõ là thiên thần, nhưng thiên thần ngây thơ tạo nên vô số tội thì nên xem là gì? Chất trắng đục ấy, cậu cũng chẳng tài nào giữ lại được lâu, nên nó cứ thế chạy hết vào miệng anh.

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ cúi cái mặt đỏ bừng của mình rồi ho khan, song còn ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân cậu, thì liền xoa xoa cổ, rồi nựng nhẹ má anh một cái bảo:

"Mau đi súc miệng."

Lưu Vũ đưa tay dụi dụi mũi và nói:

"Cái đó là của em mà."

Có lẽ Lưu Vũ muốn biểu thị, anh không kinh tởm khi phải nuốt thứ thuộc về người mình thương.

"Không tanh sao?"

Lưu Vũ không đáp, chỉ đưa mắt nhìn Châu Kha Vũ đang ở cách mình quá gần. Thân hình cậu rất đẹp, làn da cũng trắng, sau lưng còn có đèn ngủ màu ấm áp, khiến anh tưởng mình hoa mắt, khi thấy hào quang mà đối phương phát ra rất mãnh liệt và vô tận. Thật tuyệt khi ở bên cậu, đúng, bản thân rất thích ở cạnh bên người thương.

Lưu Vũ đã nghĩ đến chuyện họ được ở bên nhau dài lâu, rồi không rời, thậm chí nên có một ngôi nhà, gia đình. Dù biết nó chẳng có khả năng xảy ra, nhưng chí ít hạn hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Anh sẽ tận dụng những giây phút ấy mà ở cùng Châu Kha Vũ. Chỉ có cậu, và mãi mãi chỉ yêu mình cậu trong cuộc sống này.

Lưu Vũ nghĩ thoáng qua giấc mơ đẹp đẽ ấy, liền lấy hết can đảm mấy mươi năm sống trêи đời của mình mà rướn người hôn lên môi Châu Kha Vũ. Anh nhắm mắt rồi mãnh liệt hôn, mất một lúc lâu mới chịu buông ra.

"Sao vậy?"

Lưu Vũ với đôi mắt đọng nước, cùng hành động đột ngột này, thật làm Châu Kha Vũ lo lắng.

"Không tệ."

Lưu Vũ biết, Châu Kha Vũ thích anh mang bộ dạng như vậy. Vừa ngoan ngoãn, mềm mại, dịu dàng, biết phục tùng, giống một con mèo hoặc thỏ nhỏ. Cậu nâng cằm anh lên, bắt phải đối diện với nhau, nhờ điều này, bản thân nhìn được trong mắt cậu có chứa chút phấn khích như đang vui.

"Nói cho tôi biết, tại sao anh làm như thế đi."

Cánh mũi của họ như đã cọ vào nhau, trong đôi mắt xinh đẹp của mỗi người cũng chứa hình ảnh của đối phương và nhìn được rõ ràng, nên Lưu Vũ đã chậm rãi nói:

"Vì tôi yêu em."

Lưu Vũ muốn nói mấy lời này bằng sự chân thành và tha thiết nhất. Bởi đã yêu cậu rồi, thì có làm sao anh cũng thích, còn đau buồn thì tự thân cam chịu thôi. Cả hai như rơi vào yên lặng ngay sau đó, làm trong căn phòng bỗng chốc rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng lò sưởi đang phát lên. Tim cậu như lỡ mất một nhịp, đồng thời cảm nhận được, lồng ngực mình như chứa thứ gì đó và nó đang lan tràn ra toàn thân.

Giống như một thứ khiến Châu Kha Vũ được hạnh phúc đang thấm vào từng mạch máu rồi xuôi ngược lên xuống, như muốn hô hào mãnh liệt cho tình yêu sôi sục. Chưa bao giờ tựa hiện tại, cậu muốn siết chặt lấy Lưu Vũ trong tay, giữ anh ở mãi trong lòng mình, sau đó cho anh mọi thứ mà bản thân có. Dẫu anh có yêu cầu, đòi hỏi và chờ được đáp ứng hay không.

Dù có là sao trêи trời, Châu Kha Vũ cũng chẳng ngại tìm cách hái xuống cho Lưu Vũ. Miễn thấy được anh cười, sau đó mãi cạnh nhau như thế là đủ.

Sau một thời gian yên lặng, Châu Kha Vũ cũng chủ động cắn lấy môi Lưu Vũ. Tay anh theo đó chẳng để yên, tìm cách cởi bỏ bộ đồ ngủ của cậu, nhưng nào ngờ cái ʍôиɠ tròn của mình lại bị đối phương đánh một cái khá mạnh.

"?"

Lưu Vũ chỉ biết kinh ngạc mở mắt nhìn. Châu Kha Vũ buồn lắm, nhưng sức khỏe của anh quan trọng hơn nên nhẹ nhàng buông ra và nói:

"Đừng có nháo loạn tạo sóng nữa."

Mặt Lưu Vũ đỏ bừng và cảm thấy xấu hổ nên mím mím môi bảo:

"Không có....tôi không có a."

"Ngày mai tôi sẽ không nhả xương của anh đâu."

Nói xong, Châu Kha Vũ cười rồi gõ trán Lưu Vũ một cái.

Sáng hôm sau, Đông Tử ở gara chờ Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ đi xuống. A Đông tự hỏi phải chăng anh càng ngày càng được xem trọng rồi? Có khi nào là dẫn luôn đến trụ sở không?

"Sáng ấm."

Lưu Vũ cúi đầu chào Đông Tử, nên đối phương cũng chúc lại anh một câu. Bản thân quan sát người mà Châu Kha Vũ đang cưng chiều, mắt anh thuộc dạng một mí lót, hiện tại không có dấu hiệu gì cho rằng đã mất ngủ cả đêm. Tinh thần rất tốt, nước da hồng hào thể hiện sự tịnh dưỡng đủ. Trong khi đó, cậu lại hoàn toàn khác với anh, mắt có chút hốc hác, mặt mày xanh xao.

Thật làm Đông Tử rùng mình vì bất giác nhớ lại mấy câu chuyện huyền bí trong phim sách. Dạng như hồ ly hút tinh khí, dương khí của đàn ông để được khỏe mạnh, sống lâu gì đó, mới khiến nam nhân ở cùng mình ngày càng hao gầy rồi chết đi vì suy nhược.

Đông Tử ngồi ở ghế phụ, lén nhìn Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ đang ở phía sau nói cười. Phải công nhận rằng, anh quá đẹp, mà dù mỹ nhân có nghiêng nước khuynh thành đến đâu. Thì ông chủ nhà cậu vẫn không nên để mình tiều tụy như thế chứ?

Xe dừng lại trước tập đoàn Châu Thị, nhưng Châu Kha Vũ không xuống, trái lại còn đưa mắt dán vào chỗ giấy tờ mình đang xem và bảo:

"Ông Cao, ngày mai ông đừng đến đây làm nữa."

"Sao thế thiếu gia? Tôi làm sai ở đâu sao?"

Người lái xe hơi cao tuổi, nghe đến đây thật sự phát run. Ông đã làm việc cho nhà họ Châu, nói chính xác hơn theo Châu Kha Vũ đã mấy năm liền rồi, còn tự hào bản thân làm tốt, thế tại sao lại bị đuổi việc vô lý do? Cậu tiếp tục lật qua trang mới của số tài liệu đang xem, mắt vẫn không ngước lên và nói:

"Tôi không thích làm việc với người nói nhiều."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ cũng đóng xấp giấy tờ lại và đưa nó cho Đông Tử, song chỉnh vest rồi xuống xe. Lưu Vũ cũng nhanh chân bước theo, chính vì anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đôi mắt mở hơi to, còn đọng chút sương mù.

"Thiếu...."

Lão Cao định đuổi theo Châu Kha Vũ để giải thích cũng như năn nỉ, nhưng đã bị Đông Tử chặn lại.

"Đừng làm phiền ông chủ nữa, ông nghỉ việc đi, thật sự không thể thay đổi được chuyện này đâu, nên đừng phí sức."

"Đông Tử Đông Tử, cậu làm ơn nói với thiếu gia một tiếng được không? Con tôi đang học ở nước ngoài, vợ tôi thì không có nghề nghiệp ổn định, nếu còn bị đuổi việc, chắc hẳn sẽ chẳng còn đường sống đâu."

Đông Tử thờ ơ, không quan tâm đến lời cầu xin này, bởi có nói giúp thì cũng vô dụng.

"Châu thiếu đã nói những gì thì làm theo thế đi. Trách cái miệng ông không phân biệt được đâu là ông chủ à?"

"Nhưng thiếu gia trước đây rất thích cô Trình."

"Ông Cao."

Đông Tử kêu một tiếng rồi đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang lúp xúp theo Châu Kha Vũ của Lưu Vũ và nói:

"Cũng do ông không biết, ông chủ bây giờ xem trọng ai nhất, nên chuyện như vậy diễn đến, cũng chẳng thể trách."

Đông Tử biết gần đây Châu Kha Vũ không đến gặp Lưu Vũ, nhưng ngay cả các mối quen biết khác cũng chẳng hề tìm. Thi thoảng thấy cậu làm xong việc, thì ngã lưng trêи ghế rồi trưng ra bộ dạng thất thần, hoặc nhìn vào điện thoại đến ngẩn ngơ. Giống như đang chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn của người nào đó gửi đến.

Giống như chiều qua, đang họp cổ đông giữa chừng thì Châu Kha Vũ lại bỏ ngang chạy đi, chỉ để lại mấy lời giải thích đơn giản rồi hối hả biến mất. Đông Tử còn tưởng ông của cậu có chuyện, nào ngờ lại kêu xe đi đến nhà Lưu Vũ, còn lắng lo đến mức gọi luôn bác sĩ.