Chap 19

Đông Tử cũng lo lắng, trước tình hình Châu Kha Vũ quá sủng ái Lưu Vũ, điều này sẽ là vấn đề lớn khi một gia đình thượng lưu quý tộc biết được. Khoan hãy nói đến chuyện môn không đăng, hộ không đối, mà anh là nam nhân, họ sao để con trai độc nhất của mình kết hôn đồng tính? Rồi chuyện mang thai, cháu đích tôn rất phức tạp, thật A Đông chẳng rõ rồi hai người sẽ đi về đâu. Liệu cái nhìn Châu gia dành cho anh sẽ là gì? Nam nhân lại đi quyến rũ một nam nhân?

Chưa kể người ông ở nhà đang sức khỏe không tốt, cú sốc này chưa chắc sẽ chịu được, lỡ như vì vấn đề này mà buông xuôi tay thì càng nghiêm trọng. Châu Thị chẳng phải chỉ có một mình Châu Kha Vũ làm người thừa kế, nhưng so với những ứng cử viên sáng giá thì cậu là tốt nhất. Nên muốn làm chủ của cơ ngơi đồ sộ này, cậu tuyệt không thể phạm sai lầm vào giây phút sắp quyết định này.

Nếu chuyện này bại lộ, Châu Kha Vũ có khác nào phải lên đầu sóng ngọn gió và mất quyền điều hành đâu? Đông Tử thật lo cho ông chủ nhỏ này của mình.

"Thiếu gia, Tiêu tiên sinh cũng lên đó sao?"

"Ừm."

Châu Kha Vũ không nghĩ ngợi nhiều, ngắn gọn ừm một tiếng.

"Nhưng đây là tập đoàn, sẽ có rất nhiều người nhìn ngó."

"Muốn dạy tôi cách cư xử đó hả?"

Đông Tử là đang lo cho đại cuộc, nhưng Châu Kha Vũ như không hài lòng, mắt hơi híp lại. Sau khi A Đông nghe xong câu hỏi ấy thì cũng sợ hãi, nhanh cúi đầu, cung kính nhận sai.

"Không có thưa thiếu gia."

Lưu Vũ nghĩ gì đó rồi cũng nhanh đáp rằng:

"Châu Kha Vũ, tôi thật sự là không thích hợp để cùng em lên đó. Nên để tôi đi dạo cũng được, thời tiết hôm nay làm tôi thấy rất ổn."

Lưu Vũ nói nhưng rồi lại sợ, nên cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại.

"Anh đến văn phòng của tôi đi, ở đó ngồi chờ tôi một chút. Khi kết thúc cuộc họp ngắn, tôi sẽ quay lại tìm và đưa anh đi chơi."

Châu Kha Vũ nâng cổ tay lên để xem giờ, sau đó nhẹ vỗ vai Lưu Vũ như an ủi, ngụ ý cậu họp sẽ nhanh thôi. Anh cũng đâu còn cách nào khác ngoài nghe lời, ngoan ngoãn đi vào văn phòng để đợi đối phương. Nhưng trêи đường đến chỗ cậu làm việc, ai ai cũng nhìn anh chằm chằm. Điều này khiến bản thân dấy lên sự sợ hãi, chỉ đành nắm chặt góc áo, cố gắng mà bước. Đến khi ngồi được ở bên trong, anh mới dám thở ra. Có điều bên ngoài, các đám nhân viên đều như bùng nổ rồi.

"Đây là ai? Đồng nghiệp mới sao?"

"Đồng nghiệp mới thì phòng nhân sự nên thông báo chứ? Chúng ta sắp có đồng nghiệp mới xinh đẹp mà không hề hay biết sao?"

"Chắc là bạn của Châu thiếu thôi, các cô đừng nghĩ nhiều. Dù sao trai đẹp mới làm bạn được với trai đẹp."

"Bạn? Bạn theo kiểu nào?"

Bên ngoài đích thị là hết người này đến người khác lên tiếng, làm Lưu Vũ loáng thoáng nghe càng ngượng ngùng. Anh cảm thấy, nếu mình còn không nhanh vào đến văn phòng, thì đã chẳng an toàn khi ở bên ngoài.

"Còn theo kiểu nào? Là bạn bè bình thường thôi. Gần đây Châu gia rất hảo cảm với Khưu gia nha, còn định liên hôn đấy."

"Khưu gia? Khưu gia nào?"

"Khưu gia của chuyên về mặt bến cảng đấy."

"Nếu cuộc liên hôn này thành công, cổ phiếu của Châu Thị sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần cũng không biết nha."

"Ai cũng nói thiên kim Khưu gia học thức cao, còn tài giỏi, kết hợp với Châu thiếu thì còn gì bằng chứ?"

"Đủ rồi, chúng ta ăn gì cho bữa trưa đây?"

"Gần đây có nhà hàng Nhật mới mở. Trưa cùng nhau đi."

Lưu Vũ cúi xuống nhìn bức hình gia đình mà Châu Kha Vũ đã đặt trêи bàn. Châu Kha Vũ trong ảnh đang mặc đồ cử nhân, còn cầm bó hoa tươi rất đẹp trêи tay. Khi đó cái má sữa của cậu đã tròn hơn bây giờ rất nhiều, hàm răng cũng trắng đều, giống như lúc đầu anh đã gặp đối phương. Hai người đứng cạnh cậu, có lẽ là ba mẹ Châu, anh đưa mắt quan sát kỹ và thấy rằng, cậu rất giống mẹ mình, đặc biệt là đôi mắt.

Châu Kha Vũ cứ ngỡ cuộc họp này rất ngắn, nhưng nào trong lúc thảo luận thì nảy sinh một số vấn đề, đến chương trình chiếu lên cũng phải thêm bớt các loại, nên kéo dài đến 1 giờ đồng hồ hơn. Nên khi cậu đang cấp tốc trở về phòng thì đã gặp Lưu Vũ ngủ gật trêи ghế sofa.

Lưu Vũ khi ngủ rất ngoan, Châu Kha Vũ đưa mắt quan sát một lượt. Anh mặc áo len cũ, quần jean không phải loại mới, giày thể thao thì chẳng phải loại có thương hiệu nhưng vẫn rất sạch sẽ. Cái mũ cùng khăn quàng cổ đang được xếp lại gọn gàng và dùng để kê đầu.

Nửa gương mặt của Lưu Vũ hơi bị nắng chiếu vào, tạo nên một khung cảnh tựa tranh vẽ. Đôi mi dày cong hơi run run bởi hơi thở phát ra tác động, môi vẫn bình thường, không quá bĩu ra. Đến ngủ vẫn phải đẹp và tinh tế cùng thận trọng, kiểu như có ai đó đến gần vẫn sẽ cảm nhận được mùi nguy hiểm mà co rút lại ngay.

Trong lòng Châu Kha Vũ trỗi lên một loại cảm xúc gì đó mãnh liệt, giống như muốn che chở, bảo vệ Lưu Vũ cả đời. Nhìn anh cơ hồ rất dễ vỡ và tổn thương, nên cần ẩn nấp dưới đôi cánh của cậu để nhận lại sự an toàn tuyệt đối. Cậu như nín thở, đi nhè nhẹ đến chỗ anh đang ngủ do sợ đánh thức người thương, nhờ thế mới phát hiện, anh còn cầm điện thoại trêи tay.

Châu Kha Vũ định là sẽ lấy điện thoại, để Lưu Vũ có được một tư thế dễ ngủ hơn. Hồi đêm, cả hai đều ngủ muộn, tầm 2-3 giờ sáng anh mới chợp được mắt. Còn cậu nói chính xác hơn là có nhắm mắt nhưng ngủ rồi lại thức. Bởi ở cạnh món ngon như đối phương mà lại chẳng thể ăn, đành cắn, nghiến răng chịu đựng cao độ. Khiến bản thân còn sợ sáng ra răng mình rụng hết.

Châu Kha Vũ như cầm được một góc của điện thoại thì Lưu Vũ đã theo bản thân co tay lại, như không cho lấy. Cậu nhíu mày, tự hỏi trong đây có thứ gì mà chẳng thể để người khác xem à? Đến ngủ cũng thận trọng là sao?

Sau một thời gian tiếp theo, thấy Lưu Vũ không hề có động tĩnh gì thì Châu Kha Vũ mới lấy điện thoại của anh lần nữa. Anh như chẳng cảm nhận được nguy hiểm, vẫn an nhàn nằm trêи đùi của cậu mà ngủ.

Châu Kha Vũ mở điện thoại của Lưu Vũ ra, nhanh thôi đã tìm được ứng dụng anh dùng gần đây nhất. Trong đó có một thư mục màu hồng tình yêu, được ẩn giấu ở nơi cuối cùng. Điều này đương nhiên càng làm tính tò mò trong cậu trỗi dậy mà nhấn vào. Bên trong có một tấm hình, được chụp cách đây không lâu.

Lưu Vũ đang làm tay chữ V và cười rất tươi, lưng quay về hướng tấm hình Châu Kha Vũ chụp hồi tốt nghiệp. Cậu nhìn đôi mắt hạnh phúc và nụ cười mãn nguyện của anh thì lòng chợt tắc nghẽn, đau đớn hơn là nhớ đến một câu, đối phương đã ghi trong nhật ký:

[Thật hạnh phúc nếu được chụp ảnh cùng em ấy.]

Châu Kha Vũ chưa bao giờ thỏa mãn một ước nguyện nào của Lưu Vũ, dù nhỏ như cùng chụp chung một bức ảnh. Cậu thở hắt ra một hơi rồi cúi xuống, cắn chóp mũi của anh một cái. Làm cho đối phương bị đau mà tỉnh lại trong sự sửng sốt.

"Ưm...xin lỗi, tôi lỡ ngủ quên mất."

Lưu Vũ vô thức dụi mắt rồi cười nói với Châu Kha Vũ. Lần nào anh cũng cười như thế, rất tươi, như không có chuyện gì, dù lòng có đau nhói. Cho nên lòng cậu càng đau đớn.

"Không sao đâu bảo bảo, mặc áo khoác vào đi, tôi đưa anh đến một nơi."

Nơi cần đến thoáng đã tới. Lưu Vũ nhìn cổng trường quen thuộc đang dần hiện lên trước mặt mà cả kinh, mắt chớp chớp quay lại hỏi Châu Kha Vũ.

"Sao lại tới đây, em đưa tôi đến trường này làm gì?"

"Tìm một người."

Nói xong, Châu Kha Vũ gửi tin nhắn cho ai đó và quay đầu nhìn vết thương trêи cổ của Lưu Vũ. Nơi đó vẫn còn đỏ, chưa có dấu hiệu lành sẹo.

"Ả? Được rồi, được rồi."

Lưu Vũ gật đầu và không hỏi thêm. Anh đưa mắt nhìn những cửa hàng tiện lợi đối diện cổng trường vẫn còn đó, những quán ăn vỉa hè với quy mô nhỏ, bán dọc theo con hẻm vẫn giữ nguyên. Các nơi ấy đều là thứ gắn liền với thời còn đi học của anh, nhìn lại thật là cảm xúc nghẹn ngào.

Lưu Vũ nhớ lại thời còn ngồi ghế nhà trường, dù vất vả nhưng chẳng đáng lo ngại, song còn vui vẻ. Nên thoáng trong đáy mắt xuất hiện sự sống động khó tả, như rạo rực với những hình ảnh đẹp đang cháy lại trong mắt.

Trước mắt Lưu Vũ có hình ảnh chàng trai, đầu đội mũ và đi xe đạp dừng lại trước cổng trường, sau đó nói gì đó với người bảo vệ một lúc, liền chạy hẳn vào khuôn viên. Nhìn đối phương, anh càng nhớ đến bản thân ở lúc xưa hơn, cứ như thấy rõ mình của thời đó đang ở trong đáy mắt.

Đường chạy đến cổng trường vẫn rất hẹp, nên Đông Tử quay lại bảo:

"Thiếu gia, rất khó nếu lái xe vào trong. Thành ra ngài cùng Tiêu tiên sinh phải đi bộ rồi, khoảng 20m."

Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ đi bộ trêи con đường dài, Đông Tử theo sau không xa. Những chiếc lá khô đang phủ lên một tầng nước mỏng, chắc hẳn sau hai đợt mưa nữa, chúng sẽ hoàn toàn rụng xuống và trời chính thức vào Đông.

Trước cổng trường

"Châu tổng, ngài đến cũng không nói một tiếng, hôm nay chúng tôi đã thuê nơi này để dựng phim trong thời kỳ dân quốc trong vòng một ngày."

Người đàn ông bắt đầu chào đón Châu Kha Vũ.

"Phân cảnh của cô Trình sắp xong rồi, cô ấy sẽ đến đây nhanh thôi."

Cô Trình? Lưu Vũ tự hỏi phải chăng là đối phương? Bất giác anh căng thẳng và muốn nhảy dựng lên, nấp sau lưng Châu Kha Vũ. Nhưng rồi tự trấn định mình, bởi anh đâu có làm sai, hà tất phải lo lắng, chỉ là tâm tình cứ như có biến. Và nhanh thôi, bóng dáng quen thuộc đã đứng cách hai người chẳng xa, cô ấy đang mặc sườn xám.

Cô Trình đang búi tóc gọn gàng, lông mày nhỏ mảnh, trang điểm tinh tế, quả nhiên rất là đẹp. Nếu không có người trợ lý cầm dù che cho cô, Lưu Vũ còn lầm đối phương thực sự là nghệ sĩ nổi tiếng của thời Dân Quốc Trung Hoa. Nhìn thấy Châu Kha Vũ, dường như cô rất vui nên bảo:

"Anh Bác, sao anh lại đến đây?"

Nhưng nụ cười của cô Trình đã tắt khi thấy Lưu Vũ. Anh vô thức nhớ đến ly trà nóng đã bị đổ lên mặt nên có chút sợ, lui lại phía sau.

"Đi đâu?"

Châu Kha Vũ quay đầu, thấy ánh mắt hơi lẩn tránh của Lưu Vũ thì tiến đến, bắt lấy cổ tay của anh và nói:

"Đừng sợ."

Cô Trình không điếc cũng như không mù, đương nhiên hiểu bản thân sắp phải trải qua chuyện gì nên nhanh chóng sợ, cảm giác máu nóng toàn thân đều đông lại, lắp bắp nói:

"Anh Bác, anh phải nghe em giải thích."

"Cô tưởng tôi chết rồi à?"

Châu Kha Vũ chau mày ngắt lời cô Trình. Đối phương đổ mồ hôi tay, cắn cắn môi mình và không nói thêm được lời nào.

"Các ngôi sao lớn, điều cần nhất, không phải là tỉnh táo sao?"

Châu Kha Vũ khẽ dùng ngón trỏ của mình để ngoắc ngoắc 2 cái, Đông Tử từ xa liền hiểu ý và quay lưng đi. Nhanh thôi đối phương đã trở lại với một xô nước trêи tay, đổ từ trêи đầu cô Trình xuống. Ngay lập tức cô thét lên một tiếng và đông cứng tại chỗ. Trợ lý định lấy khăn quấn lại cho cô đỡ lạnh nhưng A Đông đã ngăn cản, một mực không cho phép.

"Hôm nay trời đẹp, đứng một lát sẽ khô thôi mà."

Trời cuối thu, nhiệt độ có tăng thì vẫn đủ làm nước trở thành băng. Nên chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ làm cô Trình cảm thấy run rẩy đến tận xương tủy. Mọi người ở đây có xót hay thấy lạnh hộ cũng vô dụng. Họ chẳng biết nguyên nhân dẫn đến việc này là đâu, nhưng hiểu rằng cô đã đắc tội với kim chủ của mình, sau này chắc sự nghiệp sẽ chóng tàn.

Đôi mắt của Châu Kha Vũ quá thờ ơ trước những gì cô Trình đang đón lấy, song lại giống như mắt của một con đại bàng. Chính đôi mắt này năm xưa đã từng nhìn cô và khiến cô rơi vào bẫy. Dù cậu không đào hố, nhưng lại giống như một kẻ săn mồi, khiến ai ai cũng phải đổ gục. Nhưng rồi chính người thợ săn đó sẽ đá đi con mồi nếu lỡ không hợp ý.

"Châu Kha Vũ."

"Bảo bảo, có chuyện gì sao?"

Khi Lưu Vũ hơi lắng lo nắm góc áo của Châu Kha Vũ gọi, cậu cũng quay người lại hỏi, song chạm lên dái tai của anh mà nhẹ nhàng xoa nắn.

"Trời đang lạnh, cô ấy còn là nữ."

Lưu Vũ mềm mại, cầu xin cho đối phương. Châu Kha Vũ chỉ cười và đáp:

"Đó là những gì cô ấy đáng nhận được."

Lưu Vũ đưa mắt nhìn cô Trình. Bởi lạnh mà đôi môi có bôi son vẫn tái mét, chính xác hơn là xanh tím, toàn thân cũng không ngừng run rẩy. Đối phương bị như thế là xứng đáng và đủ rồi đúng chứ? Anh là nạn nhân của vụ việc hồi qua, nên hiện tại thấy bấy nhiêu đã đủ nhẹ nhõm trong lòng rồi, chẳng cần tăng thêm mức độ hình phạt lên nữa.

"Đi thôi, đưa tôi đi tham quan trường cũ của anh đi."

Lưu Vũ hơi tròn đôi mắt một chút, sau đó bảo:

"Tôi vào nhà vệ sinh một lát, em đến phía trước đợi tôi nha."

Lưu Vũ quá quen thuộc với địa hình ở đây, nên có thể lén Châu Kha Vũ đi ra ngoài mà không bị phát hiện. Anh đi mua một cái khăn rồi mang đến trước mặt cô Trình. Đối phương nhìn anh đến gần mình rồi hỏi:

"Thật không biết, anh có thể hãnh diện được bao lâu."

Tay cầm khăn của Lưu Vũ hơi đông cứng. Cô Trình đang bị nhòe phấn mắt cũng như đôi môi nhợt nhạt, nên khi nở một nụ cười khinh bỉ, cơ hồ chờ đợi ngày tàn của anh trông rất đáng sợ.

"Có lẽ....sau này, anh còn thảm hại hơn cả tôi."

Lưu Vũ thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai.

[Tiêu tiên sinh đưa khăn cho cô ấy.]

Đông Tử ngồi trêи xe quan sát tình hình và nhắn tin cho Châu Kha Vũ.

[Ừm.]

Châu Kha Vũ không dễ bị gạt, huống chi Lưu Vũ luôn tốt bụng, coi như cậu giúp anh làm việc thiện.

[Sau đó, Trình Yến thế nào?]

[Đã rời đi.]

Châu Kha Vũ suy nghĩ gì đó rồi nhắn lại.

[Đưa cho những người còn lại một số tiền và kêu họ đừng đến tìm tôi nữa. Số tiền này cứ trừ trong tài khoản cá nhân của tôi.]

[Rõ, thưa thiếu gia.]

Đông Tử thở dài tắt điện thoại khi Châu Kha Vũ đã không hồi âm lại. Cậu nhìn vào trong sân trường, nơi mà cậu đang dang tay đón Lưu Vũ quay lại, ngã vào lòng mình. Bây giờ xung quanh cậu, anh chính là người còn lại duy nhất. Chẳng rõ sẽ là tốt hay xấu.