Chap 20

Có rất nhiều cuộc gọi cũng như tin nhắn Wechat được gửi đến. Nhưng Châu Kha Vũ đều tắt và tìm cách che lại màn hình, không để Lưu Vũ thấy, sau đó cười hỏi:

"Hôm nay, anh muốn ăn trưa món gì? Ở đâu?"

"Em không về công ty sao?"

Lưu Vũ có chút sửng sốt hỏi, Châu Kha Vũ chỉ nhướng mày rồi bất chợt ôm lấy eo anh và bảo:

"Tôi sẽ dành cho anh, nguyên ngày hôm nay."

Lưu Vũ như không tin được mà hơi sáng mắt lên hỏi:

"Có thật không?"

"Ừm....tiếp theo nên đi đâu đây?"

Lưu Vũ ngại ngùng, hai tai đỏ ửng, cũng như đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói:

"Châu Kha Vũ...hay là buông tôi ra đi nha, xung quanh còn có người, không tốt lắm."

Lưu Vũ thì không cần phải lo, nhưng Châu Kha Vũ là người có địa vị, mặt mũi cùng sĩ diện đều cao. Nếu cho người khác thấy cậu đang ôm một người đàn ông, gần gũi với họ ở nơi công cộng như thế thì sẽ có những lời nói lan truyền chẳng hay. Tin tức xấu này mà đồn ầm lên một cách rộng rãi, chỉ có thiệt hại và làm ảnh hưởng lớn đến cậu.

Đông Tử đứng từ xa, thấy Châu Kha Vũ đang tạo khoảng cách với Lưu Vũ thì lòng cũng an tâm hơn một chút. Bởi muốn thừa kế Châu Thị, tuyệt không thể có sai sót dù nhỏ nhất.

Lưu Vũ đang cố gắng làm tốt nhiệm vụ mà Châu Kha Vũ đã trao cho mình.

"Đây là tòa ký túc xá mà tôi từng ở, phòng của tôi nằm ở tầng 3, là chỗ cái cửa sổ phía bên này."

"Đây là phòng ăn, tầng 2 có phòng sách, giúp chúng ta vừa học vừa ăn hoặc ghi chép những bài vở gấp gáp được. Những năm còn đi học, tôi đều ăn được một bát rất lớn."

"Còn đây là khoa thiết kế."

Nói đến đây, Lưu Vũ như nhớ lại gì đó nên ngưng một chút, bởi kỷ niệm gần gũi đang ùa về.

"Đoạn đường đi đến đây không thuộc dạng thông nhau. Nên phải đi đường vòng. Mà tôi thì toàn đi bộ do chẳng biết chạy xe đạp, nên mất thời gian rất nhiều."

"Còn đây là giảng đường đại học, tất cả các buổi diễn trình tập thể, quy mô lớn nhỏ đều được biểu diễn tại đây."

"Ở đây à?"

Châu Kha Vũ nhướng mày hỏi, Lưu Vũ cũng gật đầu, lòng bỗng dâng chút chua xót.

"Phải."

"Có chuyện gì sao?"

Nhìn Lưu Vũ có chút lạ, nên Châu Kha Vũ không nhịn được mà hỏi. Đây là nơi mà cả hai đã gặp nhau lần đầu tiên, khiến anh rơi vào mối tình đơn phương vô định. Bản thân chẳng ngờ, có ngày mình được cùng đối phương trở lại nơi sơ kiến. Tuy dáng người cậu đã khác, cao to, thể hiện sự trưởng thành, song tình cảnh lần đó cũng không nhớ. Thì vẫn đủ làm cho anh hạnh phúc đến khó nói thành lời.

"Không có."

Lưu Vũ lấy lại tinh thần, cười nhẹ rồi lắc lắc đầu.

"Tôi dường như đã từng đến đây."

Châu Kha Vũ bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, người cũng xoay lại nhìn thẳng vào phía giảng đường rộng lớn.

"Có lẽ Châu Thị đã tài trợ rất nhiều học bổng cho ngôi trường này."

Lưu Vũ hơi cứng đơ người và không nói. Chiếc mặt nạ năm xưa Châu Kha Vũ bảo thích, đối với anh nó là chiếc mặt nạ tình yêu và may mắn. Đến hiện tại còn cất nó tử tế trong căn nhà của mình và người nữa kìa.

"Anh có bao giờ nhận học bổng chưa?"

"Có chứ, nhiều lần rồi a."

Lưu Vũ nghĩ đến điều này liền thấy tự hào. Bởi anh là học sinh xuất sắc, con ngoan trò giỏi. Trong mắt giáo viên, bản thân là người luôn luôn được khen ngợi, trong mắt các em nhỏ tuổi, thì chính là tấm gương để noi theo. Cái thời huy hoàng đó, thật làm anh hãnh diện.

Nghe xong, Châu Kha Vũ liền gật gật đầu, nét mặt rất nghiêm nghị bảo:

"Hóa ra, từ lâu anh đã lấy tiền của nhà tôi rồi. Thế có phải là duyên phận không? Anh theo số tiền đã nhận mà làm người của tôi."

Lưu Vũ bắt đầu thấy lỗ tai nóng, mặt nóng, toàn thân cũng nóng bừng.

"Sao? Phải không Lưu Vũ? Anh nói thử xem đúng không?"

"Có phải Lưu Vũ không?"

Lưu Vũ còn đang không biết phải đáp lại gì, thì có một giọng nói hơi già dặn, trầm thấp vang lên phía sau lưng nên cũng nhanh quay lại. Anh đưa mắt quan sát, đối phương có mái tóc màu hoa râm và đang dắt xe đạp, tay còn lại chỉnh lại cặp kính trêи sống mũi.

"Giáo sư Lý?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Vũ đột nhiên tròn xoe. Đây là người thầy đã cùng anh trải qua những năm cuối đại học. Nên dù ra trường, bản thân vẫn muốn có cơ hội gặp lại ông.

"Thật sự là cậu, xem ra mắt tôi vẫn còn tốt."

Giáo sư Lý đẩy xe đạp về trước hơn một chút, để có thể tiến gần Lưu Vũ nói chuyện. Nhưng sao anh để thầy mình bước đến tận chỗ, nên đã lễ phép và lịch sự nhấc chân, sau đó cúi đầu chào.

"Là em, giáo sư Lý, lâu rồi không gặp thầy."

"Vẫn gầy như thế nha."

Giáo sư Lý dựng xe đạp, sau đó đánh vai Lưu Vũ một cái.

"Bà ngoại con thế nào rồi?"

Sự quan tâm, lo lắng của người thầy lớn tuổi, thật làm Lưu Vũ thấy ấm áp và hạnh phúc trong lòng.

"Con ăn hoài vẫn không béo lên được. Bà của con tình hình vẫn ổn, còn ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu."

"À, thế thì tốt rồi."

Giáo sư gật đầu rồi tiếp tục nói:

"Lúc em tốt nghiệp, tôi và ban lãnh đạo nhà trường đều muốn giữ em lại. Do em có trình độ chuyên môn cao, còn giỏi và cần mẫn. Nhưng cũng do bà ngoại em bệnh, nên chúng tôi đành thuận theo."

"Em xin lỗi, đã làm cho thầy và mọi người thất vọng."

Lưu Vũ nhớ lại khi đó, bà của mình đang bệnh rất nặng, tiền bạc là thứ đặt lên hàng đầu. Dù bản thân có muốn ở lại trường hay không, vẫn đành ngậm ngùi từ chối. Từ lâu, anh luôn mong ước và thích được giảng dạy học sinh vẽ tranh, nhưng giấc mơ đó quá xa vời với mình.

"Thầy hiểu mà, lương của nhà trường, sao có thể cao bằng lương ngoài. Em đang làm thiết kế ở đâu? Cho công ty nào? Cuối năm ngoái, em cũng không đi họp nhóm. Nên tôi càng không biết nhiều về cuộc sống hiện tại của em."

Lưu Vũ sợ nhất là bị hỏi câu này, nên trong lòng nhất thời rối tung rối mù lên. Nhìn ánh mắt mong đợi của vị giáo sư, do lúc còn đi học anh luôn đạt thành tích tốt, ra trường chắc hẳn sẽ rất thành công. Thế nếu biết tình hình thực tại của anh, phải chăng sẽ rất đau lòng? Bản thân bối rối quay lưng nhìn đối phương, sau đó hít sâu một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần để còn đối đáp.

"Có chuyện gì khó nói sao?"

"Em không có đi làm, chỉ ở nhà vẽ rồi bán tranh thôi. Do bà ngoại cần người chăm sóc, nên em không thể đi làm việc theo giờ quy định của công ty."

Giáo sư Lý ngay từ đầu đã thấy bộ dạng rối rắm này của Lưu Vũ. Còn thấy ánh mắt hơi nhạt nhòa của Châu Kha Vũ phía sau, nên sợ anh có gì khó nói mà mở lời hỏi trước như thế. Anh biết là không nên gạt thầy, nhưng thấy đôi mắt của giáo sư có chút u ám như buồn, vì hiểu cuộc đời này có quá nhiều cái khó lường, nên đành hạ quyết tâm biện một lý do.

Châu Kha Vũ ở phía sau lưng, không biết đi đến cạnh Lưu Vũ từ lúc nào chào lễ phép rồi hỏi:

"Là ai?"

Giáo sư nhìn Châu Kha Vũ một cách đầy ẩn ý rồi nhìn lại Lưu Vũ. Anh còn đang cứng họng, chưa tìm ra câu trả lời thì cậu đã đưa tay ra bắt với ông và nói:

"Tôi là bạn của Lưu Vũ. Tôi đã nghe Lưu Vũ nói rất nhiều về thầy."

Lưu Vũ thật sững sờ, thật không tin Châu Kha Vũ sẽ giúp mình. Tình cảnh này hoàn toàn khác với lúc ở Anh quốc, cậu chịu chừa cho anh mặt mũi, chẳng đánh dấu chủ quyền, khẳng định tính sở hữu và nói thật nghề nghiệp anh đang làm ra nữa sao? Thấy đối phương giúp mình thoát khỏi sự lúng túng và bờ vực xấu hổ, thì anh như nhẹ lòng hơn và vui vẻ hơn.

Lưu Vũ thật bị Châu Kha Vũ đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh không tin nổi sự thay đổi đột ngột này của cậu là thật.

"Cố vấn đại học đã nghỉ nửa năm để sinh con, hiện tại trường đang thiếu người. Lưu Vũ, em nghĩ sao về chuyện nộp đơn xin vào làm? Tôi có thể ký duyệt cho em. Dù mức lương chỉ phân nửa so với mức lương nếu em làm việc ở ngoài. Tuy nhiên giờ giấc phù hợp để em chăm sóc bà và nghề nghiệp cũng được xem là ổn định."

"Em...."

Lưu Vũ rất muốn có được công việc, do sợ cảnh như chim trong lồng sẽ khiến mình phát điên. Nhưng vẫn phải tôn trọng ý kiến của Châu Kha Vũ nên quay sang nhìn. Cậu thấy anh dùng ánh mắt mong đợi thì cũng cười nhẹ rồi nói:

"Nghe qua thì biết chuyện tốt, tôi ủng hộ."

Thấy Châu Kha Vũ hòa nhã, dùng ngữ khí chắc chắn để cho phép thì lòng Lưu Vũ vui như nở hoa. Nếu nơi đây không có ai, anh sẽ nhảy hẳn vào vòng tay của đối phương với tâm tình hạnh phúc.

"Thế cảm ơn thầy, em rất vui và sẵn sàng để bắt tay vào việc ạ."

Lưu Vũ cười rất tươi, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

"Được rồi, cứ đợi tin của tôi, ít hôm nữa là em sẽ đến làm việc được."

Giáo sư Lý dắt xe đạp rồi nói:

"Tôi về đây, về nấu cơm cho sư mẫu của em ở nhà."

Trước khi lên xe, giáo sư Lý còn lẩm bẩm cảm thán:

"Giới trẻ bây giờ thật là...hai đứa đó chắc một đôi rồi."

Trong góc sẽ không có ai thấy, Lưu Vũ lén hôn Châu Kha Vũ một cái để cảm ơn.

"Thật sự cảm ơn em, Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ làm như thế cũng rất ngượng, nhưng Châu Kha Vũ chính là đồ vô liêm sỉ, chỉ tay vào bên má còn lại bảo:

"Bên này nữa, hôn thêm một cái"

Lưu Vũ nhìn xong, trạng thái xuất hiện chính là:

"..."

Theo lời đề nghị của Lưu Vũ, Châu đại thiếu gia rốt cuộc cũng chịu ngồi ăn một bát mì cay ở cửa tiệm bình dân, đối diện trường học. Cậu không thể chịu đựng mức độ cay của nó nên chảy cả nước mắt. Anh chẳng dám cười, nhưng nhịn nào được, đành hơi nhoẻn môi và lấy khăn lau miệng cho đối phương và chọc.

"Hóa ra, Châu Kha Vũ, thiếu gia nhà họ Châu không sợ trời không sợ đất lại sợ cay."

Châu Kha Vũ cầm chai sữa đậu nành hiệu WeiWei với giá 2 nhân dân tệ còn lẻ 50 đồng lên uống và im lặng không đáp. Nhưng Lưu Vũ có cố nhịn cỡ nào cũng chịu chẳng nổi mà phát ra tiếng. Cậu lườm một cái, khiến anh căng cứng đến ngồi thẳng lưng. Cơ mà chưa được mấy giây, bản thân lại ôm bụng cười ha hả tiếp tục và nói:

"Mặt em đỏ lắm, tôi không nhịn được."

Hôm nay tâm trạng của Lưu Vũ rất tốt, phải nói là cực kỳ hạnh phúc. Bầu trời bữa nay cũng đúng đẹp, nắng không quá gắt mà nhẹ nhàng hôn lên gương mặt anh, tạo nên một khung cảnh rung động lòng người. Châu Kha Vũ nhìn anh tuyệt mỹ, nên đã bất giác cong môi.

Vào buổi tối, Châu Kha Vũ định dẫn Lưu Vũ đi ăn nhà hàng Pháp, nhưng vẫn muốn hỏi xem ý định của anh. Bản thân suy nghĩ một chút, sau đó nói:

"Chúng ta....về nhà nấu súp ăn được không? Cùng nhau nấu món canh, món súp gì đó?"

"Được chứ, nghe anh cả, về nhà thôi."

Châu Kha Vũ xoa xoa đầu Lưu Vũ rồi cùng nhau về. Cuối cùng thì Châu đại thiếu gia, cũng có một ngày trải nghiệm rất vui vẻ. Nào là ăn mì chan dầu đỏ cay xé miệng, sữa đậu nành loại rẻ tiền, mọi thứ đều bình dân nhưng ngập tràn tư vị hạnh phúc.

Châu Kha Vũ là lần đầu đến siêu thị, nhìn Lưu Vũ liên tục cầm những món giống nhau lên so sánh mà thắc mắc, bởi chưa rõ mục đích nơi đối phương. Không phải hai món đều giống nhau sao? Đắt hơn rẻ hơn một chút thì có vấn đề gì? Nên thấy sự tỉ mỉ trêи liền bỡ ngỡ, khó nói thành lời.

"Châu Kha Vũ, em cần gì không?"

Châu Kha Vũ như đang thất vọng do không biết tìm món gì nên Lưu Vũ cười nhẹ rồi chỉ lên mấy cái kệ có ở đây.

"Chỗ đây là thức ăn, thức uống, chỗ đấy là thức ăn nhẹ, phía này là liên quan đến giặt giũ."

Châu Kha Vũ nghe đến đây liền nhớ ra thứ mình muốn mua nên rời đi. Khi quay lại, trêи tay đã cầm theo mấy cái hộp lớn. Anh không biết nó là gì nhưng vẫn nhận lấy rồi cho vào giỏ và hỏi:

"Gì thế? Sao em mua nó nhiều vậy?"

Lưu Vũ cũng không chờ Châu Kha Vũ trả lời thì tầm mắt đã dán lên dòng chữ có in trêи hộp, thế là mặt mũi đều đỏ bừng.

"Chúng ta cần sử dụng."

Mặt Châu Kha Vũ không đổi sắc, nhưng trong lòng thì tim đập như loạn nhịp.

"Nhưng nó nhiều thật mà."

"Để dành trong nhà, từ từ cũng dùng hết."

"Nhưng....nhưng em không đến chỗ của tôi nhiều, như thế khi hết hạn sử dụng sẽ lãng phí lắm."

Lưu Vũ thật thấy xấu hổ khi cùng nhau tranh luận về vấn đề mua bao cao su nhiều hay ít. Nhưng cái đáng ngượng hơn là bản tính tiết kiệm bị lộ tẩy, trong khi đang đi cạnh đại gia.

"Ai bảo tôi không đến chỗ anh nhiều lần?"

Châu Kha Vũ quăng hết số còn lại mà bản thân cầm trêи tay vào xe đẩy. Lưu Vũ như ủy khuất, cúi đầu thì thào:

"Thì như cô Trình, cô.....vốn dĩ xung quanh em có rất nhiều mà a."

Châu Kha Vũ bật cười sau khi nghe nói. Làm Lưu Vũ phải nhìn cậu, rồi thấy phải chăng bản thân đã hỏi mấy thứ ngớ ngẩn? Nhưng công nhận rằng, khi cậu cười lên rất đẹp, chỉ mong sao đối phương mãi vui như thế.

"Không còn ai khác nữa đâu."

Lưu Vũ không hiểu, nhưng Châu Kha Vũ nói bằng giọng rất nghiêm nghị. Đặc biệt, anh còn tưởng lỗ tai mình bị hư khi nghe bảo:

"Chỉ có anh thôi."