Chap 21

"Chỉ có anh."

Ba chữ đơn giản mà Châu Kha Vũ vừa nói đã mãi văng vẳng bên tai Lưu Vũ. Cậu nhìn anh ngơ ra như thế cũng gõ trán rồi hỏi:

"Sao thế? Ngốc à?"

Lưu Vũ mở miệng như muốn nói gì đó nhưng rồi cũng ngậm câm. Hôm nay ông trời thật sự rất thương anh, để bản thân có được quá nhiều ưu ái. Anh ngẫm lại ba chữ vừa rồi lần nữa, cậu là đang muốn nói chỉ có anh, chỉ thích anh?

Châu Kha Vũ không chờ Lưu Vũ rã đông được, tự đẩy xe và dắt theo anh đi tính tiền, song còn nói nhỏ vào tai rằng:

"Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, anh chỉ cần hợp tác, nhưng cứ để mọi chuyện tự nguyện và đừng quá giới hạn của mình là được."

Ngoài những chuyến đi công tác, Châu Kha Vũ đều quay lại nhà của Lưu Vũ. Như đang muốn thể hiện đúng với lời đã hứa, đã nói chỉ có mình anh thôi. Dù muộn cỡ nào cậu cũng quyết tâm đến tìm anh, để đối phương có thể tin tưởng mình nhiều hơn, song thấy được hạnh phúc. Có lẽ, đây chính là một trong những hành động thể hiện bù đắp mà cậu muốn.

Lưu Vũ cũng đến trường để làm việc, hôm nay là ngày tuyết rơi đầu mùa, anh đã đi bộ để ngắm nó. Hóa ra đã một tháng trôi đi rồi, mọi chuyện cũng đâu vào đấy và như có quỹ đạo riêng, giống như tuần hoàn, chẳng thay đổi, chẳng nhàm chán, đầy hạnh phúc.

Lưu Vũ đứng trêи bục giảng với chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng và nụ cười trêи môi. Thoáng chuông tan học cũng reo lên, anh thu xếp sách vở rồi rồi nói:

"Đây là tất cả những gì cần học cho hôm nay."

Lớp trưởng vui vẻ tiến về trước hỏi:

"Lưu lão sư, hôm nay thầy có đi ăn cùng chúng tôi không?"

"Các em đều trẻ tuổi, tôi đi theo thì chỉ phá hỏng không khí thôi."

Trong lớp ai cũng thích Lưu Vũ, nên khi nghe anh không đi, bọn họ liền xụ mặt. Còn cho rằng người thầy này có gia đình rồi.

Lưu Vũ chỉ cười nhẹ, lúc này có tin nhắn gửi đến, nên màn hình điện thoại đang đặt trêи bàn bật sáng.

[Tan lớp chưa?]

Là Châu Kha Vũ canh giờ hay sao mà chuẩn thế nhỉ?

[Vừa hết giờ, tối nay em muốn ăn gì?]

[Ăn anh.]

Sau khi anh phủi bụi phấn xong xuôi và nhìn lại câu đáp của Châu Kha Vũ thì vừa buồn cười, lại có chút cảnh giác. Nghĩ lại trước đây là bản thân quá nhút nhát, nếu cậu không chủ động nhắn tin, thì hộp thư có lẽ đã trống rỗng.

[Còn đang ở trường sao? Chỗ tôi xong việc rồi, đường cũng tiện nên sẽ qua đón anh.]

[Không cần, tôi có thể tự về được.]

[Thế anh cẩn thận.]

Châu Kha Vũ như hiểu ra điều gì trong sự chối từ của Lưu Vũ nên cũng không cố chấp.

Cả hai ăn xong buổi tối thì ngồi xem tin tức ở ghế sofa, được một chút thì Châu Kha Vũ cũng đi chạy bộ. Gần đây sống cạnh nhau, nên những thói quen nhỏ nhặt nhất hay chuyện thường làm của cậu, Lưu Vũ cũng bắt đầu nhìn ra và khắc sâu để nhớ. Đối phương rất tự giác dù có được thưởng cho chuyện bản thân năng nổ hay không.

Châu Kha Vũ chọn món ăn nhẹ vào ban đêm, khi ăn cũng không uống thêm bất kỳ loại chất nào có hại cho bao tử. Sau khi ăn xong 30 phút sẽ lên máy tập thể ɖu͙ƈ để chạy bộ. Mọi môn thể thao cậu đều có thể chơi rất tốt, đặc biệt phút giây này, nhìn vào sắc bén, nhanh nhạy giống như con báo đốm, làm chủ vua tốc độ.

Châu Kha Vũ khi hôn Lưu Vũ, thích nhất vẫn là cắn nghiến cái nốt ruồi dưới môi anh, chỗ gáy cũng có thêm vài nốt nhỏ. Lưng chẳng dài còn có eo thon, chân như tạc tượng, da thịt trêи dưới đều mềm mại, khiến cậu càng thích thú, phấn chấn tinh thần.

Lưu Vũ càng ngày càng gần gũi với Châu Kha Vũ, để cho cậu quen với những thích thú này cũng thấy lo. Bởi ngày xa nhau càng sắp đến, anh cũng yêu cậu nhiều năm như thế, liệu nói ra phải cách biệt sẽ dễ lắm sao?

Máy tạo ẩm trong phòng có hương tuyết tùng và gỗ đàn hương, đây cũng là mùi nước hoa mà Châu Kha Vũ rất thích dùng. Lưu Vũ tựa vào đầu giường để đọc sách, do ánh sáng không đủ nên có vài chữ chẳng thấy rõ để đọc. Nhưng trong đầu đang xoay quanh về cuộc nói chuyện của mình với cậu vào buổi chiều. Cả hai bây giờ nên làm sao mới được đây?

Châu Kha Vũ sẽ lấy Lưu Vũ sao? Có thể cưới anh à? Bản thân muốn định thần và gạt bỏ đi những suy nghĩ ấy. Do xuất thân của anh quá tệ, mọi thứ đều chẳng xứng với cậu, thế giấc mơ đó làm sao chạm đến? Tự nhủ mình đừng ngu ngốc, mau mau đi xuống, đừng mộng ảo trèo cao.

"Anh đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Châu Kha Vũ tháo khăn tắm rồi ngồi xuống giường, ôm lấy Lưu Vũ đang tựa từ đầu giường vào vòng tay của mình.

"Không có gì."

Tóc của Châu Kha Vũ còn ướt, có vài sợi rũ trêи trán, song từ đường chân tóc của phần trán chảy xuống tận cằm rồi đọng lại, chuẩn bị rơi xuống.

Lưu Vũ của giây phút này giống như một khúc gỗ nhỏ nhấp nhô trêи biển rồi gặp phải sóng gió. Nào là bị lốc xoáy cuốn lên tận mây cao rồi bị quăng thật sâu trở lại xuống đáy biển. Thứ duy nhất để anh đừng chông chênh và thôi sợ hãi là bờ vai rộng của Châu Kha Vũ mà bản thân đang bám vào. Máu khắp cơ thể đều nóng, làm nhiệt độ trong người tăng cao, thế mà còn phải dán chặt vào đối phương, làm anh như một cục than đỏ rực, sắp phát ra lửa.

Điện thoại liên tục rung ở đầu giường là thứ khiến Châu Kha Vũ khó chịu nhất. Cậu tháo bao cao su vừa dùng ra quăng vào sọt rác, chúng còn nóng hổi chưa nguội lạnh, giống như mật huyệt của Lưu Vũ vừa sưng, vừa lầy lội, nóng như một cái lò lửa lại phải đón nhận côn thịt lần nữa. Cậu sau khi mang bao mới xong xuôi cũng nhắm ngay nhụy hoa mà tiến vào. Làm anh tan rã rêи một tiếng, đôi chân thon dài suy nhuyễn dang rộng rồi kẹp chặt hông cậu.

Lưu Vũ rất ngoan ngoãn, câu và ôm rất chặt tấm lưng lớn của Châu Kha Vũ. Thịt mềm trong hang cũng nô nức chào đón gã khổng lồ quen thuộc mà siết chặt nó. Vào được bên trong anh thêm một lần nữa, cậu mới xử lý điện thoại. Định là tắt cho qua, nhưng anh ở trong lòng cậu hổn hển bảo:

"Nghe máy đi, lỡ có chuyện gì gấp, thì...thì phải làm sao?"

Châu Kha Vũ không nói, nhưng cong người đâm thật sâu vào khoang nhỏ bên dưới. Một cú thúc thật sâu, làm Lưu Vũ trào ra nước mắt, toàn thân cũng run rẩy, một chút đau cùng kɧօáϊ cảm lan tỏa mạnh, khiến bụng dưới tê rần.

"A....chỗ đó....hức hức....đừng điểm mạnh như thế."

Châu Kha Vũ càng muốn mạnh mẽ mà dày xéo Lưu Vũ hơn. Bởi mắt anh đầy nước, sống mũi ươn ướt mồ hôi, toàn thân anh ướt như xối, thật là mỹ vị nhân gian hiếm có.

"Lại làm nũng à?"

Châu Kha Vũ ném điện thoại xuống giường. Lưu Vũ thì lắc đầu, có những tiếng trầm thấp ma mị sắp phát ra từ miệng anh cũng đọng lại, giống như chẳng muốn nói. Chỉ biết vặn eo và hơi rướn cổ để hôn được đối phương. Anh chính là muốn bày ra vẻ thuần túy ngây thơ, luôn ngoan ngoãn và phục tùng cho cậu thấy. Bởi bản thân nghĩ, cậu thích dáng vẻ như một con thỏ hiểu chuyện này của mình.

Bụng dưới của Lưu Vũ càng thắt chặt lại, bên trong siết nghẽn cự vật, làm nó muốn động đậy cũng gặp trở ngại. Châu Kha Vũ muốn thúc đẩy thì phải dùng lực, nên mỗi lần xuyên xỏ đều rất mạnh, tay cũng bóp chặt eo anh, như muốn nâng nó lên cao một chút, để bản thân dễ dàng đâm chọc.

Trong căn phòng yên tĩnh, Lưu Vũ câu chặt Châu Kha Vũ bằng mười ngón tay mà bản thân có. Tiếng nước của sự giao hoan tại hoa huyệt vang lên ọp ẹp, ành ạch quá rõ ràng, đặc biệt càng lớn khi cậu đẩy mạnh lực đạo, tốc độ. Chưa dừng lại ở đó, đi kèm với điều đó là từng hơi thở nặng nhọc của đối phương và tiếng rêи mị hoặc của anh. Làm căn phòng bốc mùi ɖâʍ ɖu͙ƈ.

"Fuck....thật chặt."

Để Lưu Vũ nằm trọn trong vòng tay, Châu Kha Vũ thở phập phồng ngực và mắng một tiếng. Cậu cắn và xoa ngực của anh, bên dưới vẫn chẳng ngừng thúc đẩy, tạo nên một sự dồn ép điên cuồng mà dẫn đến sự co thắt mãnh liệt. Nước bên trong cứ thế trào ra, làm chân anh ướt át, nhớp nháp.

Lưu Vũ mơ hồ, cắn vào dái tai của Châu Kha Vũ rồi nói:

"Thích em..."

"Thích cái gì?"

Châu Kha Vũ càng đỉnh lộng bên trong dồn dập, khiến Lưu Vũ càng hóa ngu ngốc. Bên dưới quá chặt, quá nóng, thật đủ khiến người khác phát điên, nhưng cậu ráng giữ lý trí, để nghe xem anh có nói yêu mình hay chăng.

Châu Kha Vũ cảm thấy trái tim mình đang loạn nhịp, định đổi tư thế với Lưu Vũ thì điện thoại lần nữa reo lên. Cậu bực dọc định tắt thì đã thấy được tên người gọi nên ngưng lại. Ban đầu còn định muốn bàn chuyện hay giải quyết vấn đề, thì chí ít vẫn nên ở thời điểm, sau khi cậu cùng tiểu yêu nghiệt trong người giải quyết xong trận chinh chiến đồng bộ, thăng hoa thỏa mãn. Nhưng người gọi đến là đối tượng chẳng thể bỏ qua, nên bản thân đành hít sâu một hơi, đặt cằm lên vai anh rồi trượt nút xanh nghe máy.

"Alo, con nghe đây mẹ."

Mẹ? Lưu Vũ biết Châu Kha Vũ nói chuyện với ai thì đại não hỗn độn đã bắt đầu có chút thần trí trở lại. Cơ thể anh đột nhiên căng cứng, làm bên dưới càng hút sâu côn thịt hơn. Bản thân mím chặt môi, ngoan ngoãn yên lặng cho cậu nói chuyện. Biết là mẹ Châu không thể thấy hình ảnh này, nhưng anh cứ khẩn trương, chẳng rõ do sợ hay xấu hổ.

"Sao lâu thế mới chịu bắt điện thoại trả lời mẹ? Đang bận sao?"

Tiếng nói của mẹ Châu vang rõ trong điện thoại.

"Không có, con vừa chạy bộ."

Châu Kha Vũ hít sâu mấy hơi để điều chỉnh hơi thở của mình.

"Ừm, cũng đã lâu rồi còn chưa về nhà lớn của Châu gia. Ông nội đã xuất viện, chúng ta cũng định mời Cẩm Chi đến chơi, con thu xếp cuối tuần về đây một chuyến đi."

Lưu Vũ cảm nhận được, cơ thể của Châu Kha Vũ đang cứng đờ. Anh thật không biết đã có chuyện gì, chỉ biết xoa xoa lưng cậu như an ủi. Đôi mắt của đối phương hơi nhấp nháy, sợ rằng anh sẽ nghe được gì đó, nên đổi hướng đặt điện thoại và giảm âm lượng được phát ra xuống mức thấp.

"Được rồi, con sẽ sắp xếp, mọi chuyện cứ như mẹ tính đi."

Châu Kha Vũ buồn bã trả lời.

"Mẹ sắp xếp thì được cái gì? Con là nhân vật chính, con không tới cũng vô dụng."

Mẹ Châu cười nói, nhưng Lưu Vũ lại chẳng biết được họ đang đối thoại cái gì nữa, chỉ nghe Châu Kha Vũ hời hợt đáp:

"Được rồi, cuối tuần về. Còn gì nữa không? Nếu không thì con gác máy trước."

"À, gần đây mẹ nghe nói, con không ở nhà, thế con ở đâu?"

Đông Tử đã nói với bà, gần đây Châu Kha Vũ không ở biệt thự đã cả tháng.

"Gần đây con sống ở cạnh thành phố, không ở trung tâm."

"Ừm, mẹ cũng không quan tâm chuyện này lắm. Nhưng con sắp đính hôn với Cẩm Chi rồi, nên đừng cặp kè cùng ai nữa. Tránh đi phiền phức và những điều chẳng hay ho."

"Ừm."

Điện thoại cũng tắt, Châu Kha Vũ hơi ngã đầu ra sau, lúc này liền bắt gặp cặp mắt ngây thơ, đen láy của Lưu Vũ. Khiến lòng như bị chột dạ và có lỗi, nhanh trốn tránh, khiến anh rơi vào bối rối. Cậu là đang không biết phải nói sao với anh, nên nào dám nhìn thẳng.

Thấy Châu Kha Vũ yên lặng được một lúc, Lưu Vũ đưa tay chạm mặt cậu hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu."

Châu Kha Vũ cười gượng gạo đáp lại Lưu Vũ.

"Nhà có chuyện sao?"

Lưu Vũ hỏi xong, dù biết hơi quá phận nhưng vẫn tiếp tục nói:

"Nếu nhà có việc thì cứ về, dù sao vẫn ở bên gia đình mình nhiều hơn. Không cần để ý đến tôi đâu a."

Lưu Vũ nói rồi cười, thật tươi, đến đôi mắt xinh đẹp ấy cũng híp lại, tạo nên một nét ngây thơ, khả ái bất tận. Ánh đèn mập mờ càng trông anh trở nên lung linh, đặc biệt theo nói chuyện mà nốt ruồi dưới môi chuyển động. Châu Kha Vũ định thần một chút, sau đó nhẹ bóp chóp mũi của anh và nói:

"Anh quả thực tốt và là người hiểu rõ tôi nhất."

Thoáng đã đến thứ 6, ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, nhưng bên trong nhà có hơi nước, khiến căn bếp trở nên mờ ảo. Do Lưu Vũ đang làm lê hấp đường phèn. Gần đây Châu Kha Vũ cứ bị ho, đặc biệt là nửa đêm. Nhưng bác sĩ bảo không đáng ngại, chỉ cần giữ ấm, uống nhiều nước là được. Nên anh nấu món này với hy vọng giúp đối phương giảm ho, tan đàm và dễ chịu phần nào.

Lưu Vũ đã lo lắng rất nhiều, dù bác sĩ bảo không đáng ngại. Cảm ho lâu ngày, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến phổi sao? Nên ngày nào cũng chưng lê, hấp lê, mong Châu Kha Vũ dùng nó sẽ thấy có tác dụng.

Trêи TV đang chiếu phim truyền hình: Kim Phấn Thế Gia. Nội dung kể về sự chia cắt một cặp tình nhân do phân biệt gia thế, không môn đăng hộ đối, chẳng cùng cấp bậc. Lưu Vũ ngồi tựa lưng vào ghế sofa bóc bưởi cho Châu Kha Vũ ăn. Cậu đang nghiêm túc xem giấy tờ, nên mắt cứ dán chặt vào chúng, cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ há miệng để cắn thứ anh vừa đút vào.

"Có chua không?"

"Không nếm được."

Lưu Vũ sau khi hỏi, phải chờ Châu Kha Vũ một lúc mới trả lời. Do cậu quá tập trung vào mấy giấy tờ, nên cả hương vị cũng không nếm tỉ mỉ.

"Thế ăn thêm một miếng."

Lưu Vũ vừa nói, tay cũng bóc thêm một múi bưởi to. Châu Kha Vũ như một con sư tử nhỏ, há lớn miệng ngậm hết chỗ bưởi đó vào miệng, tạo ra một cái má phồng lên thật lớn. Anh không thể nhịn cười trước tình cảnh đáng yêu ấy nên đưa tay chọc vào khuôn mặt cậu, nơi có một cái má phình ra như con sóc tham ăn.

"Đáng yêu thật, em từ từ ăn, cẩn thận một chút."

Trêи TV, nữ diễn viên đang chặn nam chính ở ngoài cửa, sau đó nói rằng bọn họ không hợp. Nhưng nam chính không bỏ cuộc, điên cuồng gõ cửa và gọi tên nữ chính. Châu Kha Vũ nghe mấy câu thoại từ TV vang lên nên cũng bắt đầu nhìn thử hình ảnh đang chiếu, chân mày chau chặt hỏi:

"Sao lại xem phim này?"

"Trùng hợp thôi, bật lên liền gặp."

Lưu Vũ cười đến cong cả đôi mắt.

"Nhưng thật sự phim rất hay, rất cảm động mà."

Nói chính xác hơn là giống cả hai đúng chứ? Châu Kha Vũ không hiểu Lưu Vũ đang nói cái gì, chỉ biết nuốt hết miếng bưởi trong miệng rồi đóng tập tài liệu lại, nhìn chằm chằm vào TV rồi mở miệng:

"Nhưng theo thường lệ, thì cuối cùng hai người họ vẫn ở cạnh nhau mà thôi."

Lưu Vũ dừng lại và lắc lắc đầu:

"Không có."

Ánh mắt của Châu Kha Vũ chứa đầy sự băn khoăn, nghi hoặc. Còn mắt của Lưu Vũ chứa kiên nhẫn, bắt đầu nói cho cậu nghe cốt truyện của phim.

"Cuối cùng họ vẫn chia tay và xa xách nhau. Phim hay, nhưng cách diễn đạt khá mơ hồ, có lẽ do thời lượng và cách diễn đạt sau khi dựng lại tình cảnh của các diễn viên, cùng đoàn làm phim không đủ để diễn giải và bộc lộ hết nỗi đau đớn, dằn xé. Còn trong nguyên tác, nam chính sẽ đi Nhật cùng một cô gái cùng hàng thượng lưu. Nữ chính phải ở lại Bắc Bình, một mình nuôi con, cuộc sống đầy rẫy vất vả. Từng con chữ miêu tả từ tình tiết nhỏ đến lúc cao trào đều trọn vẹn, khiến người đọc đau lắm."

Nghe nội dung như thế, mặt Châu Kha Vũ càng mang cảm xúc kỳ lạ. Ngoại trừ tiếng TV còn vang, trong căn phòng không còn âm thanh nào nữa.