Chap 22

Khúc cuối, nhạc kết vang lên là bài Để Cô Ấy Hạ Cánh. Lòng Lưu Vũ đột nhiên càng bức bối, dù muốn nói cái gì đó cũng không thể mở lời. Giống như một đám mây đen đã che khuất bầu trời đầy nắng, rõ là có ánh sáng phía trêи lớp mây tối màu, cũng chẳng biết là chốn nào mà tìm. Anh nhanh giảm âm lượng TV xuống, song đổi kênh. Kênh khác đang chiếu chương trình tạp kỹ hot nhất vào thời điểm này.

"Em có mệt không?"

Lưu Vũ lại cười sau khi hít sâu mấy hơi.

"Hmmm...có một chút."

Châu Kha Vũ đơn giản trả lời bằng giọng hơi nhỏ, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

"Được rồi, tôi đi xem nồi lê chưng trong bếp, để em còn uống rồi đi ngủ sớm. Mai phải về nhà rồi."

Lưu Vũ nói xong thì đứng lên, nhưng Châu Kha Vũ đã đưa tay bắt lấy eo anh rồi ôm chặt.

"Hửm?"

Lưu Vũ đành phải ngồi xuống vị trí cũ rồi nhìn Châu Kha Vũ, nụ cười trêи mặt anh vẫn rất hiền dịu, ôn nhu. Cậu nhìn anh chằm chằm, nhưng cái gì cũng không nói, thật không khỏi làm bản thân hơi lo và khẽ run rẩy. Nhẹ đưa tay vuốt tóc, xoa nhẹ đầu đối phương, rồi anh hỏi:

"Có chuyện gì sao? Sao lại nhìn tôi như thế?"

Châu Kha Vũ vẫn im lặng.

"Sao a? Trêи mặt tôi dính gì hả?"

Mắt của Lưu Vũ rất trong, tạo nên một cảm nhận rất sáng, khi cười liền thành đường cong, trông đẹp đến ngất ngây. Châu Kha Vũ như mất tín hiệu, chỉ nhẹ đưa tay ra sau cổ anh, rồi bắt đầu cắn nhẹ môi anh mấy cái. Anh cảm thấy tai mình nóng và đỏ, đến mi mắt cũng rung rung vài lần.

"Em làm sao vậy? Chuyện gì a?"

Châu Kha Vũ cho bàn tay to lớn của mình xoa xoa gáy Lưu Vũ. Sau đó lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại, căng mọng ấy.

"Ngày mai tôi sẽ quay lại, sẽ đưa anh đi trượt tuyết."

Cách đây không lâu, Lưu Vũ đã nhìn thấy biển quảng cáo cho khu trượt tuyết mới mở. Sau đó, mỗi khi đi làm về, anh đều dừng chân lại nhìn cái tấm ảnh quảng cáo đó một lúc. Bản thân biết Châu Kha Vũ trượt tuyết rất giỏi, còn muốn tìm được điểm chung cùng với đối phương. Nên giấc mơ cùng nhau đi trượt tuyết, đã ấp ủ từ lâu.

Do đó lúc này nghe Châu Kha Vũ đề nghị, lòng Lưu Vũ vui lắm. Dù sao có mấy đợt tuyết rơi rồi, đã đủ để đến sân trượt. Anh hạnh phúc gật đầu coi như hứa hẹn. Sự ngọt ngào cậu đang rót vào tim anh, đủ để cuốn trôi mây mù từ nãy đến giờ.

Vào ban đêm, như thường lệ, trong căn phòng đọng đầy mùi nhục ɖu͙ƈ, giường đệm đều kêu cọt kẹt, khuôn miệng của Lưu Vũ cũng thoát ra đầy âm thanh mê hồn.

"Mau gọi một tiếng anh nào."

"Aaaa....không.....aaa....không muốn."

Lưu Vũ đang cố duy trì lý trí còn vương lại ít ỏi trong đầu. Anh nhớ rõ, đối phương nhỏ hơn mình đến 6 tuổi, nên sẽ không mở miệng gọi ca ca cho hài lòng đâu. Châu Kha Vũ cố gắng kêu thêm mấy lần còn kϊƈɦ động, nhưng anh vẫn cắn chặt môi dưới nên đành bỏ cuộc. Tuy nhiên, bản thân đã rất gian manh, chọn phương thức mạnh mẽ trừng phạt anh đến khóc thét.

"Hức hức...aaaaa....ưm...."

Lưu Vũ kêu không hề nhỏ, Châu Kha Vũ một thân đầy mồ hôi, đến tóc cũng ướt như xối, nâng mắt nhìn anh. Đối phương toàn thân đều ửng hồng, cũng thấm đẫm mồ hôi như một món ăn ɖâʍ mỹ, gương mặt rất đáng thương, ánh mắt chứa uất ức. Nên cậu mủi lòng thương xót và cảm thấy đau đau, bởi đối phương là tâm can còn gì? Nhìn anh rơi vào tình cảnh này liền thương cảm chịu nào nổi.

Châu Kha Vũ hôn xuống cái bụng của Lưu Vũ, sau đó quyến rũ, trầm khàn ra lệnh:

"Gọi tôi là chồng, tôi sẽ tha cho anh."

Lúc này, cơ thể Lưu Vũ phải nói là run rẩy kịch liệt chứ không phải ở mức thường nữa. Anh thấy toàn thân càng mềm nhũn, trở nên xụi lơ, chỉ biết bám chặt vào Châu Kha Vũ bởi sợ bị cuốn trôi đi đâu đó, trước sức phản kháng đều mất, mà toàn thân như tan rã này.

"Ưm...aa.....ưm...."

"Nghe lời, mau gọi."

Lưu Vũ không tài nào chống lại sự mạnh mẽ nhưng lại đầy dịu êm của Châu Kha Vũ. Nên sau một lúc thất điên bát đảo, cảm thấy lý trí tự động mất sạch cũng mở miệng:

"Lão công phùng quyển cực."

[*Ngụ ý chỉ người chồng đang lưu luyến khe hở mà đỉnh cao trừu động]

Sau khi nghe Lưu Vũ mềm mại khen một câu, thì Châu Kha Vũ càng thấy khối thịt bên dưới càng phấn chấn và to lớn hơn, đồng thời cảm giác tim như thắt lại nhưng rất rạo rực. Nhưng rồi nếu anh mở miệng nói lời tương tự lần nữa, thì cậu lại không cho phép, cũng chẳng biết nguyên do từ đâu. Phải chăng do đáy lòng bị ảnh hưởng hoặc không muốn gượng ép?

Sáng hôm sau, trước khi về nhà lớn. Châu Kha Vũ đã trêu ghẹo Lưu Vũ về những câu nói và hình ảnh đêm qua, làm anh đỏ mặt tía tai, chỉ biết hối thúc cậu đi nhanh lên cho đỡ ngượng ngùng.

Buổi sáng, Lưu Vũ dành cho việc dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa, đem tấm chăn nhăn nhúm, dính đầy nhớp nhầy của cả hai đi giặt mà không dám nhìn thẳng. Song mang nó phơi ngoài ban công cùng qυầи ɭót của mình và đối phương. Thoáng đã đến buổi trưa, anh chẳng nấu nướng cho kỳ công, đơn giản nuốt một chút mì liền coi như có thể sống được qua ngày.

Lưu Vũ nghĩ, buổi tối chắc hẳn Châu Kha Vũ sẽ quay lại, đến lúc đó cùng nhau ăn tối cũng chưa muộn. Ăn xong, anh thay quần áo đến bệnh viện thăm bà của mình. Sau những ngày tuyết rơi ảm đạm, thì hôm nay cũng có chút nắng, còn mang đến sự ấm áp, tạo ra cảm giác sáng sủa.

Lưu Vũ tình cờ gặp bác sĩ khám nội trú của khu này và trò chuyện. Bác sĩ nói, tình hình của bà ngoại đang ổn định, nếu duy trì được tình trạng này và vui vẻ sống thì chắc hẳn kéo dài hơn 3 năm cũng không thành vấn đề. Nghe được thế, thật lòng anh rất vui mừng, chí ít được ở cạnh bà ngoại, người thân duy nhất của anh lâu hơn một chút.

Lưu Vũ vào phòng bệnh, tinh thần và nước da của bà rất tốt. Bà vỗ vào chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh, như bảo anh cứ ngồi xuống đây đi.

"Ngồi đi Chiến Chiến, đi bộ mệt lắm rồi đúng không?"

"Không có đâu bà, con còn trẻ mà, sao thấy mệt được?"

Bà ngoại cười rồi xoa xoa mặt Lưu Vũ, lòng như đầy chua xót.

"Gần đây khuôn mặt nhỏ nhắn này của con có da có thịt hơn rồi. Có phải công ty bớt bận hơn không?"

"Dạ đúng ạ, sếp đối xử với con cũng rất tốt."

Lưu Vũ ngại ngùng, gãi gãi đầu nói dối. Bà ngoại suy nghĩ gì đó rồi bảo:

"Thế nên cảm ơn và đối đãi tốt với ông chủ của con, ông ấy là quý nhân của chúng ta."

"Dạ, ông chủ là một người rất tốt."

Lưu Vũ cảm giác mặt nóng bừng, nhưng vẫn khen Châu Kha Vũ một câu. Hai bà cháu cứ trò chuyện một hồi, thì ngoài trời cũng chập tối và anh chọn ra về. Trong lòng nghĩ chắc đối phương sắp quay lại rồi, nên nấu bữa tối và ở nhà đón vẫn tốt hơn.

Tạm biệt bà ngoại xong, Lưu Vũ lang thang về nhà, không biết từ khi nào, căn hộ mà Châu Kha Vũ mua cho anh, đã biến thành ngôi nhà thứ 2 trong lòng anh.

Về nhà, sau khi rửa tay xong thì Lưu Vũ cũng nhanh nấu bữa tối, xong xuôi thì phát hiện cũng đã 19 giờ. Anh ngồi trêи bàn ăn, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, sự dịu dàng của hoàng hôn đã mất đi, thay vào đó là nhà nhà đều lên đèn. Đêm nay quyết lòng không cho Châu Kha Vũ tiến công, bởi như thế mới có sức đi trượt tuyết.

Lưu Vũ ngồi chờ cả buổi, Châu Kha Vũ vẫn chưa quay lại, tin nhắn được gửi đi ở buổi chiều, hỏi rằng: [Bữa trưa ăn gì, có ngon không?], vẫn chưa được đáp lời lại. Anh thấy nếu nhắn thêm một tin thì chẳng được hay cho lắm, còn rất đáng xấu hổ. Bởi lâu rồi, đối phương mới về thăm nhà, anh cứ liên tục nhắn tin gọi điện thì có khác nào đang giục cậu mau quay lại đây.

Nhưng Lưu Vũ lấy tư cách gì để kêu Châu Kha Vũ đến với mình? Với lại chắc cậu bận thôi, anh không thể chẳng biết phép tắc mà làm phiền. Dặn lòng, bản thân phải ngoan ngoãn, không giúp được gì thì đừng gây rắc rối. Khi nào rảnh rỗi, đối phương chắc hẳn sẽ liên lạc với bản thân nhanh thôi.

Lưu Vũ chờ đến 21 giờ, vẫn không thấy Châu Kha Vũ đâu. Cho nên cảm thấy rất buồn ngủ nhưng lại chẳng dám ngủ, ráng lê thân vào bếp, hâm lại ít canh trong nồi. Đến tận phút này, tin nhắn cũng chưa được hồi âm, ngay cả một cuộc gọi cũng chưa thấy.

Lưu Vũ ngủ gục hâm canh, chỉ mong nếu Châu Kha Vũ trở lại, sẽ được ăn canh nóng ngay, không phải chờ đợi trong khi đã ở bên ngoài lạnh lẽo cả buổi, mới đến được đây. Thoáng kim đồng hồ đã chỉ ngay số 11, anh đã nhấn điện thoại để xem có chút tin tức gì chăng. Cũng không biết đã nhấn bao nhiêu lần, chỉ biết nút tắt mở nguồn dường như đã muốn liệt. Sống mũi hơi cay nhìn bốn bức tường và căn nhà trống trải, lạnh lẽo, tự an ủi mình rằng:

"Chắc là em ấy bận thôi, chắc em ấy đang mệt lắm."

Lưu Vũ thở dài, bắt TV xem cho đỡ buồn. Và rồi thấy Kim Phấn Thế Gia lại được chiếu. Anh thật không hiểu tại sao, bản thân lần nào bật lên cũng gặp ngay cái phim truyền hình này.

Đoạn phim đã đi đến cảnh cặp đôi khác, cô gái kia cũng bị chia cắt với chàng trai, còn ép đi làm ni cô. Anh ôm gối nằm trêи sofa mà hơi co người, không biết đang lạnh lòng hay bởi nhiệt độ thấp. Đến khi sắp chìm vào giấc ngủ hoàn toàn thì chuông điện thoại reo lên. Anh nhanh ngồi dậy và nhìn thấy tên đối phương hiện lên.

"Alo, Châu Kha Vũ?"

"Anh ngủ chưa?"

Giọng của Lưu Vũ như vui vẻ, còn giọng Châu Kha Vũ rất thấp, rất nhỏ.

"Chưa a, tôi còn đang đợi em."

Giọng nói của Lưu Vũ, chứa rõ sự chờ mong bên trong, làm Châu Kha Vũ nghe nói thì càng khó chịu trong lòng.

"Xin lỗi, tối nay....tôi không thể về rồi."

Châu Kha Vũ như rất mệt mỏi và đau lòng nói.

"Không...không sao cả, không có gì đâu, em đừng xin lỗi."

Dù biết Châu Kha Vũ không thấy, nhưng Lưu Vũ bên đây cũng lắc đầu rồi nói tiếp:

"Em nên dành nhiều thời gian cho gia đình mình hơn."

"....."

Châu Kha Vũ im lặng không nói, Lưu Vũ nghĩ gì đó rồi nói tiếp rằng:

"Kế hoạch trượt tuyết của ngày mai, cứ hủy đi nha. Chúng ta sẽ đi sau a, dù gì cũng không gấp. Với lại....em không cần vội vàng quay lại đâu, tôi ổn mà, em cứ giải quyết cho xong chuyện, ở cạnh ba mẹ, ông bà nhiều một chút vẫn tốt hơn."

Châu Kha Vũ chỉ biết chua chát nói rằng:

"Tôi xin lỗi."

Thật ra lòng Lưu Vũ đau lắm, còn thấy cuống họng đông cứng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường bảo:

"Ngốc, nói cái gì vậy chứ? Chúng ta không phải còn nhiều thời gian sao a? Em nói thử xem phải không?"

"Ừm...chúng ta...."

Nhưng Châu Kha Vũ còn chưa nói hết câu, đã có một giọng nữ vang lên hỏi:

"Châu Kha Vũ, bác gái kêu em hỏi anh ngày mai...."

Lưu Vũ chỉ nghe được bấy nhiêu đó, thì điện thoại đã kết thúc. Trêи TV cũng hát nhạc đến bài nhạc cuối phim.

"Cô không rực rỡ như pháo hoa muôn màu, cô không biết bay lượn như cánh chim trời."

Đôi mắt của Lưu Vũ...bất giác nhòe đi.

Lưu Vũ đứng trêи bục giảng với đầu óc choáng váng, do nhiều đêm rồi, anh không tài nào ngủ được. Châu Kha Vũ nói gần đây bận rộn chuyện của Châu Thị nên đến chẳng được. Anh nửa tin nửa không, cộng thêm giọng nói hôm đó, cậu sợ cái gì mà đột ngột tắt máy? Bác gái? Cách xưng hô mà con dâu tương lai gọi mẹ chồng đúng chứ? Cách gọi thân thiết làm sao....

Lưu Vũ tự gạt mình, có lẽ là hiểu lầm. Song tự bảo, bản thân sẽ không biết gì hết, như thế sẽ không đau, chỉ cần Châu Kha Vũ còn chưa mở miệng công khai điều gì, thì anh sẽ mãi mãi an phận làm kẻ ngốc. Anh cười đắng cay rồi viết mấy chữ lên bảng, cố tìm một lý do nào đó, làm mình dễ thở hơn.

Khi Lưu Vũ dạy xong, trêи đường về nhà mua chút thức ăn. Đi ngang qua đoạn đường, anh thấy có một chàng trai, mở cửa cho cô gái, họ nói cười rồi quấn lấy nhau, lần lượt tiến vào trong xe và lái đi. Anh đã đứng lẳng lặng ở đó, nhìn trọn vẹn khung cảnh ấy, cho đến khi xe đi mất mới hoàn hồn một chút, đồng thời cảm thán quả nhiên cảnh đẹp.

Châu Kha Vũ từng đến đón Lưu Vũ mấy lần, nhưng anh không muốn phô trương, cũng như siêu xe lái vào sân trường để đón anh, thì chẳng cần ai nói năng gì, cũng tự động tập hợp được đám đông. Học sinh chen nhau nhìn ngó cảnh tượng anh lên xe sang, được đưa được đón thì có gì hay? Thành ra luôn để cậu chờ ở ngã tư, rồi bản thân đi bộ ra.

Với thân phận của Châu Kha Vũ, cậu cũng không trái lời hoặc giở chiêu trò gì. Lưu Vũ đến nơi chỉ mở cửa xe rồi tiến vào trong, còn cậu trực sẵn và an phận ngồi ở vị trí dành cho mình chứ chẳng động. Sau khi cùng nhau ở một chỗ, cậu mới nắm tay rồi hỏi về ngày hôm nay của anh. Thế là những tủi thân, khó chịu trong lòng dường như mất sạch. Anh biết và cũng nào thấy thiệt thòi khi cả hai yêu nhau mà không thể công khai.

Dù gì thì Châu Kha Vũ quá hào quang, Lưu Vũ không thể chạm đến, bảo là của mình, một cách hoàn toàn được. Anh siết chặt túi trong tay rồi tự nhủ:

"Đừng tìm hiểu nhiều, đừng biết nhiều, cứ giả ngốc, hợp đồng cũng chỉ còn vài tháng thôi."

Tiếng của máy xay đậu nành có hơi lớn, nên Lưu Vũ không nghe được âm thanh mở cửa, thành ra khi được Châu Kha Vũ ôm, anh đã giật thót.

"Đừng động, hãy để tôi ôm một chút."

Châu Kha Vũ chôn mặt trong cổ của Lưu Vũ mà hôn rồi hít. Chỉ có xa anh nhiều ngày, cậu mới càng nhận ra, mình nhớ và cần anh đến mức nào. Sau này cả hai phải làm sao đây? Cậu như tuyệt vọng nhắm mắt lại và đau đớn cõi lòng. Bàn tay của cậu hơi run run, còn có tiếng hơi nặng.

Lưu Vũ cũng không quay người lại, chỉ cố đưa tay ra sau để chạm vào Châu Kha Vũ rồi hỏi:

"Quay lại rồi à?"

"Ừm."

Châu Kha Vũ luồn hẳn tay vào áo của Lưu Vũ để vuốt ve lên xuống phía trước ngực. Lúc này, thứ đeo ở ngón tay đã mang đến cho anh cảm giác lạnh buốt tại nơi nhạy cảm này. Thứ đó bằng kim loại, nên khi cậu mang nó rồi đi ngoài trời lạnh một lúc lâu, hiển nhiên sẽ bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ thấp. Anh cơ hồ đoán được đó là thứ gì, nên lòng theo đó mà nhói đau.