Chap 23

Lưu Vũ biết đó là gì, nhưng vẫn yên lặng, còn có chút ngơ ngác do toàn thân đông cứng. Châu Kha Vũ càng hít ngửi ở hõm cổ anh rồi hỏi khi nhận ra sự bất thường nho nhỏ.

"Sao thế?"

Lưu Vũ gượng cười nhẹ, dùng tay đẩy đôi tay của Châu Kha Vũ, cách mình một lớp vải mỏng ra rồi nói:

"Tay em lạnh quá thôi, không gì. Em đi rửa tay đi, rồi ra ăn tối."

Châu Kha Vũ cũng đồng ý rời đi. Mãi đến tận khi đối phương tiến vào phòng ngủ, Lưu Vũ vẫn không dám quay đầu lại nhìn. Có lẽ anh sợ, mình sẽ thấy thứ không nên thấy. Có những thứ, cả đời anh chẳng thể có được và đừng biết thì tốt hơn, tuy nhiên, tò mò của con người rất giống một chiếc hộp Pandora. Khi mở nó ra, chẳng khác nào thả con thú dữ khỏi chuồng để làm bản thân bị thương.

Lưu Vũ không tài nào ngủ được, dù Châu Kha Vũ đang nằm cạnh bên mình. Khi nghe thấy hơi thở bình ổn, chắc rằng cậu đã ngủ say, bản thân nhanh mặc đồ vào rồi đi xuống giường. Sợ sẽ đánh thức đối phương nên chẳng dám mở đèn, chỉ dùng ánh sáng nền yếu ớt của điện thoại mà đi đến nơi có bộ vest cậu mặc đang treo.

Lưu Vũ định đưa tay vào trong túi để tìm kiếm thứ mình phỏng đoán, nhưng rồi lại sợ hãi mà chần chừ. Cứ duỗi tay rồi thu lại, không rõ bao nhiêu lần mới hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí để giải tỏa nghi ngờ. Anh nào tin bản thân cảm nhận sai và chắc rằng Châu Kha Vũ đã giấu nó, do trong bữa ăn tối anh đã chẳng nhìn thấy chiếc nhẫn.

Lưu Vũ biết, tìm được thứ mở khóa nghi ngờ, căn bản không có lợi cho mình, chỉ do anh chẳng muốn làm kẻ ngốc, nén cắn môi run rẩy, nhắm mắt đưa tay vào trong túi. Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, anh lấy hết can đảm để mang nó ra ngoài. Dưới ánh sáng yếu ớt, đó là một chiếc nhẫn bằng chất liệu đắt giá sáng chói, thành trong của nhẫn có chữ W&Q. Anh dường như nghe thấy tiếng rạn nứt của con tim, khí lực như mất sạch, ngồi phịch xuống nền gạch mà rơi nước mắt bất chợt.

Thứ kia quả nhiên là nhẫn, còn chói lóa, làm mắt Lưu Vũ đỏ hoe, nhanh nhòe đi như có tầng sương giăng kín, mặt cũng hơi ửng đỏ. Anh có thua gì cá rời khỏi mặt nước, vừa thở chẳng đặng vừa đau lòng, muốn đừng khóc cũng không được. Nhưng đâu thể phát ra âm thanh nào để đánh thức đối phương, nên nhét tay vào miệng mình cắn chặt. Đau đớn, khóc òa thì cũng phải nuốt vào, không thể thành tiếng, tuyệt không thể phát ra tiếng. Vì để tình trạng như thế diễn đến sẽ khiến Châu Kha Vũ thức giấc.

Châu Kha Vũ đã cùng người khác kết hôn rồi. Tim Lưu Vũ đau quá, nhưng không thể nói thành câu và chỉ biết khóc âm thầm. Đối phương có thể lấy hai vợ chứ? Anh phải làm sao đây? Tự kêu bản thân đừng ngu ngốc, đừng suy nghĩ đến điều này hay tiếp tục mộng ảo, chỉ là anh quá ấm ức cũng như khát khao được yêu thương. Hóa ra câu nói của cô gái đó, đích thị là vợ tương lai của cậu.

"Lưu Vũ ơi là Lưu Vũ, có thể bớt ngốc lại không?"

Lưu Vũ yêu Châu Kha Vũ, người đó đang ở cạnh bên anh. Nhưng căn bản không thể chạm tới, hay có được, chứ đừng nói đến giai đoạn kết hôn, tuy nhiên bản thân vẫn chẳng thể ngăn chặn tình cảm mình dành cho đối phương. Hơn hết là nào kiểm soát nổi cảm xúc mà nghe theo lý trí nơi mình.

Số phận đã xoáy Lưu Vũ vào chỗ không còn lối thoát hay lựa chọn. Hy vọng còn sót lại để cắt đứt mối quan hệ giữa cả hai trong anh đã đặt vào hợp đồng sắp hết hạn. Lúc đó Châu Kha Vũ sẽ có người khác thay thế, anh không muốn đi cũng phải đi. Ngoài chuyện hợp đồng kết thúc, bản thân thật sự chẳng còn cách nào giúp mình thôi dây dưa với cậu được. Dần rồi anh cảm thấy, cơ thể này đáng để chán ghét, vì nó lạ lẫm hơn với mọi người, khiến đối phương hứng thú, rồi làm anh đau đớn đan xen hạnh phúc, khi được ở cạnh và hưởng thụ những gì đối phương mang lại.

Sau ngày hôm đó, Lưu Vũ cũng yên lặng không nói gì, ngoan ngoãn chờ Châu Kha Vũ trở lại. Nhưng nếu cậu chịu để ý, thì phát hiện anh đã ốm hơn, tinh thần sa sút hơi thất thần, đôi mắt rất buồn, nỗi đau khổ chứa bên trong, khi nhìn vào lại mang đến cảm giác bất tận.

Châu Kha Vũ không thể đến gặp Lưu Vũ thường xuyên như trước, nhưng chỉ cần rảnh, cậu liền ghé qua. Còn mang theo món anh thích được bán ở quán cafe ven đường. Những ngày này trôi qua như dòng nước bình yên nhẹ chảy, nhưng có lẽ tỷ lệ dâng cao, tạo ra nguy hiểm lại đang rất bất thường.

Càng gần về cuối năm, Lưu Vũ càng cảm thấy áp lực khi hạn hợp đồng sắp đến. Không phải nên vui mới đúng sao? Vì đâu bản thân lại chẳng nỡ còn đau lòng khó tả? Đến cùng thì anh cũng lập xong một danh sách với những điều chưa và cần làm với Châu Kha Vũ. Anh muốn tận dụng số lượng thời gian ít ỏi còn lại này, giúp anh sống cạnh cậu giống một cặp tình nhân thật sự. Ước mơ nhỏ nhoi thôi, cầu mong trời thương tình.

Thấy rằng, nên cùng nhau đi du lịch, nhưng rồi Lưu Vũ nhớ đến sự việc ở Anh quốc liền có chút do dự. Chỉ là vẫn muốn nhiều lắm, rồi còn cùng nhau nấu ăn, đi xem phim, hoặc giúp đối phương trong công việc. Đáng thực hiện hơn là đi dạo, tay trong tay, hôn nhau, chụp ảnh. Anh hoàn toàn muốn làm tất cả những gì mà các cặp tình nhân đều làm với nhau, từ nhỏ nhặt nhất, đến chuyên sâu nhất.

Điều Lưu Vũ mong mỏi nhất chính là đưa đối phương đến gặp bà ngoại. Nhưng bản thân sẽ không công khai quan hệ, mà để cho bà mình nghĩ, Châu Kha Vũ là bạn bình thường của anh thôi.

Lần gặp bà ngoại gần đây nhất, Lưu Vũ đã nghe tâm nguyện của bà và điều đó rất đơn giản. Bà chỉ mong được đón tết ở căn nhà cũ, nơi mà anh đã cùng bà trải qua từ nhỏ đến lớn. Chuyện này đương nhiên không khó, qua mùa xuân, anh cũng phải đi rồi. Tự lấy lại cuộc sống của mình, khỏi bị ràng buộc hay phụ thuộc vào bất kỳ một ai, rồi nghe mắng chửi, miệt khinh.

Sống một cuộc đời chẳng còn Châu Kha Vũ, Lưu Vũ phải tự thân mà đi thôi. Bao nhiêu năm qua không có cậu, anh vẫn sống tốt đến tuổi này. Đếm thời gian được mấy hôm, thời gian để quay lại nhà cũ dọn dẹp đón tết cũng đến. Bản thân nhớ mình đã cười và hứa những gì với bà, nên cũng lên kế hoạch tiếp theo cho tháng ngày sắp tới.

Giáng sinh và Tết Dương lịch gần nhau, nên phố xá đều nô nức rộn vang. Lưu Vũ sau khi mua sắm ít đồ thì cũng dừng lại trước một cửa hàng. Do bên trong có bán cặp đồng hồ rất đẹp, anh muốn mua và tặng nó cho Châu Kha Vũ. Chỉ là cậu sẽ dùng loại rẻ tiền sao? Liệu có cần không? Chắc đều là không rồi.

Nhưng giá của chiếc đồng hồ này cũng không thể xem là rẻ, chỉ là vẫn đắt so với Lưu Vũ và thấp hơn đẳng cấp của Châu Kha Vũ.

Thoáng cũng về đến nhà, Lưu Vũ dùng thẻ mở cửa nhà, còn chưa kịp vào trong thì đã nghe giọng nữ vang lên sau lưng.

"Anh sống ở đây à?"

Lưu Vũ quay đầu nhìn, là một cô gái xinh đẹp, cao ráo, sang trọng, trong tay còn đeo nhẫn. Loại hình tượng này giống như dáng vẻ của một người mà anh đã thấy trước đây không lâu. Thành ra trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp. Giống như sợ hãi, lại tựa như ganh ghét, khó chịu, ghen tị, bởi đối phương đã cướp đi Châu Kha Vũ của anh. Hay nên nói anh đang cướp chồng của cô? Chung quy tiếng gọi phu nhân, đã chẳng dành cho anh.

"Mời ngồi."

Lưu Vũ mời Cẩm Chi vô nhà và lịch sự mời ngồi. Cô cảm ơn rồi ngồi xuống, giọng điệu có chút phóng khoáng nhưng rất lễ độ. Anh xoay người đi rót nước nhưng trong lòng lại đầy căng thẳng.

"Mời cô dùng."

Có lẽ do từng bị hất nước nóng vào mặt, nên Lưu Vũ vẫn còn sợ hãi, sợ tình cảnh ấy lại diễn ra. Nên khi đặt ly nước xuống bàn, anh vẫn bất an, môi mím chặt. Cô nhận lấy rồi nhìn anh ngồi ở sofa cạnh bên rồi cười và khen:

"Trông anh thật tốt."

"Căn nhà cũng sạch sẽ ngăn nắp, chả trách Châu Kha Vũ thích đến đây và giấu anh kỹ như vậy. Anh biết không? Để tìm được anh, chẳng phải dễ dàng gì đâu."

Lưu Vũ nghe mấy lời này thật sự rất chua chát và khó chịu trong lòng, bởi nó chứa sự mỉa mai hẳn hoi. Anh cảm thấy đối phương giống như Châu Kha Vũ, có một sự tự tin bẩm sinh, vừa điềm tĩnh lại vừa bản lĩnh. Anh cụp mắt, cúi mặt, các ngón tay tự khắc co lại, tim thắt chặt vài phần. Giống như lúc anh đứng trước cửa tiệm, đơn giản là muốn mua đồng hồ nhưng suy nghĩ nhiều chuyện, làm thâm tâm như bị ai đó bóp nghẽn.

"Tôi tên Khưu Cẩm Chi."

Cẩm Chi tự giới thiệu, Lưu Vũ cũng mở lời.

"Tôi là Lưu Vũ."

Lưu Vũ hơi lúng túng, Cẩm Chi cười nhẹ rồi nói tiếp:

"Anh đừng sợ, tôi không có ý xấu, tôi đến đây chỉ vì muốn xem ai có khả năng ở được cạnh bên Châu Kha Vũ lâu như thế thôi."

Câu nói này, hành động này, thật sự quá độc ác rồi. Lưu Vũ xấu hổ và đau lòng nên nói chẳng thành lời. Nhục nhã làm sao khi vợ lớn, vợ chính thức của Châu Kha Vũ đến tận đây, bắt được tại trận mối quan hệ vụng trộm, biết được mặt tiểu tam là ai? Cẩm Chi ngồi ở giữa chiếc ghế sofa dài, chân vắt chéo, nhấp thêm một ngụm trà hỏi:

"Anh ở cùng Châu Kha Vũ bao lâu rồi?"

"Gần ba năm."

Lòng bàn tay của Lưu Vũ có chút ướt, còn hiện dấu bấm móng tay thật sâu in hằn. Anh không dám ngước lên nhìn Cẩm Chi, nhưng cô lại mãi cười. Có lẽ vì anh chẳng giống như chủ nhà khó tính, đáng nói hơn là biết phép tắc, lịch sự, nên cô đâu cần gì tự hạ giá mình xuống. Dẫu sao Châu Kha Vũ cũng là của cô.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc Châu Kha Vũ lâu như thế."

Lưu Vũ nhìn sofa, vị trí mà Cẩm Chi đang ngồi, nơi mà Châu Kha Vũ đã hôn anh rồi cả hai cùng nhau quấn lấy. Thành ra anh càng cảm thấy sụp đổ và như muốn nổ tung. Không rõ tình cờ hay ngẫu nhiên, nhưng cô đã dùng tay đeo nhẫn vén tóc của mình. Chiếc nhẫn quá sáng, quá chói, làm anh đau cả mắt, như muốn xuyên thủng cả tim.

"Châu Kha Vũ đã nói với anh, tuần sau chúng tôi sẽ đính hôn chưa?"

"Có nói."

Thật ra Châu Kha Vũ không có, Lưu Vũ đáp như thế cho cục diện đỡ rối ren. Anh chẳng muốn bản thân trở thành nguyên do khiến Cẩm Chi cùng cậu gây nhau, tạo nên sự bất hòa khi hôn nhân đã được định. Ban đầu anh hơi khó chịu, khi bị đối phương xem là kẻ ngốc mà lừa dối. Chỉ là sau khi suy nghĩ kỹ, lại tự hỏi bản thân lấy tư cách gì để nghe cậu nói đến điều này?

Kim chủ không có trách nhiệm hoặc bổn phận nói với bạn giường chuyện họ làm hoặc tính toán. Nhìn vào giống như một cặp tình nhân, nhưng sự phân biệt cao thấp trong loại chuyện bao dưỡng, khiến họ càng chẳng giống tình nhân.

"Thế anh định làm gì sau này?"

Cẩm Chi đúng là con nhà gia giáo mang đầy khí khái sang chảnh. Căn bản không cần động thủ, chỉ dùng lời nói cũng biến nó thành hung khí, cắt cứa được tim Lưu Vũ.

"Trước đây thì không sao, nhưng về sau, chúng tôi sẽ đính hôn, kết hôn, nếu anh muốn ở lại cạnh bên thì được thôi, tôi chẳng có quyền cản. Nhưng anh đang dạy ở trường học đúng chứ? Nơi đó có bậc thầy lúc xưa và những học trò đang tôn kính anh, tôi thật không ngại đến đó một chuyến đâu. Bởi thân phận của anh, đâu cần thiết để tôi chi tiền, kêu người khác viết nhiều bài báo hay rồi đăng lên."

"Anh đã làm thầy giáo, đã đứng lớp, không lẽ lại làm chuyện này rồi dạy học sinh mình nên học theo anh sao?"

Lưu Vũ cảm thấy mặt mình rất đau, còn đau hơn lần bị Trình Yến đánh. Nhưng Cẩm Chi nói không sai, là anh xen vào cuộc hôn nhân giữa hai người. Từ trước đến nay những tốt đẹp, những hạnh phúc rồi được vui vẻ, đều là tự anh nghĩ rồi thêu dệt. Đem bản thân đặt vào trong mộng, ở đó mà mơ tưởng trong khi Châu Kha Vũ thật sự không là của anh.

Đến giờ Lưu Vũ cũng không hiểu nổi, bản thân đã gần 30 tuổi rồi. Tại sao vẫn trẻ con và buồn cười đến thế? Cái gì mà cùng Châu Kha Vũ có nhau, chẳng hối tiếc hối hận? Giấc mộng quá dài, giống như cái nghèo lẽo đẽo theo anh lâu nay chưa chịu dứt đi.

"Cô nói đúng."

Lưu Vũ cười gượng gạo, mắt long lanh như có nước đáp lại.

"Tôi sẽ nói chuyện này với Châu Kha Vũ. Để cô khỏi phải nhọc lòng."

Cẩm Chi cũng đứng lên theo Lưu Vũ rồi khen.

"Anh đúng là rất biết lý lẽ."

"Cuộc hôn nhân này rất tốt cho Châu Kha Vũ, còn giúp ích được sự nghiệp cho anh ấy."

Cẩm Chi lại nói, cô cười và mang nhiều năng lượng, làm trong lòng Lưu Vũ xuất hiện cảm giác thấp hèn, khó lòng diễn giải. Anh ở với Châu Kha Vũ, căn bản không làm hay giúp ích được gì tốt cho cậu. Sự phục tùng, an phận này đã đổi lại được sự thương hại từ phía đối phương, và có lẽ anh đã nhầm lẫn, ảo tưởng xem nó là tình yêu nơi cậu đang chớm nở. Rồi mộng mơ, chung tay tạo nên một lâu đài ái tình hư ảo.

Lưu Vũ tự thấy, rút lui trong tình huống này là hoàn toàn đúng. Ngay từ đầu anh cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hiện tại chỉ là đang đẩy nhanh dự kiến hơn thôi. Anh sẽ yêu cầu được gặp Châu Kha Vũ, cạnh nhau lâu một chút, để anh nhìn cho đủ và để lần cuối cậu được thấy anh, trong bộ dạng chẳng quá tồi tàn.

"Anh là một người tốt, còn giao tiếp giỏi."

Cẩm Chi vắt áo khoác ngang tay rồi đưa cho Lưu Vũ danh thϊế͙p͙ của mình.

"Anh muốn gì? Tiền hay một công việc tốt hơn? Nếu anh suy nghĩ xong, có thể liên lạc với tôi."

Lưu Vũ đứng trước cửa để tiễn Cẩm Chi, nét mặt có hơi khó nhìn ra biểu cảm do ánh sáng ở ngoài hành lang không đủ. Anh hơi cúi đầu, lẩm bẩm bảo:

"Không cần phiền như thế. Tôi cũng đã dùng nhiều tiền của Châu tổng lắm rồi, thật sự không cần gì nữa đâu."