Chap 24

Trước khi đi, Cấm Chi cũng dừng lại một chút rồi nói với điệu bộ hơi ngập ngừng:

"Hôm nay tôi đến đây và những gì tôi đã nói..."

"Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì với Châu Kha Vũ. Chuyện cô đã yêu cầu, tôi cũng sẽ lựa lời mà nói với em ấy như đã hứa với cô. Cô cứ an tâm mà về, tôi chẳng phá hoại hạnh phúc hoặc gia đình của cô đâu."

Mắt của Lưu Vũ trống rỗng, toàn thân cũng trống rỗng, tạo nên một cảm giác nhẹ tênh. Cẩm Chi đi vào thang máy, đưa mắt nhìn anh vẫn còn đứng bất động trước cửa, giống như một cái cây không rễ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cô chau mày nhưng nét thanh tú vẫn giữ được, bản thân biết được chuyện anh ở đây và có trọng lượng thế nào trong lòng Châu Kha Vũ, cũng do mẹ Châu dụ dỗ Đông Tử khai hết mọi thứ.

Về vấn đề Châu Kha Vũ dẹp đi hậu cung, chỉ chừa lại mình Lưu Vũ cũng không thể nói là vì anh. Theo hướng Cẩm Chi nghĩ, thì cậu chẳng muốn tạo ra sai sót để nắm được quyền thừa kế Châu Thị, cũng như liên kết hôn nhân đã định từ lâu không bị ảnh hưởng, mới giải tán bạn giường hằng hà sa số. Hôm nay ở đây, cô cũng không hiểu mình cần thị uy cái gì mà đến, bởi đối phương là nam nhân, chẳng thể sinh con, chỉ đơn giản là được cậu ưu ái hơn mọi người bình thường.

Nhưng rồi Cẩm Chi lại thấy, đi trước một bước đến đây là cần thiết, linh cảm của phụ nữ luôn đúng. Nên cô phải thanh trừ Lưu Vũ, bằng không hạnh phúc cô sắp có được sẽ bị hủy hoại.

Lưu Vũ ngồi trong góc tối, nhìn cảnh trí căn nhà, nơi mà bản thân đã ở được hai năm. Anh run run và buồn bã, lấy điện thoại ra thanh toán tiền điện nước cho căn nhà cũ, sau đó suy nghĩ rất lâu về những gì cần nói và cần làm với Châu Kha Vũ ở giai đoạn sau. Nên có một cuộc chia tay tử tế, hay im lặng rời đi. Nên cư xử và lựa chọn thế nào mới phải? Ngẫm nghĩ rất nhiều, nhưng đến khi cậu ở ngay trước mắt, anh nửa lời cũng chẳng thể thoát khỏi môi.

Lưu Vũ chần chừ, không phải chẳng có nguyên do, mà là bởi đây thuộc vào dạng lột xác, đau như rút xương rút tủy. Là anh xa Châu Kha Vũ nhưng sự thật lại kéo cậu ra khỏi trái tim mình, còn nỗi đau đớn nào bằng chứ? Bỏ cuộc không được, tiến đến không xong, thật làm anh đau đầu, đau tâm.

"Châu Kha Vũ."

Như thường lệ, Lưu Vũ bưng món lê hấp lên cho Châu Kha Vũ. Cậu nhận lấy bát đũa rồi hỏi:

"Sao thế? Có chuyện gì à? Thần sắc anh không tốt, bệnh hay khó chịu ở đâu?"

"Không có gì. Em cứ dùng trước đi."

Châu Kha Vũ cũng bắt đầu ăn. Lưu Vũ đang chờ cậu ăn xong để nói chuyện quan trọng. Giây phút này anh ngỡ mình như nuốt phải thứ gì đó sắc nhọn, do cổ họng phát đau, tưởng chừng còn nôn ra cả máu. Chật vật cả buổi, ngay lúc cậu đặt bát lê chưng đã ăn hết xuống bàn, lấy nước lên uống thì anh mới mở miệng nói được một câu:

"Chúng ta...tách ra đi."

Châu Kha Vũ nghe xong suýt làm đổ ly nước cầm trêи tay, nhanh bắt lấy cằm của Lưu Vũ nóng giận hỏi:

"Anh nói cái gì?"

"Chúng ta chia tay đi."

Lưu Vũ không dám nhìn thẳng vào Châu Kha Vũ mà lặp lại lần nữa. Cậu nhướng mày, nét mặt u ám hỏi:

"Tại sao?"

Lưu Vũ hơi sợ, nhưng vẫn cố gắng nói ra những con chữ mà bản thân đã chuẩn bị từ trước.

"Bà ngoại muốn về căn nhà cũ ăn tết, sau tết cũng đến hạn kết thúc hợp đồng. Gần đây tôi thấy em đủ bận rộn rồi, nếu để đến khi đó mới nói, có lẽ chỉ khiến em mệt mỏi khó chịu. Do đó thấy nói bây giờ rất thích hợp, tránh làm em xáo trộn thu xếp đủ điều."

Lưu Vũ nói xong cũng gượng cười, còn Châu Kha Vũ im lặng, mãi giữ chặt cằm anh. Bản thân thật không ngờ, nói lời chia tay lại khó khăn nhưng cũng dễ dàng đến thế. Tim anh đang tan vỡ, đang chảy máu. Nhưng tránh để cậu nghi hoặc, đã cố mở miệng nói tiếp:

"Tôi đi sớm hơn 2 tháng, tôi biết như thế là sai. Nếu trong khoảng thời gian ấy, em muốn làm thì có thể liên hệ với tôi, tôi đáp ứng được."

"Vẫn có thể cùng tôi lên giường?"

Châu Kha Vũ lạnh lùng ngắt lời. Làm mi mắt của Lưu Vũ hơi rung động, trong đôi mắt dường như có chút nước.

"Nếu em muốn."

Đúng thật Lưu Vũ chẳng có gì hoặc giúp được gì cho Châu Kha Vũ. Trừ tấm thân tồi tàn đã bị cậu từ lâu tàn phá nhưng vẫn còn vương hứng thú. Trước khi hợp đồng kết thúc, nếu đối phương muốn, bản thân vẫn tự nguyện trao cho. Cậu đã bóp chặt cằm anh, trong đôi mắt chứa cảm xúc gì đó mà bản thân đọc chẳng được.

"Tôi không đồng ý."

Lưu Vũ tròn xoe mắt bởi vì không hiểu. Châu Kha Vũ nhanh ôm lấy anh đang bàng hoàng vào lòng, ôm thật chặt và tay chạm lên phần đầu ở phía sau rồi cất lời:

"Đã có ai đến tìm anh đúng không?"

"Không có."

Tim Lưu Vũ như nhảy dựng, nhưng vẫn nhanh chối bỏ.

"Học cách nói dối đi anh."

Châu Kha Vũ vỗ vỗ lưng của Lưu Vũ sau khi thở ra một hơi và nói:

"Kể từ sau vụ việc ngoài ý muốn lần trước, tôi đã kêu người lắp camera trước cửa nhà."

Hơi thở Lưu Vũ hơi hỗn loạn, anh biết mình không cần phải giả vờ nữa nên nhắm lại đôi mắt thâm quầng, hốc hác, ngã vào vòng tay của Châu Kha Vũ với sống mũi cay xè, thì thầm bảo:

"Châu Kha Vũ, cứ để tôi đi."

Châu Kha Vũ lắc đầu, ôm thật chặt Lưu Vũ trong lòng mình rồi dùng giọng điệu chẳng đồng ý nói:

"Tôi sẽ mãi mãi không cho phép."

Lưu Vũ cũng ôm lại rồi kiên nhẫn tiếp lời:

"Nhưng rồi em sẽ đính hôn, sẽ kết hôn, tôi dư thừa rồi, chúng ta không thể mãi như vậy."

Châu Kha Vũ càng siết lấy Lưu Vũ trong tay, anh hơi rướn cổ, đem mặt gác lên vai đối phương. Cậu đang rũ mắt, chất chứa sự đau lòng.

"Dù tôi có kết hôn, thì anh cũng không thể rời đi."

"Đừng nói nhảm, đừng nghĩ bậy, đừng đi."

Lưu Vũ nhận thấy trong giọng điệu mà Châu Kha Vũ đã nói với mình từ đầu đến giờ, rõ là có gì đó bất thường. Nhưng cũng giống như suy nghĩ trong con ngươi của cậu, anh đoán không ra.

"Tôi....tôi không thể..."

Lưu Vũ vì đâu phải sống cảnh giống như người thứ ba? Vì đâu phải chịu miệt khinh của mọi người và sự chê bai, dèm pha, mắng nhiếc của thiên hạ? Việc anh ở lại cạnh bên Châu Kha Vũ, từ lâu đã mất đi ý nghĩa rồi, không còn tác dụng gì cả.

"Không phải anh nói yêu tôi sao?"

Châu Kha Vũ siết chặt gáy của Lưu Vũ rồi mở miệng nói tiếp, để toát lên ngữ khí cám dỗ, khó ai cưỡng lại được.

"Nếu anh yêu tôi, thì anh nên ở bên cạnh tôi. Tôi có kết hôn hay không thì điều đó căn bản chẳng quan trọng, anh chỉ biết mình ở cạnh tôi và đừng ghen là được. Tôi dư sức đến thăm anh thường xuyên, ngay cả Khưu Cẩm Chi cũng chẳng dám tùy tiện đụng vào anh."

Lưu Vũ như không tin nổi, Châu Kha Vũ có thể nói ra mấy lời trêи. Nó quá vô lý và làm tổn thương anh đến độ nói chẳng thành lời. Đến cùng cậu xem anh là cái gì? Tại sao lại yêu cầu như vậy được? Yêu một người là chấp nhận ở bên cạnh họ, sẵn sàng làm bạn giường rồi mù quáng yêu người thương, dù họ có gia đình. Làm một kẻ thứ ba, không danh không phận, không có tương lai, không hy vọng, còn bị miệt khinh sao? Rồi chờ đến một ngày nào đó, cậu thực sự chán rồi đá anh đi đúng chứ?

Lưu Vũ thấy máu toàn thân đều đông lại. Hóa ra anh chỉ là một món đồ chơi ngoan ngoãn trong tay Châu Kha Vũ, nên cậu đang hứng thú và tạm thời thích mà chưa nỡ quăng đi. Anh không tin mình có thể yêu một người máu lạnh, vô lý và ích kỷ như thế. Trong khi cậu kết hôn, có một gia đình trọn vẹn, thì lại bắt anh phải sống kiểu chẳng thấy được ánh sáng tương lai, cam phận làm món đồ phát tiết có thể bị quăng đi bất cứ lúc nào.

Tình yêu mà Lưu Vũ luôn dùng hết khí lực để thể hiện, hóa ra lại chẳng là gì trong mắt Châu Kha Vũ. Ở một giây phút nào đó, anh hoàn toàn cảm nhận được sự sụp đổ. Anh đã làm gì sai đâu, vì sao chỉ xứng đáng nhận lại mấy sự thương hại rẻ mạt đó? Bởi anh yêu sai người, yêu trúng một Châu Kha Vũ, quá khác biệt cấp bậc với mình ư? Dường như đến tận phút này, cậu vẫn chưa nghĩ xong cả hai nên làm gì ở đoạn đường oan nghiệt phía trước.

Châu Kha Vũ muốn hôn Lưu Vũ để dỗ dành, nhưng anh lại tránh né. Điều này làm cậu hơi cả kinh, sau đó hỏi:

"Anh đang giận sao?"

"Không có."

Lưu Vũ rời khỏi vòng tay của Châu Kha Vũ, cậu cũng thôi cau mày bảo:

"Không giận thì tốt, gần đây tôi thật sự rất mệt, nếu anh còn ầm ĩ, toàn thân nóng nảy thì tôi phải cật lực đến độ ngất xỉu mất."

Châu Kha Vũ thở ra một hơi dài ngay sau khi dứt câu nói, nâng tay xoa xoa mi tâm rồi lại cất tiếng:

"Muốn đón bà ngoại về nhà cũ thì cứ làm đi. Gần đây quả thực bận, cha mẹ hai bên cũng bắt đầu ngó mắt đến tôi, nên ráng qua đoạn thời gian này, tôi sẽ thu xếp và thăm anh thường xuyên hơn. Cũng như xong xuôi, ổn thỏa, tôi sẽ đón anh về lại nơi này."

Nghe xong mấy lời Châu Kha Vũ nói, Lưu Vũ chỉ thấy rất buồn cười.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Lưu Vũ giúp Châu Kha Vũ thắt cà vạt, xong còn giúp cậu chỉnh lại tóc. Cậu thấy anh rất lạ, nhưng không biết bất thường ở chỗ nào nên tìm đại một vấn đề mở miệng:

"Sau này đặt thêm một cái gương ở đây."

Lưu Vũ vẫn yên lặng, nhưng trái tim anh đang nói rằng: Sẽ không có sau này, Châu Kha Vũ.

"Tôi đi đây."

"Ừm."

Châu Kha Vũ đẩy cửa rời khỏi phòng, ánh nắng ban mai đang hắt lên mặt Lưu Vũ thông qua cửa sổ. Anh còn cười để tiễn cậu nên nét đẹp này quả thực làm rúng động lòng người. Tim cậu hơi đau, còn đập lỗi nhịp nên lưu luyến, quyết định trở ngược vào trong, ôm anh thêm một cái thật chặt, thật chặt, có bao nhiêu lực thì ôm hết bấy nhiêu. Bản thân đứng như khúc gỗ, chỉ biết thì thầm:

"Em cao lên rồi, sắp bằng tôi rồi."

"Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, anh làm cho tôi nhé, vào cuối tuần."

Lưu Vũ không nói, chỉ ôm chặt lấy eo Châu Kha Vũ. Bỏ mặc cậu đang hôn lên mặt mình hết bên trái đến bên phải. Anh chỉ nhắm mắt, hít một hơi sâu, mang mùi hương của đàn hương, tuyết tùng nơi cậu đang phảng phất mà nuốt vào phổi. Đoạn đường sau này, chắc rằng chẳng còn cơ hội ngửi lại, nên bây giờ phải khắc ghi thật tốt.

Khi Châu Kha Vũ rời đi, Lưu Vũ bắt đầu thu dọn hành lý. Đồ đạc của anh chỉ đựng duy nhất có một vali mà nó vẫn còn dư chỗ. Nơi đây bản thân đã ở gần ba năm, nhưng khi đi lại là một vali không đầy, thứ mang theo cùng chỉ là một giá tranh và túi màu sơn. Anh đã dọn dẹp rất tỉ mỉ, xóa sạch dấu vết của mình từ phòng riêng cho đến toàn căn nhà. Duy nhất những bông hoa ở cửa sổ, bản thân đã để lại.

Lưu Vũ biết, không ai chăm sóc thì chúng cũng sẽ nhanh héo úa rồi chết đi. Anh lấy thẻ ngân hàng mà Châu Kha Vũ đã đưa cho mình, đặt lại ở đầu giường. Lúc rời khỏi đây, cả điện thoại bàn anh cũng ngắt đi. Bắt một chiếc taxi, anh ngồi lên nó để quay lại căn nhà mình đã lớn lên. Cảm giác rất mệt mỏi khôn cùng.

Đến nơi, đưa mắt nhìn chỉ phòng khách mới có lò sưởi, những đồ đạc, vật dụng khác đều còn đang phủ vải trắng. Lưu Vũ cảm thấy không có sức sống nên hứa rằng ngày mai mới dọn dẹp, còn hiện tại chỉ muốn ngủ. Anh định rằng, tết đón bà ngoại về đây, cả hai cùng nhau sum họp rồi chuyển chỗ. Có lẽ nên đến thành phố nhỏ hơn, để chi phí chạy chữa cho bà ít lại, sau đó bắt tay tìm công việc mới. Rời xa Châu Kha Vũ, xóa sạch cậu khỏi cuộc sống của mình.

Sáng hôm sau, Lưu Vũ nhận được tin nhắn Wechat của Châu Kha Vũ.

[Đang làm cái gì?]

[Đang ngủ.]

[Anh đúng là lười biếng."

Tuy đọc tin nhắn thôi, nhưng Lưu Vũ như có thể tưởng tượng và nghe ra được giọng điệu sủng nịnh, mang ý cười khi Châu Kha Vũ nói câu này với mình. Anh siết chặt tay cầm điện thoại rồi không trả lời gì thêm.

Lưu Vũ rời giường, bắt đầu làm công việc quét dọn nhà cửa, rửa hết chén bát, lau bụi mấy món đồ trang trí, sau cùng là thay drap giường, chăn gối mới toàn bộ ở hai phòng ngủ. Bận rộn cả ngày, đến tối mới có chút thời gian rảnh nên anh cũng chẳng nghĩ về cậu. Xem ra, nhờ thế mà ngày hôm nay, lòng đỡ đau hơn thường khi.

Lưu Vũ rời khỏi nhà, đến một cửa hàng bán điện thoại với quy mô nhỏ, ở đó anh mua sim mới. Quăng đi sim cũ, xóa sạch sẽ những liên lạc của mình cùng Châu Kha Vũ.