Chap 25

Sau khi tự thay đổi số điện thoại, Lưu Vũ cũng liên hệ với vài người bạn thật sự thân quen của mình để giữ liên lạc. Khi về lại nhà, anh cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng. Nhìn căn nhà tối om thì bản thân càng nặng lòng hơn, kiểu như kiệt sức thật sự, đến thở cũng lười biếng. Anh đã ngủ, ngã xuống giường mà ngủ, một giấc ngủ dài cả ngày lẫn đêm.

Đến khi thức dậy, Lưu Vũ nhìn điện thoại, ở thanh thông báo của app tin tức, nó đã hiện lên thông tin Châu Thị và Khưu Thị kết thông gia. Anh cũng nhấn vào xem, dù biết đây là thứ chẳng nhìn thì tốt hơn cho thâm tâm. Nhưng con người là như thế mà, biết trước mắt là cái đau lòng hoặc dặn lòng đừng nhìn thì càng muốn nhìn. Trong hình, Châu Kha Vũ mặc vest đen, mang giày da, ôm vị hôn thê xinh đẹp rồi cười lớn miệng. Điều này từ lâu bản thân đã biết trước, hà tất phút này lại tan nát lòng như vậy?

Lưu Vũ sẽ không khóc, tắt hẳn điện thoại. Anh thấy, Châu Kha Vũ đang bận rộn về chuyện sát hạch, sáp nhập làm ăn, liên hôn gia tộc. Làm gì còn thời gian để đối phương nhớ đến anh hoặc biết anh đã bỏ đi khỏi căn nhà đó? Đôi khi cậu sẽ tới tìm, có lẽ cũng chỉ là lẩn trốn một chút, nói dối gia đình và hôn thê của mình, đồng thời chẳng thể ở cạnh anh lâu dài.

Châu Kha Vũ rồi đây với Lưu Vũ, chỉ là kiểu bạn giường ăn ý và đáng tin cậy. Nghĩ như thế sẽ nhẹ lòng và dễ chịu, nhưng có lẽ anh đã sai lầm, đã nhầm.

Đêm giáng sinh, Lưu Vũ đến thăm bà ngoại, trong lúc đang ăn táo thì bà đề cập đến chuyện của anh và Thanh Thanh. Bản thân không thể trốn tránh mãi, nên đành thuận theo cho người bà này vui lòng và dẫn cô đi chơi cho đúng nghĩa vụ được yêu cầu.

"Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi."

Một đứa trẻ bán hoa trêи đường, đã dừng chân lại chỗ Lưu Vũ và Thanh Thanh đang ngồi để mời hoa. Cô nghe như thế liền đỏ mặt xấu hổ. Nhìn đối phương, anh tự hỏi, có phải mỗi lần anh ở cạnh Châu Kha Vũ, nói chuyện yêu đương đều mang bộ mặt ngượng ngùng hơn cả tôm luộc này không? Bản thân đành bất lực lắc đầu, sau đó mua cho đứa nhỏ một cành hoa như giúp đỡ.

"Giáng sinh vui vẻ."

Mua rồi thì phải tặng, nên Lưu Vũ đã đặt nó vào tay Thanh Thanh. Anh cười đến cong cả mắt, khiến cô luống cuống trước nét đẹp và nụ cười ấm áp ấy, nên rối bời trong đầu, chỉ biết thẹn thùng nhận lấy và đáp:

"Anh cũng vậy, giáng sinh vui vẻ."

Sau khi tiễn Thanh Thanh về, Lưu Vũ cũng lê bước chân nặng nề về nhà. Có những hạt tuyết nhỏ rơi xuống, anh đưa tay ra bắt lấy vài hạt, chúng nằm trong lòng bàn tay anh thì rất nhanh đã tan đi. Bản thân đưa mắt nhìn lên bầu trời, thì thầm nói một câu:

"Giáng sinh vui vẻ."

Lưu Vũ về đến nhà cũng khoảng 22 giờ, đèn trong nhà cũ khá mờ, nên toàn bộ căn nhà cứ phủ sự u tối. Anh kéo rèm cửa sổ lại, sau đó tắm nhanh rồi tắt đi đèn lớn. Ngồi trêи sofa, bản thân mặc bộ đồ ngủ đã mua từ lâu, thắp lên cái đèn bàn nho nhỏ để cẩn thận tính toán sổ sách. Số tiền tiết kiệm, thật sự không có nhiều, nên cần chi tiêu hợp lý.

Còn đang chiêm nghiệm xem nên tính toán thế nào cho tương lai, thì tiếng gõ cửa vang lên, không nặng không nhẹ.

"Ai thế?"

Hành lang cũ rất tối, Lưu Vũ không thể nhìn thấy ai đang đứng phía ngoài thông qua lỗ tròn nhỏ trêи cánh cửa. Nên chỉ còn cách mở miệng hỏi.

"Mở cửa."

Giọng nói kia rất quen thuộc, còn chứa ngữ khí như sắp phát điên, không chịu nổi sự chờ đợi thêm một phút giây nào. Biết được đối phương là ai, tim Lưu Vũ giống như treo ngược, phản ứng đầu tiên là giật thót trong tình trạng toàn thân đông cứng. Dường như cả giọng cũng mất, anh không ngờ Châu Kha Vũ lại đến tìm mình nhanh như vậy. Đối phương chẳng phải đang rất bận sao? Còn vừa đính hôn xong mà. Phút này, trong đầu anh hiện lên tấm ảnh mà mình đã thấy cậu đang ôm Cẩm Chi cười hạnh phúc, rạng rỡ nhận lại nhiều sự chúc phúc trong tiệc đính hôn.

Châu Kha Vũ và Cẩm Chi là một đôi rồi, Lưu Vũ dặn lòng không thể mở cửa. Anh chẳng thể kéo dài mối quan hệ này thêm được nữa, đối phương có vợ rồi, bản thân mặt dày làm người thứ ba được chắc? Anh có tự tôn, danh dự mà, huống hồ có yêu đối phương hay không, cũng nào phải là điều trực thuộc khả năng quyết định được chuyện này.

"Tôi buồn ngủ rồi."

Lưu Vũ không chọn vấp ngã mà chống lại. Nhưng Châu Kha Vũ sẽ bỏ cuộc dễ dàng như thế sao?

"Tôi nhắc lại lần nữa, mau mở cửa."

Giọng của Châu Kha Vũ đang nói, hoàn toàn không thể hiện được điều gì. Là vui vẻ hay tức giận, thậm chí là phát điên.

"Có chuyện gì cần thiết sao?"

Lưu Vũ sợ chứ, anh cảm thấy run run trước khi chống lại một người có máu nóng dễ sôi như Châu Kha Vũ. Nhưng anh không cho phép bản thân phạm nhiều sai lầm. Cậu hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, điên tiết lập lại:

"Mở cửa, tôi không muốn nói lại lần nào nữa, đừng chạm vào giới hạn của tôi và buộc tôi kêu người mở cửa, nhanh lên."

Lưu Vũ do dự, nhưng rồi vẫn mở cửa, anh biết, kéo dài với Châu Kha Vũ là vô ích. Cậu nói là làm, anh thừa sức biết chuyện đó, song đến khi chạm vào giới hạn của đối phương và để tình huống xấu nhất diễn ra, thì kết cục nhận lại rất đáng sợ.

"Sao lại đổi thông tin liên lạc?"

Cả hai nhìn nhau trong yên lặng, trêи người lẫn hơi thở của Châu Kha Vũ đều toát ra đầy mùi rượu, đến cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng trước. Lưu Vũ cắn môi không đáp, vì lòng thầm nghĩ: Đương nhiên là do chẳng muốn liên quan đến em rồi.

"Trốn tôi?"

Chầm chậm hỏi, ngữ khí này quả thực làm Lưu Vũ sợ run, tự nấc cụt. Châu Kha Vũ tiến lên một bước, điều này khiến anh phải tự động ngã người về sau để đi lùi. Thừa thế xông lên, cậu bước hẳn vào trong nhà để ôm eo anh, mang anh áp vào tường rồi dùng chân đóng cửa.

"Vừa rời xa tôi mấy ngày, liền chạy đi tìm phụ nữ khác à?"

Châu Kha Vũ hơi nhíu mắt khi hỏi để tỏ ra sự nguy hiểm. Lưu Vũ giật mình sau khi nghe xong, mặt hơi nâng lên hỏi:

"Làm sao em biết?"

Châu Kha Vũ cọ cọ chóp mũi với Lưu Vũ một lúc, như bảo anh đừng gấp. Sau đó mới lấy điện thoại ra, nhấn vào thư mục ảnh, bắt đầu gạt ngang từng ảnh cho anh xem và kèm theo lời chú thích với nụ cười giễu cợt.

"Nói xem, Lưu Vũ đây là cái gì? 13:26 ngày hôm đó, anh kéo vali ra khỏi nhà. Đến 14:13 thì đến được căn nhà này, sau đó đèn đã sáng suốt đêm. Đến 9:10 ngày hôm sau, anh mới kéo rèm và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Đến 19 giờ thì tự tiện đi đổi sim điện thoại mà chẳng hề thông báo hay nói với tôi dù một lời. Còn gì nữa nhỉ? Anh muốn nghe và xem hết không?"

Lưu Vũ nhìn những bức ảnh trong điện thoại của Châu Kha Vũ, chúng chụp quá rõ mọi hành động cũng như giờ giấc mà anh thi hành mọi thứ nên sợ hãi và run rẩy mất kiểm soát. Cuống họng đông cứng, giống như đã bị tắc nghẽn, đến nuốt ngụm khí lạnh cũng chẳng còn khả năng. Cậu quá đáng sợ, quá kinh khủng. Hóa ra anh luôn bị theo dõi mọi lúc mọi nơi, những cử chỉ từ nhỏ đến lớn đều bị đối phương nắm trong tay. Thế mà bản thân lại ngây thơ, tưởng chừng cậu chấp nhận buông tha cho mình một cách dễ dàng.

"Anh run cái gì? Lạnh à?"

Châu Kha Vũ cười khinh, đưa tay chạm vào gương mặt trắng tác của Lưu Vũ. Anh giọng run run, nhìn đối phương khó khăn nói:

"Buông tôi ra...em buông tôi ra."

Châu Kha Vũ không đáp, chỉ cho lực giữ lấy cổ tay của Lưu Vũ. Sau đó dùng tay còn lại cởi quần ngủ của anh ra.

"Đừng động, bảo bảo ngoan, bảo bối ngoan, chúng ta làm cái gì đó cho ấm người nhé, không cần sợ lạnh."

"Châu Kha Vũ, em đủ rồi."

Mắt Lưu Vũ đỏ hoe, dùng sức đẩy Châu Kha Vũ. Cái người đang làm anh tổn thương và cảm thấy đáng sợ. Do anh đẩy quá mạnh, nên đối phương ngã hẳn vào bức tường phía đối diện. Cậu không tin được, trước mắt chính là con thỏ ngoan ngoãn của mình ngày nào, cho nên gương mặt đẹp trai và đôi mắt sắc bén đó, giăng đầy mây đen, tỏ sự u ám.

"Em buông tha cho tôi, không tốt hơn sao?"

Có lẽ do Lưu Vũ lấy can đảm để nói điều này, nên lồng ngực phập phồng kịch liệt. Châu Kha Vũ cau chặt mày rồi quát:

"Buông tha cho anh? Làm sao mà có thể buông tha cho anh."

"Có lẽ em chưa thấy ai có cơ thể giống tôi."

Lưu Vũ cảm thấy trong mình đang bị giằng xé bởi những con sói đói. Nhanh chỉnh lại cái quần ngủ tưởng chừng đã bị Châu Kha Vũ quăng đi. Đôi mắt ngấn lệ còn chứa sự hoảng hốt, làm độ đáng thương tăng cao.

"Tôi....tôi không còn gì nữa, cơ thể tôi cũng.....nên em làm ơn, buông tha cho tôi đi được không? Em...em có vợ chưa cưới rồi mà."

Nhìn Lưu Vũ khóc lóc van xin, Châu Kha Vũ im lặng không nói. Có một sự điên tiết đang dâng trào trong lòng, thoáng ánh mắt cũng chứa đầy lửa giận. Cậu tiến đến bóp lấy cổ anh, để hơi thở chứa đầy mùi rượu phả lên mặt anh.

"Mới xa tôi có một ngày, trái tim liền bắt đầu thay đổi? Bắt đầu không nghe lời và chạy theo sự hoang đường à?"

Lưu Vũ bị bóp cổ còn trong mái nhà nhỏ thấp nên cảm giác rất ngột ngạt, như không thể thở được. Anh đã đánh đánh và cầm chặt cổ tay của Châu Kha Vũ rồi xô ra, với hy vọng sẽ đẩy khỏi cổ mình thành công, tìm lại luồng hô hấp bình thường.

"Buông ra...buông tôi ra..."

Lưu Vũ khó khăn nói, Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn. Đến tận phút này anh vẫn muốn kháng cự sao? Hành động chống đối này khiến gân trêи trán của cậu cũng nổi lên rồi. Tại sao chứ? Tại sao anh lại muốn tránh né và thoát khỏi cậu như thế? Trước đây rõ là rất ngoan, còn quan tâm đến cảm xúc của chủ mà nửa lời chẳng cãi, đến rêи cũng không dám. Thế mà hôm nay đang chọn sống chết giằng co à? Vì đâu lại từ chối cậu, không muốn cho cậu chạm vào đến thế?

Mắt của Châu Kha Vũ càng đỏ ngầu, tay đang siết chặt cổ Lưu Vũ cũng thêm mạnh, ngoài ra còn xách vai, để áp nửa người trêи của anh vào tường, cho tỷ lệ đối diện nhau hơi chênh lệch một chút. Cú áp sát này rất thô lỗ, khiến anh đau đến sắp rơi nước mắt, hô hấp càng có khăn, còn ngỡ cái cổ nhỏ sẽ bị gãy.

"Đừng động."

Giọng Châu Kha Vũ ảm đạm, như cố gắng kìm nén cái gì đó. Lưu Vũ rất sợ, nhìn vào đối phương rồi ra sức hỏi:

"Em muốn làm cái gì?"

Lưu Vũ sợ lắm, gương mặt u ám của Châu Kha Vũ là thứ khiến anh chẳng ngừng run rẩy. Có khi nào, đối phương sẽ lỡ tay giết chết anh không? Chuyện thiếu dưỡng khí làm anh vùng vẫy liên tục, cố dùng chút sức còn sót lại, dồn xuống bàn tay để đánh mạnh vào cậu. Nhưng phản ứng nơi cậu quá nhanh, nhìn ra anh muốn làm gì nên bắt lại, giữ lấy thật chặt, để anh cử động cũng khó khăn.

Lưu Vũ như không tin tưởng, còn đưa mắt nhìn Châu Kha Vũ. Cậu đang thở nặng nề, còn nồng mùi rượu. Anh biết mình chống cự vô ích, nên lòng càng vỡ tan. Còn chưa kịp định hình thì thấy cổ tay như bị thứ gì đó buộc chặt. Đưa đôi mắt đọng nước đỏ hoe nhìn thì thấy cậu đang dùng cà vạt để trói lại.

Lưu Vũ không phản xạ kịp, cứ thế bị Châu Kha Vũ trói hẳn hai tay lại chung một chỗ rồi áp lên đỉnh đầu. Xong xuôi thì chuyển sang kéo bộ đồ ngủ lỏng lẻo của anh xuống. Lòng bàn tay anh thì nóng bừng, nhưng toàn thân phát lạnh, đến gương mặt cũng tái mét.

"Không, đừng."

Lưu Vũ như đoán được, Châu Kha Vũ định làm gì với mình nên sợ hãi. Anh không muốn, thật sự không muốn. Cậu nghe xong thì hơi do dự, anh tưởng mình được cứu nên định thở ra một hơi và nuôi hy vọng. Nhưng sai rồi, anh thật sự đã lầm, đối phương trước khi cho anh thở ra một hơi nhẹ nhõm thì đã cười nhạt bảo:

"Đúng rồi, không thể làm ở đây, vào trong thôi."

Điên rồi? Châu Kha Vũ điên rồi? Lưu Vũ cảm thấy toàn thân đều lạnh và toát mồ hôi.

Phòng ngủ của Lưu Vũ khá tối, không mở đèn, nên chỉ có ánh trăng và đèn đường chiếu vào. Anh bị đối phương quăng lên giường, mặt áp vào gối, yếu ớt cựa quậy trước sự trấn áp quá mạnh mẽ từ Châu Kha Vũ. Cậu thô bạo xé quần áo ngủ của anh, sau đó kéo qυầи ɭót quăng đi, để cái ʍôиɠ tròn đầy thịt lộ diện trước tầm mắt rồi vung tay, dùng hết lực để đánh lên, khiến nó đàn hồi trong sự đỏ ửng và đau rát.

Cà vạt trói tay ban nãy đã bị mở ra, bởi Châu Kha Vũ muốn điều chỉnh tư thế nên đổi cách trói. Do đó chưa kịp giải thoát được bao lâu, hai tay Lưu Vũ lại phải chắp lại sau lưng chịu sự trói buộc tiếp tục. Cậu cưỡi hẳn lên người anh, đem mặt vùi vào hõm cổ mảnh khảnh, bắt đầu hôn hít, còn cắn ɭϊếʍ cả vành tai. Để vùng da thịt ấy in đầy dấu răng và dính đầy nước bọt.

Lưu Vũ toàn thân run lên, sức lực ngay từ đầu đã mất thì bây giờ càng tan biến đi. Nằm ở dưới thân Châu Kha Vũ, chịu đựng những va chạm này càng khiến cơ thể suy nhuyễn. Anh thì thào nói cái gì đó, nhưng bằng giọng rất nhỏ, chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ đại loại:

"Châu Kha Vũ, buông tôi ra..thả tôi ra đi."

Trong lúc tuyệt vọng, Lưu Vũ đã cảm nhận được thứ cứng nóng, thô kệch của đối phương đã chạm vào đùi non của mình. Sau lưng, Châu Kha Vũ còn cười một điệu mỉa mai, xong cậu kề sát tai anh, từ tốn nói:

"Lưu Vũ, anh nhìn thử xem, trông anh có giống tên tội phạm bỏ trốn, bị cảnh sát bắt lại không?"

Sau khi nghe xong, Lưu Vũ mới nhận ra rằng. Sự nhục nhã nhận lại từ Trình Yến hoặc Khưu Cẩm Chi dành cho anh, nó không là gì cả.