Chap 26

Lưu Vũ nghĩ, rồi đây tiền đồ của Châu Kha Vũ sẽ rộng mở, những sự nghiệp lớn lao đang đón chờ, người vợ xinh đẹp cũng sẽ có. Như thế chỉ cần anh cố gắng tránh xa đối phương, giúp tính chiếm hữu nơi cậu sẽ giảm xuống theo thời gian không ở cạnh nhau. Nhưng có lẽ bản thân đã quá sai lầm và ngây thơ khi đơn giản đưa ra đáp án ấy.

Châu Kha Vũ đang trừng phạt Lưu Vũ theo cách riêng của mình. Cách thức khiến anh có thể thấy đau đớn và nhục nhã nhất. Cậu trừng phạt anh với tư cách gì nhỉ? Chủ nhân và một món đồ chơi? Phạt một món đồ đã chẳng nghe lời mình, rời đi trong khi chưa có sự cho phép.

Khi Lưu Vũ đang cố gắng ngăn chặn mối quan hệ sai trái, thì Châu Kha Vũ lại hùng hổ kéo đến nói với anh rằng: Không khả năng.

Tại sao, tại sao vậy? Cuộc sống của Lưu Vũ mà, vì đâu đối phương lại chẳng để anh quyết định dù chỉ một lần?

"Xin em, đừng mà."

"Lưu Vũ."

Giọng nói của Châu Kha Vũ vang lên. Anh cảm thấy tim mình đã vỡ vụn nghiêm trọng, nước mắt lại rơi rồi.

"Không thể, tôi không thể ở với em được nữa, xin em, đừng mà."

Lưu Vũ lại khóc vì Châu Kha Vũ. Tự tôn danh dự của anh đều đang bị đe dọa nên không thể nào nhịn được mà rơi nước mắt. Sao đối phương có thể như thế với anh chứ? Cậu như cười nhẹ, dán chặt vào lưng anh rồi rướn cổ hôn lên gương mặt đã đính từng dòng pha lê nóng ấy rồi bảo:

"Đừng khóc."

"Đừng khóc bảo bối."

Châu Kha Vũ chậm rãi nói, để sự ám muội càng dâng cao.

"Ngoan nào, coi như đây là món quà giáng sinh cho tôi được không?"

Lưu Vũ cảm thấy sau câu nói đó chính là nỗi đau cơ thể bị xé làm đôi, nơi chật hẹp như rách thành mấy mảnh nhỏ. Thứ nóng hổi to lớn đã đâm thật mạnh và nhanh vào trong huyệt hoa nhỏ bé của anh. Không hề có màn dạo đầu hay bôi trơn, thậm chí là bao cao su cũng chẳng hề sử dụng. Thành ra anh càng thấy mình bị đẩy vào bóng tối vô tận của thống khổ.

Lưu Vũ nằm trêи gối với đôi mắt mờ mịt, tuy phòng không đủ ánh sáng, nhưng đây là nơi anh lớn lên từ nhỏ, căn bản có thể nắm rõ mọi thứ, cơ mà giây phút này đã chẳng còn thấy hay biết gì nữa. Đau nhiều lắm, từ cơ thể đến đáy lòng của anh, từng tiếng nấc nghẹn tuyệt vọng đang thoát ra theo kiểu nho nhỏ. Châu Kha Vũ có nghe thấy, có cảm nhận được bên dưới đã chặt hơn mức cho phép và di chuyển rất khó khăn. Bởi anh không sung sướиɠ, không hợp tác nên một chút nước cũng chẳng có, hoàn toàn khô khốc, vì thế mà anh càng đau đớn nhiều hơn.

Nhưng Châu Kha Vũ lại không chịu nương tay, vẫn kiên trì ra sức dồn dập. Mỗi một cú quất xuyên, đều như xỏ thủng người Lưu Vũ, đâm nát linh hồn anh. Cậu giữ chặt cái eo nhỏ nơi đối phương rồi tạo nên từng hồi va chạm quyết liệt. Chốn tư mật đang bị thương nặng, nhưng thứ nóng tựa sắt nung đó đang ra sức mài mòn, làm anh thấy tim mình cũng dần nhen nhúm lửa.

Lưu Vũ bám chặt tấm chăn bông mà run rẩy, lưng lẫn bả vai phủ một tầng mồ hôi đều in hằn dấu răng cùng nước bọt của đối phương. Do đó dưới ánh mắt từ hướng của Châu Kha Vũ nhìn xuống, trong bóng tối huyền diệu đang hiện lên nhiều tia quyến rũ. Chưa kể còn có chiếc giường cũ đang vì hành động xốc nổi mà kêu cót két. Không gian yên lặng ban đầu bị đánh tan, thay vào đó là những thanh âm mị hoặc.

Về đêm, những tiếng ấy càng vang lên rõ ràng. Lưu Vũ cũng không chống cự, bởi anh biết điều đó là vô ích, song chẳng đồng nghĩa là sẽ chấp nhận Châu Kha Vũ làm điều tồi tệ này với mình. Cơ mà phản ứng của cơ thể về mặt sinh lý luôn phản chủ, nên chỗ bên dưới của anh dần tiết ra ɖâʍ thủy, để mức độ trơn ướt dần trở nên cao. Giúp côn thịt sáp nhập, tiến vào trong dễ dàng hơn phút đầu rất nhiều.

Châu Kha Vũ rất hài lòng trước điều này, nhanh rút côn thịt ra để lật Lưu Vũ lại. Đích thân banh rộng hai chân đang có ý muốn khép lại của anh, để cảnh xuân phơi bày trước mắt rồi lại đâm vào nơi ô uế ɖâʍ dịch. Cậu quá quen thuộc với cơ thể của đối phương, nên dư sức biết thúc vào chỗ nào sẽ khiến anh mềm nhũn, nơi này trở nên lầy lội rồi chịu phục tùng mình.

Châu Kha Vũ đi vào trơn tru thông thuận nên thở nhẹ ra một hơi hỏi:

"Anh có thích không?"

Lưu Vũ cắn chặt môi dưới để không phát ra âm thanh nào. Anh chưa từng cảm nhận được sung sướиɠ hay thoải mái dù chỉ một chút. Trái lại chỉ thấy nó quá đau, rất đau. Không biết đau cơ thể hay trái tim nữa, chỉ biết cơn đau này khủng khϊế͙p͙ lắm. Anh vô thức và mờ mịt nhìn lên trần nhà, nên bắt gặp được ánh mắt của cậu. Lòng bây giờ không đủ tâm tư nghĩ nhiều, chỉ mong cuộc hoan ái vô lý và đầy đớn đau này có thể nhanh khép lại, cầu trời cho thời gian nhanh trôi qua một chút.

Châu Kha Vũ dù có thích thú với cơ thể biết nghe lời thì cũng không hài lòng với biểu hiện của Lưu Vũ. Cậu đỡ anh ngồi dậy để nằm trong vòng tay của mình, sau đó xoa nắn cánh ʍôиɠ, góp phần làm nơi hoan ái càng dễ nở rộng. Đồng thời miệng đã kề sát vào tai anh, thì thầm nói mấy câu chữ như kϊƈɦ điện vào từng mạch máu:

"Phòng ngủ bà ngoại của anh, có phải ở cạnh bên phòng anh không? Bà ấy có biết đứa cháu ngoan của mình, đã cưỡi trêи người của một đối tượng là nam bao nhiêu lần và sung sướиɠ đến mức độ nào không?"

Lưu Vũ không ngờ Châu Kha Vũ lại đề cập đến bà của mình trong giây phút này. Dù bà chẳng có ở phòng kế bên, nhưng sự thật đủ khiến anh bị kϊƈɦ thích thần kinh và toàn thân căng cứng. Điều này giúp cho miệng nhỏ bên dưới càng trở nên se khít, thuận thế ôm chặt cự vật và hút nó vào sâu hơn. Thông thường ở lúc khẩn trương, hoặc khi anh lo lắng đến giật bắn người thì bụng dưới thóp lại. Đây là một trong những nguyên nhân tạo cơ hội cho côn thịt dễ dàng tìm đến chốn hang sâu cùng tận và chạm được mạch nước ngầm.

"Em điên rồi à? Em im đi."

Châu Kha Vũ cười khi thấy Lưu Vũ tức đến mặt đầy nước mắt, trong cuống họng phát lên một chút rêи rỉ giống như thỏ mà lại muốn tỏ ra giận dữ như loài chúa sơn lâm. Sau cái cười mãn nguyện của đối phương, chính là đặt tiếp nụ hôn lên môi anh. Khiến bản thân càng mềm nhũn và cảm nhận được hương vị rượu mà cậu uống, trước khi đến gặp mình.

"Đặc biệt hơn....."

Châu Kha Vũ cố ý kéo dài, chỗ giao hợp càng mãnh liệt hơn. Lúc này Lưu Vũ thấy thật may mắn khi bà ngoại mình không có ở nhà. Bằng không bà sẽ hoàn toàn nghe thấy những thanh âm ám muội này, cộng thêm tiếng nước vang dội bên dưới quá lớn, đủ đỏ mặt tía tai.

"Là đứa cháu trai này quá hiếu thảo, bán thân để chữa bệnh cho bà. Nói xem, khi bà biết được liệu có vui và tự hào không? Có đứa cháu quá hiếu thảo, luôn luôn hiếu thảo đến mức độ này."

Lưu Vũ như sụp đổ hoàn toàn, những lời mà Châu Kha Vũ nói, giống như trận lũ mạnh mẽ, công phá bờ đê dùng để điều chỉnh tâm lý của anh. Ánh mắt không còn sót lại ẩn ý, cảm xúc gì, hoàn toàn mờ đục. Hóa ra đối với cậu, anh hoàn toàn như một món đồ chơi, là một kẻ nghèo hèn nên bán thân đến đáng khinh. Nhưng trong giây phút này chỉ còn biết dựa dẫm vào đối phương rồi chìm vào ɖu͙ƈ vọng đang tấn công cơ thể. Vì phía dưới, côn thịt đang đâm vào một chỗ sâu xa yếu ớt, khiến lý trí anh càng bị bào mòn.

Làn sóng ɖu͙ƈ vọng đánh bại mọi thứ, Lưu Vũ bị cuốn vào trong đó rồi cảm nhận đau đớn lẫn sung sướиɠ đan xen. Giữa yêu và hận, nhục nhã xấu hổ nhưng thích thú. Thật làm anh ghét bản thân mình hơn ai hết, vì quá dễ bị cuốn xoay vào vòng xoáy nhục ɖu͙ƈ mạnh mẽ, chẳng thể thoát ra được.

Thêm vài lần áp đảo cơ thể của Lưu Vũ quá dữ dội, đối phương cũng bắn sạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong. Sau một thời gian vắng bóng, cuối cùng cũng đạt được sự thoải mái nhất định trong cơ thể của anh.

Trời hửng sáng, Lưu Vũ mới được buông tha, cơ thể từ trong ra ngoài đều bị ăn sạch, rất thảm hại, rất đáng thương. Toàn thân đau nhức khủng khϊế͙p͙, khắp người đầy vết cắn, dù bên dưới đã được ly khai thứ cực hạn thì anh vẫn thấy đau nhức khó chịu, song cổ tay vẫn còn bị trói. Chỗ bị cà vạt siết chặt có thể nhìn được vết hằn đỏ do siết chặt làm da thịt bị tổn thương. Đối phương đang ngồi ở cuối giường để hút thuốc, chỉ mặc quần không mặc áo, để lộ cơ bụng săn chắc đang ẩn ẩn, hiện hiện theo từng hơi thở. Ánh đèn mờ ảo, giúp anh nhìn thấy làn khói mờ ảo đang bay bay trong gió.

"Đỡ hơn chưa?"

Châu Kha Vũ tiến đến gần và hỏi, vì cuộc làʍ ȶìиɦ quá mãnh liệt, nên ngay từ lâu Lưu Vũ đã mơ mơ màng màng, tựa tỉnh lại giống ngất đi. Anh thấy mình sắp rơi vào nguy hiểm liền tránh né, nghiêm túc nói:

"Tránh xa tôi ra, Châu Kha Vũ đừng chạm vào tôi."

Nhớ đến những hình ảnh tàn bạo và mấy lời nói cay nghiệt hôm qua. Lưu Vũ liền đau lòng bứt rứt, thật không hiểu tại sao mình lại yêu cậu được lâu đến thế.

Nghe được lời chối từ này của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ liền sửng sốt. Nhưng sau đó thấy toàn thân của anh đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầy vết bầm tím, có chỗ sắp rỉ cả máu và giữa hai chân là một đống hỗn độn bốc mùi tanh nồng của dịch thể thì cũng hiểu nguyên nhân. Cậu cảm thấy tim mình như bị dao cắm vào rồi chảy máu, chẳng biết tại sao mình lại điên cuồng như thế. Rõ là đêm giáng sinh, đáng lý nên vui vẻ, thế tại sao lại thành nông nỗi này?

Châu Kha Vũ đáng lý là cùng gia đình tổ chức tiệc rượu nhỏ, nhưng sau khi nhận được báo cáo Lưu Vũ cùng đi với cô gái khác liền điên không chịu nổi. Nhưng vì đâu lại tức giận, đáng lý cậu nên biết anh yêu cậu đến mức nào đúng chứ? Tại sao lại tạo nên một sai lầm nghiêm trọng đến mức này?

Châu Kha Vũ thấy bản thân đúng là thật sự điên rồi. Định giúp Lưu Vũ cởi trói, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đối phương đã giật bắn người. Anh cảm nhận được cậu đến gần mình nên nhanh tránh né theo kiểu sợ hãi, ánh mắt cũng đầy lo lắng, toàn thân bắt đầu run. Cơ thể hơi co lại, cảnh giác cao độ trong khi cậu còn chưa kịp đụng vào chỗ nào trêи người anh.

"Em lại muốn làm gì tôi? Cút đi, đừng chạm vào tôi."

Châu Kha Vũ đành đi tìm gì đó cho Lưu Vũ ăn. Nhưng đến khi bưng vào thì anh vẫn chọn trốn tránh.

"Anh ăn gì đó đi, một chút cũng được."

Nhưng rồi Lưu Vũ đã không ăn, có lẽ do quá mỏi mệt, cầm cự chẳng nổi mà cố sức nói:

"Cút đi."

Dứt tiếng cũng là lúc Lưu Vũ lâm vào hôn mê. Châu Kha Vũ ở lại cạnh anh thêm một chút rồi cũng đi khi nhận được một cuộc gọi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh cảm nhận rõ ràng gương mặt của mình bị đối phương chạm vào, dường như còn có một hơi thở dài đầy khó chịu và đau lòng phát bên tai.

Lưu Vũ đã nằm mơ, mơ về thời anh còn rất nhỏ. Khi đó nhận được rất nhiều bằng khen và bà ngoại rất tự hào, vui mừng khen anh là bé ngoan. Nhưng từ đâu đó có Châu Kha Vũ xuất hiện, cậu đã giật lấy chúng rồi xé tan tành, hủy đi khung cảnh hạnh phúc ấm êm của anh. Quá kinh khủng, anh thét lên cực lớn rồi bật dậy bừng tỉnh, may chỉ là ác mộng nên nằm phịch lại xuống giường với trạng thái xương cốt rã rời, đau đớn đến từng đốt xương.

Lưu Vũ cảm thấy lạnh, dù anh đã quấn chặt chăn, ôm chặt gối có sẵn trêи giường vẫn thấy không đủ, chắc là đang bị sốt rồi. Tìm kiếm điện thoại, đến khi cầm được nó lên tay anh mới biết, cuối cùng một đêm khủng khϊế͙p͙ đã qua. Thêm một ngày hôm sau, bản thân vẫn chưa thể rời khỏi giường. Do mỗi một bước đi, anh đều cảm thấy đau đớn tột cùng, tựa như nơi bên dưới bị rách nghiêm trọng. Cơ mà căn bản là rách thật sự, song cảm giác rách toạc mà anh nhận lại có một phần là nỗi thống khổ xé lòng.

Đến ngày thứ 3, Lưu Vũ mới có lại chút sức lực mà đi vệ sinh cho mình thật sạch sẽ. Vào ngày thứ 4, anh mới có khả năng đi ra khỏi nhà một cách chậm rãi.

Bước ra khỏi nhà, Lưu Vũ liền có chút bất an và lo lắng. Đưa mắt nhìn xung quanh xem thế nào, dù biết, nếu bản thân có bị theo dõi, thì cũng chẳng thể tìm ra người đang canh chừng. Nhưng anh vẫn không thể ngừng chao đảo. Giống như bản thân là con mồi, đối phương là thú săn còn ở trong màn đêm. Dư sức bị nuốt chửng bất kỳ lúc nào, quá đáng sợ.

"Mấy ngày nay sao không tới?"

Bà ngoại ngồi ở băng ghế đá của cửa hàng tiện lợi trong khuôn viên bệnh viện, thấy Lưu Vũ đến rất mừng nên cười tươi hỏi tiếp:

"Con bận à?"

Lưu Vũ nhìn thấy người thân duy nhất của mình đang ngồi cười thì nhịn không nổi, đôi mắt bất giác nhòe đi. Nhưng vẫn cố gượng, chậm rãi đi lại nói:

"Dạ, cuối năm rồi, nên con hơi bận một chút."

Bà ngoại xoa xoa đầu Lưu Vũ, sau đó lấy hai viên kẹo mình đã mua từ trong túi ra, đặt lên bàn tay anh rồi bảo:

"Ăn đi con."

Lưu Vũ nhận lấy, sau đó xé vỏ bọc kẹo rồi mang đem chúng bỏ vào miệng. Đây là kẹo sữa màu trắng có kϊƈɦ thước lớn, món ăn yêu thích từ lúc còn nhỏ của anh. Chẳng biết do đâu, nhưng khi ngậm chúng, bản thân lại không kiềm được nước mắt mà để nó rơi liên tục. Khiến hương vị ngọt của kẹo cũng nếm chẳng được, chỉ cảm thấy quá đắng cay, quá đau khổ.

"Sao thế? Con sao vậy hả Chiến Chiến."

Bà ngoại hốt hoảng, nhanh lấy khăn bông có sẵn trong túi của mình ra để lau nước mắt cho đứa cháu. Anh biết hành động không kìm chế này của mình là sai trái, làm bà bị ảnh hưởng tâm trạng nên nhanh gạt nước mắt, sau đó chuyển sang ngồi xổm trước mặt bà và nói:

"Không sao đâu ạ, không sao. Chỉ là con cảm thấy ở cạnh ngoại như vậy, con mãi mãi là một đứa trẻ. Được hưởng sự hạnh phúc, yêu thương, nên vui vẻ mà khóc thôi."

"Có chuyện gì à?"

Bà ngoại sống lâu hơn Lưu Vũ, còn nuôi dạy anh thành người, chẳng lẽ nhìn không ra những gì anh phải chịu? Ít nhiều cũng đoán được gì đó nên đã hỏi lại sau một hồi nghiền ngẫm. Nhưng anh vẫn lắc lắc đầu, lựa chọn nói dối. Cầm lấy tay bà áp lên mặt mình, lại một giọt nước mắt lẳng lặng rơi, anh chậm rãi mở miệng:

"Bà ơi, mình về nhà thôi. Ngày mai là năm mới rồi, về nhà nha bà. Một năm mới....thật sự sắp bắt đầu rồi."

Bà ngoại cười đáp lại, trước câu nói đầy ẩn ý chứa tâm tình nặng nề của Lưu Vũ.

"Được rồi, về nhà thôi. Bà ở bệnh viện đúng là đủ nhiều rồi, con cũng khổ theo bà quá nhiều."

Lưu Vũ cười toe toét miệng, sau đó khịt mũi một cái bảo:

"Sang năm, chúng ta dọn đến nơi ở khác, bệnh viện để trị liệu cho bà cũng đổi, con sẽ tìm công việc mới. Chúng ta sẽ đi nơi khác....khoảng một thời gian."

Lưu Vũ thêm câu cuối với âm lượng lí nhí. Sau khi bàn tính xong xuôi thì cũng chốt vấn đề. Sáng hôm sau anh làm thủ tục xuất viện, đóng gói các đồ dùng, quần áo của bà vào túi lớn rồi mang về nhà trước.