Chương 394: Ta chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi.

Chương 394: Ta chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi.

"Lão lão, là nô tỳ đã bỏ lỡ cái gì rồi hay sao...?

Con hung thú đó...chỉ trong chớp mắt đã bị nữ thú nhân kia... hóa đá?"

Tiểu Trúc không thể giấu nổi sự kinh ngạc liền hỏi Tuyết Ly Đế đang đứng cạnh bên.

"Không!

Ngươi không bỏ lỡ gì cả!

Chính ta cũng không biết được rốt cuộc nữ thú nhân đó vừa làm cái gì..."

Tuyết Ly Đế ánh nhíu mày đáp, nàng đúng thật là không thể nhìn thấu được Medusa đã làm cách nào, tất cả diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt thì con hung thú đã bị hạ.

'Tên Viêm Ân Đế này...đúng là lúc nào cũng khiến người khác phải kinh ngạc mà...'

Nàng nghĩ ngợi trong đầu.

"Có thể là một loại cấm thuật hay yêu thuật nào đó mà nữ thú nhân kia đã chuẩn bị từ trước..."

Tiểu Mạch Nghiêng suy đoán.

"Cũng chỉ có thể giải thích theo cách đó mà thôi..."

Tuyết Ly Đế gật đầu đồng ý với lời nói của Tiểu Mạch Nghiêng.

Đồng dạng kinh ngạc như ba hồ ly tinh còn có Hoa Vi Nghi và đám đệ tử.

'Chỉ...chỉ một chiêu... liền giết chết con hung thú mà...mà ngay cả Hạ đường chủ và Long đường chủ cũng không làm gì được nó...?

Khế ước của chưởng môn...lúc nào cũng ngưu bức như thế...'

Cả năm đệ tử khoé miệng giật giật cùng có chung một suy nghĩ.

Hoa Vi Nghi cũng là rất kinh ngạc trước tình huống Medusa giết Chimera hệt như đám đệ tử nhưng nàng liền hướng sự tập trung của mình về phía trận Đào Hoa của Bạch Đế, phu quân của nàng lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng ngưu bức hết phần kẻ khác có muốn không quen cũng không được, nhưng mà chuyện cần phải quan tâm lúc này không phải là về một con hung thú đã chết mà chính là cái tên đầu vuông Barbus và cả Bạch Đế.

----- ----- -----

Oành!

Oành!

Oành!

Oành!

....

Trận pháp Đào Hoa phát nổ những tiếng nổ dữ dội, liên tục, chói tai đã hơn mười phút và không hề có dấu hiệu dừng lại.

Để duy trì khống chế và sát thương nổ ra liên tục như thế của trận pháp trong một khoảng thời gian dài như thế không phải là một chuyện đơn giản cần phải tiêu hao một lượng cực lớn linh lực trong cơ thể và sự tập trung tuyệt đối vào trận pháp, bằng như là kẻ khác mà không phải là Bạch Đế triển khai và duy trì thì Đào Hoa trận đã sớm tan vỡ từ lâu, điều này cho thấy linh lực mà Bạch Đế sở hữu là dồi dào và khủng bố đến mức nào.

'Tên quái này... rốt cuộc là cái thứ gì thế?

Cả Đào Hoa trận cũng không làm gì được hắn?'

Bạch Phiêu Phiêu hai chân mày nhăn lại tỏ ra khó chịu, nghĩ ngợi.

Đào Hoa trận do nàng thi triển ra vốn là trận pháp đã thất truyền từ rất lâu của hồ tộc, có thể dễ dàng giết chết bất cứ kẻ nào bị khống chế trong phạm vi của trận pháp mặc cho kẻ đó sở hữu lớp phòng hộ cứng đến đâu đi chăng nữa, nhưng mà nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng cái tên Barbus kia vẫn bình yên vô sự không hề chịu một chút thương tích nào cả

Và cảm nhận của Bạch Đế là hoàn toàn chính xác.

Barbus không hề bị thương một chút nào dù đứng trong Đào Hoa trận hơn mười phút.

Vù!

Vù!

Vù!

"Đây là phán quyết của thánh thần...

Ngươi...

Dù có chống cự...

Dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ có một...

Chính là cái chết!"

Giọng nói ghê rợn chất chứa đầy sự đe dọa và chết chóc của tên Barbus cất lên trong đám bụi đất mù mịt cùng với đó là hàng loạt những thanh kim loại nhọn hoắc dài hơn một thước từ bên trong trận pháp xé gió bay thẳng đến chỗ Bạch Đế đang đứng.

Sượt...

Sượt...

Sượt...!

Bạch Phiêu Phiêu điềm tĩnh nghiêng người qua trái rồi lại qua phải tránh đi những thanh kim loại bay đến nàng.

Bang!

Ầm!!!!

Cũng ngay lúc này Đào Hoa trận bất chợt vang lên một tiếng nổ lớn bất thường, từ trong đám bụi đất bị hất tung lên bởi vụ nổ một cái bóng to lớn vụt bay ra hướng thẳng đến chỗ Bạch Đế với một tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cái bóng to lớn đó không ai khác chính là Barbus, nhưng mà hình dáng của hắn lại hoàn toàn thay đổi khác xa so với lúc đầu.

Hình dáng thay đổi tốc độ cũng tăng lên gấp mấy lần so với khi trước, nhưng mà hành động chớp nhoáng của Barbus lại không thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường ánh lên lục sắc của Bạch Phiêu Phiêu.

Keng!

Bạch Phiêu Phiêu trong khoảnh khắc lập tức đưa linh lực kiếm lên đón đỡ cây búa của Barbus đồng thời cũng hạ thấp trọng tâm cơ thể trực nhảy lùi về sau hòng tránh đi chấn động không gian của thứ vũ khí này.

?!!

Nhưng mà Bạch Phiêu Phiêu chưa kịp hành động thì chợt giật mình bởi lần này chấn động không gian lập tức xuất hiện ngay khi hai thứ vũ khí vừa chạm vào nhau chứ không có độ trễ như khi trước.

Bang!

Bạch Phiêu Phiêu bị xung chấn đánh văng ra phía sau cả mấy mươi thước, nàng lộn một vòng trên không sau đó nhẹ nhàng tiếp đất với gương mặt khó chịu.

Không những tốc độ gia tăng mà ngay cả sức mạnh của Barbus cũng tăng lên rất nhiều.

Barbus, sau khi biến đổi hình dạng thì trông chẳng khác gì một con chim cú cao hơn hai thước với tay trái là một bộ móng vuốt sắc nhọn và toàn thân được bao phủ bởi kim loại, hắn âm trầm nhìn về phía Bạch Đế với một thái độ khinh dễ tột cùng.

"Có thể khiến ta phải dùng đến hình dạng này... ngươi là kẻ đầu tiên..."

Barbus âm trầm nói.

Vù!

"Cái quái....?!!"

Bạch Phiêu Phiêu giật mình khi Barbus bất ngờ biến mất tại chỗ và xuất hiện trước mặt nàng chỉ trong một khoảng khắc chưa đầy một cái chớp mắt.

Cây búa trong tay Barbus vung từ bên phải tới năng lượng tỏa ra từ đòn tấn công hữu hình thành một cây búa hoàng kim sắc dài hơn bốn, năm thước đánh thẳng vào bên hông Bạch Đế kèm theo đó là một chấn động không gian khủng bố.

Oành!

Bạch Phiêu Phiêu lãnh trọn một đòn trực diện bị đánh văng đi mấy mươi thước, phun ra ngụm máu.

'Ta vậy mà lại không thể theo kịp tốc độ của hắn...?'

Bạch Phiêu Phiêu gương mặt nhăn nhó đau đớn nghĩ ngợi.

Là nàng đã quá chủ quan, quá khinh địch.

Nếu không nhờ lớp hộ thân cường khí hấp thụ đi một phần sát thương thì e là nàng đã trọng thương sau đòn tấn công vừa rồi.

Soạt!

Bạch Phiêu Phiêu chân vừa chạm đất lập tức lấy lại tư thế nhưng mà Barbus rất nhanh liền xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa, lần này những móng vuốt sắc nhọn nhằm vào ngực nàng mà đâm tới.

Bạch Phiêu Phiêu phản ứng rất nhanh lập tức nghiêng người ra sau, chân phải nàng dẫm xuống đất tạo đà đẩy cả cơ thể về phía sau hòng tránh đi những cái móng vuốt chết chóc kia.

Nhưng tốc độ của Barbus lúc này là quá nhanh, cho dù Bạch Phiêu Phiêu có phản ứng nhanh đến đâu cũng không thể nào theo kịp.

'Chết tiệt!

Không kịp tránh rồi!'

Bạch Phiêu Phiêu nghĩ ngợi.

Từ trước đến nay những nhiệm vụ cấp bậc Huyền Thoại mà hệ thống phát động đều bao gồm rất nhiều mục cần phải hoàn thành với độ khó từng mục là rất cao nhưng lần này nhiệm vụ Huyền Thoại chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là đánh bại Barbus, điều này cho thấy tên Barbus này thật sự, thật sự rất mạnh và nguy hiểm.

Ngay trước khi móng vuốt của Barbus chạm vào Bạch Phiêu Phiêu thì bất chợt có một bóng người xuất hiện ngay bên trái hắn.

Barbus khẽ giật mình khi một thanh kiếm chém xuống tay hắn, hắn lập tức rụt tay lại đồng thời nhảy ra phía sau hơn mười thước.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Barbus hắn cảm nhận được một sát khí cực kỳ khủng bố cực kỳ đáng sợ khiến hắn phải lập tức phản ứng, tựa như nếu trễ một nhịp thì cánh tay bằng kim loại của hắn có thể bị chém cho đứt lìa.

Ánh mắt hắn giận dữ nhưng dè chừng nhìn thẳng vào kẻ vừa mới xuất hiện.

Kẻ này, không ai khác chính là Vương Nhất Tự.

Đứng phía sau lưng Vương Nhất Tự, Bạch Phiêu Phiêu cũng khá bất ngờ với tình huống vừa xảy ra, nhưng rồi trong khoảnh khắc gương mặt nàng bất chợt hiện lên ngưng trọng khi nhìn vào thanh kiếm mà Vương Nhất Tự đang cầm trong tay.

Nàng biết thanh kiếm này.

Biết rất rõ là đằng khác.

"Ngươi dám xen vào trận đấu của ta và ả hồ ly này sao?"

Barbus gằn giọng.

"Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy hả?!!"

Hắn hét lớn, cơn giận ngùn ngụt lan tỏa ra khắp xung quanh.

"Lá gan của bản tọa vốn đã lớn sẵn, không cần ai cho thêm a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lời Barbus.

"Ngươi đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

Nỡ ra tay với một nữ nhân xinh đẹp như thế sao chứ?

Bản tọa là không nỡ nhìn thấy nàng ta bị thương a!

Sao nào?

Muốn đánh thì phóng ngựa tới đây, bản tọa sẽ tiếp ngươi!"

Vương Nhất Tự ngoắc ngoắc ngón tay gương mặt hiện lên gợi đòn.

"Bổn cung có thể tự mình giết tên đó, không cần ngươi giúp!

Tránh ra!"

Bạch Phiêu Phiêu đứng sau âm trầm nói với Vương Nhất Tự, nhưng mà giọng điệu của nàng như là đang nói chuyện với một người ngang hàng chứ không còn cao cao tại thượng như khi trước.

Cái tên nam nhân trước mặt nàng tu vi cảnh giới chẳng khác gì một tên phàm nhân một tên phế vật không hơn không kém, loại như hắn nàng chẳng thèm để vào mắt, nàng lại thay đổi tông giọng khi nói chuyện với hắn không phải vì hắn vừa mới cứu mạng nàng mà là vì thanh kiếm hắn đang cầm trong tay, một thanh kiếm tà ác sở hữu một loại sát khí khủng bố khiến cho những kẻ đứng gần phải sợ hãi, một thanh kiếm mà có thể khuấy đảo cả Tam giới này.

Nàng biết rất rõ một điều, rằng thanh kiếm này không phải ai cũng có thể chạm vào được, tên nam nhân này lại có thể sử dụng một cách dễ dàng thì chứng tỏ hắn cũng không phải một kẻ tầm thường.

"Đừng có trẻ con như vậy!

Ngươi cũng không phải là không nhận ra ngươi không làm được gì tên đó!"

Vương Nhất Tự đáp lời Bạch Phiêu Phiêu bằng một giọng khá nghiêm túc.

"Ngươi dám gọi bổn cung là trẻ con?!!"

Bạch Phiêu Phiêu cả giận bàng bạc là khí tức bộc phát ra.

Vù!

Ngay lúc này Barbus bất ngờ xuất hiện trước mặt Vương Nhất Tự và Bạch Phiêu Phiêu, một búa giáng từ trên xuống thẳng vào chỗ cả hai đang đứng.

Oành!!

Nhưng mà Barbus chỉ đánh vào không khí khi mà Vương Nhất Tự cùng Bạch Phiêu Phiêu đã nhảy ra trước một nhịp.

Đòn tấn công của Barbus khiến cho mặt đất trước mặt hắn nứt toác ra một đường ngoằn ngoèo sâu hoắm.

"Vậy để ta tiễn cả hai ngươi một đoạn!"

Barbus âm trầm nói.

Bạch Phiêu Phiêu có chút bất ngờ bởi phản ứng gần như lập tức của Vương Nhất Tự khi Barbus tấn công.

'Tên này...có thể bắt kịp tốc độ của cái thứ chết tiệt kia sao chứ?!!'

Đương nhiên thì với tu vi cảnh giới hiện tại Vương Nhất Tự hắn không thể nào có thể theo kịp được tốc độ nhanh như một tia chớp của Barbus, nhưng mà, Vương Nhất Tự bây giờ không phải là một tu tiên giả, hắn là đang sử dụng bảng trạng thái thứ nhất, bảng trạng thái của Seichi Yamato, một Triệu hồi sư.

"Ngươi nói bổn cung không được vậy ngươi được chắc?!!

Một tên phàm nhân như ngươi thì sao sử dụng được sức mạnh của thanh kiếm đó chứ hả?!!"

Bạch Phiêu Phiêu chất vấn.

"Ồ, ra là ngươi cũng biết thanh kiếm này!"

Vương Nhất Tự tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Đúng là ta hiện tại không thể sử dụng hết sức mạnh của thanh kiếm này...

Nhưng mà...

Ta đâu định dùng nó để hạ tên kia!

Ta chỉ muốn hù dọa hắn một chút mà thôi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Hù dọa...?"

Bạch Phiêu Phiêu khoé miệng giật giật.

'Cái tên nam nhân chết tiệt!

Đầu ngươi có vấn đề hay gì?

Ngươi cầm Hiên Viên kiếm chỉ để hù dọa người khác thôi sao hả?!!'

Trong đầu nàng thầm chửi rủa Vương Nhất Tự.

Đứng ở phía xa, Barbus cơn giận phải nói là ngút trời.

Một hồ ly tinh bản tính kiêu ngạo không xem hắn ra gì thì cũng thôi đi, giờ lại xuất hiện thêm một tên ất ơ kiêu ngạo không kém, cả hai bọn hắn từ nãy đến giờ đều chẳng buồn quan tâm đến hắn, xem hắn như là không tồn tại vậy.

Điều này không thể nào chấp nhận được.

Barbus, hắn dẫu sao cũng là một tông đồ của thần linh không thể nào để cho hai kẻ phàm nhân khinh dễ như thế được.

Chuyện này là không thể tha thứ!

Hắn nhất định phải lột đồ róc xương hai tên này thì mới có thể hả được cơn giận này của hắn.

Nhưng mà khi Barbus định lao đến chỗ Vương Nhất Tự và Bạch Phiêu Phiêu thì hắn chợt khựng lại, hắn cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.

Không phải là quá yên tĩnh hay sao?

Còn quái vật mà hắn triệu hồi ra đâu rồi?

Cái con quái mà hắn sử dụng Huyết Ngọc Linh Tâm cùng cơ thể của phân thân Tuyết Ly Đế để triệu hồi ra đâu rồi?!!

Đáng lý ra bây giờ nó phải đang quẩy tung cái nơi này lên rồi mới phải, đâu thể nào yên tĩnh như thế này được cơ chứ?

Không đúng!

Có gì đó sai sai ở đây!

Barbus lập tức đảo mắt về phía xa nơi mà hắn nghĩ rằng đang có một cuộc chiến diễn ra giữa Chimera và đám người mà hắn xem là phàm nhân không đáng để hắn để tâm đến.

Nhưng mà, ánh mắt Barbus chợt ngốc trệ trong giây lát sau đó trở nên hoang mang khi nhìn thấy con quái vật mà hắn triệu hồi ra, một con quái vật bất khả xâm phạm, một con quái vật mà có thể vô sự trước bất cứ đòn tấn công nào của đám phàm nhân kia, bây giờ đã trở thành một đống đá không hơn không kém ngổn ngang trên mặt đất.

'Cái quái gì đang xảy ra thế này?!!

Không thể nào!

Không thể nào có chuyện cái đám phàm nhân đó có thể giết được Chimera trong thời gian ngắn như thế được!

Bọn chúng rốt cuộc là đã làm như thế nào?!!

Bọn chúng...bọn chúng...?!!'

Barbus nghĩ ngợi trong đầu, hắn không thể nào thông suốt được với tình huống mà hắn nhìn thấy, nhưng rồi ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia sợ hãi khi nhìn thấy một nữ thú nhân mang thân hình nửa dưới là của loài rắn cùng với một mái tóc rắn.

"Me.. Medusa...?!!"

Hắn lắp bắp tên của nữ thú nhân kia.

Hắn ngay lập tức nhận ra nữ thú nhân kia chính là quái vật thần thoại Medusa.

Tộc người rắn không phải là không tồn tại cũng không phải là hiếm, nhưng mà tất cả bọn họ đều không hề có một mái tóc lúc nhúc là những con rắn như thế kia, hơn nữa, việc Chimera bị hóa thành một tảng đá và bị đánh cho vỡ nát ra như thế kia, chỉ có một cách giải thích duy nhất, nữ thú nhân kia đích thị chính là Medusa, quái vật thần thoại có thể hóa đá bất cứ thứ gì có sự sống chỉ bằng một ánh nhìn.

'Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?!!

Tại sao một quái vật thần thoại Hy Lạp cổ đại lại xuất hiện ở thế giới này cơ chứ?!!'

Barbus khó khăn nghĩ ngợi.

Hắn không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.