Chương 393: Kỹ năng độc nhất.
Thương Sơn phái, ngoại viện.
"Này, Mẫn Nhi, cái tên đó...là người như thế nào?"
Medusa bất chợt lên tiếng hỏi khiến cho Lục Mẫn Nhi trong khoảnh khắc trở nên ngốc trệ.
"Cái tên đó...?"
Lục Mẫn Nhi nghiêng đầu hỏi ngược lại.
"Thì cái tên...họ Vương...cái gì mà... chưởng... chưởng môn của ngươi đấy!"
"A, thì ra là tỷ hỏi về chưởng môn!"
Lục Mẫn Nhi không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, lập tức đáp lại câu hỏi của Medusa.
"Chưởng môn là người rất tốt!
Là tốt nhất trong cả Tam giới này a!"
"Thế... thế à?"
Medusa khoé miệng hơi giật.
Lục Mẫn Nhi tay với lấy một que hồ lô ngào đường đưa cho Medusa sau đó tiếp tục nói.
"Ta trước kia chẳng qua chỉ là một cô nhi không người thân thích sớm hôm lang thang đầu đường xó chợ không có bữa nào được no bụng...
Nếu như không gặp được chưởng môn thì giờ ta đã không thể ngồi đây...có lẽ đã sớm mất mạng ở một cái xó xỉnh nào đó rồi...
Nói chưởng môn đã cho ta một cuộc đời thứ hai cũng không ngoa a!
Thế còn tỷ?
Tỷ gặp được chưởng môn trong hoàn cảnh nào thế?"
Lục Mẫn Nhi tò mò.
"Ta sao...?"
Medusa ngập ngừng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía hồ nước.
"Một nơi vừa tối tăm vừa lạnh lẽo...
Ta và hắn đã đánh nhau một trận...sau đó ta đồng ý cùng hắn đến thế giới này..."
"Tỷ tại sao lại ở một nơi vừa tối tăm vừa lạnh lẽo vậy chứ?"
"Chuyện này..."
Medusa ngập ngừng.
"?"
Lục Mẫn Nhi ngốc trệ trước thái độ ngập ngừng do dự dường như không muốn nhắc lại chuyện khi trước của Medusa.
Sau vài mươi giây do dự, Medusa thở dài một cái sau đó nói.
"Ở thế giới của ta... tất cả mọi người đều xem ta là quái vật, một con quái vật kinh tởm...
Hửm?!!"
Nhưng Medusa chỉ vừa nói được một câu thì một vòng tròn trận pháp bất chợt xuất hiện bao quanh chỗ nàng khiến nàng có chút bất ngờ.
"Đây...là cái gì...?!!"
"Tỷ không cần lo lắng!
Đây là trận pháp triệu hồi của chưởng môn a!"
Lục Mẫn Nhi ngay lập tức nhận ra được trận pháp liền lên tiếng trấn an Medusa.
"Trận... pháp..."
Medusa chưa kịp nói hết câu liền biến mất vào hư vô.
"Chắc là chưởng môn có việc cần đến Medusa tỷ...
Cơ mà..."
Lục Mẫn Nhi ánh mắt nhìn vào những đồ ăn trước mặt mà nha đầu đã chuẩn bị để thiết đãi Medusa.
"...có lẽ Medusa tỷ sẽ không thể trở lại sớm a..."
"Sư tỷ!!"
Ngay lúc Lục Mẫn Nhi tay với tới chỗ những chiếc màn thầu thì bất chợt phía sau vang lên tiếng gọi với đến của một tên sư đệ của nàng.
Lục Mẫn Nhi ngốc trệ quay lại nhìn.
"Ngươi tìm ta sao?"
"Hoá ra là sư tỷ ở đây!"
Tên sư đệ đi đến một cách vội vã.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Không thấy ta đang bận hay sao?"
Lục Mẫn Nhi nói hết câu liền đưa màn thầu lên miệng cắn một cái.
"Bảng nhiệm vụ môn phái vừa cập nhật nhiệm vụ mới a!"
Tên sư đệ đáp lời.
"Ậy ó iên uan ì ến a...?"
Lục Mẫn Nhi vừa nhai vừa hỏi.
"Là một nhiệm vụ cấp bậc Sử thi!"
"Ực!
Thế thì ngươi với mọi người nhận nhiệm vụ rồi đi làm đi thôi, tìm ta làm gì?"
"Nhưng mà...
Nhiệm vụ chỉ đích danh sư tỷ phải là người nhận thì mới được!".
----- ------ -----
Một vòng tròn trận pháp xuất hiện phía trước Vương Nhất Tự, từ bên trong không gian triệu hồi một bóng thú nhân xuất hiện.
?!!
Medusa trong tay cầm que hồ lô ngào đường gương mặt ngơ ngác nhìn xung quanh.
'Đây...đây là chỗ quái nào thế...?!!'
Nàng hoang mang nghĩ ngợi.
Chỉ mới một giây trước nàng còn đang ngồi cạnh Lục Mẫn Nhi tận hưởng cái khung cảnh yên bình nơi ngoại viện của Thương Sơn phái, chớp mắt một cái thì nàng đã xuất hiện ở một nơi xa lạ với trước mắt là một đám người đang cùng một con quái vật đánh nhau đến xới tung cả mặt đất xung quanh, lửa cùng bụi đất mù mịt khắp chung quanh, ở phía xa còn có một thứ gì đó đang phát ra những tiếng nổ liên tục chói tai.
"Hồ lô ngào đường là món mà nha đầu Mẫn Nhi thích ăn nhất đây mà!"
Còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Medusa bất chợt khẽ giật mình bởi một giọng nói khá là quen thuộc bất ngờ cất lên ngay sau lưng nàng.
Medusa vội quay lại nhìn.
"Ngươi...ta sao lại ở đây?!!"
Nàng ngập ngừng hỏi.
"Là ta sử dụng thuật triệu hồi để gọi ngươi đến đây"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"Để làm gì?
Ngươi có biết là ta đang...đang..."
Medusa thái độ bất ngờ trở nên lúng túng vội vàng giấu đi que hồ lô ngào đường ra sau lưng.
"Đang tận hưởng cuộc sống?"
Vương Nhất Tự giọng châm chọc hỏi.
"Không, không phải!
Ta đang...đang đi xung quanh để làm quen với bầu không khí ở môn phái mà thôi!"
Medusa chối.
"Ồ, thế cơ đấy!"
"Vậy rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì?
Ngươi gọi ta đến để làm gì hả?"
Medusa lập tức đổi chủ đề.
"Hiện tại bọn ta đang đánh nhau với hai tên chết tiệt, một tên đang bị giam trong trận pháp phía xa kia, còn một tên là con quái vật trước mắt ngươi.
Hai tên bọn chúng có ý định tấn công vào Thương Sơn phái, đe dọa sự tồn vong của môn phái, rất may là ta đã kịp thời phát hiện ý đồ của bọn chúng nên đã đến đây để ngăn cản.
Nhưng mà, hai tên bọn chúng quá mạnh, bọn ta không thể nào có thể giết được chúng...
Nếu như thất bại thì e là trên dưới đệ tử của môn phái sẽ phải bỏ mạng..."
Vương Nhất Tự chậm rãi giải thích.
"Ta vốn là không muốn làm phiền đến ngươi...
Nhưng mà ta cũng đã hết cách...
Chỉ có ngươi mới có thể hạ được hai tên này mà thôi..."
"Cầm lấy!"
Medusa hai chân mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu liền đưa cho Vương Nhất Tự que hồ lô ngào đường mà nàng đang cầm trong tay.
"Để ta xem xem cái thứ chết tiệt nào dám cả gan động đến Thương Sơn phái!"
Nàng sau đó quay mặt về phía Chimera, gằn giọng nói.
Medusa, nàng ở Thương Sơn phái còn chưa được một ngày thời gian, vốn là chẳng nên bận tâm đến chuyện của môn phái mới phải, nhưng mà, chỉ vài giờ ở tại Thương Sơn phái nàng đã cảm nhận được sự khác biệt rất rõ ràng, nàng cảm thấy sự ấm áp, sự quan tâm, nhất là khi nàng ở cạnh Lục Mẫn Nhi, từ trước đến nay nàng luôn bị kẻ khác xem như một quái vật, một quái vật chỉ biết giết chóc, một quái vật kinh tởm vốn không nên tồn tại trên đời, nhưng bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, trước là Vương Nhất Tự công nhận nàng, sau đến Lục Mẫn Nhi cũng chấp nhận nàng, xem nàng là một người bình thường chứ không phải là một con quái vật khát máu, thâm tâm nàng thực sự cảm thấy được sự ấm áp, cảm thấy thực sự hạnh phúc, và, nàng không cho phép bất cứ ai bất cứ thứ gì làm tổn thương đến những người đã chấp nhận nàng, cho dù có là thần linh đi chăng nữa.
Medusa âm trầm trườn tới trước vài thước hướng tới chỗ quái vật Chimera.
"Phu quân, nữ thú nhân này là người mà chàng nói đến khi nãy sao?"
Lữ Linh Nhi đứng bên cạnh Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn vào bóng lưng Medusa, nàng không hề cảm nhận được chút dao động khí tức nào toát ra từ nữ thú nhân này cả.
"Chính là nàng ta!
Ta tình cờ gặp nàng ta khi đang bế quan ở một nơi cách rất xa Tinh Không đại lục.
Nàng ta tuy rằng chưa hề tu luyện, không có tu vi cảnh giới nhưng nàng ta sở hữu một kỹ năng độc nhất có thể dễ dàng hạ con quái vật đó mà không cần động đến một ngón tay.
Nàng ta...chính là người mạnh nhất ở Thương Sơn phái!"
Vương Nhất Tự xác nhận.
'Kỹ năng độc nhất?'
Lữ Linh Nhi nhíu mày trước lời nói của Vương Nhất Tự.
Nàng không hề thắc mắc khi Vương Nhất Tự nói rằng Medusa là người mạnh nhất ở Thương Sơn phái, còn mạnh hơn cả nàng, bởi vì nàng tin Vương Nhất Tự, tin tưởng vào phu quân của nàng, nếu phu quân nàng đã nói như thế thì chắc chắn là như thế, chuyện nàng thắc mắc chính là về cái kỹ năng mà Vương Nhất Tự nói đến, phải là loại kỹ năng như thế nào thì mới có thể hạ được con quái vật mà ngay cả kiếm khí của nàng cũng không thể làm nó bị thương được chứ?
"Này, cái con mèo chết tiệt nhà ngươi, có giỏi thì đến đây!"
Medusa nói lớn khiến cho Chimera cùng với đám người Thương Sơn phái khựng lại.
Quái vật Chimera thì ánh mắt giận dữ long lên sòng sọc nhìn thẳng về phía Medusa, còn Hạ Bác, Long Hân Di, Lilith cùng Argrat thì ngốc trệ nhìn tới chỗ nàng ta sau lại nhìn sang phía Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự liền gật đầu ra hiệu cho cả bốn người rút lui.
Soạt!
Soạt!
...
Hạ Bác, Long Hân Di, Lilith và Argrat lập tức nhảy lùi lại sau đó di chuyển thật nhanh đến chỗ Vương Nhất Tự và Lữ Linh Nhi.
"Chưởng môn, nữ thú nhân đó là sao?"
Long Hân Di nhíu mày hỏi.
"Nàng ta là khế ước triệu hồi của bản tọa, và cũng là vũ khí tối thượng của Thương Sơn phái a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"Vũ khí tối thượng....?"
Hạ Bác hai chân mày nhăn lại.
"Cả bốn người bọn ta đánh với cái con quái đó nãy giờ còn không thể làm nó bị thương, nữ thú nhân này liệu có thể sao chứ?"
"Mọi người cứ tự mình theo dõi để kiểm chứng lời bản tọa nói!"
Vương Nhất Tự tự tin nói.
Grào!!!
Quái vật Chimera hung hăng điên cuồng lao đến chỗ Medusa đang đứng, những cái răng lởm chởm sắc nhọn sẵn sàng xé toạc cái nữ thú nhân phía trước mặt nó.
Đối mặt với một con quái vật to lớn đang lao băng băng đến, Medusa không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng một chút nào, nàng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, tay phải nàng chậm rãi đưa lên, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy gọng kính từ từ hạ xuống.
Rắc!
Rắc!
Trong khoảnh khắc Medusa kéo kính xuống, đôi mắt nàng sáng rực lên một màu ngọc bích nhìn thẳng vào quái vật Chimera.
Và cũng trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy con quái vật khổng lồ cao hơn năm thước lập tức biến thành một bức tượng đá trước những ánh mắt kinh ngạc không thể tin nổi của đám người Thương Sơn phái.
"Cái thứ quái vật hạ đẳng như ngươi mà cũng dám có ý đồ tấn công Thương Sơn phái?
Đúng là tự tìm đường chết!"
Medusa âm trầm nói, tay chậm rãi đeo kính lên.
Nàng sau đó quay người lại, cái đuôi với chóp nhọn bọc đồng của nàng đâm thẳng vào bức tượng Chimera.
Ầm!
Bức tượng Chimera vỡ nát trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của đám người chứng kiến.
"Đùa...đùa sao...?"
Long Hân Di khoé miệng giật giật hỏi trống không.
"Con quái vật đó...bị giết...đơn giản như vậy sao chứ...?!"
Hạ Bác lắp bắp hỏi.
"...."
Lữ Linh Nhi.
"Con quái vật yếu như sên thế kia mà ngươi không đánh được nó sao?
Đúng là yếu kém mà!"
Medusa trườn tới chỗ đám người giọng trịch thượng nói với Vương Nhất Tự.
"Mấy người này là sao đây?"
Nàng ánh mắt liếc nhìn sang đám người đứng cạnh Vương Nhất Tự hỏi.
"Bọn họ đều là người của Thương Sơn phái!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lại lời Medusa, hắn hoàn toàn không để tâm đến thái độ của nàng, hắn còn là đang sung sướng trong lòng.
Hắn vì sao lại sung sướng khi bị Medusa khinh dễ?
Đơn giản, vì nếu có sự giúp sức của Medusa thì hắn hoàn toàn có thể cứu được Liễu Doanh, thậm chí là có thể đánh bại cái đám người đến từ thế giới khác.
Cho dù bị Medusa khinh dễ thì đã sao, hắn cũng không hề thấy khó chịu một chút nào.
"Ngươi rốt cuộc là đã làm thế nào để giết con quái đó trong chớp mắt vậy?"
Lữ Linh Nhi lên tiếng hỏi, nàng không thể giấu nổi sự tò mò.
Tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, Lữ Linh Nhi, nàng không thể xác định được Medusa đã sử dụng đến chiêu thức hay kỹ năng nào cả.
"Là...lời nguyền của..."
Medusa hai chân mày nhăn lại, ngập ngừng trả lời câu hỏi của Lữ Linh Nhi.
"Là kỹ năng độc nhất của Medusa!"
Nhưng Medusa chưa kịp nói hết câu thì Vương Nhất Tự liền chen ngang lời nàng.
"Medusa sở hữu một loại kỹ năng có thể biến tất cả sinh vật sống khi nhìn vào mắt nàng ta đều sẽ bị biến thành đá!
Nhưng Medusa vẫn chưa thể khống chế được kỹ năng này, vì lo lắng sẽ làm hại đến những người xung quanh nên ta đã tặng Medusa một cặp kính, chỉ cần không tháo kính xuống thì kỹ năng này sẽ không thể phát huy tác dụng của nó!"
"Thì ra là vậy..."
Lữ Linh Nhi, Hạ Bác và Long Hân Di khẽ gật đầu thông suốt.
Chỉ cần nhìn vào mắt liền sẽ bị biến thành đá, kỹ năng này cũng quá là đáng sợ đi, nếu như không cẩn thận thì chính những người thân xung quanh cũng có thể sẽ bị hại, nhưng mà không thể không công nhận một điều rằng, với kỹ năng như thế thì Medusa quả đúng là kẻ mạnh nhất ở Thương Sơn phái, một ánh nhìn đủ để giết cả trăm người.
Medusa gương mặt hiện lên ngạc nhiên nhìn vào Vương Nhất Tự sau lời nói của hắn.
'Kỹ năng độc nhất?!!
Đây đâu phải là kỹ năng!
Đây là lời nguyền đấy tên ngốc kia!'
Medusa âm thầm nghĩ ngợi.
Nàng hiểu được rằng Vương Nhất Tự là đang nói dối để bảo vệ nàng, nếu như đám người này biết được khả năng hóa đá kẻ khác của nàng chỉ là một lời nguyền chết chóc, và rằng nàng chỉ là một con quái vật không hơn không kém thì cả bọn sẽ xa lánh nàng, sẽ đối xử với nàng giống hệt như cái cách mà những kẻ ở thế giới của nàng đối xử với nàng.
Đó là Medusa nghĩ như vậy.
Thực ra thì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra ở Thương Sơn phái.
Bất kể già trẻ lớn bé, bất kể thiên tài hay phàm nhân, bất kể có phải là quái vật hay không thì chỉ cần đã là thành viên của Thương Sơn phái thì tất cả đều là người thân, là gia đình của nhau.