Chương 392: Tội đáng muôn chết.
Đùng!!!!....
Cây búa hoàng kim sắc khổng lồ do Barbus triệu hồi ra giáng từ trên cao xuống ngay chỗ Bạch Đế vừa rơi xuống làm rung chuyển cả mặt đất tạo ra một chấn động kinh thiên động địa, xung chấn lan rộng ra khắp xung quanh tạo nên một tràng bụi đất ngộp trời.
Bang!
Bang!
Bang!
....
Xung chấn mạnh đến nỗi cả Tuyết Ly Đế, Hoa Vi Nghi và Lữ Linh Nhi phải thi triển ra màn chắn hộ giáp cùng băng thuẫn đề mà che chắn cho tất cả mọi người khỏi bị hất văng đi cũng như không bị đất đá văng trúng.
"Lãnh trọn đòn vừa rồi...e là...Bạch Đế lành ít dữ nhiều..."
Hạ Bác nhăn mặt nhận xét.
'Đòn tấn công vừa rồi lực lượng là quá khủng khiếp đến ngay cả một Võ Đế đỉnh phong cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ nổi'
Lão nghĩ ngợi.
"Đã xong một tên!
Bây giờ đến lượt tên nào nhỉ?"
Barbus ánh mắt quăng đến chỗ đám người Vương Nhất Tự nhưng rồi lại bỏ qua mà liếc sang chỗ đám người Tuyết Ly Đế.
"Hãy tiếp tục với những tên yếu kém nhất nhỉ?"
Hắn âm trầm nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì hình ảnh cây búa khổng lồ bất chợt từ từ xuất hiện vết nứt chạy dọc theo thân búa, và chỉ vài giây sau đó cây búa khổng lồ cao hơn bốn mươi thước vỡ toang ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ tan biến vào hư vô.
Barbus, hắn khá bất ngờ với tình huống này, ánh mắt hắn nhíu lại cố nhìn vào bên trong đám bụi đất dày đặc.
Đám người phía dưới cũng bất ngờ không kém gì tên Barbus, ánh mắt cũng là cố gắng tìm kiếm bên trong đám bụi đang dần lắng xuống.
Chỉ có Vương Nhất Tự và Lữ Linh Nhi là vẫn thái độ điềm tĩnh xem như không có gì xảy ra.
Bạch Đế, một Chí Tôn Đế Hoàng, kẻ đứng trên tất cả, nếu như chỉ một đòn như thế đã dễ dàng bị hạ thì quả thực chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
"Bổn cung không quan tâm đến cái kế hoạch chết tiệt gì đó của ngươi thành công hay thất bại!
Bổn cung cũng không quan tâm đến cái thứ thần thánh mà ngươi tôn sùng là tên quái nào!
Nhưng mà...
Một tên chết tiệt với cái đầu vuông vức như then cài cửa như ngươi lại dám làm bẩn y phục của bổn cung thì đúng là tội đáng muôn chết!"
Giọng nói trong trẻo nhưng đầy nội lực của Bạch Đế âm trầm cất lên.
Phải gần một phút sau đó thì hình ảnh của nàng ta mới dần dần hiện rõ ra trước mắt đám người.
Nàng ta, khi cây búa hoàng kim sắc khổng lồ giáng xuống nàng giận dữ không thôi liền dồn linh lực vào lòng bàn tay phải chống đỡ và bóp nát cây búa như bóp nát một mẩu bánh mì, đủ cho thấy sức mạnh của nàng ta là khủng khiếp đến nhường nào.
Khi bụi đất dần dần lắng xuống, tay trái nàng khẽ phủi đi lớp bụi bám vào y phục, thái độ tỏ ra cực kỳ khó chịu.
"Ngươi....?!!"
Barbus giọng nói âm trầm chứa đựng sự giận dữ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Đế.
"Ngươi dám thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến ngài ấy?!!
Thật là đáng chết!!!"
Hắn gầm thét trong cơn thịnh nộ tưởng chừng như có thể khè ra lửa từ miệng.
"Giận lắm sao?
Có giỏi thì phóng ngựa xuống đây!"
Bạch Phiêu Phiêu giọng cao cao tại thượng xen lẫn là chế giễu, ngón trỏ ngoắc ngoắc về phía Barbus.
Hành động này khiến cho Barbus cơn giận ngút trời, như một ngọn núi lửa phun trào, hắn lập tức vỗ cánh lao thẳng xuống chỗ Bạch Phiêu Phiêu với một tốc độ kinh khủng.
Đám người Thương Sơn phái nhìn vào hành động này của Bạch Đế thì toàn bộ gương mặt của cả bọn đều hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật liên hồi, thái độ cao ngạo, lời lẽ khinh thường người khác đến cùng cực, không khác một chút nào so với chưởng môn của bọn hắn.
Không lẽ kẻ mạnh toàn thể đều như thế hay sao chứ?
"Ta sẽ nghiền nát ngươi ra!!!"
Hắn hét lớn, bàng bạc là áp lực khủng bố toát ra từ cơ thể hắn lan rộng ra khắp xung quanh.
Barbus giận dữ, nộ khí xung thiên, cây búa kim loại trong tay giáng một đòn toàn lực vào Bạch Đế.
Bạch Phiêu Phiêu thì trái ngược hoàn toàn, nàng ta gương mặt không hề xuất hiện một nếp nhăn nào, hoàn toàn bình tĩnh đến lạ thường trước tình huống Barbus như một thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Cây búa mà Barbus cầm trong tay là thứ vũ khí có thể gây chấn động không gian tạo ra một xung chấn cực kỳ mạnh vừa làm bị thương kẻ địch vừa hất văng chúng đi, một loại kỹ năng khá là khó chịu, nhưng mà, nếu như đã biết được cách thức mà đối thủ ra đòn thì việc nghĩ ra cách để mà khắc chế không phải là không thể, Bạch Phiêu Phiêu, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn đã nghĩ ra được cách khắc chế hoàn toàn thứ sức mạnh này của Barbus.
Chỉ cần không để tên Barbus tiếp cận thì sức mạnh của hắn ta, của thứ vũ khí kia, hoàn toàn sẽ trở nên vô dụng!
"Không chạm được vào bổn cung thì để xem xem cái then cài cửa chết tiệt nhà ngươi có thể làm được gì!"
Bạch Phiêu Phiêu xung quanh người cuồn cuộn là yêu khí bộc phát ra xoáy mạnh như một cơn lốc, áp lực lan tỏa ra xung quanh xem chừng phải gấp mấy lần tên Barbus.
"Hoả Long Tiếu Thiên!"
Bạch Phiêu Phiêu linh lực dồn vào tay phải, yêu khí xoáy quanh nàng lập tức ngừng lại từ màu xanh lục chuyển thành đỏ rực như một ngọn lửa sau đó hữu hình thành một con rồng, nàng ta sau đó tung một chưởng đánh thẳng lên chỗ Barbus đang lao xuống.
Grào!!
Yêu lực hữu hình hoả long hung hăng bay thẳng lên trên, hoả long khổng lồ há rộng miệng tựa như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trước mắt nó.
Barbus đang trên đà lao xuống bất chợt giật mình bởi chưởng khống mà Bạch Phiêu Phiêu đánh ra, hắn lập tức đập cánh để cơ thể khựng lại, cặp cánh sau đó lập tức to ra cụp về phía trước che chắn cho toàn bộ cơ thể hắn.
Oành!!!!
Hoả Long lao thẳng vào Barbus hất văng hắn lên không cả mấy trăm thước sau đó phân ra thành ba con hoả long nhỏ hơn mỗi con bay về mỗi hướng khác nhau, mây đen tầng tầng lớp lớp trên bầu trời Thập Vạn Đại Sơn bị xé toạc ra khi ba con hoả long di chuyển qua.
Ực!
Đám đệ tử Thương Sơn phái chứng kiến chưởng khống khủng bố mà Bạch Đế đánh ra vừa rồi đồng loạt nuốt nước bọt trước sự ngưu bức của chưởng khống này.
Một chưởng xé toạc cả bầu trời theo đúng nghĩa đen.
"Bạch Đế, ngài ấy đang vờn tên đầu vuông kia..."
Tuyết Ly Đế nhíu mày nhận xét.
'Vờn...?
Cái chưởng khống khủng bố vừa rồi vẫn là chưa phải nghiêm túc hay sao chứ?!!'
Đám đệ tử Thương Sơn phái gào lên trong lòng, ánh mắt cùng một lượt nhìn sang Tuyết Ly Đế sao đó lại nhìn về phía Bạch Đế.
Ngay cả Lục Thiên Cầm, vốn điềm tĩnh nhất trong cả bọn cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Đúng như Tuyết Ly Đế nhận xét, Bạch Phiêu Phiêu vừa rồi tung ra chưởng pháp chỉ là để vờn Barbus mà thôi, nàng ta vẫn chưa bộc lộ ra toàn bộ sức mạnh bản thân.
"Cảm giác bị đánh văng đi thế nào?"
Bạch Phiêu Phiêu giọng mỉa mai quăng đến chỗ tên Barbus.
"Hừm!
Chỉ có bấy nhiêu mà muốn làm ta bị thương?"
Barbus dang rộng cánh, hừ lạnh một cái, quăng ánh mắt khinh dễ xuống chỗ Bạch Đế, hắn hoàn toàn vô sự khi lãnh trọn chưởng pháp vừa rồi.
"Đừng vội, đừng vội!
Trò hay còn ở phía sau!"
Bạch Phiêu Phiêu khoé miệng hiện lên một nụ cười gian xảo, tay phải nàng, ngón trỏ chỉ xuống dưới đất.
"Hối Thiên Hồi Quy!"
Bạch Phiêu Phiêu vừa dứt lời thì ba con hoả long đang bay về ba hướng khác nhau bỗng khựng lại sau đó lập tức đổi hướng với một tốc độ cực kỳ nhanh lao thẳng xuống chỗ tên Barbus.
?!!
Barbus cảm nhận được một áp lực khủng bố phía sau lưng, hắn quay đầu nhìn lại thì ba con hoả long đã áp sát hắn.
Oành!
Barbus chỉ kịp cụp đôi cánh lại để chống đỡ lực lượng ngàn vạn cân đè lên hắn.
Vù!
Vù!
Vù!!!....
Barbus cùng ba hoả long một đường lao thẳng xuống đất không khác gì một ngôi sao chổi.
Đùng!!!
Barbus rơi từ độ cao mấy trăm thước xuống đất gây ra một chấn động dữ dội tạo ra một xung kích hất văng đi đất đá xung quanh ra xa, một tràng bụi đất mù mịt giăng khắp cả một khu vực bán kính gần hai mươi thước.
Trong đám mây bụi đất mịt mù, phía dưới cái hố sâu bốn, năm thước với đường kính phải gần mười thước, Barbus đứng thẳng dậy, bộ giáp của hắn xộc xệch vài chỗ móp méo với chi chít là những vết xước, đôi cánh kim loại của hắn sau pha va chạm vừa rồi rất nhiều lông vũ kim loại rơi ra tạo thành những khoảng trống nhưng chỉ trong chớp mắt những cái lông vũ lập tức tự tái tạo lại nhanh chóng lấp đầy những khoảng trống ấy, hắn, xem xem không hề hấn gì sau pha vừa rồi.
Barbus lần này giận không tả xiết, giận đến run người.
"Không thể tha thứ...
Tuyệt không thể tha thứ...
Ta sẽ giết ngươi...!
Ta sẽ nghiền nát ngươi ra...!"
Đôi mắt cú vọ của hắn long lên sòng sọc đỏ ngầu, hắn lẩm bẩm trong miệng, chân phải hắn lùi lại một bước trực lấy đà nhảy đến chỗ Bạch Đế.
Bặc!
Bặc!
Nhưng Barbus còn chưa kịp làm gì thì từ phía dưới mặt đất bất chợt trồi lên những cái rễ cây lập tức trói chân hắn, hắn có phần bất ngờ trực vùng ra nhưng càng vùng vẫy thì những rễ cây kia càng siết chặt hơn.
"Đừng vùng vẫy mà hãy tận hưởng món quà mà bổn cung ban cho ngươi đi a!"
Bạch Phiêu Phiêu hai ngón tay kề sát miệng chậm rãi nói.
Trong khoảnh khắc Barbus bị hoả long nhấn từ trên trời xuống thì Bạch Phiêu Phiêu cùng lúc cũng đã bố trí một trận pháp ngay chỗ mà hắn rơi xuống.
"Đào Hoa trận, khai!"
Bạch Phiêu Phiêu giọng nói lạnh lùng.
Nàng ta vừa dứt lời thì một vòng tròn trận pháp màu đỏ xuất hiện ngay dưới chân Barbus đường kính bao quanh cả cái hố mà hắn ta đang ở bên trong.
Barbus cảm thấy tình huống không ổn trực dùng búa đánh vào đám rễ cây đang khống chế hai chân hắn hòng thoát ra khỏi cái trận pháp vừa xuất hiện.
Bặc!
Bặc!
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì lại có thêm những rễ cây khác từ dưới lòng đất trồi lên trói chặt hai tay hắn rồi sau đó đến cặp cánh sau lưng hắn cũng bị đám rễ cây khống chế.
Barbus bị rễ cây khống chế không thể nào cử động dù chỉ một một chút, gương mặt hắn hoang mang ánh mắt đảo khắp mọi phía, xung quanh hắn lần lượt xuất hiện những chồi cây trồi lên từ bên dưới lòng đất, những chồi cây này lớn lên thành hình với một tốc độ rất nhanh, chỉ trong vài cái chớp mắt trong phạm vi của trận pháp đã hình thành nên một rừng cây hoa đào với những cánh hoa nở rộ chi chít.
Barbus, hắn tựa như bị lạc vào một huyễn cảnh, một thế giới khác, một thế giới lung linh xinh đẹp đầy sự mê hoặc nhưng cũng ẩn chứa sự nguy hiểm chết người.
"Nhưỡng Tửu, Đào Hoa Lạc Thế!"
Bạch Phiêu Phiêu bằng linh lực ngón tay vẽ ra một ký tự cổ trước mắt sau đó áp thẳng vào trận pháp.
Đào Hoa trận bỗng rực sáng lên một màu lam sắc bao quanh, một cơn gió nhẹ bất chợt thổi tới khiến cho những cánh hoa anh đào khẽ rơi tạo nên một khung cảnh nên thơ hữu tình, nhưng mà cái khung cảnh nên thơ hữu tình ấy chỉ tồn tại vài giây trước khi cơn gió bất chợt giật mạnh tạo thành một cơn lốc xoáy mang theo những cánh hoa anh đào vây quanh Barbus, khiến cho cả cơ thể hắn bám đầy những cánh hoa anh đào.
"Bùm!"
Bạch Phiêu Phiêu nhỏ giọng lên tiếng.
Oành!
Oành!
Oành!
.....
Nàng ta vừa dứt lời thì hàng loạt tiếng nổ nổ ra ngay chỗ của tên Barbus.
Những vụ nổ cứ thế diễn ra liên tục và không có dấu hiệu dừng lại kèm theo đó là một tràng bụi đất bay lên không dứt.
Những vụ nổ này chính là do những cánh hoa anh đào, mỗi cánh hoa giống như là một quả bom cứ thi nhau phát nổ khi chạm vào tên Barbus, và trong trận pháp Đào Hoa này thì số lượng những cánh hoa phải lên tới con số hàng trăm vạn.
"Thật là một trận pháp đáng sợ..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nhận xét.
"Tên đó sớm muộn gì cũng bị nổ chết..."
Lý Mộng Vân đứng cạnh Hoa Vi Nghi tiếp lời nàng.
"Cũng chưa chắc!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng lên tiếng.
"Một kẻ có thể đứng phía sau giật dây mọi chuyện thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường!
Hơn nữa, kẻ mà hắn chọn giết đầu tiên lại là Bạch Đế, người mạnh nhất trong tất cả những người ở đây, không một tên có đầu óc nào lại làm như thế cả, trừ khi hắn nắm chắc được phần thắng..."
"Sư tỷ nói rất có lý!
Chúng ta không nên khinh suất!"
Âu Dương Kiệt đồng ý với Lục Thiên Cầm.
"Ta cũng cho rằng nha đầu này nói đúng!
Tên đầu vuông đó không dễ chết như vậy đâu!"
Tuyết Ly Đế cũng gật đầu đồng tình.
"Chúng ta cứ theo dõi tiếp đã..."
----- ----- -----
Bang!
Bang!
Bang!
Oành!
Oành!!!
....
Trong khi Bạch Đế tiếp đãi tên Barbus bằng một bữa tiệc hoa anh đào hoành tráng thì ở phía khác Hạ Bác, Long Hân Di, Lilith cùng với Argrat lại đang khá chật vật với Chimera.
Tuy rằng là bốn đánh một nhưng cả bọn lại không thể nào gây ra được chút thương tích nào cho Chimera bởi lớp da cứng như đá và lớp màn chắn có thể hấp thụ những đòn tấn công phi vật lý của nó.
Sau một hồi quần thảo, cảnh vật xung quanh đám người phải nói là tan hoang hết cả, nếu như đất đá không bị cày xới lên lỗ chỗ những hố sâu thì cũng bị ngọn lửa mà Chimera phun ra đốt đến tan chảy ra.
"Phu quân, con quái này khá là khó chịu...
Hay là để thiếp phụ bọn hắn một tay?"
Lữ Linh Nhi đứng cạnh Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi.
"Cho dù nàng có tham gia thì cũng không thể thay đổi được cục diện...
Con quái vật này vốn không hề có điểm yếu...
Ta quan sát nó nãy giờ vẫn không nghĩ ra được cách nào để mà có thể hạ được nó... trừ khi giết được cái tên triệu hồi ra nó thì may ra..."
Vương Nhất Tự nhíu mày nói.
"Không lẽ chúng ta chỉ có thể kéo dài thời gian chờ Bạch Đế hạ gục tên kia sao?"
"Cách thì không phải là không có...chỉ là..."
Vương Nhất Tự ngập ngừng.
"Chỉ là?"
Lữ Linh Nhi ngốc trệ.
"Từ khi nào mà chàng lại do dự như thế chứ?"
"Chỉ là cách này của ta phải làm phiền đến một người mà thôi!"
Vương Nhất Tự đáp lại câu hỏi của Lữ Linh Nhi.
"Người mà chàng nói là...?"
----- ----- -----
Thương Sơn phái ngoại viện.
Lục Mẫn Nhi cùng với Medusa đang ngồi trên trảng cỏ gần chỗ hồ nước nơi ở của đám Linh thú trấn giữ môn phái, trước mắt cả hai bày biện ra một số món ăn mà Lục Mẫn Nhi thích nhất.
Vương Nhất Tự đã căn dặn là phải tiếp đãi và đối xử với Medusa thật đặc biệt vì thế mà nha đầu Mẫn Nhi này từ lúc gặp mặt Medusa thì đã dính luôn với nàng ta, không ngần ngại chia sẻ những thứ mà nha đầu này thích nhất cho Medusa.
Ắt xì....!
"Medusa tỷ, tỷ sao thế?"
Lục Mẫn Nhi ngốc trệ hỏi.
"Ta... không sao...
Chỉ là bất chợt cảm thấy ớn lạnh mà thôi..."
Medusa ngập ngừng đáp lời.
"Có lẽ là tỷ vẫn chưa quen được với bầu không khí ở đây a!"
Lục Mẫn Nhi đoán.
"Có lẽ là thế..."
Medusa gật đầu.