chương 1

Mở đầu là những hình ảnh mờ ảo, như thể đến từ một cơn ác mộng chẳng có hồi kết

Ở một nơi nào đó…

Vùng đất ấy chìm trong bóng tối đặc quánh, khói lửa cuồn cuộn bốc lên từ những tàn tích còn sót lại sau cơn hủy diệt. Mùi máu tanh lẫn tro tàn quyện lấy không khí. Âm thanh duy nhất vang vọng là tiếng gió rít qua những bộ xương gãy vụn và tiếng vỡ vụn của những giấc mơ bị nghiền nát

Không sai, đó là chiến trường

Harry nằm bất động giữa biển xác vô tận

Trên cơ thể cậu, một lỗ thủng lớn nơi bụng vẫn còn rỉ máu, đen đặc. Cả hai cánh tay… không còn nữa. Chúng đã bị xé toạc một cách tàn nhẫn

Cậu nằm đó, giữa những thân thể không còn sự sống, đôi mắt đục ngầu hướng lên bầu trời xám xịt

Miệng cậu hé mở, thều thào những lời cuối cùng:

:” ... Mình không cảm nhận được gì cả...”

:” ... Mọi người đâu rồi...”

Giọng cậu vỡ vụn như chính linh hồn đang bị bào mòn

Cảnh vật lại xoay chuyển

Những mảnh ghép còn sót lại của chiến trường dần hiện lên, từng dấu chân cuối cùng của những đồng đội giờ đã nằm xuống

Những gương mặt từng cười với nhau nay chỉ còn là bóng ma trong trí nhớ. Những bàn tay từng nắm lấy nhau giữa bão lửa giờ đã buông xuôi, bất động dưới tro tàn

Không còn lối thoát. Không còn phép màu, kể cả là người đó, cũng đã không còn

Harry, bằng chút ý thức cuối cùng, chỉ lẩm bẩm một câu xin lỗi, như thể lỗi thuộc về cậu, như thể cái kết này lẽ ra không nên xảy ra

Và rồi… mọi thứ nhòe dần

Harry không còn cảm nhận được cơ thể, không còn máu, không còn đau đớn. Chỉ còn một khoảng không vô định bao quanh, rộng lớn, lạnh lẽo và tĩnh lặng đến rợn người

Cậu vẫn còn ý thức, giờ cậu chỉ còn là một mảnh tâm trí nào đó vẫn đang tồn tại, lạc lõng, chơi vơi như hạt bụi trôi giữa khoảng trống vũ trụ. Cậu không biết mình đang ở đâu. Không biết mình nên làm gì, không biết điều gì đã dẫn cậu đến đây

:” vậy là.... mình đã chết “

Cậu tự hỏi, rồi lại tự phủ nhận

Cậu lang thang, không mục đích, không phương hướng

Bỗng nhiên

Từ xa, phía trước, le lói một ánh sáng nhỏ

Rất mờ, rất yếu, nhưng nổi bật giữa biển đen vô tận

Harry lập tức hướng về phía đó, cậu chạy. Hay đúng hơn là trôi về phía ánh sáng ấy

Càng đến gần, ánh sáng ấy càng rõ ràng hơn… và kỳ lạ thay, nó đang thì thầm gọi tên cậu

Một giọng nói ấm áp, quen thuộc đến nhói lòng:

:” Harry... “

:” Harry... “

Cậu sải bước thật nhanh, lao về phía tiếng gọi ấy với tất cả khao khát được tồn tại, được sống, được… quay trở về

Cậu biết đó là ai

Chuyển cảnh

Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa thực tại:

:” Harry!! Dậy đi!! “

Cậu choàng tỉnh, mắt mở to, đôi đồng tử co rút vì ánh sáng đột ngột. Hơi thở dồn dập

Cậu ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn như tắm, thấm đẫm cả lưng áo

Một thoáng bối rối, hoảng loạn. Nhưng rồi... cậu nhìn sang bên cạnh giường, một cô gái đang ngồi đó

:” Alice? “ cậu gọi tên cô

Cô gái đó đáp:

:” Tao đây… Mày… vừa gặp ác mộng à? “

Cô gái đó, tên là Alice

Người bạn thuở nhỏ của Harry, lớn lên cùng cậu trong cùng một khu phố

Mối quan hệ giữa họ không cần định nghĩa. Nó là một thứ gì đó thân thuộc hơn cả từ “bạn thân”, họ gần như là anh em, như một phần không thể thiếu trong đời nhau

Hôm nay là ngày khai giảng ở ngôi trường mới

Alice thấy gần trễ giờ mà Harry vẫn chưa dậy

Cô nhìn đồng hồ, nhăn mặt. Cô đã gọi điện, nhắn tin, bấm chuông. Nhưng không có hồi âm

Alice đoán có thể người nhà Harry đã đi vắng, còn Harry chắc đang ngủ nướng

Cô lắc đầu, lấy chiếc chìa khóa dự phòng mà mẹ Harry đưa từ lâu, và nhẹ nhàng mở cửa

Bên trong nhà vắng lặng. Cô bước lên lầu, tới căn phòng quen thuộc

Nhưng gọi mãi không thấy cậu dậy, Alice bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô lấy một ly nước từ phòng tắm, chuẩn bị cho màn “đánh thức” kịch tính

Thì đột nhiên, Harry bật dậy ngay lập tức

Cậu ngồi phắt dậy như người vừa thoát khỏi hố sâu tử thần. Thở hổn hển, tóc tai bết lại, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đôi mắt mở to, hoang mang, như thể vẫn còn bị nhấn chìm trong một thế giới không thuộc về nơi đây

Cậu lẩm bẩm, giọng khản đặc:

:” Đó chỉ là mơ... chỉ là một giấc mơ... tất cả là một giấc mơ... “

Alice nhìn cậu, nhướn mày. Cô nghĩ thầm:

:” Lại xem phim kinh dị đêm qua rồi tự hại mình đây mà “

Bất ngờ, Harry vươn tay chạm nhẹ lên má cô, như thể muốn chắc chắn người đối diện là thật. Lòng bàn tay cậu run rẩy:

:” Đúng rồi, chỉ là một giấc mơ... “

Alice thấy hơi khó chịu vì bị Harry chạm vào nên hất tay ra:

:” Mày mơ cái gì vậy? Ác mộng gì mà khiến mày như từ cõi chết trở về thế? “

Harry lắc đầu, ánh mắt vẫn mơ hồ:

:” Tao quên rồi... tao không biết nữa... tự nhiên tao quên hết rồi “

Alice chỉ trích:

:” Đừng xem phim kinh dị vào buổi đêm nữa! Nhanh nhanh chuẩn bị đi đến trường đi “

Harry ngơ ngác lặp lại, rồi chớp mắt như vừa nhớ ra:

:” Đến trường? À ừ... tí nữa tao xuống “

Alice không nói gì thêm, quay lưng rời khỏi phòng, bước xuống phòng khách, ngồi chờ

Harry vẫn ngồi trên giường, lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh căn phòng thân thuộc. Mọi thứ vẫn ở đúng chỗ của nó. Giá sách, bàn học, quần áo vứt chỏng chơ ở ghế...

Nhưng có điều gì đó trong lòng cậu... cảm thấy bứt rứt:

:” thật sự chỉ là mơ? “

Rồi cậu đứng dậy, hít sâu một hơi. Gấp chăn, chỉnh lại tóc tai trước gương, thay đồ

Chuyển cảnh

Đây là thế giới mà Harry đang sống

Không còn là Trái Đất như trong ký ức cổ xưa, xanh mát, yếu mềm và mong manh, mà là một hành tinh đã thay da đổi thịt sau hàng nghìn năm tiến hóa, nằm giữa một kỷ nguyên mới nơi con người không còn bị ràng buộc bởi giới hạn sinh học thuần túy

Tất cả khởi đầu từ một sự kiện chấn động

Một thiên thạch lạ, không rõ nguồn gốc, va chạm với bề mặt Mặt Trăng trong một đêm tĩnh lặng. Không tiếng nổ, không mảnh vỡ bay về phía Trái Đất. Nhưng nó đủ để khiến toàn bộ giới khoa học toàn cầu dậy sóng

Vì thiên thạch ấy, không giống bất kỳ thứ gì họ từng thấy

Nó không chỉ là khối thiên thạch lạnh lẽo trôi dạt ngoài không gian. Mà là một khối sống, một khối mang theo thứ khí thể lạ lùng chưa từng được biết đến. Khi các nhà khoa học tiến hành nghiên cứu, thiên thạch bất ngờ nứt vỡ, và từ đó, một làn khí màu lam ngọc mờ ảo chảy ra

Luồng khí ấy, không mùi không vị, lan vào bầu khí quyển của Trái Đất, thấm vào gió, vào nước, vào từng tế bào sinh vật

Và từ khoảnh khắc đó, thế giới không còn như trước

Không ai biết chính xác luồng khí ấy đã thay đổi gen sinh vật như thế nào. Nhưng chỉ trong vài thế hệ, người ta bắt đầu chứng kiến những điều không tưởng: động vật có thể giao tiếp qua ý nghĩ, thực vật biết di chuyển, và con người… con người bắt đầu thức tỉnh những năng lực không thể lý giải bằng khoa học cũ

Luồng khí kỳ lạ ấy được đặt tên: Linh Lực

Vài trăm năm sau, Linh Lực không còn là điều hiếm gặp, nó là cốt lõi của xã hội mới. Nhờ nó, nhân loại bứt phá giới hạn, thống trị toàn bộ hệ Mặt Trời, thiết lập các căn cứ sinh sống trên sao Hỏa, sao Thổ, và cả những vệ tinh từng cằn cỗi. Tham vọng con người lớn dần, giống loài này muốn mở rộng vươn xa hơn, vượt khỏi hệ Mặt Trời

Nhưng như mọi tiến bộ đột biến khác của lịch sử, Linh Lực không chỉ mang đến ánh sáng, mà nó còn khiến mặt tối con người trỗi dậy

Khi một người có thể thiêu rụi cả thành phố chỉ bằng một cái phẩy tay, luật pháp cũ trở thành vô dụng. Khi một kẻ có thể xuyên không gian chỉ trong tích tắc, mọi định luật trở nên vô nghĩa

Xã hội đứng trước nguy cơ hỗn loạn

Vì thế, các quốc gia còn tồn tại lúc bấy giờ đã triệu tập một hội nghị quy mô chưa từng có. Sau nhiều tranh cãi, họ đi đến một quyết định lịch sử: tạo ra một lực lượng tinh nhuệ, một tầng lớp cốt lõi, được phép sử dụng sức mạnh Linh Lực để duy trì trật tự và cai trị

Những cá nhân mạnh mẽ và xuất chúng nhất được tập hợp. Họ được gọi bằng danh xưng rực rỡ như mặt trời: The Sun

Ban đầu, The Sun chỉ là một tổ chức giữ hòa bình liên hành tinh. Nhưng dần dần, số lượng thành viên tăng lên, quyền lực tập trung và ảnh hưởng lan rộng, biến họ thành một thế lực có thực quyền vượt khỏi sự kiểm soát của bất kỳ quốc gia nào

Và thế là, Chính phủ cũ suy yếu, tổ chức The Sun từng bước chuyển mình, từ một hội đồng gìn giữ trật tự, trở thành một quốc gia thống nhất, một đế chế mới của thời đại sức mạnh kỳ diệu

Tư tưởng ban đầu bị bóp méo

Lý tưởng bị thay thế bằng chính trị, bằng tham vọng và những trò chơi ngầm

Cái tên “The Sun”, biểu tượng cho ánh sáng và công lý, cuối cùng cũng bị bỏ lại phía sau

Thay vào đó, họ tự gọi mình bằng một cái tên mới: Hoàng Gia

Hội đồng Hoàng Gia, tập hợp những cá thể mang Linh Lực mạnh mẽ nhất trong lịch sử nhân loại, cuối cùng đã thay đổi quyết định:

:” Trái Đất… hay bất kỳ hành tinh nào khác trong hệ Mặt Trời này… đều không còn xứng đáng làm nơi trú ngụ cho con dân Hoàng Gia “

:” Chúng ta đã vượt xa loài người thuở sơ khai. Với quyền lực này, chúng ta có thể rong ruổi khắp vũ trụ như thần thánh dạo chơi qua những vì sao lụi tàn “

:” Đã đến lúc... tìm một nơi thuần khiết, riêng biệt, thiêng liêng, nơi chỉ dành cho chúng ta “

:” Và còn nơi nào xứng đáng hơn… Mặt Trời? vương giả giữa các hành tinh, đỉnh vinh quang của hệ Mặt Trời? “

:” Chúng ta là kẻ mạnh nhất, là đỉnh cao tiến hóa. Chúng ta không thể sống chung với thường dân, với những kẻ thấp kém, hạ đẳng “

Đó không chỉ là một tuyên bố, đó là một sự đoạn tuyệt

Từ ngàn đời, Mặt Trời là vùng cấm tuyệt đối. Một ngọn lửa khổng lồ rực cháy, nuốt chửng mọi sự sống chỉ trong khoảnh khắc. Một ngôi sao sinh ra để thiêu đốt, không để tồn tại

Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ

Dưới bàn tay thao túng của Hoàng Gia, lõi Mặt Trời bị khai thác từ bên trong. Công nghệ và Linh Lực hợp nhất, tạo nên những thành phố nổi giữa biển plasma, những lâu đài bay trên dòng năng lượng từ trường vĩ đại. Ánh sáng thiêu đốt trở thành tấm màn bảo vệ. Sức nóng được bẻ cong, tái thiết, định hình lại để phục vụ đế chế mới

Mặt Trời đã bị thuần hóa

Và từ đó, nó trở thành Đất Thánh, thủ đô của đế chế Hoàng Gia

Cuộc chuyển giao quyền lực không diễn ra trong yên bình

Nội chiến hệ Mặt Trời bùng nổ, đó là cuộc chiến vang danh ngàn năm sau, như là bài học cho những kẻ phản bội dám chống lại Hoàng Gia

Cuộc nội chiến đó còn được biết đến với cái tên: Dark Days of Solar system

Khi Hoàng Gia tuyên bố Mặt Trời là “Đất Thánh”, và ra lệnh rút toàn bộ quân lực, khoa học gia và linh lực sư cấp cao về trung tâm ngôi sao để lập nên đế chế mới

Các thuộc địa trên sao Hỏa, sao Thổ, và cả Trái Đất phản đối sự tách rời của Hoàng Gia, hàng tỷ sinh mạng trên các hành tinh con đứng dậy tạo nên các phe phái khởi nghĩa

Đầu tiên, là Trái Đất, hành tinh mẹ, không chịu đứng dưới luật pháp phân tầng do Hoàng Gia lập nên, đã tạo ra một đế chế mới, có tên gọi là “The Terran Primacy”, với tôn chỉ:

:” Mặt Trời thuộc về tất cả sinh linh, không riêng gì những kẻ mang vương miện bọc lửa “

Tiếp theo, là Sao Hỏa, với nền công nghiệp vũ khí rực rỡ, cũng lập nên cho mình một đế chế riêng, mang tên “Red Tribunes”. Đây là nơi tạo ra những cỗ máy lai tạo với linh lực, các quái vật chiến tranh chạy bằng sinh mạng người, họ tuyên bố Hoàng Gia đã phản bội loài người, biến mình thành “Chúa Trời giả tạo”

Sao Thổ, Sao Mộc, và các trạm không gian tự trị trên vành đai tiểu hành tinh… lần lượt chọn phe. Một số đứng về phía Hoàng Gia để sống sót. Số còn lại chọn chiến đấu

Nhưng nỗ lực đó chỉ là cái vẫy đuôi của những kẻ yếu đuối. Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, Hoàng Gia tái thiết lập quyền cai trị tuyệt đối

Quay lại với câu chuyện của Harry

Trong thế giới này, mọi đứa trẻ khi sinh ra đều giống nhau, yếu ớt, bình thường, vô năng. Nhưng khi thời gian trôi đến năm thứ mười sáu trong đời, cột mốc ấy trở thành ngưỡng cửa thay đổi tất cả

Đó là lúc thức tỉnh sức mạnh hệ nguyên tố

Harry và Alice, hai đứa trẻ sinh ra tại Bane Rock, một hòn đảo biệt lập giữa đại dương, nằm đâu đó giữa quần đảo Hawaii và đất liền nước Mỹ

Về mặt lý thuyết, nơi này vẫn nằm dưới chủ quyền Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ. Nhưng trên thực tế, Bane Rock như một thế giới riêng biệt, một tiểu bang không thống nhất của USA

Hòn đảo được chia làm hai nửa:

Ở giữa, là Thành Phố Trung Tâm, trái tim phát sáng của đảo, nơi những tòa nhà cao vút đâm xuyên mây, ánh đèn không bao giờ tắt, những dòng người bận rộn mặc âu phục, đi trên những chiếc xe xịn

Còn ở rìa đảo, nơi Harry và Alice lớn lên, là một nơi khác hoàn toàn

Những thị trấn đánh cá nghèo nàn. Người dân ở đó không mơ về các hành tinh xa xôi, không quan tâm đến chuyện Hoàng Gia sống trên Mặt Trời. Họ chỉ quan tâm xem hôm nay bắt được bao nhiêu cá, hay cơn bão mùa tới có cuốn sạch mọi thứ như năm ngoái nữa không

Harry và Alice không có gì cả, ngoài nhau. Và những giấc mơ bị kìm nén

Nhưng số phận đã không hoàn toàn ngoảnh mặt

Nhờ vào chính sách hỗ trợ của chính quyền thành phố, Harry được cấp quyền nhập học miễn phí một năm tại một trong những ngôi trường nội trú trong Thành Phố Trung Tâm, một chính sách dành riêng cho những người trẻ có tiềm năng nhưng không có điều kiện tài chính

Và như thế, hôm nay, ngày 15 tháng 8 năm 8023, đánh dấu ngày đầu tiên Harry bước vào cánh cổng ấy. Cánh cổng mở ra một thế giới mới, một thế giới khác xa với mùi muối biển

Cậu không biết mình sẽ gặp điều gì ở đó. Không biết liệu cuộc đời có thật sự thay đổi hay không

Chuyển cảnh

Trường mà Harry theo học ở rất xa, nên Harry sẽ ở nội trú cùng với Alice

Ban đầu, Harry tưởng mọi chuyện đã được an bài. Ở ký túc xá của trường, có chỗ ở, có suất ăn, có người quản lý. Nghe cũng... không tệ lắm

Nhưng Alice nói là ở kí túc xá sẽ bị quản lý bởi luật trường

:” Mày biết ở đó có bao nhiêu luật không? Giờ giới nghiêm, giờ tắt đèn, giờ ăn uống, giờ tắm... như đi lính ấy “

Nên cô có ý kiến muốn cùng Harry ra ngoài thuê nhà riêng

Harry thắc mắc lấy đâu ra đủ kinh phí

Alice bảo chỉ cần 4 người là giá cả chia ra sẽ oke ngay

Mỗi đứa một nửa tiền nhà, mọi thứ sẽ ổn

Với số tiền được người nhà cho, Harry chỉ còn cách nghe theo Alice

Alice đã tìm được 2 đứa khác ghép chung, sau buổi kiểm tra thức tỉnh sức mạnh và tư vấn lớp học sẽ đi nhận nhà

Harry vẫn nghi ngờ về việc ở ghép, lo là sẽ gặp mấy thể loại không ra gì

Alice cho xem tin nhắn của hai người mới này

Một tên là Donna Karen

Một tên là Michael

Harry cầm lấy điện thoại từ tay Alice và bắt đầu lướt qua đoạn tin nhắn

Một cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa Alice và hai cái tên hoàn toàn xa lạ: Donna Karen và Michael

Không có hình đại diện, không có tiểu sử, không quê quán, không ảnh bìa. Hồ sơ người dùng trên hệ thống gần như trống rỗng

Harry cau mày, nhìn vào đoạn nhắn tin của Donna

Cách nhắn tin... khá kỳ quặc

Cậu nghiêng đầu, nheo mắt như đang giải mã một ngôn ngữ cổ đại:

:” Cô này... hoặc là một cô gái hướng ngoại thích náo nhiệt... hoặc là kiểu ‘bánh bèo công chúa’ sống trong thế giới màu hồng “

Alice bật cười:

:” Bánh bèo thì sao, miễn đừng cào nát bếp của tao là được “

Tiếp theo là tin nhắn từ người tên Michael

Ngắn gọn, ít nói, không chủ động

Toàn bộ đoạn hội thoại chỉ là một chuỗi các nút “like” lạnh lẽo và thưa thớt. Như thể người kia đang giao tiếp bằng... sóng não ở mức năng lượng thấp nhất

Harry im lặng trong vài giây, rồi kết luận:

:” Tên này... có thể là NEET. Ngồi nhà cả ngày, không thích xã giao, nhìn thế giới qua màn hình. Biết đâu là loại âm trầm, thích nghe nhạc buồn, uống trà lạnh, và gõ tiểu thuyết mạng vào lúc 3 giờ sáng? “

Alice đảo mắt:

:” Tao chỉ hỏi mày: thấy ổn không? Sao tự nhiên biến thành thám tử vậy? “

Harry lắc đầu:

:” Không phải đa nghi, nhưng mày biết mà. Ở chung nhà, không cẩn thận là rắc rối. Người không có avatar đã là đáng ngờ rồi, đằng này cả hai đều vô danh. Không lẽ mày không thấy kỳ? “

Alice thở dài, khoanh tay nhìn bạn mình như thể đây không phải lần đầu tiên cô phải nghe những suy luận này:

:” Và mày lại bắt đầu rồi đấy, Harry ‘Thám Tử’ Hermann “

:” Tao chỉ muốn có nhà ở yên thân, không cần điều tra lý lịch tổ tiên ba đời của bạn cùng phòng “

Khi bước qua cánh cổng chính của ngôi trường mới, Harry có cảm giác như vừa bước vào một thế giới khác

Trường học này không giống bất kỳ thứ gì cậu từng thấy ở vùng biển quê nhà. Không còn những dãy nhà sơn bạc màu, không còn bụi đất đỏ vương đầy hành lang. Thay vào đó là những tòa nhà kính lấp lánh, các mái vòm thép uốn cong, những quảng trường được lát đá sạch bóng và cây xanh được cắt tỉa như khuôn mặt của một quý tộc thành thị

Không khí nơi đây phảng phất mùi thơm ngào ngạt.... và một chút gì đó quá xa hoa so với quá khứ của cậu

Alice cũng choáng ngợp không kém, dù cố tỏ ra bình tĩnh

Khi cả hai bước vào trung tâm sân trường, nơi các học sinh mới đang tụ tập thành nhóm, Alice đột nhiên vỗ vai Harry liên tục:

:” Harry Harry, nhìn kìa, đối tượng hướng 11 giờ “ cô thì thầm, mắt long lanh như phát hiện kho báu:” một em gái ngực bự tóc vàng mắt xanh đang ngồi đọc sách một mình “

Harry khẽ cắn môi:

:” hoa có chủ rồi, đi thôi, động vào ăn sh!t đấy “

Alice lườm nguýt:

:” mày nói chuyện mất hứng vl, bảo sao mãi vẫn ế “

Harry pực và gõ đầu Alice phát

Rồi giảng giải lí do không phải do ế

Đó là do chưa đến lúc

:” Tại ngôi trường danh giá này... tao, Harry Hermann, sẽ lập Harem. Một Harem vĩ đại và hoành tráng nhất từ trước đến nay “

Alice kêu Harry chả khác gì wibu

Chuyển cảnh

Sau buổi giới thiệu dài dòng ở hội trường chính, nơi các giáo viên thay phiên nhau lên phát biểu như thể đang tham dự một hội nghị Thượng Đỉnh, cuối cùng thì phần mà tất cả học sinh mới mong chờ nhất cũng đến: kiểm tra thức tỉnh sức mạnh

Cả khu kiểm tra nằm trong một tòa nhà phụ phía sau khuôn viên chính. Khi Harry và Alice tới nơi, hàng trăm học sinh đã ngồi chờ sẵn trong không khí vừa hồi hộp vừa căng thẳng

Trong lúc ngồi chờ, Alice lại khều Harry, mắt liếc nhanh về phía một góc căn phòng:

:” này, em gái lúc nãy kìa “

Harry đảo mắt nhìn theo, vừa kịp thấy cô gái xinh đẹp ban nãy đang đặt tay lên quả cầu năng lượng tròn như thủy tinh, được gắn giữa bục kiểm tra

Tấm bảng lập tức hiện kết quả, hệ Healer

:” em gái đó thức tỉnh hệ healer “ Alice theo dõi bảng thông báo

Harry nhún vai, vẻ thờ ơ:

:” thế cũng tốt, tao thấy vác cái ngực bự đấy đi đập nhau sớm muộn gì cũng bị....“

Alice cũng nhún vai theo:

:” đương nhiên, trước giờ thiếu gì vụ đấy, mà Healer nam cũng bị không ít “

Mãi một lát sau, đến lượt Alice

Harry ngồi bên dưới hóng chờ đợi

:” hệ thủy “ Đó là hệ của Alice

Alice quay lại chỗ ngồi và rất phấn khích về điều này

Khi đến lượt Harry, Alice nói kháy Harry nên thức tỉnh hệ “ đẹp trai “ thì mới có nhiều gái yêu

Harry cốc đầu Alice phát rồi lên kiểm tra

:” hệ thổ “ Harry cũng chả vui lắm khi nhận cái hệ này

Bởi những đứa hệ thổ trước đó đều là đực rựa

Khi mọi thủ tục thức tỉnh đã xong, cả hội trường bắt đầu vơi dần người

Bầu trời ngoài kia đang chuyển dần sang sắc cam dịu của buổi chiều, ánh nắng đổ xiên qua hành lang dài lát đá trắng, khiến cả khuôn viên mang một vẻ vừa thanh bình, vừa tráng lệ

:“ Rồi, tới lúc đi xem nhà ” Alice vừa đi vừa rút điện thoại tra bản đồ

Harry gật đầu, định đi theo thì... Alice khựng lại, nheo mắt như phát hiện điều gì đó, em gái Healer tóc vàng đó đang đi ngay phía trước

Cô vội đẩy cậu lên, bắt ra tán gái:

:” nhanh cmm lên, muốn có Harem mà lại nhát thế?? Cơ hội thứ hai rồi kìa “

Harry quay lại định xử lý Alice một trận, thì đột nhiên thấy em gái đó làm rơi ví

:” bạn gì ơi, bạn làm rơi ví này “ Harry nhặt cái ví lên

Cô gái quay đầu lại, đôi mắt xanh lấp lánh như lá cây mùa hạ. Nhẹ nhàng, lịch sự, cô bước tới:

:” ôi, cảm ơn bạn nhiều lắm… Mình- “

Bỗng loa thông báo vang lên, là thông báo các sinh viên thức tỉnh hệ Healer nhanh chóng đến nhận lớp

Cô gái hơi giật mình, liếc nhìn đồng hồ, rồi gật đầu vội:

:” Mình phải đi rồi! Hẹn gặp lại sau nhé! ”

Chưa kịp hỏi tên

Chưa kịp nói câu gì nữa

Cô ấy đã quay đi, hòa vào dòng người

Alice đứng sau từ nãy giờ, khoanh tay cười ranh mãnh:

:” ôi trời ơi... nhìn kìa.... tìm được mối tình đầu rồi à? “

Harry quay đi, hơi đỏ mặt:

:” không......không có gì đâu, đi tiếp thôi “

Alice cười như được mùa:

:” Mặt đỏ kìa!! “

Harry chối:

:” Không có! “

Alice vẫn tiếp tục khịa:

:” có đỏ, mày nhìn mày kìa, thần tình yêu bắn trúng tên tim mày rồi “

Harry không đáp. Nhưng cái cách cậu im lặng, bước đi nhanh hơn bình thường, lại càng khiến Alice được đà trêu chọc

Trên đường đến nhận nhà cho thuê, cô liên tục khịa Harry về chuyện kia

Harry không nhịn được quay sang cốc đầu Alice vài phát

Thành phố rộng hơn Harry tưởng. Rộng đến mức… họ đi lạc hai tiếng đồng hồ

:“ Tao tưởng mày nói là đi bộ mười phút? ” Harry càu nhàu, chân đau mỏi như vừa leo núi

:“ Thì… tao cũng tưởng thế. Map nó sai, chứ đâu phải tao ” Alice chống chế, mồ hôi ướt lưng áo

Cuối cùng, sau khi rẽ nhầm ba con hẻm, hỏi đường một bà bán cá và bị một ông shipper dụ lạc sang khu làm gỗ, cả hai cũng đến được nơi

Một căn nhà hai tầng nhỏ xinh, kiểu kiến trúc hiện đại, không quá hoành tráng, nhưng đủ ấm cúng để gọi là “nhà”

Alice nhíu mày:

:” hửm? Có ai đến trước thì phải “

Cửa chính không khóa. Cô liếc Harry một cái, rồi không đợi ai lên tiếng, cứ thế đẩy cửa bước vào như thể đây là nhà mình từ kiếp trước

Vừa bước vào, cả hai thấy một người đang loay hoay lau dọn, tóc vàng xõa xuống tận lưng, đôi vai mảnh khảnh, dáng người uyển chuyển…

Chính là cô gái Healer, người đã làm rơi ví

Hai bên đứng sững, ánh mắt giao nhau

Alice nhanh chóng rút điện thoại, mở nhóm trò chuyện và nhìn vào danh sách:

:”...... bạn là Donna Karen? “

Cô gái gật đầu, mỉm cười dịu dàng:

:” Ừm, mình là Donna, vừa mới đến không lâu “

:” Lúc mình tới không thấy ai, nghĩ chắc mấy bạn còn bận ở trường nên liên hệ chủ nhà xin chìa khóa trước. May mà họ thân thiện “

Alice chép miệng:

:” Ừ thì... cũng may là bạn, chứ không phải ai lạ lẫm. Gặp rồi nên nói chuyện cũng dễ “

Không khí dần trở nên thoải mái hơn. Sau một hồi trao đổi, DK quyết định ra ngoài mua ít nguyên liệu để làm bữa tối cho cả nhóm

Cô cười dịu dàng, mang theo ví và túi xách rời khỏi nhà

Harry nhìn theo bóng dáng ấy khuất dần sau cánh cửa, ánh nắng chiều vàng rực phủ lên mái tóc óng ả

Alice, đương nhiên, không bỏ lỡ cơ hội:

:” Thế nào? Mới ngày đầu mà kế hoạch lập Harem đã hoàn thành 50% rồi ha~ ”

Harry lại cốc đầu Alice và hỏi còn một người nữa bao giờ mới đến

Alice thêm Harry vào nhóm:

:” Kỳ ghê, từ sáng đến giờ tao nhắn không thấy trả lời. Seen rồi... rồi biến luôn. Không online nữa “

Chuyển cảnh

Sau một ngày làm quen nhiệt tình, cả nhóm cũng bắt đầu mở lòng hơn với nhau. Donna Karen, hay như Alice gọi tắt, là DK, hóa ra lại là con nhà gia giáo chính hiệu

Nét dịu dàng và lịch sự của cô không phải kiểu giả tạo thường thấy trong giới thượng lưu, mà là thứ gì đó được nuôi dưỡng từ nền nếp nghiêm ngặt. Khi nói chuyện, DK luôn đặt tay ngay ngắn, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nói mềm như lụa… và theo lời cô kể, thì…

:“ Mình chưa từng có bạn trai. Và… cũng không được phép có cho đến khi được gia đình đồng ý ”

Cả phòng rơi vào im lặng trong vài giây

Alice nghiêng người về phía Harry, thì thầm:

:“ Gặp phải trùm rồi… ”

Harry cũng ghé lại, giọng cực nhỏ:

:“ Tao vẫn éo tin vụ chưa có ny. Tốt nhất đừng hỏi nhiều… “

Nhìn đi nhìn lại đã là đêm khuya rồi

Theo sự “phân chia” do Alice áp đặt, hai người con gái sẽ ở chung một phòng, còn Harry và “người còn lại”, Michael, sẽ ở phòng đối diện, một phòng nam một phòng nữ

Vấn đề là… Michael vẫn chưa tới

Alice mở điện thoại lần cuối trước khi đi ngủ, cho Harry xem tin nhắn:

:” người này nhắn bảo là sẽ đến, nhưng giờ lại chả thấy đâu “

Tất cả đều đã buồn ngủ, nên cũng chả ai quan tâm chuyện này

Tắt điện, ai về phòng người nấy

Harry không rõ mình đã ngủ bao lâu

Ánh trăng len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu một vệt bạc lên bức tường phòng

Tự nhiên có tiếng lục đục nhỏ vang lên từ dưới bếp

Harry xoay người, mắt hé mở:

:“ Chắc Alice lại dậy mò đồ ăn... ” cậu lẩm bẩm, rồi kéo chăn trùm lên, quay lại giấc ngủ

Sáng hôm sau

Harry bước ra khỏi phòng, tóc rối tung như ổ quạ, đúng lúc đó, Alice cũng vừa bước ra khỏi phòng, cậu liền hỏi:

:” đêm qua mày cú đêm à? “

Câu đó sẽ rất bình thường nếu là Harry hỏi

Nhưng, Alice cũng đồng thanh hỏi câu đó

Harry sững người:

:” đâu? Tao tưởng mày “

Alice nhíu mày:

:” Tao ngủ suốt từ lúc tắt đèn, không hề rời khỏi phòng, đúng là tao có nghe thấy tiếng gì đó trong bếp thật “

Cô lắc đầu:

:” DK cũng không dậy, tao ngủ bên cạnh cô ấy. Không có ai rời khỏi phòng cả “

Harry cảm thấy sống lưng hơi lạnh:

:” vậy.... “ giọng cậu chậm lại:” ai đã ở dưới bếp đêm qua? “