Tiếp tục với chương trước:
DK đang ngồi trong lớp, ánh nắng buổi trưa hắt qua khung cửa sổ chiếu lên bàn học. Trên tay cô là quyển sách cũ kỹ mà thầy giảng viên đã đưa. Dù trang sách đã mục nát, nét chữ nhòe mực, nhưng ánh mắt DK vẫn đầy chăm chú, như đang cố gắng ghép từng mảnh rời rạc lại với nhau
Cô thầm nghĩ:
:” mình nghĩ là...... nếu có cơ hội gặp Michael, mình sẽ hỏi thêm để biết được thứ kỹ năng kỳ lạ đó là gì “
:” đó là ai nhỉ? Đêm qua mình đi ngủ hơi sớm “
Ngay khi cô còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cánh cửa lớp bất ngờ bật mở với một lực mạnh
Alice lao vào, gương mặt hoảng hốt, hơi thở dồn dập. Cô đảo mắt nhìn quanh rồi lập tức chạy về phía DK
:” DK! Mau theo mình! Harry gặp chuyện rồi! “
:” Sao cơ?! “ DK đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi ngay lập tức
Chuyển cảnh
Tiếng giày vang dội dọc hành lang, Paul vẫn đang giáng từng cú đá vào người Harry
Mỗi cú đánh đều kèm theo những lời lẽ cay độc:
:” Đ*t mẹ thằng rác rưởi!! “
:” Nãy sủa to lắm cơ mà??!! “
:” Súc vật như mày thì chỉ đáng nằm dưới chân tao!! “
Harry chẳng thể làm gì, đôi tay run rẩy chỉ đủ để che mặt. Thân thể yếu ớt, không một kỹ năng, không một sức mạnh nào để phản kháng. Cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng
Bỗng từ đâu....
RẦM!!!!
Alice lao đến như một cơn gió, đẩy mạnh Paul sang một bên
:” CÚT!!! “ cô hét lên, đứng che chắn trước Harry
Paul lùi lại một bước vì bất ngờ. DK quỳ xuống bên Harry, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dựa vào tường. Gương mặt cô đầy lo lắng, Harry bị đánh đến mức bầm dập cả người
Paul khựng lại một lúc, rồi bật cười đầy mỉa mai:
:” ồ, nhìn xem ai đến kìa... “
:” tao nhớ ra hai đứa mày rồi.... mày ngồi cạnh thằng rác rưởi này trong căn tin, đúng không? “
Hắn nhếch mép, liếc từ Alice sang DK:
:” tao cứ nghĩ thằng hèn kia là loại đ*o ra gì “
:” không ngờ...... lại có hai con nhỏ vây quanh nó như chó con “
Đám bạn của Paul phá lên cười hùa theo
Mắt Alice đỏ ngầu tức giận, cô giơ ngón tay giữa ra:
:” Đ** con m* mày đấy! Cút! Tao đã báo giáo viên khi đến đây rồi! “
Paul vẫn phớt lờ:
:” ê, giờ mày để gái đứng ra bảo vệ hả? Cặn Bã? “
:” mày nói cho đã rồi núp váy đàn bà à? “
Harry cố gắng cất lời, giọng yếu ớt:
:”..... Alice, dừng lại đi..... “
:” không! “ Alice quát lớn:” mày ngồi im đó cho tao! “
Tất cả học sinh xung quanh, những kẻ chỉ dám nhìn từ xa, giờ lại đang đổ dồn ánh mắt về phía Alice, một cô gái dám công khai chửi rủa Paul Parker, kẻ có gia thế cực mạnh trên đảo Bane Rock
Paul nhìn Alice hồi lâu, rồi liếc sang DK
Bỗng hắn bật cười nhẹ:
:” được rồi, được rồi, gì mà căng? “
Hắn nhún vai như thể chẳng có chuyện gì, rồi quay lưng rời đi cùng đám bạn
Dần dần, đám đông cũng giải tán, chả ai còn quan tâm ba người ở lại
DK nhẹ nhàng nói:
:” cố lên Harry, chúng ta đến phòng y tế nào “
Harry không nói một lời. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn DK, để mặc cho cô đỡ dậy, từng bước một rời khỏi nơi hỗn loạn ấy
Chuyển cảnh
Căn phòng y tế im ắng, chỉ còn tiếng quạt trần kẽo kẹt và ánh sáng mờ nhòe xuyên qua rèm cửa. Harry nằm trên giường, một bên má bầm tím, quần áo nhàu nhĩ. Alice ngồi bên mép giường, ánh mắt vẫn chưa hết tức giận. DK đứng cạnh, khoanh tay tựa vào tường
Alice khẽ lên tiếng, giọng dịu lại:
:” mày còn đau không? Harry? “
Harry đưa tay xoa bụng, nhăn mặt:
:” tao ổn....... nhưng...... sao hai người lại đến? “
DK bước lại gần, ngồi xuống cạnh Alice:
:” nghe tin bạn bị đánh, sao mà bọn mình không đến được? “
Harry cụp mắt, giọng nặng trĩu:
:” nhưng đó là một tên nguy hiểm “
:” đấy là do mình gây nên, nên...... “
Thấy Harry bắt đầu dằn vặt, Alice không kiên nhẫn nổi nữa:
:” lẩm bẩm cái đéo gì đấy? Cầm lấy chìa khóa rồi về nhà sớm đi “
Cô dúi chiếc chìa khóa vào tay Harry
Harry ngập ngừng, lo lắng nhìn hai người bạn:
:” nhưng còn bọn mày? Lỡ đâu...... “
Alice cười nhạt, nói đầy tự tin:
:” có học cùng lớp đâu mà lỡ với lo? “
:” mày mới là đứa bọn tao phải lo “
:” giờ mày còn quay lại đấy, mày chỉ có bị đập đến chết “
Không còn gì để cãi, Harry đành ngậm ngùi cầm lấy chìa khóa, gật đầu khẽ
Cậu chậm rãi đứng dậy, mỗi bước đi còn chút đau đớn, nhưng trong ánh mắt… đã có thêm chút gì đó khác, một tia ấm áp len lỏi trong cơn u ám. Có lẽ... không phải tất cả mọi người đều quay lưng lại với cậu......
Chuyển cảnh
Dù đã được chữa trị tại phòng y tế, nhưng những cơn đau âm ỉ vẫn đeo bám Harry
Về đến nhà, cậu nhận ra cửa không khóa, đoán rằng có thể có người ở trong:
:”...... Michael? “
Cậu đẩy cửa bước vào, bên trong nhà tối om, không có tiếng động, không có ánh sáng. Chỉ có một khoảng lặng rợn người
Harry mò mẫm trong bóng tối, tìm công tắc điện. Khi vừa bật đèn lên...
Michael đứng sừng sững ngay trước mặt:
:” gọi mình à? “
Harry giật mình ngã ngửa ra sàn, ôm ngực thở hổn hển:
:” này....... lần sau đừng làm trò này nữa....... đau tim lắm “
Michael nghiêng đầu:
:” ý bạn là gì? “
Harry ngồi dậy, thở dốc:
:” cái trò hù dọa này này! “
Michael lại hỏi:
:” làm gì có trò hù dọa? “
:” tôi nghe thấy tiếng ai đó, nên đến xem, vậy thôi “
Harry tròn mắt nhìn cậu ta:
:” trong bóng tối á?! Sao bạn không bật điện lên?! “
Michael trả lời nhẹ tênh:
:” có tối đâu? “
Câu nói khiến Harry im bặt. Cậu đứng dậy, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống ghế thở dài
:” mình cứ nghĩ, bạn sẽ trở lại vào ban đêm “
Michael không đáp, chỉ khẽ nhún vai:
:” ... “
Một hồi sau, Harry chợt nhớ ra chuyện sáng nay ở lớp:
:” mà, Michael? “
:” thực sự thì, cái thứ mà bạn nói vào đêm qua “
:” đó là con quái vật biết bay? Phải không? “
Michael gật đầu:
:” ừm “
Harry nhíu mày:
:” mình có hơi thắc mắc… sáng nay mình có xem bản tin “
:” trong đó nói con quái vật ở tận ngoài thành phố “
:” bạn làm thế nào biết được sự xuất hiện của nó? “
Michael chỉ đáp ngắn gọn:
:” cảm nhận “
Harry nhướng mày:
:” ??? “
:” xin lỗi, nhưng phiền bạn có thể nói dễ hiểu hơn được không? “
Michael vẫn điềm đạm:
:” đơn giản chỉ là.... cảm nhận sự xuất hiện.... của bọn chúng “
Không hiểu nổi, Harry đành thở ra, quyết định chuyển chủ đề:
:” oke..... Michael, mình- “
Bỗng cơn đau lại nhói lên, cậu nắm lấy cánh tay bầm tím của mình, Michael nhìn chằm chằm vào cánh tay ấy
Harry bắt gặp ánh nhìn đó, liền cười trừ:
:” cái này à?..... không có gì đâu “
:” mình bị ngã cầu thang thôi “
Nhưng từ phía sau chiếc mặt nạ trắng, đôi hốc mắt đen sâu ấy dường như đang soi thấu lời nói dối
Michael cất giọng trầm, lần đầu tiên nói nhiều hơn thường lệ:
:” đó là dấu vết của vụ ẩu đả “
:” mình nói có đúng không? Harry? “
Harry ngập ngừng:
:” mình bị ngã mà, thật đấy “
Michael không đáp, chỉ tiến lại gần:
:” đây, để mình giúp “
Một lần nữa, không rõ Michael đã làm gì, tuy không có ánh sáng màu xanh, nhưng cảm giác được chữa lành lan tỏa khắp cơ thể Harry
Chỉ trong vài giây, cơn đau biến mất, vết bầm cũng tan đi. Harry kiểm tra người mình, đôi mắt mở to ngạc nhiên
:”..... cái này....... cảm ơn nhé “ cậu nói khẽ, nhìn người bạn kỳ lạ trước mặt