Tiếp tục với chương trước:
Sau khi chữa lành vết thương cho Harry
Michael đột ngột đứng dậy bỏ đi
Harry vội gọi theo:
:” Ê... Michael!? Đợi đã… “
Nhưng bóng đen ấy đã khuất sau cánh cửa
Chuyển cảnh
Xế chiều
Alice và DK trở về
Lo rằng Harry vẫn còn đau
Nên DK mua hơi nhiều đồ
DK tay xách nách mang lỉnh kỉnh đủ thứ: cháo dinh dưỡng, sữa tươi, hoa quả, thuốc bổ...
Cô nhìn Alice, mỉm cười ngại ngùng:
:” mình... mình lo cậu ấy vẫn đau, nên... mua hơi nhiều... “
Alice đón lấy tờ hóa đơn DK vô tình đánh rơi
Nhìn vào con số in cuối hóa đơn, mắt cô mở to, tim Alice như bị ai bóp nghẹt
Số tiền trong này.... là số tiền mà cả tháng gia đình cô làm cá ngoài biển cũng chưa chắc kiếm được
Alice nín lặng, chỉ biết bước theo sau DK
Trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ:
vừa tự ti... vừa biết ơn
Cô thầm nghĩ:
:” sống chung với DK... đúng là một may mắn “
Về đến nhà, cả hai lại bị bất ngờ bởi Harry đã hoàn toàn lành lặn
Cậu ta ngồi thảnh thơi trên ghế, tay cầm điều khiển TV
DK ngơ ngác:
:” Ơ!? Harry!? Bạn... khỏe lại rồi? “
Alice cau mày, liền lại gần kiểm tra
Không còn vết bầm, không còn sưng, chẳng có lấy một vết xước
Harry cười gượng, rồi kể lại chuyện vừa xảy ra
Cậu thở dài:
:” đến rồi lại đi “
:” cái người đó..... đúng là kỳ lạ “
Chuyển cảnh
Đêm xuống, Harry và Alice lại quyết tâm chờ Michael trở lại
Từ lần đầu gặp, Harry đã có cảm giác kỳ lạ về người này
Việc xảy ra chiều nay, cậu chưa kịp hỏi thì Michael đã đi mất
Alice vẫn chưa đi ngủ, cô vừa ngồi xem lại chương trình TV, vừa chờ cùng Harry cho vui
DK cũng muốn tham gia, nhưng giờ giấc không cho phép, cứ đúng giờ cô leo lên giường ngủ, lịch trình sinh hoạt khá là nghiêm ngặt
Trong lúc ngồi chờ, Harry quay sang hỏi:
:” Alice, bên mày đã được dạy về việc sử dụng kỹ năng hệ Thủy chưa? “
Alice lắc đầu, mắt vẫn nhìn TV:
:” chưa, tao toàn học lý thuyết, bọn trong lớp tao toàn mua sách bên ngoài tự học “
:” chờ được dạy thì đến bao giờ “
Harry gật gù:
:” ừm, cũng đúng “
Alice liếc nhìn Harry:
:” mày định học trước à? “
Harry im lặng không nói câu gì
Alice đoán ra ngay:
:” mày vẫn để tâm đến chuyện trưa nay hả? “
Harry vẫn im lặng
Alice nói thẳng luôn:
:” tao thấy mày nên kệ m* thằng đấy đi, tao có nghe mấy đứa lớp tao bàn tán thằng đấy là loại con ông cháu cha chứ gì? Mày không ăn được nó đâu, kệ đi “
:” nó mà làm gì mày thì gọi tao, mày không dám báo lên ban giám hiệu thì để tao “
Harry tỏ ra dè chừng:
:” nhưng mà.... mày.... mày không nên động vào nó “
:” thằng đấy- “
Alice nghe cái giọng là biết ngay, cô gắt lên:
:” giờ mày lại nói tao nên mặc kệ mày??? “
Harry cố giữ bình tĩnh:
:” không không..... tao sẽ tự xử lý chuyện của tao, lần sau mày đừng xen vào “
Alice bật dậy:
:’ xen vào? Tao xen vào là vì lo cho mày! “
:” mày thì định làm gì? Hả? Cứ kệ nó đi? “
:” hay là mày lại muốn bị ăn đánh tiếp?? “
Harry cố khuyên:
:” tao không muốn bọn mày gặp nguy hiểm “
Alice không chịu nghe:
:” nguy hiểm cái đầu mày! Mày nghĩ mày là ai? Siêu nhân chuyển sinh à?? “
Cả hai bắt đầu to tiếng, căng thẳng tăng dần
Cuối cùng, Alice không nói lại được, cô bực tức thu dọn đồ, ném điều khiển lên ghế
:” thôi tao đi ngủ, muốn làm gì thì làm “
Còn lại một mình, Harry ngồi lặng im nơi phòng khách
Ngoài kia, bóng đêm vẫn phủ xuống. Im lặng. Không ai gõ cửa
Harry thở dài, mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế
Trong lòng thầm nghĩ:
:” Ngày mai... mình phải đi mua sách về đọc thôi “
Ngày hôm nay, cậu đã vô tình gây thù với một thế lực không nên đụng vào
Cậu chỉ có một mình
Còn đối phương là Paul, con ông cháu cha, nhà mặt phố bố làm to
:” Chống lại hắn ta... giống như lấy trứng chọi đá “
Bỗng nhiên, Harry cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng
Theo bản năng, cậu quay phắt lại phía cánh cửa chính
Không có gì cả
:” chắc do mình thức đêm nên sinh ra ảo giác “
Cậu vừa quay đầu lại.... thì giật nảy mình
Michael ngồi ngay đối diện từ bao giờ
Harry suýt nữa bật ra tiếng hét, nhưng rồi kịp bình tĩnh lại:
:” chào..... Michael..... phong cách xuất hiện của bạn...... khá là kinh dị đấy “
Michael không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu:
:” ? “
Harry cố giữ giọng bình tĩnh:
:” bạn vào nhà kiểu gì vậy? “
Michael đáp gọn lỏn:
:” cửa chính “
Harry quay lại nhìn cánh cửa:
:” thật à? Mình không nghe thấy tiếng cửa mở “
Michael đáp:
:” lúc hai người đang lớn tiếng với nhau “
Harry tròn mắt:
:” khoan, ý bạn nói...... bạn vào từ lúc đó? “
Michael gật đầu nhẹ một cái:
:” vết thương đó..... là do một kẻ tên Paul gây ra? “
Harry thở dài, rồi bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay cho Michael biết
Michael ngồi im lặng, lắng nghe
Cả hai không ai nói thêm gì cho đến khi Harry kể xong, rồi Michael mới lên tiếng:
:” Harry? Bạn định làm gì tiếp theo? “
Harry bối rối:
:” mình...... không biết nữa “
:” Paul, thằng đó có cả thế lực đằng sau “
Michael tiếp lời, giọng đều đều:
:” nếu mình nói, chỉ trong vòng vài ngày tới, bạn, Alice, và DK, sẽ gặp rắc rối lớn “
:” và thủ phạm là Paul, bạn sẽ làm gì? “
Câu hỏi đó khiến Harry rùng mình:
:” bạn đang nói cái gì vậy? Michael? “
Michael đáp như thể đã đoán trước:
:” mình biết.... bạn sẽ nói như vậy “
Chuyển cảnh
Harry giật mình tỉnh dậy
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo
Chuyện gì vừa xảy ra?
Một phút trước… cậu vẫn còn ngồi ở phòng khách
Một phút sau… cậu đã ngồi trong lớp học
Mọi thứ diễn ra bình thường, như một ngày học bình thường
Nhưng
Harry không hề nhớ mình đã đến trường lúc nào
:“ Lạ thật… chuyện gì vừa xảy ra vậy? ” cậu gục đầu xuống bàn, cố gắng nhớ lại:
:” Lúc nãy… rõ ràng là mình đang nói chuyện với- “
BỐP!!!
Bỗng có ai đó vỗ mạnh vào đầu cậu
Là đồng bọn của Paul, không một ai trong lớp dám lên tiếng, hai thằng đó kéo Harry ra khỏi phòng học
Cứ như vậy.....
Cậu bị lôi ra chỗ tụ tập bãi rác của trường
Nhóm của Paul đang ở đấy
Và đương nhiên, Alice và DK cũng đã bị đưa đến đấy
Cảnh tượng tiếp theo, là thứ Harry sẽ không bao giờ quên được
Nhục nhã
Yếu đuối
Bất lực
Vô dụng
Chuyển cảnh
Thoáng cái, mọi thứ biến mất, Harry mở choàng mắt, cậu lại đang ngồi trên ghế phòng khách
Mồ hôi đầm đìa, lần này là thật, tim cậu đập dồn dập như trống trận
Michael vẫn ngồi đó, im lặng không nói gì
Harry tự vả mình một cái vào mặt, lẩm bẩm:
:” đây là thực....... “
Michael hỏi nhẹ nhàng:
:” Harry, bạn đã nhìn thấy chưa? “
Harry nhìn Michael, ánh mắt đầy sợ hãi:
:” cái thứ vừa nãy....... “
Michael gật đầu:
:” đó là thứ mà mình nói đến “
Cậu hoảng hốt:
:” chuyện đó là sao????? Tương lai???? Sao lại có thể như vậy được??? “
Michael không trả lời thẳng, chỉ hỏi lại:
:” Harry, bạn sẽ làm gì? “
Harry lắc đầu, bàng hoàng:
:” làm gì là làm gì???? “
Michael nói tiếp, giọng nghiêm túc, gần như là cảnh báo:
:” chỉ còn vài tiếng nữa “
Harry lùi người lại, run rẩy:
:” không....... không thể nào....... đó không phải sự thật “
Michael im lặng, cậu ta đột ngột đứng dậy, đi ra cửa chính
Thấy Michael sắp biến mất vào lúc dầu sôi lửa bỏng:
:” Michael! Khoan đã! “ Harry đứng dậy chặn lại:” dừng lại, hãy giải thích đi. Những chuyện vừa xảy ra, đó là cái gì??? “
:” bạn biết đó là gì mà, làm ơn hãy nói đi, Michael “
Michael chỉ nói:
:” ra ngoài đi “
Harry ngạc nhiên:
:” nhưng.... bạn định đi đâu?? “
Michael đáp:
:” đi dạo “
Chuyển cảnh
Không thể thuyết phục Michael ở lại, Harry đành đưa ra quyết định: đi theo. Dù mơ hồ và đầy nghi hoặc, cậu tin rằng chỉ có con đường này mới giúp cậu chạm đến sự thật
Nhưng rồi… bằng cách nào đó, họ đã ở giữa một khu rừng xa lạ. Không biển báo, không dấu hiệu nào cho thấy đây là đâu
Không hiểu mình ở đây kiểu gì, Harry hoang mang đến mức tự vả vào mặt mình mấy lần, từng cái đau rát vang lên trong không gian tĩnh mịch
Cậu ôm lấy má, rên rỉ:
:” đây là thật..... mình đang ở nơi quái nào đây?? “
Cậu không biết đây là đâu, không rõ đã phải đi bộ bao lâu rồi, cũng chẳng hay hiện tại là mấy giờ, mọi thứ như bị cắt đứt. Không có tín hiệu, không có phương hướng. Chỉ có cây, rừng dày đặc và mùi ẩm ướt của cỏ rêu mục rữa dưới chân. Tán lá trên đầu rậm rạp đến mức chặn hết cả bầu trời, chỉ thi thoảng mới hé lộ vài vệt ánh trăng qua những khoảng trống thưa thớt
Harry bắt đầu cảm thấy hối hận. Quyết định này, đi theo Michael, là một sai lầm
Michael vẫn không nói gì. Vẫn bước đi trước, lặng lẽ như một bóng ma
Harry lên tiếng:
:” Michael? “
Không có hồi đáp
Cậu thử lại, lần này lớn hơn:
:” Michael? Bạn có biết chúng ta đang đi đâu không? “
Vẫn chỉ là im lặng
Harry ngậm ngùi không hỏi nữa. Họ tiếp tục bước đi, một người dẫn đầu, một người lẽo đẽo theo sau. Dần dần, sự mệt mỏi và nỗi chán nản bắt đầu len lỏi trong lòng Harry như một vết rạn nhỏ trên bức tường kiên nhẫn
Bỗng nhiên, Michael dừng lại và gọi tên cậu:
:” Harry “
Cậu vội bước tới, thở phào vì cuối cùng cũng được dừng chân:
:” sao thế? “
Michael không quay đầu, chỉ hỏi:
:” hệ của bạn là gì? “
Harry hơi ngẩn ra, rồi đáp:
:” mình là hệ Thổ “
Michael tiếp lời:
:” bạn có những kỹ năng gì? “
Harry cúi đầu, lúng túng:
:” cái này..... mình chưa được học, mình mới đi học được 3 hôm “
Michael chỉ gật nhẹ
:” ừm “ rồi lại tiếp tục bước đi, không để lại lời nào thêm
Harry đứng đó một lúc, rồi lảo đảo bước theo. Nhưng đôi chân cậu bắt đầu phản đối:
:” Michael, hãy khoan đã...... mình cần nghỉ một chút “
Cậu khom người, cố hít thở sâu giữa bầu không khí đặc sệt mùi đất ẩm. Khi ngẩng đầu lên, Michael đã biến mất
Cậu quay đầu nhìn quanh, không thấy ai cả:
:” cái quái...... “
Tim bắt đầu đập dồn dập:
:” Michael?????!!!!!! “ Harry hét lớn lên:” cái này không vui đâu!! Michael!! “
Không một tiếng đáp, cả khu rừng rơi vào im lặng hoàn toàn. Không tiếng gió, không tiếng lá xào xạc, không tiếng bước chân nào nữa
Ánh trăng bị những đám mây đêm từ từ nuốt chửng, ánh sáng tan biến dần theo từng giây. Bóng tối dày đặc đang phủ xuống như một tấm màn tang lạnh lẽo
Harry đứng lặng giữa bóng tối của khu rừng xa lạ