chương 7

Tiếp tục với chương trước:

Harry chạy

Chạy trong vô vọng

Chạy như thể phía sau là địa ngục đang đuổi theo

Bóng tối nuốt chửng lấy cậu

Không còn gì xung quanh ngoài những thân cây lạnh lẽo và tiếng gió rít lên ghê rợn giữa tán lá

Mỗi bước chân là một tiếng vang trống rỗng giữa khu rừng không tên

Thỉnh thoảng, Cậu hét lên:

:“ Cứu tôi với! ”

:“ Có ai không??? ”

:“ Michael!!! ”

Chỉ có tiếng vang vọng lại từ chính giọng nói của cậu, lạnh lẽo và cô độc

Không một ai đáp lại. Không một tia sáng. Không một hy vọng

Harry không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết rằng phổi như muốn nổ tung, tim đập như trống trận, chân thì rã rời như thể chẳng còn là của mình

Cuối cùng, cậu dừng lại

Ngã khuỵu xuống bên một gốc cây mục nát, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng như sắp vỡ

Cậu tựa đầu vào thân cây thô ráp, co mình lại

Cả người run lên vì lạnh, vì sợ, vì tuyệt vọng

Cậu lẩm bẩm

Lặp đi lặp lại như một lời cầu nguyện:

:” đây chỉ là một giấc mơ “

:” điều này không phải sự thật “

:” làm ơn “

:” làm ơn “

:” tỉnh dậy đi “

:” tỉnh dậy đi “

:” tỉnh dậy đi......... “

Nhưng cậu đâu có mơ

Có tiếng động…

Rõ ràng…

Đang tiến lại gần

Tiếng bước chân nặng nề dẫm lên lá cây khô giòn, rào rạo vang vọng giữa khu rừng tăm tối

Harry giật mình, bật dậy

Cậu chưa kịp nghĩ thì......

“ẦM!”

Một sinh vật từ bóng tối lao ra, húc mạnh vào Harry

Cậu lăn nhào trên đất

Trước mặt là một con lợn rừng

Nhưng không phải lợn rừng bình thường…

Nó to gấp đôi kích thước lợn rừng mà Harry từng thấy trong sách.

Thân hình phủ đầy cơ bắp, đôi mắt đỏ ngầu, những chiếc nanh dài ngoằn nghèo như lưỡi hái tử thần

Một quái vật thực sự

Và điều Harry biết rõ nhất:

Bất kỳ thứ gì mang thêm chữ “quái vật” vào tên, là thiên địch của loài người

Cậu không có vũ khí

Không có kinh nghiệm chiến đấu

Chỉ có bản năng… và đôi chân

Con quái vật rống lên rồi lại lao tới

Harry chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy

Chân đau

Lưng ê ẩm vì cú húc ban nãy

Nhưng trong đầu chỉ vang lên một điều:

:” Nếu dừng lại.... mình sẽ chết! “

Harry không thể chạy mãi

Sức của cậu không nhanh bằng thứ quái thú đó

Và đúng như vậy.......

“ẦM!!!”

Cú húc thứ hai như thể bị xe tải đâm

Harry bay đi vài mét, đập mạnh xuống đất

Cậu cố đứng dậy, nhưng toàn thân tê liệt

Con quái vật tiến đến, nó biết nó đã săn được con mồi

Miệng nó há rộng, để lộ hàm răng sắc nhọn, nhỏ dãi nhỏ xuống đất

Harry hét lên sợ hãi, đôi tay tự động vươn ra theo bản năng

Giữ chặt lấy hai bên hàm của con quái vật, cố không để nó cắn chết mình

Cơ thể cậu tự phản kháng, dù đầu óc ngập tràn sợ hãi, nhưng cơ thể thì vẫn cố sống sót:

:” không...... không thể thế này được...... “

:” nhưng tay mình....... tay mình không thể chịu được nữa....... “

:” mình sắp xong rồi...... mình sắp xong thật rồi...... “

:”....... đây là kết thúc của mình????? “

:” mình sẽ chết thế này????? “

Cơn tuyệt vọng càng lúc càng dâng trào

Nhưng rồi trong sâu thẳm:

:” Alice, DK......... “

:” chỉ còn vài tiếng nữa......... “

:” hai người họ sẽ gặp rắc rối........ “

:” vậy mà mình........ bây giờ lại....... “

:” không!........ không thể thế được!......... “

:” mình phải quay lại!......... mình phải thoát khỏi con lợn chết tiệt này!.......... “

:” mình không thể chết được!!!! “

Trong cơn hoảng loạn

Liên tục những suy nghĩ dồn đến Harry

:“ TRÁÁÁÁÁNH RAAAAAAA!!!!!! “

Một khoảng khắc kì diệu xảy ra với Harry

Một luồng năng lượng bùng lên trong lồng ngực cậu

Harry đã đấm văng quái vật lợn ra xa:

:” hah.......hah......... cái quái gì??....... “

Hai bàn tay Harry lúc này…

Được bọc quanh bởi một lớp đá cứng như thép

Bầu trời trên cao rẽ mây

Ánh trăng xuyên qua rừng cây, chiếu rọi xuống đôi tay kỳ lạ của Harry

:” cái này???? Là cái gì???? “

Harry cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với hai bàn tay mình

Có vẻ như....Harry quên mất, quái vật lợn vẫn đang ở đây

Trong lúc Harry đang loay hoay

Quái vật lợn thừa cơ lao lên, húc vào mạn sườn phải của Harry

Harry bị húc bay ra xa

Nhưng thật kì lạ, cậu không hề thấy đau như lúc trước

Hai bàn tay được bao bọc bởi lớp đá đã cứu nguy cho Harry

Cậu lẩm bẩm:

:” lẽ nào...... được lắm..... mặc dù mình không biết làm cách nào “

:” nhưng đây là cơ hội duy nhất giúp mình thoát khỏi chuyện này “

Chỉ có hai bàn tay của Harry là có lớp bảo vệ, nhưng với tình huống hiện tại, thế là đủ rồi:

:” để sống sót....... để trở về....... để đánh bại thằng khốn Paul “

Con quái vật rống lên, lấy đà

Nó lao đến nhanh hơn trước

Nó biết con mồi đang phản kháng

Harry né sang bên, vụng về và chậm chạp:

:” mặc dù đã có thứ để bảo vệ “

:” nhưng chỉ cần một bất cẩn, mọi thứ sẽ trở nên công cốc hết “

Từ khi có được “ vũ khí chiến đấu “

Harry lấy lại tự tin, từ từ cố gắng quan sát

Tìm điểm yếu của quái vật

Sau một hồi vật lộn

Harry mới nhận ra con heo rừng này, có một vết thương ở bên hông trái

:” không cần biết nó bị làm sao “

:” điểm yếu là vết thương đó “

Harry đã rất khéo léo và cẩn thận dụ con lợn đâm đầu vào cây

Nhân lúc đó bồi thêm vào vết thương những phát đấm uy lực

“ Bốp! Bốp! Bốp! “

Những cú đấm đá bao quanh bàn tay Harry giáng thẳng vào vết thương

Quái vật lợn đau đớn kêu lên và chạy mất

Harry ngồi sụp xuống, thở dốc

Toàn thân run rẩy

Mồ hôi nhễ nhại

Lần đầu tiên…

Cậu chiến đấu.

Lần đầu tiên…

Cậu sống sót

Hai bàn tay vẫn được bao bọc bởi lớp đá lạ

Harry ngả lưng xuống đất lạnh

Nhìn lên bầu trời đang dần trong trở lại

Mắt dần nhắm lại, một nụ cười nhẹ hiện trên môi:

:” Mình.... vẫn còn sống.....”

Chuyển cảnh

:” Harry? Mày tỉnh lại rồi! “ Giọng Alice vang lên, đầy kinh ngạc và mừng rỡ. Cô lao tới bên giường, nơi Harry vừa chậm rãi mở mắt

Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, ánh sáng mờ nhòe từ ô cửa sổ khiến Harry nhíu mày

:” sao tao lại..... ở đây?...... “ cậu lẩm bẩm, giọng yếu ớt

Alice ôm chặt lấy Harry, như sợ nếu buông tay ra, cậu sẽ lại biến mất:

:” tao cứ nghĩ mày sẽ không bao giờ tỉnh lại “

Harry giật mình:

:”....... ý mày nói là gì khi bảo tao không tỉnh dậy nữa? “

Alice nghẹn ngào nói:

:” đã 1 tuần rồi..... Mày đã bất tỉnh suốt 1 tuần rồi...... “

Harry sững sờ, như không tin vào tai mình:

:” cái quái gì cơ?????? “

Quay lại một tuần trước

Buổi sáng sớm hôm đó, DK như thường lệ, thức dậy từ rất sớm

Cô vươn vai cho tỉnh ngủ, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng mà không làm phiền Alice còn đang say giấc

Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng...... đập vào mắt DK, là hình ảnh Harry nằm trên sàn nhà

Khuôn mặt cậu ta tím tái, hai bàn tay thì nhuốm đầy máu

:” ôi không........ “ DK hốt hoảng, lao tới

:” Harry??? Harry ơi??? Chuyện gì đã xảy ra thế này????? “

Cô lay người cậu, nhưng Harry không phản ứng. Hoảng loạn, DK chạy đi gọi Alice.

Cả ngôi nhà chìm trong cảnh hỗn loạn chưa từng có

Sau đó

Harry được đưa đến bệnh viện

Và đã được chữa trị khỏi vết thương ở hai bàn tay

Bác sĩ Healer chữa lành cho Harry nói:

:” nguyên do là cậu ta đã dồn quá nhiều linh lực vào bàn tay “

:” điều này dẫn đến sức chịu đựng của cơ thể bị quá tải “

:” nơi tập trung nhiều sức mạnh nhất là nơi chịu tổn thương nghiêm trọng nhất “

DK và Alice không khỏi bất ngờ

:” Harry đã sử dụng được linh lực?? “

Những ngày sau, hai người phải thay phiên nhau nghỉ học

Để ở nhà trông coi cho Harry

Cũng may cho Alice

DK, có một tâm hồn nhân hậu cực lớn

Mới chỉ gặp nhau không lâu

Nhưng cô ấy rất tốt bụng và sẵn lòng giúp đỡ hết mình

Quay lại thời điểm hiện tại

Alice nhẹ nhàng nói:

:” DK đang đi học, giờ vẫn chưa về “

Harry gật đầu, mắt vẫn nhìn trần nhà:

:” ồ, ra thế “

Một lúc sau, Alice khẽ hỏi, giọng chùng xuống:

:” Harry?... mày có thể kể cho tao.......chuyện gì đã xảy ra với mày vào đêm đó không? “

Harry nhìn xuống hai bàn tay được băng bó

Biết rằng đó không phải là mơ

Harry kể lại toàn bộ sự việc cho Alice

Harry nhớ lại:

:” đầu tiên, Michael xuất hiện bất ngờ “

:” Rồi tao nhìn thấy một thảm cảnh tương lai “

Harry không muốn nhắc lại “tương lai“ đó

Nên nhanh chóng nói tiếp:

:” Michael không giải thích cho tao biết chuyện gì đã xảy ra ở cái “tương lai” đó..... Rồi tự nhiên nói muốn “ đi dạo “ “

:” Nên tao phải chấp nhận đi theo, biết đâu tìm được thông tin gì đó “

:” rồi tao bị đưa đến một khu rừng kì lạ, ban đầu, không có gì xảy ra..... sau một hồi đi trong rừng, mọi chuyện càng ngày tệ đi “

:” Michael biến mất, tao bị lạc, rồi còn gặp phải quái vật lợn..... nó là lợn, nhưng nó to hơn, khỏe hơn, hung hãn hơn lợn rừng bình thường “

:” Tao bị nó tấn công...... trong lúc tưởng như sắp chết “

:” Bỗng tao sử dụng được kỹ năng của hệ Thổ, nhưng đó chỉ là cường hóa nắm đấm thành đá “

:” Có còn hơn không, tao đã cố hết sức có thể, đánh trả lại, và tao đã đánh đuổi được con lợn đó “

:” Nhưng rồi....... tao không nhớ gì nữa “

:” Mọi thứ cứ thế tối sầm lại, tao kiệt sức mà ngất đi giữa rừng “

Alice ngồi đó lắng nghe câu chuyện, không nói câu gì