Tiếp tục với chương trước:
Chiều hôm đó, khi DK từ trường trở về, Alice đã lập tức kể lại mọi chuyện. DK không giấu được vẻ bất ngờ và lo lắng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Harry đã tỉnh lại và có thể trò chuyện như bình thường
Chuyển cảnh
Đêm buông xuống
Harry trằn trọc, không tài nào ngủ được. Cảm giác lạ lùng len lỏi trong tâm trí khiến cậu bất giác tỉnh giấc giữa đêm
Căn phòng chìm trong bóng tối. Harry quay đầu sang phía bàn học
Và rồi...
Trong ánh sáng lờ mờ của màn đêm, cậu nhìn thấy một bóng đen đang ngồi lặng lẽ nơi đó
Cậu không cần đoán, cậu biết rõ đó là ai:
:”....... Michael, chuyện 1 tuần trước, là thế nào vậy? “
:” bạn bỗng nhiên đưa mình đến một nơi nào đó “
:” và bỏ mình lại với con quái vật “
Michael đáp lời, giọng đều đều:
:” Harry, bạn đã sử dụng sức mạnh để đánh trả “
:” bạn đã làm rất tốt “
Harry sững người, sao cậu ta biết chuyện đó? Chả phải Michael đã bỏ đi vào lúc đó cơ mà?
:” sao bạn biết chuyện đó??? “
Michael không nói câu gì, thay vào đó, chiếc ghế xoay lại
Trên tay Michael, là cái đầu của con lợn rừng đã tấn công Harry
Harry bị dọa cho giật mình, vội vàng ngồi bật dậy
:” cái........ cái đó là........ “
Michael chỉ nói:
:” bạn biết đó là gì mà “
Harry không biết phải nói gì
Trong chớp mắt, cái đầu đó biến mất
Michael tiến lại gần Harry, hỏi:
:” bạn cảm thấy thế nào? “
Harry lúng túng:
:” cảm.... cảm thấy cái gì? “
Michael nói:
:” thứ kỹ năng mới đó, bạn cảm thấy thế nào khi sử dụng được nó? “
Harry hồi tưởng lại, cậu nhăn mặt:
:” mình...... cảm thấy khá đau “
:” không..... là rất đau đớn “
:” mình mừng là mình có thể sử dụng linh lực để phát động kỹ năng “
:” nhưng thế này thì..... “
Michael nhẹ giọng:
:” ...... đó hậu quả của việc dùng sai cách “
Harry cau mày:
:” ý bạn là sao? “
Michael giải thích:
:” bạn đã tập trung quá nhiều linh lực vào một chỗ “
:” giống như 1 quá bóng khi bơm to quá mức “
:” quả bóng sẽ nổ tung “
Harry thất vọng vì thông tin đó
Có thể sử dụng linh lực nhưng lại dùng sai cách
Michael tiếp lời:
:” bạn nên học điều khiển linh lực “
:” hậu quả đi kèm “quả bóng nổ” là rất nhiều “
:” chỉ có thể nói đó là những tình huống tệ “
:” bạn không muốn rơi vào tình huống đó đâu “
Nói xong, Michael quay lưng lại, bước về phía cửa
Harry nhận ra, Michael sắp biến mất lần nữa
:” bạn lại đi đâu vậy? “ Harry hỏi vội
Michael không trả lời, chỉ đứng đó trong im lặng
:”.... “
Harry hỏi tiếp:
:” sao bạn luôn luôn rời đi như vậy? Có chuyện gì sao? “
Harry khẽ đáp:
:” bạn cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đi, hết giờ thăm bệnh nhân rồi “
Cánh cửa khép lại, Michael biến mất như một bóng ma
Để lại Harry hoang mang ngồi trên giường
Chuyển cảnh
Trong những ngày tiếp theo, Paul bỏ học liên tục, tên đó làm như thể việc đến trường chỉ là thứ vớ vẩn
Trường học không quản được tên đó nên cũng kệ, họ biết rằng Paul thuộc dạng “quý tử” nên không nói được
Chuyện này vô tình có lợi cho nhóm Harry
Không còn bị gây sự, Harry có thời gian tập trung hơn vào việc rèn luyện cách sử dụng linh lực
Và trong khoảng thời gian này
Harry đã mua sách bên ngoài về đọc, những cuốn sách viết về kỹ năng, lý thuyết linh lực, và các phương pháp thi triển cơ bản
Cậu đem tất cả về phòng, nghiền ngẫm từng trang, cố gắng học cách kiểm soát sức mạnh mà mình mới chớm thức tỉnh
Cố gắng cùng mọi người học cách sử dụng linh lực
Việc này khó hơn Harry tưởng, không hề dễ dàng chút nào
Harry vẫn chưa thể sử dụng lại kỹ năng đó
Ngược lại với cậu, hai cô bạn kia có chút tiến triển
DK đọc rất nhiều sách về Healer, Hệ sức mạnh này quan trọng là phải hiểu rõ lý thuyết rồi mới thực hành được
Alice đã có thể điều khiển nước, chỉ một lượng nhỏ bằng một cái cốc
Một lần, cô hí hửng khoe với cả nhóm:
:” nhìn đây :Đ uống nước không cần cốc “
Cô giơ tay điều khiển nước bay lơ lửng giữa không trung
Nó uốn lượn rất điệu nghệ... cho đến khi Alice thử hớp một ngụm bằng miệng
Alice bị sặc nước:
:” Khụ Khụ Khụ!!..... Ọe! Khụ Khụ!!!..... “
DK thì bật cười nghiêng ngả, còn Harry cảm thấy bất lực trước trò mèo của Alice
Alice vừa lau mặt vừa kêu:
:” Tại...Tại mình chưa quen thôi!! Lần sau sẽ đỉnh hơn!! “
Không khí những ngày đó vừa căng thẳng vừa vui vẻ
Dù có nhiều khó khăn, nhưng cả nhóm vẫn cảm nhận được rằng, mỗi ngày trôi qua đều có tiến bộ
Chuyển cảnh
Thoáng qua cái, đã nửa năm học trôi qua, sân trường bắt đầu lác đác những bông tuyết đầu mùa, không khí se lạnh lan khắp dãy hành lang, báo hiệu mùa đông đã thực sự tới
Và điều đó cũng đồng nghĩa với một việc...
Bài kiểm tra tổng kết trước kỳ nghỉ lễ giáng sinh đang tới gần
Nhóm Harry vẫn tụ tập ở 1 bàn trong căn tin như thường lệ
Alice, lạc quan như mọi khi, chém gió không ngừng:
:” có mỗi mấy bài kiểm tra lý thuyết thôi mà “
:” sao phải xoắn “
:” tao nhắm mắt làm cũng được “
DK đang vừa ăn vừa học, nên cũng không để tâm lắm đến cuộc hội thoại
Harry nhíu mày, nhắc Alice:
:” mày nên học kĩ vào “
:” ai mà biết được trong đề có kiểm tra cái gì “
Alice hỏi Harry:
:” nghỉ giáng sinh mày có về nhà không? “
Harry nghĩ:
:” có thể, tao nghĩ nên về nhà, từ lúc lên thành phố đến giờ bận bịu quá “
Chỉ là cuộc nói chuyện thường ngày giữa nhóm bạn
Harry cũng định làm như DK, vừa ăn vừa học. Nhưng, Harry không biết bắt đầu từ đâu
Thử lật bừa một trang nào đó ra
Bỗng, một tờ giấy rơi ra khỏi quyển sách
:” giấy ghi chú? “ Harry lẩm bẩm
Harry nhặt tờ giấy lên
Đó là danh sách mà Harry viết từ lâu
Danh sách những điều chưa biết về Michael
Phải rồi
Từ khi quay trở lại trường học, Harry vướng bận với chuyện học hành, nên cũng quên mất thứ này
Bây giờ Harry mới nhớ ra. Sau đêm hôm đó, Michael không quay trở lại
:” rốt cuộc thì...... “
:”....... Michael đã đi đâu? “
Alice thấy cậu đang chăm chú nhìn tờ giấy:
:” lẩm bẩm gì vậy mày? “
Cô giật tờ giấy khỏi tay Harry
:” á à thư tình hả? Em nào đấy? “
Alice nở nụ cười ranh mãnh
Hòng khịa Harry
Nhưng chỉ sau vài giây đọc nội dung trên tờ giấy, nụ cười ấy chậm lại
Alice im lặng một hồi lâu, Sau đó, không nói gì, chuyển tờ giấy sang cho DK:
:” DK, đọc thử cái này đi “
:” gì vậy? “ DK hơi ngạc nhiên, rồi cầm lấy tờ giấy
Khi DK đọc, Harry nhìn cả hai người bạn mình rồi lên tiếng:
:” nghĩ lại thì “
:” DK vẫn chưa gặp Michael lần nào “
Alice gật đầu:
:” ờ đúng, tao cũng chỉ gặp một lần “
Phải rồi
Cậu vẫn chưa kể cho ai nghe về cuộc gặp gỡ kỳ lạ vào đêm đó, về đầu con quái vật, và cả cách Michael biến mất như chưa từng tồn tại
Tờ giấy cũ ấy khiến cậu nhớ lại
Bất chợt kéo cậu trở lại với cảm giác lạnh buốt sau gáy
Và câu hỏi vẫn chưa có lời giải:
Michael thật sự là ai?
Chuyển cảnh
Như thường lệ, sau giờ nghỉ trưa
Harry quay lại lớp và nằm gục xuống bàn ngủ một lúc cho đỡ mệt
Phòng học vẫn còn vắng, bởi vì giờ vẫn đang là giờ nghỉ trưa, nên không có nhiều người ở đây
Tĩnh lặng......
........ Cho đến khi, một giọng nói vang lên, đầy mỉa mai:
:” nhìn xem, ai quay trở lại này “
Giọng nói này......
Harry ngước lên nhìn, đó là Paul Parker
Trong chớp mắt, Harry bị đấm ngã xuống sàn, đó là một cú đấm thẳng mặt khiến cậu chưa kịp phản ứng
Cú đấm đó rất hiểm, nhưng... Harry không cảm thấy đau mấy
Cậu chậm rãi đứng dậy, xoa mặt:
:” tao còn tưởng.... mày bị đuổi học rồi “
Paul cười đểu
:” mày lấy đâu ra tự tin mà mạnh mồm thế, sâu bọ? “
Harry không nói gì
Paul bước tới, giọng bắt đầu gắt lên:
:” sao thế? Sao đéo nói gì nữa? “
Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên ngoài cửa
Đám đông xung quanh bắt đầu tụ tập lại, như một đàn quạ khi có chuyện xảy ra
Paul nhìn đám đông, giận giữ gầm lên:
:” CÚT HẾT!!!! “
Giọng hắn vang như sấm, đầy giận dữ
Không ai dám nói câu gì, từng người còn ở trong phòng vội vã rời đi
Đồng bọn của Paul lấy bàn ghế chặn cửa lại, bịt kín lối thoát
Giờ chỉ còn Harry...Paul...và đám tay chân của hắn ở lại trong căn phòng này
Không giáo viên
Không nhân chứng
Không ai cứu Harry
Paul bước chậm rãi đến gần, cúi người xuống, ánh mắt tóe lửa:
:” sẽ không ai cứu mày lần này đâu, sâu bọ “