Tiếp tục với chương trước:
DK đang ở nhà, trong căn bếp nhỏ thân thuộc, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa trưa. Mọi thứ diễn ra như thường lệ. Cô luôn là người lo chu toàn từng bữa ăn, chờ hai người bạn của mình về
Bỗng trời nổi sấm
Một tia chớp rạch ngang bầu trời xám xịt, rồi mưa ào xuống như trút. Tiếng mưa đập vào cửa kính, thành âm thanh dồn dập và nặng nề
DK dừng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn mưa dày đặc che khuất mọi tầm nhìn:
:”.... ôi trời, hy vọng hai người kia sẽ về kịp “ cô lẩm bẩm, giọng đầy lo lắng
Cốc....cốc....
Tiếng gõ cửa vang lên, át cả tiếng mưa
DK vội bước nhanh ra ngoài phòng khách:
:” về rồi à?.... Mình ra đây! “ cô nói lớn, tưởng như đó là Harry hoặc Alice đang chạy mưa về nhà
Cô mở cửa:
:” hai người chạy mưa v-.... “
Nhưng đứng ngoài cửa không phải là Harry, cũng không phải Alice
Một người lạ mặt, trùm kín toàn thân bằng áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau một chiếc mặt nạ trắng không cảm xúc. Dưới ánh sáng xám xịt ngoài trời, hình dáng ấy hiện lên như một cơn ác mộng bước ra từ tiềm thức
DK hoảng hốt. Bản năng mách bảo cô phải đóng cửa lại ngay lập tức:
Rầm!.... cánh cửa đóng sầm lại.....
:”... ai vậy????.... đó là ai vậy?????.... “ cô thở dốc, tay siết chặt lấy cánh cửa
Một ý nghĩ thoáng vụt qua đầu cô:
:”..... lẽ nào.... người của Paul???? “
Chiếc điện thoại của cô lại để quên trong phòng ngủ. Nếu cô chạy vào lấy, chỉ một khắc sơ hở, cánh cửa kia có thể bị phá tung. Cô không dám rời mắt khỏi tay nắm
Lúc này, người bên ngoài lại gõ cửa. Nhưng không gấp gáp, không hung bạo. Chỉ là những tiếng gõ nhẹ, đều đặn như muốn trấn an
Một giọng nam vang lên, trầm và tĩnh tại:
:” bên ngoài trời mưa quá “
:” liệu tôi có thể vào trong không? “
DK nuốt khan. Cô vẫn giữ tay nơi ổ khóa, cố giữ giọng bình tĩnh:
:” xin lỗi! tôi không thể để người lạ vào nhà! “
Không có tiếng đáp lại. Chỉ còn tiếng mưa rơi. DK dựa lưng vào cửa, mắt không rời lấy bóng mờ sau lớp kính mờ
Thời gian trôi chậm rãi như đông cứng lại. Cô cầu mong Harry và Alice sẽ về kịp, trước khi điều tồi tệ xảy ra
Và rồi...
Một cái tên chợt hiện lên trong tâm trí cô
Cái tên mà Alice từng nhắc đến, kẻ bí ẩn luôn khoác áo choàng, đeo mặt nạ trắng...
Michael
Cô khẽ gọi:
:”... này, anh còn ngoài đó không? “
Giọng nói kia đáp lại, không đổi sắc:
:” tôi đây “
DK hít sâu, rồi run run hỏi:
:” tôi..... anh có phải là.... Michael? “
Câu trả lời cất lên, nhẹ đến rợn người:
:” chính là tôi đây “
Đó là Michael?
Người ấy đang đứng bên ngoài, giữa cơn mưa dày đặc, DK chưa từng gặp người nào kỳ lạ như vậy, mặc dù đã được nghe Harry và Alice kể rất nhiều về con người kỳ lạ ấy
Nhưng...... Sau lần bị bắt cóc, DK không thể lơ là như vậy được
Cô hỏi lại, lần nữa, cẩn trọng và đầy nghi hoặc:
:”..... anh nói anh là Michael? “
Người phía ngoài chỉ đáp gọn:
:” phải “
Câu trả lời dứt khoát đến lạnh lùng. Không một chút chần chừ
DK vẫn đứng sau cánh cửa khép kín, bàn tay nắm chặt tay cầm
:” vậy... “ cô ngập ngừng:” chứng minh đi “
Im lặng. Rồi giọng nói kia lại cất lên:
:” tôi đã trả tiền thuê nhà “
DK bật ra một tiếng cười nhỏ, nửa căng thẳng, nửa mỉa mai:
:” điều đó không giúp được gì cả! “
Một khoảng ngừng. Rồi giọng nói ấy tiếp tục:
:” tôi đã gặp Harry và Alice “
:” hai người đó cũng sống ở đây, phải không? “
Cô giật mình. Tim đập lệch một nhịp:
:” đúng là thế! “
Người kia nói tiếp, với giọng đều đều không cảm xúc:
:” tôi đã giúp hai người đó nhiều lần “
DK không tin:
:” giúp? Tôi không tin, chứng minh đi! “
Và rồi, giọng kia đáp lại:
:” tôi đã giúp Harry có thêm kỹ năng mới “
Đến đây, DK im lặng:
:” cái g-.....??? “
Người ấy nói tiếp, không cần biết cô có đang tin hay không:
:” kỹ năng của Harry đó là hóa đá một phần cơ thể”
:” tôi cũng đã giúp Alice có thêm kỹ năng mới, giờ Alice có thể điều khiển được nước một cách thành thạo, và có thêm một kỹ năng khác là “cầu nước” “
Một thoáng im lặng như đè nặng không khí trong phòng khách
DK mím môi, định phản bác, định nói rằng đó chỉ là lời dối trá. Nhưng miệng cô khựng lại giữa chừng. Mọi lập luận tan biến
Bởi...
Chính cô đã thấy sức mạnh mới lạ Harry và Alice trong khu xưởng bỏ hoang
Chính cô đã nghe Alice kể lại một câu chuyện đầy mâu thuẫn. Và chính cô... đã nghe miêu tả Michael từ cả hai người
Từng mảnh rời rạc trong đầu DK bắt đầu ráp lại. Dù còn nhiều lỗ hổng, nhưng cô không thể phủ nhận, người kia biết quá nhiều
Cuối cùng, sau một hồi im lặng và đấu tranh, DK lùi nhẹ ra sau một bước. Bàn tay đặt lên then cửa. Ngập ngừng...
Cạch......Cánh cửa mở ra. Gió mưa lùa vào một thoáng, lạnh buốt
:” ừm...... vào đi..... “ cô nói nhỏ
Michael bước vào nhà:
:” cảm ơn “ cậu ta nói, giọng vẫn đều đều như cũ
cách Michael di chuyển khiến DK lạnh gáy
Không tiếng bước chân. Không dấu chân in trên sàn. Dù trời đang mưa to, không hề có vết nước, vết bùn, hay bất cứ dấu hiệu nào cho thấy người này vừa đứng ngoài trời mưa
:” ... Cách di chuyển như một hồn ma... “ câu nói ấy của Alice vang lên trong đầu DK. Harry cũng từng nói tương tự. Và giờ đây, cô đang tận mắt chứng kiến
Trong lúc còn mải quan sát phần bên dưới, DK chợt cảm nhận được một ánh nhìn hướng về mình. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt vô hồn sau lớp mặt nạ trắng đang nhìn chằm chằm vào cô
DK vội vàng quay mặt đi, bối rối:
:” ... À... Ờm... chúng ta... có thể nói chuyện một chút được không? “
Chuyển cảnh
Alice hét toáng lên, vừa bước vào vừa phủi nước mưa khỏi tay áo:
:” ối giời ơi, mãi mới về đến nhà “
Mặc dù trời mưa khá to, nhưng Alice đã sử dụng kỹ năng điều khiển nước để không bị ướt quá nhiều và về nhà an toàn
Vừa mở cửa, mùi cơm thơm lừng lập tức ùa ra:
:” hít hà, bữa trưa! “ cô reo lên, mặt rạng rỡ như trẻ con vừa tan học
Trong bếp, DK vẫn đang đứng cạnh nồi cơm điện và chiếc chảo chiên trứng, dáng vẻ quen thuộc, nhẹ nhàng như mọi ngày
:” hai bạn về rồi à? Có bị ướt không? “ cô hỏi, mắt vẫn dõi theo nồi canh đang sôi lục bục
Alice vui vẻ nói:
:” Hônggggg~ :D “ Alice đáp nhanh, kéo dài âm cuối, rồi cười toe :” mình bắt xe taxi kịp nên không sao cả “
DK mỉm cười, dọn bát đũa ra bàn:
:” thế vào rửa tay đi rồi ra ăn, mình nấu xong hết rồi “
Harry cũng vừa bước vào sau Alice, tóc hơi rối vì gió, nhưng mặt thì bình thản như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết
Chỉ có ba người, DK, Alice, Harry, quây quần bên chiếc bàn ăn nhỏ giữa gian bếp, ánh đèn vàng phủ nhẹ lên bữa trưa giản dị mà ấm áp
Chuyển cảnh
Mọi thứ trôi qua một cách bình yên, không có gì bất thường cả
Harry nằm trên giường, trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng mờ nhòe hắt từ chiếc đèn ngủ bị quên tắt. Cậu với tay, nhấn công tắc
Tách..... Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn
Cậu kéo chăn lên tới cằm, thở dài một hơi:
:” một ngày bình yên..... “ cậu thì thầm
Nhưng vào lúc nửa đêm
Phía bên kia bức tường, trong phòng ngủ nữ
DK vẫn nằm trằn trọc. Đôi mắt mở trong bóng tối, nhìn lên trần nhà như thể đang đếm từng vết nứt vô hình. Cô trở mình, nhẹ nhàng quay sang
Alice đang ngủ rất ngon. Hơi thở đều đều, mái tóc phủ lên gối như suối nước êm
DK khẽ ngồi dậy, cố không gây tiếng động. Cô rón rén bước xuống giường, lục trong tủ lấy một bộ đồ để thay
Cánh cửa phòng mở ra trong im lặng. DK bước ra ngoài hành lang, khẽ khàng như một chiếc bóng. Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ choàng lên sàn nhà lạnh
Phòng khách... vẫn như mọi khi
Ngoại trừ một điều
Michael đang ngồi ở đó, yên lặng giữa bóng tối, như thể đã chờ cô từ lâu
Giọng nói của Michael vang lên, không cao không thấp:
:” vậy... câu trả lời của bạn là gì? DK? “
DK đứng dựa vào tường, suy nghĩ. Mái tóc buông lơi che đi biểu cảm, nhưng đôi mắt thì sáng lên trong bóng tối, ánh mắt của một người đã quyết định
Cô im lặng vài giây. Rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
:” mình đồng ý “