Tiếp tục với chương trước:
Lamar kéo DK ra khỏi phòng, lôi tuột cô xuống cầu thang như một món hàng vứt đi
Hắn ta trói tay chân cô lại bằng dây dù, không thèm quan tâm đến tiếng khóc nức nở, ánh mắt hoảng loạn hay thân thể đang run rẩy của cô, rồi hắn quẳng DK xuống sàn phòng khách, loạng choạng tìm chìa khóa xe
Ở trên tầng, Harry vẫn dán chặt mắt vào chiếc đồng hồ đếm ngược trước mặt
Giọng cậu thấp và lạnh:
:” 60..... 59......58 “
Mỗi giây trôi qua, cơn thịnh nộ trong Harry như bùng lên từng đợt. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đầy sát ý
Phía dưới, Lamar cuối cùng cũng tìm được chìa khóa, hắn túm tóc DK, lôi cô ra ngoài sân trong tiếng van xin yếu ớt:
:” Không... làm ơn... đừng.... “
Hắn không đáp, hắn nhét DK vào ghế sau xe, rồi khóa trái cửa lại
Ở trên tầng, Harry đứng trước cửa sổ, cơ thể bắt đầu phát sáng nhẹ bởi hiệu ứng kích hoạt kỹ năng
Cậu nói với Alice, mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe dưới sân:
:” Alice, phiền mày đứng tránh ra một bên được không? “
Alice hiểu ý. Cô bước lùi lại, không nói gì
Chiếc xe gầm lên rồi lăn bánh, bắt đầu rời khỏi căn nhà. Lamar thở dốc, tim đập loạn lên vì sợ hãi
Nhưng... chỉ vài giây sau, hắn thấy một thứ gì đó phá vỡ cửa kính, nhảy vút xuống từ tầng hai, lao thẳng về phía xe hắn
:” Cái đéo gì vậy???!! “
Lamar hốt hoảng không dám nhìn lại, đạp ga tăng tốc hết mức
Bây giờ đang là nửa đêm
Trong khi cả thành phố đang chìm vào giấc ngủ, thì có một cuộc truy đuổi đang diễn ra
Lamar chạy trốn như điên khỏi "thứ gì đó" đang đuổi theo
Harry như hóa thành quái vật trong đêm, một phần cơ thể cậu đã hóa đá, cánh tay phải trở nên xám đen, cứng như thép, đôi chân được tăng cường sức mạnh và tốc độ vượt bậc
Cậu cõng Alice trên lưng như không hề có trọng lượng. Còn Alice thì liên tục điều khiển nước từ những trụ chữa cháy bên đường, cố gắng chặn đường chiếc xe của Lamar
Alice thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, cô cảm thấy số linh lực trong người đang cạn dần, nhưng không dừng lại:
:” Tao không vô dụng...... tao không vô dụng..... “
Harry vừa chạy vừa phá các trụ chữa cháy bên đường, còn Alice thì cố điều khiển dòng nước tấn công chiếc xe phía trước
Điều này đã câu kéo thời gian cho Lamar cắt đuôi, Harry không đuổi theo kịp
Nhưng ngay sau đó, tại một khúc cua
Cả bức tường nước từ đâu ra
Harry chạy đường tắt, xuất hiện trước mặt Lamar, Alice nhắm mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh, tạo ra một bức tường nước khổng lồ, dựng lên chắn ngang con đường phía trước
Chiếc xe của Lamar lao tới.....
:” KHÔNG!!!! “ hắn hét lên và vội vã đánh lái
Chiếc xe lạc tay lái, đâm sầm vào bức tường bê tông ven đường. Tiếng va chạm vang lên chát chúa, kim loại móp méo, kính vỡ tung tóe, cả phần đầu xe nát bét, khói bốc lên mù mịt
Một bóng đen lao đến, Harry, với cánh tay hóa đá, giáng thẳng một cú đấm phá tung cửa xe
Không đợi hắn ta phản ứng, cậu lôi xềnh xệch Lamar ra ngoài, ném hắn xuống đất như rác
Alice từ phía sau chạy tới, cô hét lên lo lắng:
:” Donna!!..... “
Alice vội mở cửa xe, cẩn thận đỡ DK ra ngoài
Thân thể DK bầm dập, máu rịn ra ở trán và cánh tay, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn còn sống
Alice ôm chặt DK, nước mắt rơi xuống gò má bạn mình:
:” an toàn rồi DK...... an toàn rồi...... “
:” mình đến rồi đây....... làm ơn DK........ hãy cố thêm chút nữa thôi........ “
Alice khóc
Khóc vì mình đã đến muộn
Khóc vì bản thân quá vô dụng
Sau khi nghe tin DK đã được giải thoát
Harry quay sang nhìn Lamar đang cầu xin tha mạng:
:” làm ơn..... tôi biết sai rồi...... hãy tha cho tôi một con đường sống....... “
Không còn là kẻ dữ tợn nữa
Lamar lúc này chẳng khác gì một con giun dẫm dưới chân, cầu xin sự thương hại, một tên súc vật
Harry không kiềm chế được bản thân, cậu bóp cổ Lamar trong cơn giận dữ
:” SỐNG???!!! “
:” SAU TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀY ĐÃ LÀM???? “
:” MÀY ĐANG SỦA CÁI ĐÉO GÌ VẬY???? “
:” MÀY CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG???? “
Trong khoảnh khắc đó, Harry thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt sợ hãi của Lamar
Cậu đã biến thành cái gì?
Một con quái vật?
Một kẻ giết người?
Cậu dừng lại....
Lamar trợn mắt, lưỡi thè ra, mặt tím bầm nhưng chưa chết
Chỉ là ngất vì thiếu không khí
Harry buông tay, ném hắn sang một bên, không nói thêm lời nào
Rồi chạy đến chỗ Alice, người vẫn đang ôm DK trong vòng tay
Khi Harry đến gần, một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn đập vào mắt cậu
Alice... đang khóc ra máu
Từng giọt đỏ thẫm trào ra từ khóe mắt, chảy dài xuống khuôn mặt
Cô ngồi run rẩy bên cạnh DK, toàn thân toát mồ hôi lạnh, mạch linh lực cạn kiệt hoàn toàn
Harry chết lặng, tim như bị bóp nghẹt:
:”.... Alice...... sao mày lại???? “
Cậu lao tới, khẩn trương đỡ lấy cô
Alice khẽ lắc đầu, cố mỉm cười, dù khuôn mặt cô đã bắt đầu hiện rõ biểu hiện đi quá giới hạn sử dụng linh lực:
:”...... tao ổn........ cứu DK đi......... tao không nghĩ tao có thể........ “
Harry rơi vào hoảng loạn không biết phải làm gì, cậu ôm đầu đi lại:
:”.... giờ làm sao đây??...... Phải làm sao đây..... “
Alice gọi tên cậu:
:”..... Harry..... “
Harry lắc đầu lia lịa:
:” không, mày ngồi im đấy, tao cấm mày làm gì khác..... “
Alice cố thều thào:
:”...... tao cảm thấy mệt.... cứu DK đi....... “
Harry hét lên, giọng run rẩy:
:” SAO MÀY ĐÉO NGHE TAO NÓI???? MÀY KHÔNG ĐƯỢC MỆT!!!! “
Hơi thở cô ngắt quãng:
:”..... tao buồn ngủ rồi....... “
Harry nắm chặt vai cô, lắc mạnh:
:” Mày sẽ ổn thôi!!! Mày không được ngủ!! “
:” Nhìn tao đi Alice!!! Mày có nghe tao nói không??!!! “
Nhưng ánh mắt của Alice...... dần trở nên vô hồn
Harry chết lặng:
:” Alice...... Alice????? Nói với tao đi!! Mày còn ở đó không??? “
:” Alice!!! Đừng như vậy! “
:” Không vui đâu!!! “
:” Alice??..... Alice????? “
:” ALICE!!!!!!!!! “
Một khoảng lặng im lặng kéo dài
Không còn tiếng trả lời
Không còn tiếng thở
:” CỨU VỚI!!!! LÀM ƠN AI ĐÓ CỨU VỚI!!!! “ Harry gào lên trong vô vọng, ôm chặt lấy cơ thể lạnh dần của Alice, nước mắt trào ra, lẫn lộn với máu vương trên tay
Cậu nấc nghẹn:
:” xử lý được kẻ cần xử lý “
:” cứu được người cần cứu “
:” nhưng..... đến cuối cùng..... tao lại...... để mất mày “
Cậu lẩm bẩm một mình, chẳng còn phân biệt nổi đâu là thật, đâu là ảo:
:” Alice....... nói gì với tao đi....... “
:” mày đừng như vậy........ “
:” đừng bỏ tao một mình....... “
:” tao phải làm gì đây....... “
:” tao phải làm gì....... “
Cậu không hề nhận ra, từng cột đèn đường xung quanh lần lượt tắt đi, chìm vào bóng tối
Cái lạnh sống lưng quen thuộc bắt đầu len lỏi
Một cảm giác vừa rợn người… vừa quen thuộc
:”..... cảm giác này...... “
Bóng tối biến mất
Một luồng gió nhẹ lướt qua
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trong đêm
Từ trong màn đêm đậm đặc, một hình bóng xuất hiện:
Chiếc mặt nạ trắng
Áo choàng đen phủ dài
Michael..... đã đến