Tiếp tục với chương trước:
Sự xuất hiện của Michael, lần này không còn là một cái bóng ma ẩn hiện nữa. Trong màn đêm đen tối, cậu ta hiện ra rõ ràng như một ngọn đèn được thắp sáng giữa những đau thương và hỗn loạn
Khác hẳn với vẻ ngoài tối tăm và tĩnh lặng mọi khi, hôm nay Michael lại mang đến một cảm giác... hy vọng
Cậu không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không trách mắng hay tỏ ra hoảng hốt. Cậu chỉ nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên vai Harry, người đang run rẩy vì sợ hãi và đau đớn, rồi nói:
:” sẽ ổn thôi, Harry “
:” Alice vẫn ở đây “
Ngay sau đó, từ Michael tỏa ra một luồng ánh sáng mờ màu xanh. Trong nháy mắt, mọi vết thương trên người Alice và DK biến mất như chưa từng tồn tại
Michael quay sang nhìn Harry, giọng vẫn đều đều:
:” DK sẽ không nhớ chút gì về chuyện này, tất cả chỉ là một chuyến đi thực tập bình thường “
Rồi cậu nói tiếp:
:” Còn Alice... Cô ấy sẽ không nhớ việc đã dùng quá sức. Trong ký ức của Alice, cô ấy đã cứu được DK và chỉ ngất vì quá mệt “
Harry gật đầu, cậu òa khóc vì Alice vẫn còn sống:
:” ... cảm ơn..... cảm ơn rất nhiều..... “
Michael không để lộ bất cứ cảm xúc gì, cậu ta hỏi tiếp:
:” bạn cũng không muốn kể lại chuyện này khi Alice tỉnh lại chứ? “
Harry gật đầu tiếp
Michael ngước nhìn bầu trời, ánh sáng của bình minh đang lên:
:” mọi người nên quay lại Guild, trời sắp sáng rồi “
:” mình sẽ xử lý chuyện ở đây “
Harry nhìn đồng hồ, đã là 4h53 sáng rồi
Từ đây để mà trở về thì sẽ mất hơn 1 tiếng
Cậu không biết làm sao để đưa hai người đưa bất tỉnh trở về
Chưa kể khi trở về, phải nói gì với mọi người? Làm sao giải thích cho hợp lý?
Cậu còn đang loay hoay suy nghĩ thì…
Chớp mắt một cái..... khung cảnh thay đổi
Cậu đang nằm trên giường của mình. Trong căn phòng quen thuộc dành cho sinh viên thực tập
:”…… “
Cậu muốn chạy ra ngoài, cậu muốn tìm Alice, cậu muốn xem DK như thế nào rồi... nhưng....
Không thể ra ngoài vào giờ này, nên Harry đành nằm xuống giường, mắt nhìn trần nhà mơ hồ:
:” Sự xuất hiện của Michael như một phép màu “
:” Luôn luôn xuất hiện đúng lúc cả nhóm gặp nguy “
Cậu nhớ lại tất cả... Từ lần đầu tiên gặp Michael, cho đến cái đêm trong khu rừng kì lạ, đến những lần khác cậu ấy giúp đỡ rồi lại biến mất như chưa từng tồn tại:
:” Tại sao Michael lại làm như vậy? “
:” Tại sao lại giúp mình? “
:” Cậu ta.... rốt cuộc là ai? “
Một loạt câu hỏi hiện lên, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều…
Harry ngủ thiếp đi, cơ thể đã quá mệt mỏi, tinh thần căng như dây đàn suốt cả đêm
Chỉ vài phút sau, chuông báo thức vang lên làm Harry giật mình tỉnh dậy:
:” vừa nhắm mắt không lâu...... “ Cậu mệt rã rời, không muốn ngồi dậy
Rồi bất chợt... nhớ chuyện vừa xảy ra
Harry chạy vội ra khỏi phòng, lao thẳng đến phòng Alice
Đúng lúc đó, Alice cũng vừa bật dậy:
:” Harry?? “ Cô ngạc nhiên
:” Alice??? “ Cậu thở hồng hộc
Cả hai nhìn nhau một lúc. Harry không biết nên nói gì
Cậu nhớ lời Michael… :”Không nên kể lại”
Nhưng Alice thì không giấu nổi sự hoảng loạn:
:” thế này là sao??? DK đâu??? Sao tao lại ở đây???? “
Harry đặt tay lên vai cô bạn:
:” bình tĩnh đi, chúng ta đi gặp DK đã, tao sẽ giải thích sau “
Cả hai nhanh chóng chạy đến phòng của DK, bạn cùng phòng DK mở cửa, dụi mắt:
:” Ơ... hai người kiếm DK hả? Cô ấy vẫn còn ngủ mà, chưa dậy đâu “
Cả hai ngó vào nhìn, DK vẫn đang ngủ thật, ngủ ngon như chưa biết chuyện gì vừa xảy ra
Cô ấy ngủ say, ôm gối ngủ, gương mặt bình yên như một đứa trẻ
Không có một vết thương
Không có ác mộng
Không còn tiếng hét, máu, hay dây trói
Chỉ là một buổi sáng yên bình với DK
Harry thở phào nhẹ nhõm:
:”.... mày...... đi làm cốc cafe không? “ cậu quay sang hỏi Alice
:”.... được thôi...... “ Alice gật đầu
Chuyển cảnh
Quán cà phê trong khuôn viên Guild vẫn còn thưa người
Mới sáng sớm ngày ra, mọi thứ đều yên ắng
Trên bàn chỉ có hai cốc cafe đen, Harry không còn tâm trạng ăn thứ gì, Alice cũng thế
Cả hai cứ ngồi đó, ánh mắt vô định, nhìn vào ly cà phê
Alice lên tiếng trước, giọng khàn nhẹ:
:”..... vậy Harry? Mày có định nói cho tao biết.... chuyện gì đã xảy ra không? “
Cô nhìn sang cậu, ánh mắt chứa đầy nghi vấn:
:” tao không thể nhớ được gì cả, sau khi tao đưa DK ra ngoài xe.... rồi sao nữa? ... sau đó tao không thể nhớ tao đã làm gì?..... tại sao tao lại ở đây? “
Alice đúng là không nhớ gì thật
Harry thở dài:
:” mày dùng quá sức nên nằm luôn lên người DK “
:” tao đã phải vác cả hai chạy về đây “
Mặt Alice hiện lên chữ “đ** tin”
Harry chau mày, bực dọc:
:” ô ** thật, nói đéo tin là sao?? “
Cậu bắt đầu phản công bằng lập luận đanh thép:
:” lúc mày đòi tao phá trụ nước “
:” tao đã bảo điều đó sẽ khiến mày quá sức, có thể gặp nguy hiểm “
:” nói đ** nghe cứng đầu cãi sau nằm lăn ra đấy “
Alice bực như thể vừa bị sỉ nhục:
:”....... tao ghét cái kỹ năng hệ Thủy....... “
:” chả làm gì ra hồn...... “
Harry thấy biểu cảm đó, cũng dịu giọng lại một chút:
:” không sao, mày đã cố gắng rồi, mày đã thành công chặn lại cái xe mà “
:”..... nhưng..... “
:” hứa với tao đừng làm chuyện đấy nữa nhé? “
:” mày khiến tao lo lắm đấy “
Nghe câu này xong, Alice như kiểu không tin được những gì vừa nghe, cô bị sốc thật luôn:
:” cmn mày nói gì nghe sợ vậy??? “
Cô nhìn Harry như thể người trước mặt vừa bị quỷ nhập
16 năm qua… chưa từng có câu “mật ngọt” nào từ thằng bạn này, thế mà giờ lại....
Harry ngay lập tức bật lại, giọng gắt:
:” đm con mắm này, lúc mày nằm lăn ra đấy thì khổ tao vác mày về! “
:” đã giúp không cảm ơn thì thôi! “
Và như thường lệ… cả hai lại bắt đầu cãi nhau
Một cuộc đấu võ mồm quen thuộc, giữa tiếng cà phê nguội dần và nắng sớm len qua cửa kính
Nhưng Harry thì biết… Lời cậu nói khi nãy là thật, cậu không thể để Alice rơi vào tình huống đó một lần nào nữa
Sau một hồi cãi nhau, Alice thở dài:
:”..... haizzzzz...... thôi được rồi “
:” tao hứa...... sẽ không dùng quá sức nữa “
Harry nhìn sang, gật nhẹ
Cậu cảm thấy một chút yên tâm trở lại:
:” ừm, biết nghĩ thế là tốt “
Nhưng rồi Alice nở nụ cười đầy tinh quái, mắt sáng lên:
:” sau khi tao mạnh lên đã ( ˙▿˙ ) “
Harry khựng lại vài giây:
:” ơ cái *beep* con lùn này.... “ cậu suýt phun cà phê, lại bị troll
Mặc dù biết Alice rất hay đùa kiểu này
Nhưng Harry, vừa lo vừa mệt mỏi sau đêm hôm qua, không kiềm chế cơn giận được
Nên gõ đầu Alice vài cái thật mạnh:
:” hứa là hứa đéo có kì kèo! “
:” ừ ừ rồi....... mày không nhẹ tay được à??.... đau..... “ Alice cúi mặt xoa đầu, vẻ mặt như con mèo vừa bị búng tai
Tiếng Tivi vang lên, thu hút sự chú ý
Một bản tin sáng đang phát sóng
:” ô, tin thời sự kìa “ Alice chỉ tay lên màn hình
Bản tin hiện lên hình ảnh mờ mờ của một khu dân cư bị phong tỏa
Tiếng phóng viên đọc rõ ràng từng từ
Vào khoảng 5 giờ sáng hôm nay, cảnh sát đã nhận được nhiều cuộc gọi từ người dân địa phương, báo cáo về một nhóm tội phạm mâu thuẫn nội bộ, rồi kết cục thanh toán lẫn nhau
Vụ việc bắt đầu từ một căn hộ, sau đó lan rộng ra cả khu phố, xác chết, máu me, trải dài cả đoạn đường
Hình ảnh hiện trường vụ án trông rất kinh khủng. Nhưng quan trọng hơn, cảnh sát đã tìm ra bằng chứng cho thấy nhóm này đã phạm nhiều tội ác trong suốt nhiều năm qua: dụ dỗ các cô gái trẻ quay phim đen, rồi đe dọa, ép họ trở thành nô lệ tình dục
Toàn bộ tội ác bị phơi bày..... toàn bộ thành viên nhóm Lamar đã chết trong cuộc thanh toán nội bộ, hình ảnh của Lamar bị cắt cổ, xác bị đóng đinh trên tường, giống như bị đóng đinh lên thánh giá xuất hiện tràn lan, đăng tải đầy trên mạng xã hội
Sau khi nghe bản tin xong, Harry như mất hồn
Không phải vì chuyện tội ác của nhóm Lamar
Mà là.... toàn bộ đã bị giết, cậu chỉ đánh ngất những người khác
Và Lamar, cũng chỉ bị bóp cổ đến ngất vì thiếu oxi
Nhưng bản tin lại đưa ra là: toàn bộ đều đã chết
Michael nói là sẽ “xử lý” vụ đó..... Và đây...... Chính là cách “xử lý” của Michael
Tiêu diệt toàn bộ
Sắp xếp hiện trường giả trông như thật
Xóa sạch mọi dấu vết của nhóm Harry
Bây giờ mới là 7h sáng
Vụ thanh trừng nội bộ được phát hiện vào lúc 5h sáng
Nhóm Harry quay trở lại Guild vào lúc 4h53
Vậy.... chỉ trong vòng 7 phút, Michael đã làm tất cả mọi thứ trong 7 phút
Harry tay run không cầm được cốc cafe
Alice thất thần nhìn Tivi:
:”..... tao không hiểu...... “
:” Harry...... mày....... đừng nói với tao là.... mày đã ra tay “
Harry nhanh chóng chối bỏ:
:” Alice, không phải tao....... “
Cậu cân nhắc vài giây, rồi tiếp tục nói nửa thật nửa giả:
:” thật ra thì...... sau khi mày ngất, Michael đã đến và nói về chuyện này với tao “
:” cậu ta sẽ xử lý giúp chúng ta và bảo chúng ta phải quay về Guild “
:” lúc đó DK đã được hồi phục rồi nên tao cứ thế mà đi thôi “
:” tao không ngờ....... “
Trên màn hình, hiện trường vụ án vẫn đang được chiếu lại
Harry nhìn chằm chằm, đầu cậu chỉ có một câu hỏi:
:” rốt cuộc thì....... Michael là ai?....... “
Dù sốc, nhưng Harry vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh khi nói dối
Alice cũng không nghi ngờ gì khi nghe đến việc Michael đã ở đó
Nhưng sâu trong tâm trí, Harry nhớ lại lời cuối cùng Michael nói với mình, sau khi xóa trí nhớ Alice và DK:
:”..... tất cả chỉ là một giấc mơ “
:” đây chỉ là chuyến đi nhàm chán “
Đó không phải lời nhắc cho DK và Alice
Mà là một lời cảnh báo dành cho chính cậu:
:” im lặng đi, cậu đã biết quá nhiều “
Chuyển cảnh
DK đã tỉnh lại từ lâu
Dường như cô không còn nhớ bất cứ thứ gì, kể cả sự hiện diện của Lamar, cô chỉ nhớ trong chuyến đi thực tập này mình đã học rất nhiều
Ngày cuối cùng của chuyến đi, Guild có tổ chức một sự kiện tạm biệt
Nhưng vì quá mệt, Harry, Alice đều ngủ nướng cả ngày trong phòng, hoàn toàn bỏ lỡ chương trình
DK thấy cả hai ngủ ngon lành, nên không nỡ đánh thức dậy
Cô lặng lẽ quay về phòng mình
Tất cả bạn cùng phòng đã đi chơi sự kiện hết
DK khóa cửa, kéo kín rèm, ánh sáng bên ngoài không lọt nổi vào trong
Căn phòng chìm trong bóng tối yên tĩnh
DK ngồi xuống mép giường
Chậm rãi, cô ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, và nói một câu mà không ai ngờ tới:
:”..... báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành “
Từ trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện
Gương mặt hắn trắng toát, không, là do hắn đang đeo mặt nạ:
:” làm tốt lắm, ngươi có thể nghỉ ngơi “
Cô gái ngồi trên giường cúi đầu:
:” theo ý ngài, chủ nhân “
Bóng đen nhìn cô ta biến mất
Cảnh vật xung quanh thay đổi
Từ căn phòng tối, chuyển sang làng phù thủy Margarita
Bóng đen ấy tiếp tục bước đi, hắn tiến đến khu cho thuê căn phòng thời gian
Chủ cho thuê phòng “tắt thời gian” phòng mà bóng đen muốn đến, rồi gửi thông báo có người đến gặp cho phòng đó
Bóng đen đi về phía phòng cho thuê, gõ cửa
Tách..... Cánh cửa mở ra
:” Michael? Bạn đến rồi à? “ Donna Karen mỉm cười chào đón