WebNovel4th Wall27.85%

chương 44

Tiếp tục với chương trước:

Khi người của hệ Hỏa bước vào trận đấu, không có cách nào khác để miêu tả ngoài hai từ: “chiến trường rực lửa”

Những ngọn lửa bùng lên như biển lửa cuồn cuộn, thiêu đốt mọi thứ trên đường đi. Ngày đầu tiên của vòng thi đấu đã khắc sâu vào tâm trí khán giả, và giờ đây, họ lại một lần nữa chứng kiến màn so tài đầy mãnh liệt

Trận đấu đang lên cao trào, khi DK, người duy nhất hệ Healer, bị bao vây không còn đường thoát. Alice chuẩn bị tung kỹ năng, làm ngập cả đấu trường bằng một lớp nước dày đặc, tạo cơ hội cho Harry lao vào “cướp” DK ra khỏi vòng vây

Nhưng rồi, một cảnh tượng kỳ lạ làm khán giả lặng đi, mắt mở to kinh ngạc

DK từ từ rút ra từ trong balo một chậu cây nhỏ, đơn giản đến mức khó tin

Chỉ trong chốc lát, thân cây ấy bỗng sinh trưởng vùn vụt, những cành lá như bừng tỉnh, quấn lấy người DK, dần dần hình thành một bộ giáp sống động, sừng sững và vững chắc

Chiến binh người cây khổng lồ cao gần sáu mét đứng sừng sững giữa đấu trường, những lớp giáp gỗ sần sùi, cứng cáp bao phủ từ đầu đến chân, tay cầm khiên gỗ dày và gậy gỗ to lớn

Giờ, trận đấu trông như 5 người hệ Hỏa, đấu với chiến binh người cây khổng lồ

Alice thốt lên trong ngỡ ngàng:

:”..... cái đấy..... cái đấy là kỹ năng của hệ Mộc???? “

Đúng vậy, tất cả những gì DK vừa biểu diễn đều thuộc về sức mạnh của người thức tỉnh hệ Mộc

Harry đứng đó, mắt chăm chú quan sát, trong lòng không khỏi đặt ra câu hỏi:

:” Tại sao cô ấy lại có sức mạnh của hệ Mộc? ”

Chuyển cảnh, Quay trở lại một khoảng thời gian trước

Khi còn ở làng phù thủy, DK đã khiến Michael chú ý khi một mình ôm cả chồng sách dày cộm về kỹ năng hệ Mộc từ thư viện, hiệu sách

Michael tiến lại gần, ánh mắt thoáng lấp lánh như đã tính trước điều gì đó

:“ DK ” cậu lên tiếng :“Đọc những thứ này không giúp bạn phát triển sức mạnh được đâu, mình sẽ giúp bạn phát triển sức mạnh hệ Mộc. Bạn có đồng ý không? ”

DK thoáng ngạc nhiên, tay siết chặt mép sách. Nhưng rồi cô gật đầu

Sau khi nhận lời, DK được Michael dẫn đến một nơi kỳ lạ. Đó là một thảo nguyên rộng lớn, trải dài đến tận chân trời. Gió mơn man cỏ xanh, và giữa vùng đất mênh mông chỉ có một ngôi nhà nhỏ cô độc

Michael nhìn về phía chân trời rồi quay lại bảo:

:“ Nơi này giống như phòng thời gian. Mình đã làm cho dòng chảy thời gian ở đây chậm lại… bạn có thể luyện tập mà không lo tốn thời gian ở thế giới bên ngoài ”

DK mở miệng, muốn hỏi điều gì đó… nhưng mọi câu hỏi đều nghẹn lại trong cổ họng. Cô chỉ gật đầu

Michael tiếp tục:

:“ Bạn sẽ ở lại đây tập luyện. Mình cũng sẽ ở lại để hỗ trợ, như thế có làm phiền bạn không? ”

DK thoáng đỏ mặt

:“ ...Không… không phiền đâu ” cô đáp khẽ, không dám nhìn thẳng

Từ nhỏ, DK đã được dạy rằng nam nữ chưa thành thân không nên ở chung một mái nhà. Dù lý trí mách bảo phải dè dặt, nhưng cô cũng hiểu: để luyện tập hiệu quả, sự giúp đỡ của Michael là điều không thể thiếu

Họ bước vào căn nhà. DK lập tức sững lại. Trong gian phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường

Cô quay sang, lắp bắp:

:“ Mi…Michael… cái này… ”

Michael nghiêng đầu, mặt bình thản:

:“ Gì vậy? ”

Cô nuốt khan:

:“ Sao… sao chỉ có một giường?... Lẽ nào… ”

Michael đáp đơn giản:

:“ Mình chỉ ở đây ban ngày thôi ”

DK thở phào, đồng thời đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ với chính suy nghĩ của mình

:“ …Vậy… còn ban đêm, bạn ở đâu? ” cô hỏi

Michael trả lời:

:“ Bạn không cần lo cho mình ”

Nói rồi cậu bước ra khỏi nhà, để lại DK một mình giữa không gian yên bình. Căn nhà nhỏ lúc này như tĩnh lại, chờ đợi một hành trình rèn luyện bắt đầu, nơi cô gái Healer yếu ớt ngày nào, sẽ bước vào con đường trở thành chiến binh

Chuyển cảnh

Chỉ sau ngày đầu tiên ở nơi ấy, DK đã nhận ra điều bất thường

Căn nhà nhỏ không hề có đồng hồ. Không có lịch, không có bất cứ vật gì để đo lường thời gian. Mỗi khoảnh khắc trôi qua ở đây đều mơ hồ như một giấc mộng

DK chỉ còn biết ngẩng nhìn bầu trời bên ngoài, ánh sáng nhạt dần, gió đổi chiều, bóng cây đổ dài, để đoán lấy thời khắc trong ngày. Nhưng dần dà, cô thấy điều đó không đủ

Một buổi chiều, cô mở quyển sổ tay mang theo, và bắt đầu viết những dòng đầu tiên trong nhật ký

:” thứ này sẽ giúp mình không bị mất nhận thức về thời gian “

Trích nhật ký của DK

Ngày 1

Vậy là đã kết thúc ngày đầu tiên.

Mình đã quen được một chút… với cuộc sống trong căn nhà nhỏ giữa thảo nguyên mênh mông này

Phong cảnh xung quanh thật sự rất đẹp… và rất “chill”

Ngày 2

Ban đầu mình có hơi lo.

Sống giữa một nơi hoang vắng thế này… thì đồ ăn ở đâu ra?

Nhưng rồi Michael đã đến, mang theo rất nhiều nguyên liệu chế biến

Ngày 3

Mình dành cả buổi sáng để phân loại đống thực phẩm ấy

Vẫn không hiểu nổi… tại sao Michael lại biết mình ăn chay?

Cậu ấy mang đến cho mình rất nhiều rau củ quả…

Ngày 4

Sáng nay, khi mở cửa bước ra, mình đã ngạc nhiên đến mức không thể tin được

Trước hiên nhà, là một khu vườn

Michael nói rằng… cậu ấy đã làm khu vườn ấy cho mình, để có thể gieo trồng hạt giống.

Cậu ấy thậm chí còn chuẩn bị cả túi hạt

…Điều đáng ngạc nhiên nhất không phải là việc đó…

Mà là, Michael làm thế nào mà có thể làm xong cả khu vườn trong một đêm? Mặc dù diện tích của nó không phải quá lớn..... Nhưng mà chỉ trong một đêm......

Và, sao cậu ấy còn biết rõ sở thích của mình đến vậy?

Ngày 9

Mấy ngày qua, mình chỉ tập trung vào đọc sách, luyện tập và những việc nhỏ trong nhà

Nhịp sống bắt đầu trở nên đều đặn

Ngày 16

Không thể tin được, mình đã ở đây nửa tháng

Nhưng Michael bảo… ở bên ngoài, mới chỉ trôi qua 16 phút kể từ khi mình rời làng phù thủy

Nghĩa là, 1 ngày ở đây = 1 phút ở thế giới thật????

Thứ phép thuật thời gian gì đây???? Mình thật sự bị kinh ngạc luôn đó!!…

Mà vẫn chưa đủ can đảm để hỏi Michael về chuyện này

Ngày 17

Nếu muốn hiểu thêm về Michael và mọi điều kỳ lạ xung quanh

Mình nghĩ… cách tốt nhất là làm thân dần dần

Mình sẽ thử vài hôm nữa…

Ngày 34

Hôm nay, mình đã thật sự làm điều đó

Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng mình đã mở lời mời Michael… dùng bữa cùng mỗi ngày

Cậu ấy đồng ý rất nhẹ nhàng, như thể vẫn đang đợi lời mời ấy

Từ hôm đó đến nay, Michael luôn đến dùng bữa cùng mình

…Và từ đó, mình bắt đầu để ý một số điều rất kỳ lạ về cậu ấy

Michael không bao giờ tháo mặt nạ, hay cởi chiếc áo choàng đen dày nặng kia

Khi ăn, cậu ấy ngồi yên như tượng, không nhúc nhích

Mình liếc nhìn nhiều lần, không hề thấy tay cậu ấy di chuyển

Thế mà từng chút, từng chút, đĩa đồ ăn cứ vơi đi

Khi bữa ăn kết thúc, mình còn chưa kịp phản ứng, thì mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ

Michael đứng lên, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt… rồi rời đi

Điều làm mình rùng mình… là mình chưa bao giờ thấy Michael thật sự làm bất cứ hành động gì

Cậu ấy chỉ thay đổi khi mình không nhìn thấy

Cảm giác như cậu ấy là…

"Thiên Thần Than Khóc" vậy