Tiếp tục với chương trước:
Ngày 38
Mình đã phải đấu tranh rất nhiều với chính bản thân... và rồi cũng đi đến một quyết định
Nếu muốn biết rõ hơn về Michael, thì cách đơn giản nhất chính là: hỏi thẳng
Mình đã thử
Nhưng mọi thứ chẳng đi đến đâu cả
Michael luôn lảng tránh. Cậu ấy đang che giấu điều gì đó
Dù sao thì... Michael thường xuyên lui tới đây
Nếu mình đủ kiên nhẫn, có lẽ sẽ có ngày hiểu được
Ngày 57
Dạo này mình bận hơn trước khá nhiều
Việc học và tập luyện đều đang tiến triển rất tốt
Michael giúp mình rất nhiều
Bây giờ, mình đã có thể tạo ra một lớp giáp thực vật bao quanh cơ thể, dù nói là giáp, nhưng thật ra nó vẫn còn mỏng và yếu... giống một lớp áo hơn
Mình không có thời gian để tò mò về Michael nữa
Ngày 60
Lạ thật
Đã đến giờ ăn trưa, nhưng Michael vẫn chưa đến
Không biết cậu ấy bận việc gì....
Ngày 62
Đã hai ngày trôi qua, vẫn không thấy Michael đâu
Không có tin nhắn. Không có lời nhắn. Không một dấu hiệu
Mình bắt đầu cảm thấy lo lắng
Chắc cậu ấy có việc đột xuất thôi... phải không?
Ngày 72
Michael đã biến mất suốt mười ngày
Mình không biết cậu ấy đang ở đâu, hay có chuyện gì đã xảy ra
Mình bắt đầu hoang mang...
Không lý nào một người như Michael lại gặp chuyện
Vậy tại sao… tại sao lòng mình lại thấy trống rỗng đến thế này?
Ngày 80
Mình đã không nói chuyện với ai suốt nhiều ngày
...À không, đúng hơn là, mình là người duy nhất ở đây
Chỉ có căn nhà nhỏ cô quạnh giữa thảo nguyên mênh mông này
Người duy nhất từng nói chuyện với mình là Michael
Không biết từ bao giờ, việc cậu ấy ghé thăm mỗi ngày đã trở thành một phần quen thuộc...
Giờ đây, khi sự quen thuộc ấy biến mất, nơi này bỗng trở nên im ắng một cách đáng sợ
Mình không thể tập trung vào học được nữa
Không hiểu sao... mình nhớ Michael đến thế
Ngày 83
Mình nghĩ... mình sắp phát điên mất
Michael biến mất. Và nơi này chìm vào một sự im lặng đáng sợ
Không còn ai để nói chuyện. Không còn giọng nói nào vang lên
Mình không học nổi. Cả khu vườn trước nhà cũng bị bỏ mặc
Món ăn mình nấu dạo gần đây… dở tệ
Mình cảm giác mình đã sụt cân, và tệ hơn là, mình mất ngủ
Chắc chắn Michael đã gặp phải điều gì đó nghiêm trọng
Mình phải làm gì đây?
Mình nên đi tìm cậu ấy... nhưng tìm từ đâu?
Thậm chí mình còn không biết mình đang ở đâu trên thế giới này...
Ngày 89
Mình chịu đủ rồi
Im lặng, chờ đợi, lo lắng, tất cả đã quá sức chịu đựng của mình
Mình đã thu dọn mọi thứ cần thiết
Dù không biết thế giới bên ngoài kia là gì... mình vẫn sẽ đi
Mình có sức mạnh hệ Mộc mà....
Mình sẽ tạo ra một “biệt đội cây nhỏ” để hỗ trợ mình trên hành trình
Mình không thể cứ ngồi đây mãi được nữa
Ngày 90
Michael đã trở về
Chỉ vài tiếng trước thôi, mình đã chuẩn bị xong mọi thứ
Biệt đội cây nhỏ đã sẵn sàng
Mình nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị bước ra… thì.....
Cánh cửa mở ra từ phía ngoài
Michael đứng đó
Im lặng. Bình thản. Như thể chưa từng rời đi
Mình ngẩn người mất một lúc
Và rồi, chẳng hiểu vì sao... mình lao vào ôm cậu ấy
Trời ơi. Mình vừa làm gì thế này?
Tại sao lại hành động như vậy?
Tại sao lại cảm thấy nhẹ nhõm đến mức muốn khóc khi thấy Michael quay về?
Mình... xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt cậu ấy
Mà thực ra... mình chưa bao giờ thấy được khuôn mặt ấy
Michael chỉ nói một câu rất đơn giản:
Cậu ta đi tìm thứ giúp mình cải thiện linh lực, vì 30 phút trước mình từng hỏi về cách duy trì kỹ năng lâu hơn
Phải rồi. Ở đây một ngày bằng một phút thời gian thật
Michael chỉ mới rời đi khoảng nửa tiếng đồng hồ
Còn mình thì chờ đợi, ba mươi ngày
Michael!... Cậu không được biến mất như thế nữa! Cậu có biết mình lo cho cho cậu như thế nào không???.......
Ngày 100
Mọi thứ đã trở lại như trước
Khu vườn trước nhà giờ trông thật tươi tốt, xanh mướt
Đất ở đây thật màu mỡ. Nắng dịu. Nước hồ trong veo đến mức phản chiếu cả mây trời
Ngày 102
Hôm nay là ngày thu hoạch
Những gì mình gieo trồng đã chín đồng loạt
Không chỉ nhờ kỹ năng, mà còn nhờ những hạt giống, vật dụng và sự giúp đỡ mà Michael đã mang đến
Michael biết về làm vườn. Cậu ấy biết rất nhiều
Nhờ cậu ấy, mình không còn cảm thấy cô độc nữa
Ban đầu, mình từng rất ngại khi ở chung với một người con trai, nhất là khi chưa hề có mối quan hệ gì rõ ràng
Mình vốn không giỏi nói chuyện với con trai, với cả.....chủ đề mình biết thường là bài học, sách vở, hay mấy chuyện về hoa lá cây cỏ
Còn về chuyện thời trang? Con trai không thích chủ đề đấy..... Nhưng cậu ấy thì có.....
Nấu ăn? Mình từng nghĩ chỉ con gái mới lui tới nhà bếp....... Và cậu ấy cũng rất khéo tay trong chuyện bếp núc
Michael có gì đó rất khác biệt.... Mình không biết phải nói như thế nào cho đúng
Michael không giống bất kỳ chàng trai nào mình từng gặp, kể cả trong phim ảnh
Mình thấy vui khi cậu ấy ở đây
Ngày 109
Mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng
Chỉ vì quá vội vàng, mình đã cố tăng cường kỹ năng tạo giáp mà chưa kiểm tra kỹ kết cấu linh lực
Và rồi...bộ giáp do mình tạo ra không bảo vệ mình như dự định
Nó phản tác dụng
Những rễ cây bén nhọn xuyên ngược trở lại, đâm thẳng vào cánh tay trái của mình
Đau đớn. Máu chảy không ngừng
Mình thậm chí đã nghĩ...có lẽ mình phải chấp nhận cắt bỏ cánh tay này
Nếu không có Michael, có lẽ chuyện đó đã thật sự xảy ra
Cậu ấy xuất hiện đúng lúc, khống chế tình hình và cứu lấy cánh tay của mình
Mình đã bất cẩn đến không ngờ
Tại sao mình lại hành động ngu ngốc như vậy?
Ngày 110
Mình không muốn phụ thuộc vào Michael mãi
Vì vậy, mình đã ngỏ lời hỏi cậu ấy dạy cho mình cách học kỹ năng Healer tự chữa trị cho bản thân
Lúc này mình đang là gánh nặng
Phải rồi, mình là Healer cơ mà
Một Healer mà còn phải nhờ đến người khác để được chữa lành thì thật đáng xấu hổ
Michael đồng ý giúp, dù điều đó vẫn là… một sự nhờ vả khác
Nhưng nếu mình học được, thì sau này sẽ không cần phải nhờ vả cậu ấy nữa
Hoặc ít ra là, không cần trong những chuyện như thế này
Ngày 111
Mình đã nhận được câu trả lời từ câu hỏi trên...... câu trả lời đó.… khiến mình nghẹn lời
Healer, không thể tự chữa lành cho chính mình
Mình lặng người. Thật sự không thể tin nổi
Chẳng phải Healer có thể hồi phục vết thương, chữa lành linh lực, thậm chí hồi sinh một phần sự sống cho người khác sao?
Vậy mà… lại không thể chạm tay vào chính mình?
Michael giải thích:
:” Vì lý do đó mà Healer luôn được bảo vệ “
:” Không chỉ vì họ không giỏi chiến đấu “
:” Mà vì họ không thể dùng kỹ năng cho bản thân “
Cậu ấy nói thêm:
:” Nếu một Healer có thể tự chữa trị, họ sẽ trở thành nhân tố không thể thay thế, không phải ở tuyến sau, mà có thể chiến đấu, hỗ trợ và tồn tại một mình “
Mình nhớ lại, đúng là chưa từng nghe về một Healer nào tự chữa lành khi bị thương chí mạng
Ngay cả những người cấp cao cũng phải rút lui khi dính đòn nặng
Thật đáng sợ khi nhận ra điều này
Một sự yếu đuối mà trước đây mình chưa từng nhận ra
Một giới hạn không thể vượt qua... bằng sức mạnh
Nhưng Michael lại đưa cho mình một hướng đi khác
:” Quên cái danh Healer đi “ cậu ấy nói
:” Nếu bạn muốn học, không thiếu gì cách, ví dụ như, học y học “
Mình chợt hiểu ra
Healer dùng sức mạnh từ bên trong
Còn y học, dùng kiến thức và công cụ từ bên ngoài
Tại sao mình lại quên mất điều đơn giản ấy?
Chỉ vì mình có khả năng siêu nhiên, không có nghĩa là mình không thể học cách sống như một con người bình thường
Những phương pháp thủ công… vẫn có giá trị của riêng chúng
Ngày 118
Chỉ có một cánh tay hoạt động, sinh hoạt trở nên cực kỳ bất tiện
Nhưng kỳ lạ thay, điều đó lại khiến mình có thêm nhiệt huyết học tập chăm chỉ hơn
Nỗi đau thể xác trở thành động lực
Mình muốn mạnh mẽ hơn, tự lập hơn
Không phải để chứng minh điều gì, mà là để không bị bỏ lại phía sau
À mà... có một chuyện mình thấy khá kỳ lạ
Dạo gần đây, Michael như thể đọc được suy nghĩ của mình
Mỗi lần mình vừa nghĩ đến việc cần gì đó, hay thắc mắc điều gì, cậu ấy liền xuất hiện với câu trả lời hoặc giải pháp thỏa đáng
Cứ như thể, Michael đang sống bên trong tâm trí mình vậy
Mình hỏi cậu ấy
Michael chỉ cười và nói một câu ngắn gọn:
“Hành động và tâm trạng của bạn viết hết lên mặt rồi “
Chẳng lẽ mình dễ đoán đến thế sao?
Ngày 122
Cuối cùng, mình đã nắm được những nguyên lý cơ bản của y học
Dù chỉ là các phương pháp sơ cứu thô sơ, chắp vá...
Nhưng chúng đủ để giúp vết thương dần dần lành lại, miễn là mình kiên trì
Và đúng vậy, mình đã làm được
Ngày 149
Hôm nay, mình có thể chính thức nói một câu:” Cánh tay trái đã hoàn toàn hồi phục “
Không còn đau nhức, không còn ràng buộc bởi băng gạc hay thuốc mỡ
Đó là thành quả của mình. Không phải của một Healer dùng linh lực, mà là của một con người dùng kiến thức và sự nhẫn nại
Giữa những ngày đen tối, có lẽ đây là “cái may trong cái rủi”
Bây giờ, mình sẽ quay lại bài học trước kia, kỹ năng tạo giáp
Ngày 154
Mình đã làm được!
Bộ giáp cây đầu tiên bao trọn cơ thể, dẻo dai, linh hoạt và nhẹ đến mức mình có thể lướt đi như không hề mang gì theo người
Mình cứ ngỡ nó sẽ thô cứng và vướng víu
Nhưng không. Cảm giác như… bộ giáp ấy sinh ra từ chính mình
Mình mang nó khoe với Michael
Nhưng...
Cậu ấy chỉ lắc đầu
:” Thứ này sẽ bị phá tan chỉ sau một phút “ Michael nói:” và bạn sẽ là người phải gánh chịu hậu quả “
Mình im lặng. Không nói lại được
Vì cậu ấy nói đúng
Bộ giáp ấy, dù có linh hoạt đến mấy, cũng chẳng là gì trước kẻ thù thực sự
Mình cần mạnh hơn nữa
Vả lại… mình chỉ mới ở đây 154 phút, nghĩa là ngoài đời thực mới trôi qua khoảng hai tiếng rưỡi
Ngày 189
Mọi thứ bỗng trở nên… trì trệ
Không có gì thay đổi. Không tiến triển
Mình đã đọc lại công thức đến mức thuộc lòng từng dấu chấm câu
Vẫn là bộ giáp cũ, chẳng có lấy một cải thiện nhỏ
Mình đã làm sai chỗ nào?
Hay mình đang thiếu điều gì?
Ngày 190
Michael trả lời rất ngắn gọn:” Bạn thiếu thực chiến “
Học lý thuyết mãi sẽ đến lúc chạm trần
Muốn vượt qua, chỉ còn cách trải nghiệm
Cậu ấy đề nghị xây một khu luyện tập đằng sau nhà, và sẽ mang về vài sinh vật để mình tập đối kháng
Mình do dự
Ý tưởng bị quái vật rượt đuổi trong vườn nhà không thật sự dễ chấp nhận
Nhưng rồi, Michael nhắc đến chuyện...
...bị tay chân của Paul bắt cóc
Cậu ấy miêu tả lại cách mình phản ứng, thế võ mình sử dụng, thậm chí còn nhắc đến một số tiểu tiết mà chỉ người trong cuộc mới biết
Mình đứng như trời trồng
Tại sao cậu ấy biết?
Ngày 191
Mình không hiểu nổi nữa
Michael là ai?
Cậu ấy không cần hỏi mình học võ gì, dùng vũ khí gì, vì cậu ấy đã biết tất cả
Cậu ấy nói ra tên môn phái, cả loại đoản côn mình từng luyện suốt ba năm, lẫn kỹ thuật tấn công phòng thủ mình đã được dạy từ nhỏ
Làm sao Michael biết được?
Chuyện này chỉ có gia đình và sư phụ mình biết
Mình chưa từng kể với bất kỳ ai ở trường… cũng không hề viết nó trong nhật ký trước đây
Lý ra mình phải hỏi thẳng
Nhưng kỳ lạ thay, có điều gì đó… ngăn mình lại
Cứ như có một thế lực vô hình nào đó đang bóp nghẹt câu hỏi trong cổ họng
Tất cả chuyện này... là gì?
Ngày 192
Hôm nay Michael trao cho mình một món quà
Một chiếc túi đeo bên hông, nhỏ nhắn, gọn nhẹ và... dễ thương đến mức không thể diễn tả nổi
Từ hình dáng đến chất liệu, nó y như chiếc túi mình từng cố may khi còn bé, vụng về ngồi trước máy khâu, tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ mang nó đi khắp thế giới
Mình đã không kiềm được mà hỏi Michael:” Cậu lấy nó từ đâu vậy? “
Michael chỉ đáp:” Mình làm nó. Thử xem bên trong đi, không phải túi bình thường đâu “
Mình thử mở túi. Và…
…mình sững sờ
Từ cái túi nhỏ xíu ấy, mình thật sự đã rút ra… một cây gậy dài tới một mét tám
Một cây gậy quen thuộc
Không thể nào nhầm được
Cây gậy ấy từng xuất hiện trong một bộ phim cổ xưa mình rất yêu thích thời thơ ấu, mình không nhớ tên phim lắm, chỉ biết thứ này thuộc về Tề Thiên Đại Thánh
Mình gần như nghẹn giọng:
:” Cậu… tự làm cây này à? “
Michael gật đầu, ánh mắt sâu thẳm như đang giấu hàng trăm điều không thể nói ra
Ngày 197
Mình dành nhiều ngày để tìm hiểu cái túi ấy
Nó thật sự… vượt ngoài cả tưởng tượng
1. Nó cực kỳ nhỏ và nhẹ
2. Có thể chứa bất cứ đồ vật nào, to đến cỡ nào cũng được. Ở thế giới thực, túi không gian đã là thứ hiếm hoi, nhưng cũng có giới hạn. Còn túi này, không hề
3. Mình đã thử cho toàn bộ đồ đạc trong nhà vào túi. Nó gọn gàng đến nỗi mình nghĩ, nếu một ngày cần chuyển nhà, mình chỉ cần đeo túi là đủ
4. Có thể giặt túi, rửa sạch cả bên ngoài mà không ảnh hưởng gì đến đồ vật bên trong
5. Và điều cuối cùng.....nó cực kỳ dễ thương
6. Michael giải thích rằng không gian bên trong và bên ngoài túi hoàn toàn tách biệt. Không bị ảnh hưởng bởi áp lực vật lý bên ngoài
Mình không biết phải cảm ơn thế nào mới đủ
Chỉ là… mình tạm dừng việc đặt câu hỏi về nguồn gốc những thứ kỳ lạ liên quan đến Michael
Mình chưa đủ thân để nghe sự thật
Ngày 200
Ba ngày qua, mình đã luyện tập làm quen với cây gậy mới, gậy “thiết bản”
Nhờ có nền tảng võ thuật từ nhỏ, việc sử dụng vũ khí không quá khó khăn
Thậm chí, cảm giác tay khi cầm lấy nó, như thể nó sinh ra là để dành cho mình vậy
Ngày mai, mình sẽ bước vào buổi huấn luyện thực chiến đầu tiên
Mình từng tự vệ khi bị hai kẻ bắt cóc tấn công
Nhưng so với việc đối mặt với quái vật thật sự, chắc chắn là… hoàn toàn khác
Ngày 201
Mình thất bại
Ngay ngày đầu tiên
Michael mang tới một sinh vật khổng lồ, một con lợn rừng đột biến
Chưa kịp định hình, nó đã gầm lên và lao đến
Không có chút do dự, không một động tác thăm dò
Nó xem mình là kẻ thù ngay từ ánh nhìn đầu tiên
Tại sao?
Mình chưa từng làm gì với lợn mà...
Michael trao cho mình một quyển sách về động vật
Chỉ lặng lẽ nói:” Quái vật chẳng qua là phiên bản cường hóa. Bản chất vẫn là động vật. Nếu bạn hiểu rõ cách nó sống, điểm yếu nó nằm đâu, thì bạn sẽ biết cách chiến thắng “
Mình là một Healer
Mình chưa từng nghĩ sẽ phải tấn công bất kỳ sinh vật nào
Nhưng nếu muốn sống sót, mình cần thay đổi
Cần hiểu
Cần chuẩn bị
Chiến đấu không dành riêng cho chiến binh
Đôi khi, một kẻ chữa lành cũng phải tự cứu lấy chính mình
Ngày 202
Mình vẫn chưa sẵn sàng quay lại chiến đấu
Michael không thúc ép. Cậu ấy chỉ nói nhẹ nhàng:
:” Khi nào bạn sẵn sàng, hãy quay lại sau “
Dù không trách móc gì… nhưng lòng mình vẫn đầy cảm giác vô dụng
Như thể... mình đang là gánh nặng
Ngày 205
Ba ngày qua, mình đã lao vào rèn luyện điên cuồng
Tăng cường độ dày của bộ giáp
Gia cố cây gậy chiến đấu
Nắm rõ toàn bộ điểm mạnh, điểm yếu của quái vật lợn rừng
Mình nghĩ… mình đã sẵn sàng rồi
Ngày 206
Mình làm được rồi
Mình đã đánh bại con quái vật
Không phải nhờ sức mạnh, mà bằng đầu óc
Mình đánh lạc hướng nó, lừa nó lao vào một vị trí sơ hở, rồi tấn công đúng vào điểm yếu
Lúc cây gậy nện xuống, con lợn gào lên một tiếng đau đớn
Âm thanh ấy khiến tay mình khựng lại
Chỉ vài giây thôi, nhưng đủ để mình suýt thất bại
Michael đã kéo mình về thực tại:
:” Trên chiến trường, nếu do dự… bạn sẽ thua. Thương hại không giúp ai sống sót “
Đúng vậy, do dự là chết
Và mình không giết nó
Chỉ khiến nó mất khả năng chiến đấu
Michael gợi ý rằng có thể tận dụng làm bữa ăn
Nhưng mình ăn chay
Michael thì… không đói
Cuối cùng, để cái xác nằm đó mục nát thì quá phí
Vậy nên mình… cho “đội quân cây” hấp thụ nó
Coi như một kiểu “tái chế sinh học”
Ngày 210
Bộ giáp của mình đang tiến hóa
Sau trận chiến, mình hiểu rõ hơn cách điều chỉnh các kỹ năng
Thực chiến thật sự là con đường ngắn nhất để tiến bộ
Michael vẫn ở bên
Mình không chắc bản thân sẽ đi tới đâu nếu thiếu cậu ấy
À, nói đến “đội quân cây”, chúng phát triển bất thường sau khi hấp thụ cái xác
Thật ra… mình cũng hưởng lợi kha khá
Ngày 300
Thật sự xin lỗi, mình đã bỏ quên nhật ký gần trăm ngày rồi
Khoảng thời gian này… quá nhiều việc xảy ra
Mình đã nâng cấp kỹ năng vượt ngoài tưởng tượng
Giờ mình còn có thể tạo ra vũ khí tùy ý, chỉ cần hình dung và đủ linh lực
Còn gậy thiết bản thì... mình vẫn chưa quen
Cứ cảm giác nó quá “hùng hổ” so với cách chiến đấu của mình
Và… mối quan hệ giữa mình và Michael…
Chúng mình thường ngồi trong phòng đọc sách với nhau
Chỉ hai đứa
Yên lặng hàng giờ
…Ờm
Quên điều mình vừa viết đi
Ngày 350
Gần đây mình bận vô cùng
Một khoảng thời gian trước, Michael gợi ý mình nên học một môn võ
Và chính cậu ấy sẽ làm huấn luyện viên
Mình hoảng
Thật đấy
Trong đầu lập tức tưởng tượng ra mấy cảnh “da chạm da”…
Nhưng hình như mình hơi tưởng bở
Michael chỉ dùng lời nói để hướng dẫn
Chỉ bằng lời nói thôi, mình đã hiểu cực nhanh
Cũng nhờ nền tảng yoga nên cơ thể mình khá dẻo
Và môn võ mình chọn là Taekwondo, tập trung vào sự dẻo dai, linh hoạt
Michael không chê trách gì dù thể lực mình còn yếu
Cậu ấy chỉ kiên nhẫn… như thể tin chắc rằng, mình sẽ làm được
Ngày 400
Chỉ còn một chút nữa
Mình sắp thành công
Gần đây mình quá tập trung vào tập luyện đến mức chẳng còn thời gian viết nhật ký
Mà nói thật, sau một ngày dài mệt mỏi, việc viết mấy dòng chữ cũng là cả một thử thách
Chiếc giường êm ái luôn là lựa chọn hấp dẫn hơn
Mình đã ở nơi này hơn một năm
Nhưng thật ra... nếu tính theo thời gian bên ngoài, thì chỉ mới hơn 6 tiếng đồng hồ trôi qua
Một năm, mình đã quen với nhịp sống ở đây:
Buổi sáng dậy sớm, chào Michael
Làm vườn cùng Michael
Ăn sáng với Michael
Đi dạo trong rừng, đọc sách, ăn trưa, vẫn là với Michael
Chiều thì luyện kỹ năng, chiến đấu với quái vật mà Michael đưa đến, hoặc tập Taekwondo
Tối đi dạo quanh hồ, ngắm trăng… rồi ăn tối cùng Michael
Cuối cùng là đi ngủ, một mình
...
Khoan đã....
Ngoại trừ lúc đi ngủ, sao toàn bộ thời gian của mình đều gắn với Michael vậy??
16/24 tiếng mỗi ngày?
90% thời gian là ở cạnh cậu ấy??
Có phải… quá thân thiết rồi không?
Mình và Michael… vẫn là bạn?
Michael chưa bao giờ chạm vào mình, chưa từng vượt qua ranh giới
Thật ra... mình còn chưa từng nhìn thấy tay chân cậu ấy trông như thế nào
Cậu ấy luôn giữ khoảng cách an toàn
Nhưng… liệu mối quan hệ này có thực sự “an toàn”?
Ngày 401
Hôm nay, mình nói với Michael rằng sẽ nghỉ tập một ngày
Mình cảm thấy hơi mệt và đầu óc lộn xộn
Michael không nói gì nhiều, chỉ gật đầu và âm thầm thay mình làm mọi việc
Mình cố gắng rình xem cậu ấy làm việc như thế nào, nhưng vẫn không thấy được
Cả ngày, mình nằm lì trong phòng
Đêm qua mình mất ngủ… chỉ vì một suy nghĩ kéo dài không dứt
Đây là… cảm giác “lửa gần rơm” mà người ta hay nói đến?
Từ lần đầu gặp, mình đã sợ cậu ấy
Nhưng giờ… mình không thể sống thiếu Michael
Không phải kiểu tình cảm lãng mạn gì cả
Chỉ là… nếu thiếu cậu ấy, mình không biết nên làm gì
Mình sẽ lạc lối
Cậu ấy hiểu rõ mình hơn bất kỳ ai
Nhắc nhở, hướng dẫn, bổ sung, chữa lỗi, Michael luôn ở đó, như thể cậu ấy thuộc lòng mình
Còn mình?
Mình chẳng biết gì về Michael
Hệ sức mạnh?
Danh tính?
Khuôn mặt thật?
Mình hoàn toàn mù tịt
Bây giờ là 8 giờ tối
Mình ngồi đọc lại toàn bộ nhật ký
Từng ngày, từng chữ, như một dòng thời gian không thể đảo ngược
Và rồi mình hiểu ra:
Việc mình phụ thuộc vào Michael là điều không thể tránh
Dù mình không biết cậu ấy thuộc hệ gì, nhưng cậu ấy lại biết rõ mồn một toàn bộ kỹ năng của mình
Biết cách phát triển, ứng dụng, biến đổi
Cả cách nói chuyện… cũng rất hợp với mình
Giống như đã được điều chỉnh chính xác cho phù hợp với mình
...
Không
Không nghĩ nữa
Mình sẽ không viết về việc này nữa
Mình cần tập trung vào mục tiêu cuối cùng
Dù Michael có là ai, có tốt đến mấy, cậu ấy vẫn là bạn
Mẹ sẽ không vui nếu mình đi quá giới hạn
Mình sẽ ngừng viết nhật ký, cho đến ngày hoàn toàn thành công
Viết ra những chuyện đã qua chỉ khiến mình thêm rối trí
Ngày 600
Mình đã làm được rồi
Hôm qua, mình chính thức hoàn thiện kỹ năng tạo giáp
Không chỉ đơn thuần là lớp bảo vệ bao quanh cơ thể, mà là một bộ giáp chiến đấu khổng lồ
Cảm giác như mình đang điều khiển một cỗ máy khổng lồ, một người máy bằng linh lực
Nhưng… Michael chỉ đánh giá kỹ năng đó ở cấp Sliver I
:“ Một chiêu dọa người khá tốt ” cậu ấy nói
:“ Chỉ dùng được một lần ”
Mình thất vọng
Gần hai năm luyện tập, mà chỉ được vậy thôi sao?
Mình không biết là mình đã buồn đến mức nào, mà Michael nhìn phát là biết
Michael dường như hiểu ngay tâm trạng mình
Không một lời an ủi, cậu ấy chỉ… đưa cho mình ba chiếc vòng tay
Một chiếc màu xanh lá cây, dành cho mình
Một chiếc cầu vồng, của Alice
Và một chiếc màu nâu đất, của Harry
…Harry là hệ Thổ mà nhỉ?
Chiếc vòng nâu này có liên quan gì đến điều đó sao?
Mình chưa hiểu rõ
Nhưng sau khi Michael giải thích, mình như bị cuốn vào một loại ma lực
Mình đeo chiếc vòng lên tay, không chút nghi ngờ
Hỏi Michael vì sao Alice lại có vòng cầu vồng, cậu ấy chỉ đáp:
:“ Vì cô ấy thích đủ mọi màu. Không chọn được, nên lấy cả 7 ”
Mình không nhớ nổi Alice thích màu gì
Cũng quá lâu rồi chưa gặp lại mọi người
Có lẽ… đã đến lúc trở về
Tạm biệt căn nhà nhỏ giữa thảo nguyên
Tạm biệt khu vườn, hồ nước, những trận chiến, và… những ngày tháng ở bên Michael
Mình buồn
Thật lòng là… không muốn rời đi
Nhưng không thể cứ ở mãi đây được
Mình còn có một thế giới phía ngoài đang chờ
Và những người bạn cũ đang đợi mình quay về