Tiếp tục với chương trước:
Tiếng ồn ào huyên náo của làng phù thủy ập vào tai như một cơn sóng dữ, khiến DK phải khựng lại vài giây. Cô nheo mắt trước ánh sáng mạnh và đám đông đông đúc đang tấp nập di chuyển trong chợ phiên ngoài quảng trường
Lâu lắm rồi... Cô mới lại nghe thấy âm thanh của con người
DK ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ to ở giữa trung tâm, ánh mắt mơ hồ:
:” không thể tin được.....mới chỉ 10 tiếng trôi qua “
Cô khẽ thở dài, cảm giác lạc lõng thoáng vụt qua:
:”...... còn hơi sớm để mà trở về “
Cô quay sang Michael, đang im lặng như thường lệ:
:” Michael, bạn có nghĩ...... “
Cô ngập ngừng, rồi siết nhẹ cổ tay đeo chiếc vòng xanh lá
:” với sức mạnh mới này.......mình nên nâng hạng không? “
Michael gật đầu:
:” được chứ “
Thế là DK lại lao vào một vòng xoáy mới của chiến đấu, thử nghiệm, và rèn luyện. Những ngày tiếp theo trôi qua nhanh đến mức chính cô cũng không nhận ra mình đã bỏ quên cả lịch thi đấu vòng loại
Mãi đến khi Michael lên tiếng nhắc nhở, DK mới giật mình. Cô vội vã trở về học viện, lo lắng rằng mình đã lỡ mất cơ hội tham gia. Nhưng Michael chỉ đơn giản nói:
:“ Đừng lo. Mình đã đăng ký giúp bạn rồi. Tên bạn đã có trong danh sách thi đấu. Vì là hệ Healer duy nhất, bạn sẽ được vào thẳng vòng trong ”
DK thở phào. Dù mọi chuyện quá suôn sẻ đến kỳ lạ, cô vẫn không có thời gian để nghi ngờ hay bận tâm. Cô nhanh chóng đến trường để cập nhật lại tình hình, tìm hiểu mọi chuyện đã xảy ra trong lúc mình vắng mặt
Và rồi, tin sét đánh: Harry đang ở trong viện
Chuyển cảnh
Mặc dù bệnh viện là nơi luôn yêu cầu sự yên tĩnh, DK không thể nào giữ nổi bình tĩnh khi nghe những gì đã xảy ra với Harry. Cô gần như suýt ngã khi chạy hối hả dọc hành lang, lòng bàn tay siết chặt hai túi hành lý lớn đầy những nguyên liệu thảo mộc từ căn nhà giữa thảo nguyên
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, một cô gái khệ nệ vác đồ, vừa thở hổn hển vừa đảo mắt tìm phòng bệnh
Cuối cùng, DK dừng lại trước một cánh cửa có số phòng mà cô đang tìm. Cô đẩy cửa ra
Alice giật mình:
:” DK? “
DK thở hắt ra, nhẹ nhõm như vừa trèo qua một đỉnh núi:
:” Alice..... mình đến rồi “
Thứ khiến Alice ngạc nhiên... không phải là sự xuất hiện đột ngột của DK.
Mà là hai túi đồ cực lớn trong tay cô bạn
Chuyển cảnh
DK và Alice tạm thời ra ngoài để Harry được nghỉ ngơi
DK mua hai chai nước từ máy bán tự động, đưa một chai cho Alice. Cả hai ngồi xuống băng ghế dài phía hành lang, ánh sáng đèn neon nhàn nhạt hắt xuống đôi vai đã mỏi mệt:”..... vậy đó, toàn bộ sự việc là như thế “
Alice bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra:
:“ …Vậy đó, toàn bộ sự việc là như thế ”
DK thở phào, tay siết nhẹ lấy chai nước mát lạnh:
:“ Nghe đến đoạn Harry bị đánh tới mức thậm tệ… mình chỉ muốn thót tim ra ngoài… ”
Alice bật cười khẽ:
:” chỉ là hơi mất công cho bạn phải mang vác cả đống đồ đến đây “
DK cúi xuống, nhìn hai chiếc túi lớn đặt dưới chân mình:
:” cái đó hả? Mình thấy có tác dụng rất tốt cho hồi phục nên Harry chắc sẽ cần “
Alice lắc đầu, nhấp một ngụm nước rồi nghiêng đầu nói:
:” mình không nghĩ Healer ở đây cho phép người đến thăm làm việc đó đâu, kiểu gì tí nữa sẽ có người đến phàn nàn “
DK nghĩ lại thấy cũng đúng:
:”...... hừmm...... hay là thế này “
Chuyển cảnh
Alice kéo kín rèm quanh giường bệnh của Harry, mắt vẫn liếc nhìn xung quanh với chút lo lắng
:” bạn có chắc không đấy??? “
DK đang lấy từng gói nguyên liệu từ trong túi ra, tay không ngừng phân loại:
:” tin mình đi..... Harry sẽ khỏi trong vòng 1 ngày sau khi mình làm điều này “
Cô dừng tay một chút, nhìn về phía giường bệnh:
:” nếu như để hồi phục bình thường, cậu ấy sẽ hôn mê trong thời gian dài “
Alice vẫn hơi quan ngại về điều DK sắp làm
DK khẽ mỉm cười, tay vẫn đều đặn hoạt động:
:” yên tâm đi Alice, mình thức tỉnh hệ Healer cũng có lí do cả “
Nếu nói ra là do Michael dạy cho thì sẽ lộ bí mật, nên DK chỉ còn cách khuyên bảo Alice
Rằng đấy là kỹ năng “gia truyền“ học lỏm được. Dù nghe có phần sáo rỗng, Alice cũng chỉ gật gù chấp nhận
Điều DK làm ngay sau đó khiến Alice không thể tin vào mắt mình, toàn bộ đồ trong 2 cái túi bị dồn nén lại thành 1 viên thuốc nhỏ xíu
Alice há hốc miệng:
:“…Cái… cái đó là…”
Không nói gì thêm, DK tiến đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng nâng cằm Harry lên để cậu ta nuốt trôi viên thuốc, rồi dùng tiếp kỹ năng của Healer để tăng thêm tỉ lệ hồi phục
:”..... phù...... với Healer cấp cao thì không cần cầu kì như thế này đâu “
:” mình phải hơi thủ công tí “
Chuyển cảnh
Do bây giờ có DK quay trở lại, nên Alice cũng được về nhà nghỉ ngơi, thay vì phải túc trực ngày đêm 24/24 ở viện
Cả hai ngồi ở quán trà nhỏ đối diện bệnh viện, thưởng thức chút thanh tĩnh giữa muôn vàn biến động
DK khuấy nhẹ tách trà rồi hỏi:
:“ Vậy trận đấu của bạn thế nào rồi? ”
Alice bối rối một chút. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt DK:
:” Cũng… ổn......Chỉ là hơi quá sức một chút…”
Thực tế, cô đã "ao trình" toàn bộ năm Nhất của hệ Thủy, giờ thì không ai còn chơi với cô nữa, Alice bị gán cho cái hình ảnh “kiêu ngạo”. Alice không thể nói ra rằng sức mạnh bá đạo ấy là do được Michael buff
Alice chuyển chủ đề:
:” thế sắp đến vòng kế tiếp rồi, mong là thằng Harry tỉnh lại sớm “
DK khẽ gật đầu:
:” phải..... mong là Harry tỉnh lại sớm “
Cô đặt tách trà xuống, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn:
:” Alice này, mình đang nghĩ..... mình sẽ tham gia giải đấu “
Alice ngẩng phắt lên, ngạc nhiên:
:” vậy à? Tốt cho bạn, bên Healer có hình thức thi kiểu lý thuyết thì phải, với bạn viết lý luận tí là xong “
Nhưng DK lại lắc đầu:
:” không, không phải kiểu đó “
:” mình sẽ tham dự với hình thức chiến đấu trong đấu trường như mọi người “
Tiếng trà suýt sặc trong cổ họng Alice:
:” Sao Cơ???!!!! “
Quay trở lại hiện tại
Sức mạnh mới mà DK thể hiện khiến cả đấu trường sững sờ. Sự xuất hiện của một “người cây khổng lồ”, vững chãi, to lớn, như thể mọc lên từ lòng đất, làm cho mọi ánh mắt đều phải dõi theo
Tuy vậy, hình dạng đồ sộ ấy lại mang đến một điểm yếu rõ ràng: rất khó để chiến đấu trong môi trường chật hẹp, đặc biệt là với một sân đấu được giới hạn như thế này
Các thí sinh hệ Hỏa đã nhanh chóng nắm bắt điều đó. Ngay khi trận đấu bắt đầu, toàn bộ mặt đất được biến thành biển lửa. Lửa bốc lên cuồn cuộn, khói dày đặc cuốn theo cơn gió nóng rát, khiến tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn. Đó là chiến lược: tạo ra một môi trường rối loạn để tấn công từ nhiều hướng, lợi dụng khói lửa để chiếm ưu thế
Thế nhưng…“Người cây” ấy vẫn đứng vững, không hề nao núng, không chút e ngại với ngọn lửa đỏ rực bao vây bốn phía
Harry quan sát từ khán đài, ánh mắt đầy nghi hoặc
:” gỗ rất dễ bén lửa, chuyện này ai cũng biết, nhưng, luyện ra loại gỗ chống lại cả lửa là chuyện tân binh khó có thể làm được “
:” làm thế nào DK có thể tạo ra được thứ kia??? “
Ngay trong biển lửa ngùn ngụt, “người cây” vẫn không hề bối rối. Thay vì tấn công, nó bắt đầu tạo ra… một loại vũ khí lạ kỳ, một chiếc chổi cây siêu to khổng lồ
Không ai hiểu tại sao “người cây“ lại làm vậy, thay vì tạo ra giáo, kiếm, khiên, hay gì gì đó khác để làm vật phòng thay, thì lại tạo ra một cây chổi?
Đầu chổi được làm bằng những tán lá, thứ vật liệu dễ bén lửa bậc nhất. Dùng nó lúc này chẳng khác gì… tự hủy
Nhưng DK không tạo ra cây chổi để phòng thân
Chỉ trong vòng một phút “quét dọn” bằng cây chổi khổng lồ, cả đấu trường lập tức ngập trong bụi bặm mù mịt, một màn sương dày đặc đến mức nuốt trọn cả biển lửa lẫn ánh sáng
May thay, khán đài đã được bảo vệ bởi lớp khiên phép thuật vững chắc. Khán giả không bị ảnh hưởng, nhưng tầm nhìn vào đấu trường thì hoàn toàn bị cắt đứt
Chuyển cảnh
Alice và Harry ngồi trong căn tin, trước mặt mỗi người là một ly nước trái cây đang tan dần lớp đá
Alice hỏi, giọng trầm hẳn:
:” giờ làm sao đây? “
Sau khi chứng kiến những việc vừa xảy ra, hai người không biết làm gì tiếp theo
Harry gác tay lên bàn, lắc đầu:
:“ Tao không hiểu. Rõ ràng DK là Healer. Nhưng giờ cô ấy lại dùng được kỹ năng hệ Mộc ”
:“ Hơn nữa, đó là kỹ năng cấp cao. Không phải cấp bậc Bronze có thể dùng ”
Đột nhiên, Alice như nhớ ra điều gì đó, mắt trợn tròn rồi hét lớn:
:” đm đéo ổn rồi! “
Harry giật mình:
:” sao thế? “
Alice bật dậy, gần như đập bàn:
:” nãy tao quên không nghĩ đến, kỹ năng mới của DK out trình bọn Hệ Hỏa là cái chắc “
Harry vẫn chưa hiểu:
:” thì....? “
Alice nghiến răng, giọng khẩn thiết:
:” chuyện này sẽ khiến DK bị chịu thiệt trong khoảng thời gian tới! “
:” giống như tao ấy! “
Cô nói tiếp, mắt đảo quanh một cách hờ hững:
:” Tao thì kệ mẹ đời nên chả sao, chó sủa người cứ đi.....”
Cô quay lại nhìn Harry, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết:
:” nhưng DK thì khác! “
:” tin tao đi, với khả năng Đa Hệ như DK thì sắp tới sẽ xảy ra nhiều chuyện đéo vui chút nào “
Harry vẫn còn do dự:
:” ý mày là sao khi nói cô ấy bị chịu thiệt? bị phát hiện bí mật Đa Hệ nên bị kì thị? quản lí nhà trường sẽ điều tra thêm về DK? “
Harry thở dài:
:” mấy cái này tao cũng nghĩ ra từ nãy rồi, còn vấn đề gì nữa? “
Quả thật, việc lộ ra là một người sử dụng được nhiều hệ, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió
Alice nghiêng đầu, nhíu mày hỏi:
:” thế mày có nghĩ đến khả năng DK bị chuyển đi không? “
Harry khựng lại, lặng người:
:” sẽ có trường tốt hơn nhận cô ấy? DK xứng đáng theo học ở một nơi tốt hơn mà? “
Nhưng Alice đột ngột hét lên:
:” còn gì nghiêm trọng hơn khi không còn ai hỗ trợ đồ ăn free mỗi ngày?? “
:” với cả tiền thuê nhà hàng tháng cũng một tay DK gánh hết! “
Cô gần như phát điên khi nhắc đến chuyện đó
Từ trước đến nay, nhóm Harry sống trong sự sung túc không tưởng, chăn ấm đệm êm, đồ ăn ba bữa thịnh soạn, tất cả đều nhờ một tay DK lo liệu
Ban đầu, hai người cũng có chút áy náy vì để một người lo hết việc nhà. Nhưng rồi, khi cuộc sống bận rộn cuốn đi, DK luôn là người ở nhà nhiều hơn, và chính cô cũng tự nguyện gánh vác mọi thứ
Cơn ác mộng lần trước, khi DK đi vắng, cậu và Alice phải thay phiên nhau nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp
Lời của Alice tuy vô lý, thậm chí có phần lạc quẻ trong tình huống căng thẳng, vậy mà lại khiến Harry thấy thuyết phục một cách kỳ lạ:
:” thế giờ phải làm sao?? “
Alice nhướng mày, phản pháo:
:” tao không biết?? Thế nên tao mới hỏi mày đấy! “
Harry đập tay lên mặt bàn, buột miệng chửi thề:
:” cmn vl thật “
Cậu bắt đầu đi đi lại lại quanh bàn, vừa lẩm bẩm vừa cố sắp xếp lại mọi thứ trong đầu
Nhưng càng suy nghĩ, mọi phương án càng bế tắc:
:”..... với cái thân phận nhà quê lên tỉnh thế này..... “
:”..... chúng ta không thể làm gì được...... “
Alice nhìn theo, nhíu mày:
:” thế chẳng lẽ mặc kệ để cho DK bị chuyển đi à?? “
Harry dừng lại, quay phắt lại phía cô, giọng cao vút:
:” mày nghĩ tao muốn điều đấy xảy ra??! “
Im lặng một lúc, cậu dịu giọng, gần như thì thầm:
:”...... chúng ta chỉ có thể cố hết sức..... làm được gì thì làm...... “
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Harry. Cậu quay sang Alice:
:” Alice..... lúc mày chiến thắng trong trận hệ Thủy, chuyện gì đã xảy ra? “
Alice ngẫm nghĩ một lúc, rồi kể, giọng dửng dưng như đang kể một việc cũ không mấy hay ho:
:” Ờ thì… bị khán giả hò hét chửi là chơi bẩn, bị bạn học tẩy chay, đi đâu cũng bị nhìn như thể là cái gai trong mắt ấy… kiểu như bị coi là rác rưởi tầng đáy xã hội vậy “
Harry thở dài:
:” mày mặt dày thì không nói, nhưng DK đúng là cần người ở bên sau chuyện này “
Cậu chỉ tay về phía Alice, giọng nghiêm túc:
:” tao không giỏi nói chuyện tâm sự với con gái, mày..... lo vụ này đi “
Alice nhìn cậu bằng ánh mắt “mày-là-thằng-ngốc”, rồi thở dài, chống cằm nói:
:” tìm bạn gái đi mày.... “
Chuyển cảnh
Đúng như dự đoán, “Người cây” khổng lồ giữa sân đấu bắt đầu vung cây chổi khổng lồ, từng cú quét khiến cát bụi tung mù mịt khắp nơi
Không chỉ khán giả trên khán đài mất hoàn toàn tầm nhìn, mà ngay cả các đối thủ bên trong cũng dần rơi vào trạng thái mất phương hướng
DK đã tận dụng khoảnh khắc hỗn loạn ấy để giành chiến thắng
Tuy nhiên, khán giả không hề hài lòng. Những tiếng phản đối vang lên, dữ dội và gay gắt. Họ không thích chiến thắng kiểu ấy, một chiến thắng bẩn, xảo trá, không “đẹp”
Khi DK đi dọc hành lang trở về khu sinh viên, từng bước chân như chìm vào những làn sóng xì xào
Mỗi lần cô bước ngang qua, những cặp mắt liếc nhìn, những lời thì thầm lạnh lẽo trôi theo sau
Sau đó, DK bị gọi lên phòng hiệu trưởng
Tất cả đều đúng như Alice nói, nhóm Harry không thể gặp được DK nên chỉ còn cách đợi ở bên ngoài phòng giám hiệu
Chuyển cảnh
Trong phòng hiệu trưởng, DK đứng đối diện người đàn ông đứng đầu ngôi trường
Ông ta nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng, giọng trầm mà điềm đạm:
:” em là Donna Karen? “
Cô gật đầu, đáp nhỏ nhẹ:
:” dạ vâng “
Ông hiệu trưởng ra hiệu về chiếc ghế đối diện:
:” ngồi xuống đi “
DK đã lường trước tình huống này. Cô biết, hành động của mình trên sân hôm nay sẽ khiến dư luận nổi sóng. Biết rằng “chơi chiêu” không bao giờ là một hình ảnh đẹp. Nhưng...
Michael từng nói:
:” chiến đấu đời thực không có chỗ cho sự công bằng “
:” nếu bạn muốn sống sót, bạn phải làm mọi cách để được sống “
:” bạn là Healer, bạn không phải người có thể tấn công chính diện hay phòng thủ tuyệt đối “
:” sức mạnh thứ hai chỉ là Phụ, việc của bạn chỉ có đảm bảo an toàn cho bản thân “
Khi đứng trên đấu trường, chứng kiến đội hình tấn công của Hệ Hỏa, DK thực sự đã sợ. Rất sợ. Sợ bị đánh bại, sợ bản thân quên hết những gì đã học, sợ mình chỉ còn là gánh nặng. Và rồi, cô làm điều duy nhất có thể....... phải chiến thắng, bằng mọi giá
Bây giờ, trong phòng hiệu trưởng, DK ngồi thẳng lưng, tay đặt trên đầu gối, cố che giấu sự lo lắng trong lòng
Hiệu trưởng lên tiếng, giọng ôn tồn:
:” thầy đã xem bảng thành tích học tập của em, một học sinh rất xuất sắc và gương mẫu “
DK khẽ đáp:
:” dạ.... vâng, em cảm ơn...... “
Ông gập lại tập hồ sơ trên bàn. Một nụ cười nửa miệng hiện lên:
:” nhưng chúng ta sẽ nói chuyện đó sau “
:” màn trình diễn hôm nay của em rất ấn tượng, thầy phải nói như vậy “
DK đã chuẩn bị tâm lý để bị tra hỏi về kỹ năng mới này
Nhưng kiểu nói chuyện này của thầy hiệu trưởng khiến DK bất ngờ
Hiệu trưởng tiếp tục, như thể ông đang nói chuyện với một người thân quen:
:” em chắc phải giữ bí mật này lâu lắm nhỉ? “
DK lắp bắp, không biết nên trả lời sao:
:” dạ.... em không..... “
Ông cười nhẹ, giọng trầm ấm:
:” không sao đâu, thầy hiểu mà “
:” chuyện có người thức tỉnh đa hệ là điều hiếm có “
:” và thầy sẽ không thể bỏ qua khi trường của mình có xuất hiện người đa hệ “
Ông liếc qua hồ sơ thêm lần nữa:
:” Donna, có hình thức thi tự luận cho sinh viên hệ Healer “
:” nhưng em lại chọn cách thi chiến đấu thay vì ngồi viết bài “
DK không biết phải nói gì
Thầy hiệu trưởng rất thoải mái khi nói chuyện:
:” thầy hiểu mà, cảm giác chiến đấu lúc nào cũng tốt hơn là làm việc bàn giấy “
:” hơn nữa, em còn là Healer, việc đánh đấm không hề phù hợp “
:” nhưng có vẻ như sự hiếu chiến đã khiến em lựa chọn con đường này “
DK khẽ gật đầu:
:” dạ vâng..... “
Một thoáng, ông dường như đắm chìm trong ký ức:
:” thầy cũng từng như em khi còn trẻ “
:” năng nổ, nhiệt huyết,...... “
:”.... thầy ơi?...... “ DK nhẹ giọng, kéo ông quay về thực tại
Ông bật cười, gật gù:
:” à phải rồi, xin lỗi...... “
:” quay lại việc chính “
:” việc em làm hôm nay là hoàn toàn bình thường, sau này vào trong các cánh cổng không ai rảnh mà quan tâm đánh đẹp hay không “
Nhưng rồi, giọng ông chùng xuống:
:” nhưng đây là môi trường an toàn, nên em sẽ phải chịu khổ một thời gian “
DK mỉm cười, ánh mắt điềm tĩnh:
:”..... em không phiền đâu, thưa thầy “
Hiệu trưởng cảm thấy hài lòng với ý chí của cô:
:” tốt tốt, cứ giữ vững ý chí như thế, một Healer phải luôn là hỗ trợ tốt nhất cho cả đội “
:” thầy sẽ giúp em vào lớp đặc biệt, em chỉ việc tiếp tục thi đấu “
:” kể cả thắng hay thua em cũng sẽ được tuyển thẳng “
Hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt cô:
:” lí do quan trọng nhất là vì em là đa hệ, Donna “
:” tương lai của em sẽ rất tươi sáng “
DK mừng ra mặt khi nghe xong:
:” dạ..... vâng, em cảm ơn thầy ạ! “
Chuyển cảnh
Alice ngồi trên chiếc ghế dài kê sát tường, tay mân mê cuốn sổ nhỏ, trong đầu lẩm nhẩm những câu từ an ủi mà cô nghĩ có thể làm DK dịu đi nỗi buồn. Không ai biết chính xác chuyện gì đang diễn ra sau cánh cửa kia, và điều đó khiến bầu không khí càng trở nên nặng nề
Cô thở dài, khẽ liếc sang Harry:
:” hy vọng cô ấy sẽ ổn “
Khu vực hành lang khu giáo viên rất yên lặng, sự yên lặng ấy không mang lại cảm giác thư thái, mà là một thứ tĩnh lặng bất an. Và khi đi kèm với căng thẳng, luôn khiến thời gian như bị kéo dài ra vô tận
Dù ngoài kia trời rất đẹp, gió nhẹ mơn man, ánh chiều tà phủ một màu vàng nhạt dịu lên tán cây... nhưng với nhóm Harry, tất cả như bị phủ lên một lớp sương mờ mịt
Từng giây trôi qua, áp lực cứ chồng chất trong tâm trí họ:
:” chuyện gì sẽ xảy ra với DK? “
:” tại sao DK lại ở trong đó lâu vậy? “
:” liệu DK có bị chuyển đi? “
Tách!
Tiếng nắm tay cửa vang lên khiến cả hai giật mình bật dậy
DK cuối cùng cũng đã xong việc, cô bước ra ngoài, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy hai người bạn đang đứng đợi:
:”.... ơ, sao hai bạn lại ở đây? “
Chuyển cảnh
Vì cuộc gặp với hiệu trưởng kéo dài hơn dự kiến, nên khi cả nhóm rời khỏi trường, trời đã nhá nhem tối. Không ai còn tâm trí để lo chuyện bếp núc nữa, thế là cả ba kéo nhau ra ngoài ăn
Tại một quán ăn nhỏ gần trường, ánh đèn vàng ấm áp, bàn ghế gỗ giản dị, không gian gần gũi khiến tinh thần ai cũng dịu lại phần nào. Vừa ngồi xuống gọi món, Alice, vốn đã không thể nhẫn nhịn được nữa, bật ra câu hỏi mà cô đã giữ trong lòng cả tiếng đồng hồ:
:” DK, chuyện gì đã xảy ra vậy??? “
:” ý mình là....... hiệu trưởng có chuyển bạn sang trường khác không??? “
DK vui vẻ đáp:
:” mình ổn mà “
:” hiệu trưởng chỉ gọi mình lên để làm bản tường trình, về việc mình thức tỉnh hệ thứ hai thôi “
Alice không tin được lại suôn sẻ đến vậy:
:”.... nhưng mà..... “
Cô dừng lại một chút, rồi ngước lên nhìn hai người bạn đang ngồi trước mặt, ánh mắt trìu mến và cảm động:
:” mình biết hai bạn lo cho mình, mình sẽ ổn thôi “
:” mình vẫn đang ở đây với hai bạn mà “
Câu nói đơn giản ấy khiến Harry và Alice không khỏi ngẩn người
Tất cả những lời an ủi, khích lệ, dỗ dành mà họ đã chuẩn bị, giờ đây đều trở nên thừa thãi. Bởi DK, không như họ tưởng, chẳng hề gục ngã hay yếu đuối. Cô ấy vẫn là chính mình, vui tươi, mạnh mẽ, và lạc quan như thường lệ
Bầu không khí trong bàn ăn thay đổi ngay lập tức. Không ai còn nhắc đến trận đấu, đến những tiếng la ó hay ánh nhìn dè bỉu nữa
Thay vào đó, cả nhóm nhanh chóng quay lại những câu chuyện đời thường, về món ăn dở tệ trong căn tin, về ông thầy khó tính ở lớp Thực Hành Kỹ Năng, hay về một con mèo hoang bí ẩn vẫn hay lẻn vào nhà
Chuyển cảnh
Sau một ngày dài mệt mỏi và hỗn loạn, cuối cùng cũng đến lúc cơ thể được thả lỏng trong yên tĩnh
Phòng ngủ nữ chìm trong bóng tối dịu nhẹ. Những tia sáng cuối cùng ngoài cửa sổ dần tắt, chỉ còn tiếng thở đều và vài cơn gió đêm len lỏi qua khung cửa
Một lúc sau khi đèn phòng vừa tắt, giọng Alice vang lên khẽ khàng trong không gian yên ắng:
:”.... DK? Bạn ngủ chưa? “
Từ bên kia giường, DK đáp lại, giọng nhỏ và nhẹ như sương:
:” mình chưa, có chuyện gì vậy? “
Alice ngập ngừng:
:” À thì… mình biết là chúng ta đã thống nhất… không nói về chuyện ngày hôm nay nữa… nhưng mà… mình vẫn thắc mắc… “
DK biết Alice đang muốn hỏi điều gì. Và cô cũng đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này:
:” mẹ mình thức tỉnh hệ Mộc “ DK trả lời, giọng điềm tĩnh. Một lời nói dối, nhưng là lời nói dối cần thiết
Cô nói tiếp:
:” Và… bạn thấy rồi đấy. Những gì xảy ra hôm nay… là truyền thừa từ mẹ mình. Việc mình có thêm hệ Healer… là một sự cố ngoài ý muốn “
Alice “ồ” lên khẽ khàng, như thể vừa giải được một bài toán hóc búa:
:” vậy à..... điều này đúng là bất ngờ thật “
DK khẽ cười, không rõ là nhẹ nhõm hay buồn bã:
:” ye.... xin lỗi vì đã không nói từ trước. Mình vẫn hơi tự ti khi dùng đến sức mạnh đó “
Alice im lặng nghe DK tâm sự:
:”…Trước đó, mình từng đi vắng một thời gian “ DK tiếp tục, giọng như đang chìm dần vào ký ức:” Là vì mình về nhà. Để nghe lời khuyên từ mẹ “
Alice khẽ hỏi, có vẻ ngạc nhiên:
:” chắc nhà bạn ở xa lắm “
DK ngập ngừng một chút, rồi đáp:
:” à thì..... nhà mình ở Nhật Bản “
:”..... sao cơ?! “ Alice ngồi bật dậy một chút, ngạc nhiên đến mức tưởng mình nghe nhầm
Cứ như ngày hôm nay là “ngày bất ngờ” của Alice
:” nhưng..... nhưng bạn...... “
DK mỉm cười trong bóng tối, biết rõ điều Alice đang muốn nói:
:” trông mình không có nét người Nhật? “
Alice thành thật:
:” ừm, đúng rồi, mình còn tưởng.... bạn là người Anh “
DK im lặng. Trong giây lát, tưởng như cô sẽ không trả lời gì nữa. Nhưng rồi, giọng cô vang lên, trầm hơn, xa xăm hơn:
:” đó là một câu chuyện dài “
Một nhịp thở....
:” giờ thì mình thấy mệt rồi “
:” .......ngủ ngon, Alice “
Alice khẽ gật đầu trong bóng tối. Dù còn trăm câu hỏi muốn hỏi, cô biết rõ, có những chuyện chỉ nên được kể khi người ta thật sự sẵn lòng:
:”...... ngủ ngon, DK “