Tiếp tục với chương trước:
Harry vẫn thao thức. Ánh trăng lờ mờ lách qua rèm cửa, hắt xuống khuôn mặt cậu đang đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Mọi chuyện xảy ra trong ngày dường như cứ tua đi tua lại trong đầu, khiến cậu không sao chợp mắt được
Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên, khiến Harry hơi giật mình
:” ai vậy? “ Cậu lên tiếng
:” tao “ Giọng Alice đáp lại
Cánh cửa mở hé, rồi được khép lại không một tiếng động. Alice bước vào trong, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Harry
:” sao thế? Không ngủ được à? “ Harry hỏi, ngồi dậy
Alice gật đầu:
:” yeah..... sau khi nghe câu chuyện của DK xong “
:” tao ngủ thế nào được “
Harry bật đèn ngủ lên. Không quá sáng, nhưng đủ để thấy được vẻ căng thẳng trong mắt Alice. Cô bắt đầu kể lại tất cả những gì DK đã nói ban nãy
:” việc cô ấy thức tỉnh hệ Healer là nằm ngoài dự đoán “
Harry im lặng một lúc, rồi đưa tay gãi đầu. Cậu vẫn chưa quen với những cú twist kiểu này
:” tao thực sự không biết phải nói thế nào về cái tình huống này “
Rồi cậu chậm rãi hỏi:
:”..... mày có thấy có gì đó sai không? “
Alice không ngần ngại gật đầu
:” có “
:” tao nghĩ .......DK thức tỉnh sớm hơn người bình thường “
Ngay lập tức, Harry với tay lấy một tờ ghi chú, nhanh chóng ghi lại vài dòng và bắt đầu dán lên cái bảng “sự kiện” quen thuộc, thứ đã từng khiến Alice phải lắc đầu ngán ngẩm không biết bao nhiêu lần bởi cái thói quen “thám tử” của Harry
Cô định nói, nhưng lại thôi. Trước đây, Alice từng mắng thẳng mặt vì Harry suy luận linh tinh không căn cứ. Nhưng lần này… cô không nói gì, xem Harry “bày trò”
Harry sắp xếp lại mấy mảnh giấy, lùi lại vài bước để ngắm tổng thể như một thám tử đứng trước bản đồ tội phạm
:” được rồi “ Harry bắt đầu.
:” giờ chúng ta có câu chuyện như sau “
:” DK có hai khả năng thức tỉnh của Healer và Mộc “
:” tại sao lại có hệ Mộc? “
:” đó là vì do được kế thừa từ mẹ mình “
:” vậy còn Healer? Sự cố “không may mắn“ “
Alice nói bằng giọng mỉa mai:
:” ừ thì “không may mắn“ khi có 2 sức mạnh “
:” tao thật “may mắn“ khi chỉ có 1 “
Harry phớt lờ câu nói đầy châm chọc ấy, tiếp tục viết vài dòng lên bảng:
:” tại sao DK không nói ra điều này từ sớm? “
:” là do có vấn đề việc kiểm soát thứ sức mạnh thứ hai đấy “
:” có rất nhiều điểm mâu thuẫn ở đây “
:” nhìn này “
Harry chỉ vào tờ “vấn đề kỹ năng”
:” tại sao lại có vấn đề? “
:” không kiểm soát được kĩ năng? “
:” có thể “
:” vì DK đã nói rằng có quay trở về nhà và được mẹ chỉ dạy lại “
:” nên khi quay lại thì có thể biết chút ít gì đó “
:” và sử dụng sức mạnh thứ hai đó để làm thứ vũ khí “
:” được rồi “
:” vậy coi như xong phần giải thích sức mạnh hệ Mộc và hệ Healer “
:” vậy đến câu hỏi thứ hai “
Harry cầm bút lên lần nữa, vẽ một vòng tròn lớn trên bảng rồi viết dòng chữ mới:
“Câu hỏi số hai: Tại sao DK không bị phát hiện là người Đa Hệ vào ngày kiểm tra đầu tiên?”
:” tại sao DK lại không bị phát hiện đa hệ.... “
:” ....vào ngày đầu kiểm tra? “ Harry nhắc lại câu hỏi trên bảng
Cậu xoay người lại, nhìn Alice:
:” mày có ý kiến gì không Alice? “
Alice khẽ lắc đầu, tựa như điều này vượt quá tầm suy đoán của cô lúc nửa đêm như thế này:
:” nah, tao chịu, mày nói đi “
Harry lại nhìn về phía bảng, ra vẻ trầm ngâm. Ngòi bút lặng lẽ cử động, từng dòng chữ hiện lên như thể chính cậu đang đọc ra thành lời suy nghĩ của mình:
:” tao đang nghĩ, việc DK không thể dùng được sức mạnh hệ Mộc “
:” nên mẹ cô ấy đã phong ấn nó lại “
Nói đến đây, Harry khẽ bật cười:
:” tao khá chắc mẹ DK cũng thuộc dạng quái vật “
:” phong ấn được cả sức mạnh cơ mà “
Alice gật gù:
:” ừm, cứ cho là thế đi “
:” vậy nên khi sát ngày thi “
:” DK đã quay trở về và nhờ mẹ mình giải phong ấn? “
Harry gật đầu, ra vẻ đồng thuận. Rồi, như thể đã đến phần cuối cùng trong chuỗi phân tích, cậu viết lên bảng:
“Câu hỏi số ba: Tại sao DK chọn cách thi đấu? Thay vì chọn hình thức luận văn vốn được ưu tiên cho hệ Healer?”
:” được rồi “
:” câu hỏi cuối “
:” tại sao DK lại chọn cách thi đấu kiểu đấu trường? “
Cậu nói tiếp, gần như là một bài thuyết trình:
:” hệ Healer tuy yếu về chiến đấu nhưng được nhà trường đặc cách “
:” cho việc thi kiểu làm bài luận “
:” với kiến thức của DK “
:” làm tí là xong “
Alice chống cằm, lơ đãng nói:
:”.... hình như tao nói với mày rồi “
:” DK bảo muốn thử thách bản thân “
Cậu viết lên bảng, nhấn mạnh từng chữ:
:” phải phải...... “
:” muốn thử thách.... bản thân “
:”.... hừm..... một Healer biết chiến đấu “
:”....... hay là...... “
:” tao hình như dần hình dung ra....... “
:”....... tao đang nghĩ DK có hơi tự ti về chuyện lần trước “
Alice nhíu mày:
:“Hả? Ý mày là sao?”
Harry đặt bút xuống, quay lại giải thích:
:” chuyện hai lần bị hại mà không thể làm được gì ấy “
Alice dần hiểu ra:
:” ý mày là...... “
:”...... cô ấy không muốn trở thành cục tạ của team? “
:” chuẩn rồi đấy “ Harry gật đầu, viết thêm dòng cuối cùng:
“ Không muốn trở thành gánh nặng ”
:” và.... xong “
Cậu lùi lại vài bước, ngắm nhìn toàn bộ bảng như thể đang đứng trước một kiệt tác phân tích. Rồi cậu tổng kết, giọng đắc thắng:
:” đây là những lời giải thích hợp lý cho mọi việc “
:” DK, một người thức tỉnh đa hệ “
:” nhưng có chút vấn đề với 1 trong 2 hệ đang có “
:” nên chỉ có thể trở thành Healer “
:” và điều đó khiến DK gặp khó khăn “
:” sau khi trải qua hai lần rắc rối “
:” Khi cuộc thi Athwart diễn ra, DK thay đổi quyết định “
:” thay vì cứ bàn giấy mãi “
:” thì phải trang bị thêm kỹ năng phòng vệ và chiến đấu “
:” nên đã quay trở về nhà gặp mẹ “
:” và phá bỏ phong ấn hệ còn lại “
:” hết “
Cậu quay sang Alice, đôi mắt sáng lên:
:” thấy sao? Alice? “
Alice thở phào, thấy sắp được thoát khỏi bài diễn văn giữa đêm khuya:
:” hợp lý rồi đấy, không cần thêm gì nữa đâu “
:” nấu mỳ ăn đêm đi, tao lại đói rồi “
Chuyển cảnh
Việc ăn đêm, ai cũng biết, chẳng tốt cho sức khỏe. Nhưng với Harry và Alice, nó đã trở thành một nghi thức thân thuộc, như một phần cố định trong cuộc sống trọ sinh viên kỳ quặc này
Tiếng nước sôi lách tách trong nồi, mùi mì gói lan ra khắp căn bếp nhỏ. Harry đang loay hoay lấy trứng, còn Alice thì sắp bát và đũa lên bàn
Cánh cửa phòng ngủ nữ bỗng mở ra khẽ khàng, tiếng kẹt cửa vang lên rất nhỏ, nhưng đủ để cả hai quay lại
DK đứng trước cửa, trong bộ đồ ngủ màu xanh, tóc buộc sơ sài. Cô nhìn thấy hai người bạn thân vẫn còn thức, mắt hơi nhíu lại
:” hai bạn chưa ngủ à? “ Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng
Alice bật cười ngượng nghịu:
:” óe, xin lỗi DK, bọn mình đánh thức cậu à? “
:”Không… không đâu,” DK lắc đầu, rồi khẽ liếc về phía sau:“ chỉ là… mình vừa nhớ ra một việc chưa nói với hai bạn ”
Không nói thêm lời nào, cô quay lưng đi vào phòng. Một lát sau quay lại với một túi nhỏ trong tay
:” hửm? Gì đây? “ Alice tò mò nhìn thứ DK đang cầm
DK ngồi xuống cạnh bàn, mở túi ra. Trong đó là ba chiếc vòng tay, mỗi chiếc mang màu sắc khác nhau
Cô bắt đầu phân phát từng chiếc:
:” cái màu nâu này là của Harry “
:” cái 7 sắc cầu vồng này của Alice “
:” còn của mình là cái xanh lá cây này “
Ngay khi ánh mắt Alice chạm vào chiếc vòng tay bảy sắc, một luồng cảm xúc lạ chạy dọc sống lưng cô. Ký ức đêm hỗn loạn đó như ập về, dòng suối, khỉ, đá, máu, và cả cái chết lặp đi lặp lại...
:” cái vòng này..... “ Alice khẽ lẩm bẩm, cảm giác như PTSD đang trỗi dậy
Rồi DK lấy thêm một tờ giấy gấp gọn từ trong cái túi ra, đặt ngay ngắn lên bàn, đẩy về phía Harry:
:” ồ, mình quên đấy, mình tìm thấy mấy cái vòng này “
:” và tờ giấy này ở trong cặp của mình “
:” mình cũng không biết những thứ này ở đấy từ bao giờ “
Đó là một lời nói dối. DK không muốn nói rằng Michael đã đưa cho cô ba chiếc vòng và lá thư. Cô không rõ vì sao mình lại muốn giấu chuyện đó, chỉ là bản năng nói cô phải làm vậy
Harry cầm tờ giấy lên, mở ra đọc. Đôi mắt cậu khựng lại, như thể bị đông cứng
Alice thấy vẻ mặt cậu thay đổi liền bước lại gần, ghé mắt đọc cùng. Chỉ một thoáng sau, sắc mặt cô cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn
Trên tờ giấy, là một dòng chữ viết tay đơn giản, nhưng đầy sức nặng:
:” đây sẽ là thứ giúp mọi người trong thời gian tới - Michael “
Thấy hai người bạn đột nhiên im lặng, sắc mặt lại khác thường, DK hơi nghiêng đầu, ánh mắt lo lắng
:” Harry? Alice? Hai bạn ổn chứ? “ cô hỏi
Harry giật mình, vội gập tờ giấy lại:
:” mình ổn..... vẫn ổn..... vòng tay đẹp đấy “ cậu cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, né tránh ánh mắt của DK
DK nhìn Harry, rồi khẽ nghiêng đầu:
:” mình không đọc được những gì trong tờ giấy đó, hai bạn biết gì à? “
Harry hơi khựng lại. Một nhịp im lặng ngắn trôi qua trước khi cậu trả lời, giọng nhỏ và có chút lúng túng:
:” không không..... mình ổn “ rồi như sực nhớ ra câu DK vừa nói, Harry nhíu mày hỏi lại :”.... mà bạn vừa nói gì? Bạn không đọc được tờ giấy? “
DK gật đầu, chậm rãi giải thích:
:” ừm, những gì mà mình nhìn thấy là những nét vẽ nghệch ngoạc “
:” chuyện đó có liên quan đến mấy cái vòng không? “
Harry liếc nhìn tờ giấy trong tay, một tia nghi hoặc lướt qua mắt cậu. Cậu nhanh chóng giấu nó vào túi áo:
:” à có..... thật ra thì trong bức thư này chỉ viết đây là quà tặng thôi, bạn cứ nhận đi “
:” oh..... oke “ DK khẽ đáp
Không khí trong phòng vẫn còn nặng nề. Alice bèn nhanh chóng chuyển chủ đề:
:” DK, bạn muốn ăn gì không? “
DK mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối. Cô đứng dậy:
:” cảm ơn, nhưng mình chỉ dậy một lúc để nói chuyện này thôi “
:” mình quay về phòng đây “
Sau khi chắc chắn DK đã thật sự quay về phòng và cánh cửa đã yên vị khép lại, Alice mới lên tiếng, giọng cô nhỏ như sợ làm vỡ tan bầu không khí yên tĩnh:
:”..... cái thứ này chỉ đổi màu thôi, phải không? “
Harry gật đầu, ánh mắt không rời khỏi món đồ đang nằm trên bàn:
:”..... tao biết chứ...... “
Cả hai đều biết những chiếc vòng này là gì
Bởi cả hai đã sống chết với nó..... hàng nghìn lần
Alice thở ra, lặng lẽ nhìn ánh đèn mờ phản chiếu trên mặt vòng tay:
:”....... dù sao thì.... nên đeo chứ? “
Harry nhìn chiếc vòng màu nâu nhạt trong tay, ánh mắt trầm ngâm:
:” Phải đeo thôi. Nếu muốn mạnh hơn. Đó là điều Michael đã nói ”
Chuyển cảnh
Đúng như linh cảm của họ, chiếc vòng tay này chính là loại từng xuất hiện ở “khu rừng tập luyện”
Nhưng lần này có hơi chút... khác biệt
Ngay khi Harry đeo nó vào cổ tay, một bảng thông báo ánh xanh nhạt hiện ra trước mắt:
“ chào mừng quay trở lại, Harry Hermann “
“ đã hoàn thành bản cập nhập mới “
“ bạn muốn xem giới thiệu? “
Harry trố mắt nhìn Alice
Và Alice cũng ngạc nhiên nhìn Harry
Cả hai chọn đồng ý
:” đã phát hiện vòng tay cùng loại ở gần “
:” kết nối? “
Chọn đồng ý kết nối
Khi xác nhận đồng ý, hai màn hình nhỏ đang nổi lơ lửng trước họ chợt nhập lại, trở thành một giao diện lớn sáng rực
Trên đó, dòng chữ lần lượt hiện ra:
“ giới thiệu người dùng “
“ bản cập nhập mới “
“ MD2.0 “
“ những chức năng mới được thêm vào lần này “
“ chế độ phát sáng trong bóng tối “
“ chế độ kết nối khi ở gần, có thể thực hiện kết nối trong bán kính 100km “
“ chế độ ghi âm “
“ chế độ đặt đồng hồ báo thức “
“ chế độ phần thưởng được cải tiến “
“ chế độ bản đồ ( cần quét khu vực đầu tiên ) “
“ chế độ xem trạng thái người dùng 2.0 “
“ kết thúc phần giới thiệu “
“ chuyển sang phần nhiệm vụ mới được cập nhập? “
mặc dù bát mỳ sắp nguội
Nhưng Harry và Alice vẫn chưa động vào
Chức năng mới khiến cả hai nhìn mãi không rời mắt
Màn hình chớp nhẹ, rồi chuyển sang hiển thị thông tin của Harry:
“ người sở hữu: Harry Hermann “
“ linh lực: 750 “
“ sức mạnh: Thổ “
“ xếp hạng: Bronze III “
“ kỹ năng “
“ Terra Form I (hóa đá một phần cơ thể) ( Bronze III ) ( tiêu tốn 500 linh lực một lần sử dụng ) ( thời gian sử dụng lại: 40 phút )
Rồi chuyển sang Alice:
“ người sở hữu: Alice Lee Umbrellia “
“ linh lực: 1000 “
“ sức mạnh: Thủy “
“ xếp hạng: Bronze V “
“ kỹ năng “
“ Water control (điều khiển nước) ( Sliver V ) ( tiêu tốn 5 linh lực mỗi phút sử dụng ) ( thời gian sử dụng lại: không có )
“ Aqua ball (cầu nước) ( Bronze V ) ( tiêu tốn 50 linh lực mỗi lần sử dụng ) ( thời gian sử dụng lại: không có )
“ Aqua arrow (tên nước) ( Bronze V ) ( tiêu tốn 25 linh lực mỗi lần sử dụng ) ( thời gian sử dụng lại: không có )
“ Aqua Bow (cung nước) ( Bronze V ) ( tiêu tốn 125 linh lực mỗi lần sử dụng ) ( thời gian sử dụng lại: không có )
Và vừa nhìn thấy bảng nhiệm vụ hiện ra, Alice sững lại trong một giây
Rồi buột miệng:
:”.... ôi vãi l*n “
Chuyển Cảnh
Như thường lệ, đúng 5h sáng
Dù hôm nay là ngày nghỉ, DK vẫn mở mắt dậy như một chiếc đồng hồ sinh học chính xác đến từng phút
Bởi từ nhỏ, khi còn sống với mẹ, cô đã được huấn luyện nghiêm khắc: phải sống có kỷ luật, từng giờ từng phút đều phải theo đúng nguyên tắc
Cô nhìn đồng hồ
5:00 AM
:”.... mình không thể ngủ được...... “ DK dụi mắt, xoa nhẹ mặt cho tỉnh táo:” kệ đi, mà khoan? Alice đâu? “
Alice không hề có trong phòng
Một tia nghi ngờ vụt qua. DK khẽ cau mày:
:” không lẽ hai người họ ngủ quên trên bàn ăn??? “
DK vội vàng mở cửa, đi vào bếp
Trong bếp không có ai cả
:”..... lạ thật. Vậy thì... chẳng lẽ ở trong phòng Harry?”
DK bước tới cửa phòng Harry, gõ nhẹ:
:” Harry? Harry? Bạn có trong đó không? “
Không một tiếng trả lời
:” cửa không khóa... “ DK nhẹ nhàng mở cửa:”..... ôi trời....... “
Cảnh tượng bên trong khiến cô thở ra một tiếng kinh ngạc
Phòng Harry trông như vừa trải qua một cơn bão, cả đống giấy tờ nằm tứ tung khắp nơi
Alice nằm ngủ trên giường của Harry
Còn Harry?
Ngồi gục trên bàn, đầu vùi vào một đống giấy tờ lộn xộn. Nhìn cậu ta như thể đã gục xuống sau một đêm cày deadline không hồi kết
DK bước vào, cố gắng lay nhẹ vai Harry:
:”..... Harry, này, Harry, dậy đi “
Cô cúi xuống bên Alice, khẽ gọi:
:” Alice nữa, dậy đi “
Harry nói mớ
:” 5 phút nữa...... “
Alice thấy ồn nên lấy chăn chùm kín đầu rồi ngủ tiếp
DK thở dài, bất lực nhìn cả hai:
:” mình nghĩ mình nên để bọn họ ngủ..... “
:” không thể đánh thức được “
Vừa bước ra khỏi phòng Harry, DK đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng thì bất giác... lạnh sống lưng
Không phải vì thời tiết tự nhiên chuyển lạnh
Mà là cái cảm giác quen thuộc ấy
DK bật cười, không giấu nổi niềm vui:
:” Michael! “
Đúng vậy
Michael đang đứng trong bếp, xuất hiện không một tiếng động, với chiếc áo choàng đen trùm kín người và chiếc mặt nạ trắng như mọi khi
:” chào buổi sáng “ giọng cậu ta vang lên trầm tĩnh như sương sớm
Nhìn thấy Michael, DK bừng sáng như một bông hoa vừa được tưới nước:
:” bạn mới về à? Ăn gì không? Để mình làm cho “
Cô ríu rít, tay đã định lôi chảo ra khỏi kệ bếp
Nhưng Michael lại nhẹ nhàng từ chối:
:” cảm ơn, nhưng mình đã ăn sáng rồi “
Câu nói ấy như dội nước lạnh
Ánh mắt DK cụp xuống, nụ cười cũng tắt theo
:”... vậy à.... “ giọng cô nhỏ hẳn đi
Michael nhận thấy sự thay đổi đó:
:” nhưng mà..... thêm một chút nữa có sao đâu? “
Ngay lập tức, nụ cười DK lại nở rộ, như mặt trời vừa được vén mây:
:” vậy bạn chờ mình một tí nhé, mình làm ngay đây “
Trong khoảng thời gian sống ở ngôi nhà nhỏ giữa thảo nguyên, DK đã viết nhật ký
Cô ghi lại những buổi tập, những bài học, những lời dạy của Michael, mọi trải nghiệm
Nhưng không phải chuyện gì cũng được đưa vào trang giấy
Có những điều… Lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén
Cách cư xử giữa Donna và Michael đã vượt quá mức gọi là “bạn bè bình thường”
Nhưng DK vẫn cố chấp cho rằng:” Bọn mình chỉ là bạn “
Michael thì vẫn giữ thái độ mơ hồ. Không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định
Thế nên mọi thứ cứ trôi qua trong im lặng, như thể nếu không ai nói ra, thì nó chẳng bao giờ thực sự tồn tại
Điều duy nhất khiến DK thấy khó xử… Là việc Harry và Alice vẫn nghĩ rằng:
:” DK chưa từng gặp Michael “
Còn thật sự, DK đã sống cùng Michael suốt cả một quãng thời gian dài
Cô muốn kể cho họ nghe lắm. Về Michael. Về thảo nguyên. Về tất cả
Nhưng mỗi lần định mở lời, tim cô lại chững lại
Bởi vì…
Càng nói thì càng sai
DK không muốn nói dối. Nhưng cũng chưa sẵn sàng để nói thật:
:” Chắc là… khi nào đến đúng lúc, mình sẽ kể cho họ nghe “ cô nghĩ như vậy
Trong bếp, DK vừa nhẹ nhàng đảo trứng trong chảo, vừa mỉm cười nghĩ thầm:
:” hai người kia vẫn chưa dậy “
:” thế cũng được “
:” mình sẽ ăn sáng cùng Michael “
:” rồi cùng làm vài việc nho nhỏ “
Chỉ cần có Michael ở đây, trong không gian quen thuộc này, DK lại thấy lòng mình bình yên đến lạ:
:” có cậu ấy ở đây “
:” mình cảm thấy yên tâm hơn hẳn “
Mùi bơ tan chảy hòa quyện với hương bánh mì nướng lan tỏa khắp gian bếp, tạo nên một buổi sáng thật dịu dàng......cho đến khi…
Cạch......
Cánh cửa phòng Harry bật mở
Alice bước ra với dáng vẻ ngái ngủ, tay còn dụi mắt, miệng thì ngáp dài:
:” chào buổi sáng, DK “
:” chào buổi sáng, Michael “
:”.... “
Cô dừng lại. Toàn thân như đông cứng trong tích tắc
Đôi mắt mở to. Nhìn chằm chằm vào bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ trắng
Alice hét lên như thể vừa thấy ma:
:” MICHAEL?????!!!!! “
Tiếng hét làm rung chuyển cả căn hộ
Không nói không rằng, Alice quay phắt lại, lao vào phòng như một cơn gió lốc:
:” DẬY NGAY!!! MICHAEL ĐANG Ở ĐÂY NÀY!!! “
:” HARRY!!! NGỦ CÁI GÌ MÀ NGỦ!!! DẬY NGAY!!! “
Trong phòng, Harry đang còn mơ màng, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị Alice kéo cổ áo dậy như quân đội điểm danh
chuyển cảnh
Harry với mái tóc rối tung như ổ quạ, còn chưa kịp rửa mặt hay chải đầu, đã bị kéo ra ngồi trước bàn, đối diện với Michael
Vẫn chiếc áo choàng đen và chiếc mặt nạ trắng ấy, Michael ngồi im lặng, trầm ổn như thể vừa đi dạo từ Địa Ngục về
Harry dụi mắt, cố hoàn hồn:
:” ồ, vậy là DK vừa ngủ dậy là thấy Michael đang ở trong bếp? “
DK ngồi bên, cười gượng gạo, gương mặt vẫn còn lộ vẻ bối rối như thể chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô cố tạo ra một kịch bản giả:
:” yeah..... mình cứ nghĩ là trộm ấy..... “
:” lúc đó trời còn chưa sáng “
:” khi mình ra khỏi phòng, rồi thấy có một người lạ hoắc đang đứng trong bếp “
:” mình cứ nghĩ mình chưa tỉnh ngủ cơ “
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, DK nghiêng đầu, nở một nụ cười tinh ranh:
:” à mà..... “
:” sao Alice lại ở trong phòng bạn vậy? Harry? “
DK rất khéo léo chuyển chủ đề. Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đủ lực để chuyển hướng ánh nhìn từ mình sang người khác
Nhưng DK không hiểu tại sao Michael cũng ngả theo những gì DK nói
:” ồ, Alice ở trong phòng ngủ của Harry à?” giọng Michael vang lên bình thản sau lớp mặt nạ
DK thầm thở phào. Tạm thời, mọi thứ vẫn ổn. Cô tiếp tục đóng vai “ trung lập không liên quan gì “
Lúc này, Alice mới nhớ ra một chuyện quan trọng:
:” à phải rồi đấy “
:” kìa Harry, có gì cần hỏi thì làm luôn đi “
Harry nhớ lại chuyện đêm qua, những dòng nhiệm vụ mới, những tính năng lạ lùng của vòng tay
Nhưng trước khi Harry kịp mở lời, DK đột ngột đứng dậy:
:” ồ, mình quên mất bữa sáng “
:” mọi người cứ tiếp tục trò chuyện nhé “
Và đi vào trong bếp
Harry tiếp tục nói:
:” Michael, cái thứ vòng này...... “
:” ? “
:”...... mình thật sự phải làm cái nhiệm vụ ở trong này? “
Đêm qua, Harry và Alice đều đã xem qua bảng nhiệm vụ mới hiện lên khi kết nối vòng tay
Nhưng thứ họ nhìn thấy khiến cả hai chỉ muốn ném vòng tay ra cửa sổ
Harry khẽ thở dài, đôi mắt đờ đẫn:
:”...... tao thấy luân hồi đánh quái còn dễ hơn “
Bảng nhiệm vụ trôi lơ lửng trong không trung như đang chế nhạo họ:
“ nhiệm vụ: kết bạn với Paul Parker “
“ phần thưởng: +1 điểm “
“ gợi ý: có thể dùng để cộng điểm sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc,..... thậm chí có thể dùng để nâng cấp kỹ năng trong bảng hệ thống người dùng “
Quay về hiện tại
Michael nhìn Harry, giọng đều đều nhưng mang theo chút gì đó như thử thách:
:” bạn không thích điều đó sao? “
:” giống như một trò chơi thôi, Harry “
Harry vẫn hơi ngập ngừng, bởi cái nhiệm vụ này.... lại liên quan đến cái kẻ khốn nạn đấy
Michael nói tiếp:
:” và, đây là nhiệm vụ chung “
:” hai bạn có thể cùng nhau làm nhiệm vụ “
:” phần thưởng vẫn được chia đều “
:” bạn 1 điểm thì Alice cũng được 1 điểm “
Nghe vậy, Alice lập tức bật cười, nhẹ nhàng như vừa thoát được khỏi mớ suy nghĩ nặng nề:
:” hai người ngồi đây nhé, mình đi giúp DK “
Cô rời khỏi phòng, để lại một khoảng im lặng, và chỉ còn lại hai người: Harry và Michael
Harry đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu. Cậu nhìn thẳng vào người đeo mặt nạ trắng trước mặt, quyết định không chần chừ nữa:
:” Michael, chuyện bạn nói với mình khi ở trong mơ..... “
:” ? “
Harry nuốt nước miếng, lấy hết can đảm:
:” bạn có thể nói rõ hơn được không? “
Michael im lặng vài giây, rồi trả lời, giọng thấp, gần như là một lời cảnh báo:
:” giờ chưa phải lúc “
:” mình đã nói rồi, sự thật sẽ khiến bạn rơi vào nguy hiểm “
:” hãy sử dụng cái vòng này “
:” và trở nên mạnh hơn bây giờ “
:” khi bạn đạt được Sliver “
:” sẽ có người nói cho bạn biết “
Harry đang định mở miệng hỏi thêm điều gì đó với Michael thì từ trong bếp, DK và Alice bê đồ ăn ra, phá tan bầu không khí căng thẳng bằng một giọng nói tươi rói:
:” ăn sáng đê! “ Alice reo lên
Trên bàn ăn, lần đầu tiên bốn chỗ ngồi được lấp đầy. Đây là bữa sáng đầu tiên mà có đủ thành viên cùng ngồi đông đủ
Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài thì Michael bất ngờ lên tiếng, giọng vẫn bình thản nhưng lạnh lùng hơn thường lệ:
:” xin lỗi, mình có việc phải đi “
Harry bật dậy ngay lập tức:
:” khoan đã, Michael, cho dù bạn có bận việc gì thì.... “
Harry không hiểu nổi tại sao Michael lại hành động như vậy
DK đã mất công nấu nướng cũng chỉ vì nghĩ có đủ thành viên
Thế nhưng Michael chỉ lặp lại câu trả lời cũ, dứt khoát:
:” xin lỗi, mình cần phải đi “
Michael nhất quyết từ chối
Harry không biết phải làm gì trong tình huống này
Alice bắt đầu có cái nhìn không hay với Michael
Nhưng riêng DK thì khác, cô quen với việc này rồi
Trước khi rời khỏi, Michael khựng lại vài giây, quay đầu nói nhỏ:
:” mà.... “
:” cảm ơn vì bữa sáng, DK “
Alice và Harry đồng loạt nhìn về phía chỗ ngồi của Michael, và chết lặng:
:” hả??? “
Đồ ăn vừa dọn ra đã biến mất
Hơn nữa, mọi vật dụng để dùng bữa cũng đã được rửa sạch sẽ
Chỉ có DK biết chuyện gì vừa xảy ra
Bên ngoài tỏ vẻ không hiểu gì cả
DK vờ như không biết chuyện gì, mặt tròn xoe vô tội. Nhưng trong lòng, cô mỉm cười thầm, Michael vẫn giữ lời hứa, dù theo cách… rất Michael
Michael đã biến mất ngay khi tất cả còn đang hướng sự tập trung vào “ đồ ăn mọc cánh “
DK còn đùa:
:”.... có khi nào..... Michael có kỹ năng ăn siêu nhanh không???..... “
Alice tỏ ra hoang mang
Không ai nói về chuyện đó nữa
Bữa ăn tiếp tục trong im lặng vài giây trước khi Harry đổi chủ đề:
:” DK, nhiệm vụ của bạn là gì? “
:” nhiệm vụ? “ DK chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ:” mình không hiểu? “
:” bạn chưa kích hoạt cái vòng à? “ Alice nghiêng người hỏi
:” vòng? Mình tưởng đây là đồ trang trí? “ DK giơ cổ tay lên nhìn chiếc vòng
:” đây, để mình chỉ cho “ Alice vừa hướng dẫn vừa ăn
:” mày có thể tạm ngừng ăn một lúc được không? “ Harry nhìn cảnh Alice vừa ăn vừa thao tác, cau mày
:” nah, đồ còn nóng ăn mới ngon “ Alice lẩm bẩm, miệng vẫn đầy thức ăn
Không mất nhiều thời gian để hướng dẫn cho DK
Cái vòng cuối cùng cũng được kích hoạt
Cô lướt qua giao diện
:”.... nhiệm vụ...... nhiệm vụ..... đây rồi “
:” nhiệm vụ của mình là..... ấn nút này để xem nhiệm vụ “
:” ở đây có hướng dẫn nữa này, mình sẽ đến một nơi được gọi là “ khu rừng tập luyện “ để biết thêm về nhiệm vụ “
Harry suýt phun thức ăn ra ngoài
Alice bị mắc nghẹn nuốt không trôi
:” cái gì cơ???? “
Harry biết rõ cái nơi “ khu rừng tập luyện “ đó là nơi nào
DK vẫn thản nhiên:
:” lạ nhỉ? Có cả lựa chọn đến luôn hay không nữa này? “
:” mình nghĩ mình nên đi xem qua nơi đó là gì “
Alice đang uống vội hớp nước để nuốt trôi
Nghe DK nói xong liền sặc nước
Harry tim đập mạnh khi nghe DK nói, cậu vội vàng hét lên:
:” Khoan đã! Đừng! “
DK biến mất ngay lập tức
Để lại nhóm Harry mắt chữ O mồm chữ A nhìn vào chỗ DK ngồi