WebNovel4th Wall30.38%

chương 48

Tiếp tục với chương trước:

Alice đi đi lại lại trong phòng khách, từng bước chân in vội trên sàn nhà như thể có thể thúc giục thời gian trôi nhanh hơn

:” đã một ngày trôi qua rồi cô ấy vẫn chưa quay trở lại “ cô thì thầm, giọng căng như dây đàn

Harry thì ngồi lặng lẽ ở bàn ăn, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Cậu lật đi lật lại chiếc vòng tay trên bàn, tra cứu mọi chức năng mà hệ thống cho phép, hy vọng tìm ra cách nào đó để đưa mình đến chỗ DK

Lần đầu tiên bị đưa đến đó, Harry và Alice đã phải nếm trải địa ngục, may mà tinh thần còn đủ vững, họ đã vượt qua được. Nhưng đến lần thứ hai, chính Alice cũng bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Còn DK? Cô ấy chưa từng trải qua thảm cảnh đó. Mà tâm lý của DK thì...

Alice cắn môi, tiếp tục bước quanh nhà

:”...... DK có tâm lý khá yếu “

:” không biết liệu cô ấy có chịu đựng được không “

Phải đến khi kim đồng hồ chỉ qua nửa đêm, Harry mới thuyết phục được Alice vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng chính cậu cũng không tài nào ngủ được. Cậu trở lại với hai chiếc vòng tay, mò mẫm từng chức năng:

:”.... cmn, thôi nào, phải có cách gì đó chứ “

Mệt mỏi và bất lực, Harry ngồi sụp xuống ghế, đầu vùi vào hai tay. Bỗng...

Cốc.......cốc.......

Tiếng gõ cửa. Nhẹ thôi, nhưng đủ rõ trong màn đêm tĩnh lặng

:”..... mình bị mơ ngủ rồi “ Harry ngẩng đầu

Cốc......cốc.......

Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa

Lần này thì không thể nhầm được. Ai đó đang đứng ngoài cửa. Và điều đó... không hợp lý chút nào vào thời điểm này

:” thế quái nào????? Ai lại đến vào giờ này???? “

Harry chạy ra, tay do dự đặt lên tay nắm cửa

Một thân ảnh quen thuộc hiện ra trong ánh sáng mờ của đèn hiên. DK, không nhầm vào đâu được, đang đứng đó

:” DK???? Ôi trời, bạn...... “

Nhìn kỹ hơn, Harry mới thấy

Cô mặc một bộ đồ nam giới nhàu nát, vấy bẩn. Sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc. Và bàn tay... đôi bàn tay đỏ rực như máu đông lại trên da

Harry sững người, cổ họng khô khốc

Cậu chưa kịp nói hết câu thì DK khuỵu xuống, cả người run rẩy

:“ …Mình đã không cứu được cậu ấy… ” cô thì thầm trong hơi thở đứt quãng, rồi bật khóc nức nở

Harry vội đỡ lấy DK, dìu cô vào trong, tim đập thình thịch vì lo lắng:

:“ Donna… chuyện gì vậy? Sáng nay bạn biến mất... rồi... ”

DK nghẹn ngào thốt lên những câu từ vô nghĩa, nước mắt thấm đẫm vai áo Harry

Alice bật dậy ngay sau đó, cô cùng Harry cố gắng dỗ DK bớt khóc. Chỉ vài phút sau, cả ba đã ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt ai nấy đều hằn vẻ mệt mỏi

Harry rót nước cho DK, còn Alice thì ngồi sát bên, khẽ nắm lấy tay bạn, dịu giọng an ủi:

:“ Mọi chuyện ổn rồi, DK. Cậu đang ở nhà… không còn nguy hiểm nữa đâu ”

DK dần bình tĩnh lại. Cô đưa mắt nhìn quanh căn nhà quen thuộc như thể cần được chính khung cảnh xác nhận rằng mình đã trở về thực tại. Một lúc lâu sau, giọng cô khàn khàn cất lên, kể lại sự việc:

:”...... chuyện...... chuyện là....... “

:” sau khi mình bị đưa đến nơi đó “

:” mình đã gặp Michael “

:” cậu ấy đã giải thích cho mình vài thứ “

Harry ngồi yên lặng, không chen ngang, lắng nghe từng lời DK sắp kể

DK hồi tưởng lại........

Một cánh rừng rậm rạp hiện ra trước mắt, ánh sáng mờ ảo xuyên qua những tán lá rậm rạp. Trước mặt cô là một căn nhà cũ kỹ, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu

Michael đứng đối diện cô, ánh nhìn khó đoán sau lớp mặt nạ trắng:

:” để nói cho dễ hiểu “

:” nhiệm vụ của bạn ở đây là “

:” trở thành một bác sĩ “

:” bạn sẽ cần làm quen với việc này một cách từ từ “

Quay trở về hiện tại

DK lau nước mắt bằng tay áo, giọng cô đều đều nhưng ánh mắt lại chứa một nỗi gì đó khó gọi tên:

:” mình cứ nghĩ mình sẽ phải chữa bệnh cho ai đó “

:” Nhưng rồi...... mình bị dịch chuyển đến một nơi kỳ lạ, mình không biết đó là đâu “

:” mãi đến một thời gian sau mình mới biết, mình bị đưa đến Canada năm 1987 “

:” mình...... thực sự đã quay lại quá khứ cách đây hàng nghìn năm trước “

Cô dừng lại, uống một ngụm nước như thể để nuốt trôi cảm giác nghèn nghẹn đang dâng lên trong cổ họng:

:” ban đầu mình thấy lạ, bởi không có một chút linh lực nào xung quanh mình “

:” không có linh lực nên mình không thể sử dụng kỹ năng “

:” Michael xuất hiện ngay sau đó, nhưng cậu ấy không hề nói bất cứ gì về nơi mình bị đưa đến, chỉ nói mình cần phải đi đâu rồi biến mất “

:” mình không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo “

:” mình lang thang trong rừng cả ngày..... mãi mới tìm được một cái cabin gỗ “

:” ở đó không có người, nhưng có một mảnh giấy để trên bàn “

:” tờ giấy của Michael, trong đó viết “

” cái cabin này là của bạn, có đầy đủ đồ để dùng trong một khoảng thời gian, hãy dùng cái vòng để xem chi tiết nhiệm vụ “

:” mình kích hoạt vòng tay, đọc nhiệm vụ mình cần làm “

:” cứu 0/100 động vật bị thương “

:” mình hiểu mình cần phải làm gì “

DK chậm rãi kể tiếp. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:

:” sau khi sửa lại một chút cho căn nhà “

:” mình bắt đầu ra ngoài, vừa tìm cây thuốc, vừa tìm kiếm động vật bị thương “

:” mọi chuyện đều bình thường..... cho đến khi mình gặp một con thỏ bị cung tên ghim vào chân “

:” mình đã cuống cuồng lên, mang con thỏ bị thương về và nghĩ cách cứu chữa “

:” mình mới chỉ chạm nhẹ vào, con thỏ đã co giật và kêu la đau đớn “

:” mình rất hoảng sợ, vội vàng rút tên ra “

:” nhưng con thỏ vẫn kêu, trông nó đau đớn lắm “

:” mọi thứ thật kinh khủng..... nhưng khi trị thương xong...... mình cảm thấy an tâm hơn “

:” phải mất cả một khoảng thời gian sau con thỏ mới dần hồi phục “

:” lúc đó bảng thông báo hiện ra mình cứu được 1/100 động vật “

:” không chỉ cứu, mình còn phải nuôi những con vật bị thương cho đến khi chúng khỏi mới được tính là đã cứu sống “

Alice gật gù:

:” phải rồi, làm gì có chuyện dễ ăn thế “

DK khẽ cười, ánh mắt xa xăm như nhìn lại thước phim vừa xem:

:“ Phải, không hề dễ chút nào. Mình đã trải qua một giai đoạn rất khó khăn… kéo dài suốt nhiều tháng. Càng ngày, số lượng động vật bị thương quanh khu vực mình ở lại càng nhiều. Mình không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra... cho đến khi gặp một người khác ”

Khi nói đến “gặp người khác“, Harry nghĩ ngay đến cái gã đàn ông đó, nhịp tim đột nhiên lệch một nhịp

“Ký ức” ùa về, lần đầu tiên cậu chạm trán hắn ta, trong nhiệm vụ bonus

Trong lúc Harry chìm trong dòng suy nghĩ, DK tiếp tục kể, giọng nhẹ và đều đặn như đang lần lại từng mảnh kí ức:

:” một ngày nọ, khi mình đang đi tìm cây thuốc để làm nguyên liệu chữa bệnh “

:” mình gặp bạn nam, tên là Jim, Jim Bernier “

DK mường tượng lại khoảng khắc đầu tiên gặp cậu bé xa lạ kia:

:” không hiểu sao lúc đó cả hai cứ nhìn nhau như thể sinh vật lạ. Sau một hồi làm quen, mình mới biết Jimmy là thợ săn, cậu ấy mới 16 tuổi “

Alice bật cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn DK:

:” ồ, hai người làm quen nhanh nhỉ, chưa gì đã từ Jim nhảy sang Jimmy rồi “

Mặt DK đỏ bừng, vội xua tay, lúng túng giải thích:

:”.... không..... không có...... chỉ là mình quen cậu ấy lâu rồi thôi...... ban đầu mình vẫn gọi là Jim chứ..... “

Alice cười

:” mình nói trêu thôi, DK “

:” bạn tiếp tục đi “

DK hít một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục:

:” nhưng cậu ấy luôn phủ nhận mình là thợ săn, mang danh “thợ săn“ nhưng không phải thợ săn “

:” Jimmy kể rằng, gia đình có truyền thống làm thợ săn, khi nam thanh thiếu niên đến 16 tuổi, sẽ được quyền cầm súng đi săn “

:” Jimmy nói thật là người không ưu nổi máu me, nên không thích vụ này cho lắm “

:” cậu ấy không thể cứ thế chĩa súng vào động vật trong rừng. Nhìn vào ánh mắt chúng, cậu ấy thấy thương hơn là muốn sát hại “

:” Jimmy có hai người anh trai, hai anh em sinh đôi “

:” hai người này luôn bắt nạt Jimmy vì cái kiểu Jimmy phản đối nghề “gia truyền“ , không dám cầm súng “

:” Jimmy rất bực, nhưng thể chất yếu, lại chẳng có ai ủng hộ nên không thể phản kháng. Thực ra, cậu ấy cũng không cao to gì… dáng người gầy gò, cao chỉ cỡ mình thôi “

:“ Khi nghe mình nói đang cứu động vật, Jimmy lập tức đề nghị giúp. Tụi mình bắt đầu cùng nhau ra ngoài mỗi ngày, vừa tìm cây thuốc, vừa trò chuyện. Mình đã phải tạo ra một thân phận giả khi bị hỏi đến quê quán… nói rằng mình là sinh viên ngành y, đang đi thực tập để học hỏi kinh nghiệm ”

:“ Mình kể rằng mình sống một mình trong cabin gỗ gần đó… tự trồng cây thuốc, tự tìm hiểu cách chữa trị ”

Alice đưa hai tay lên xoa mặt thở dài:

:” DK ơi là DK....... sao bạn lại có thể cứ thế mà tiết lộ thông tin cho người mới quen thế “

DK cúi đầu, lúng túng đáp:

:”.... ơ, do bạn chưa gặp Jimmy thôi, bạn ấy thân thiện lắm, mình tin bạn ấy là người tốt...... “

Harry và Alice thoáng liếc nhau. Cả hai cùng có chung một suy nghĩ: DK quá dễ tin người. Nhưng không ai nói thành lời. Họ chỉ im lặng, để câu chuyện tiếp tục

DK chậm rãi kể tiếp:

:” Khi Jimmy biết mình là sinh viên ngành y… mà lại mới có mười sáu tuổi, cậu ấy rất bất ngờ. Mình phải nhanh chóng chế thêm câu chuyện: rằng nhà mình có truyền thống làm bác sĩ, nên được học từ nhỏ… rằng mình muốn trải nghiệm thực tế nên mới sống một mình trong rừng “

:” Jimmy nghe vậy thì ồ lên như thể chợt nhớ ra điều gì. Cậu ấy kể rằng mấy ngày trước, khi đang đi tuần trong rừng, cậu đã phát hiện một căn cabin lạ ở chỗ vốn dĩ là đất hoang. Lúc ấy, Jimmy nghĩ đó là nhà của một thợ săn nào đó nên không để tâm, bỏ đi luôn ”

:” Chỉ khi nghe mình kể, Jimmy mới biết đó là nhà của mình “

Chuyển cảnh

Hai người đang đi dạo giữa những tán cây rậm rạp. Lá khô rơi lạo xạo dưới chân, không khí thoảng qua mùi nhựa cây và đất ẩm. DK và Jimmy vẫn tiếp tục công việc quen thuộc, tìm kiếm những con vật bị thương, cứu chữa, và ghi nhận vào vòng tay hệ thống

DK ngước mắt nhìn Jimmy, ngập ngừng lên tiếng:

:” Jim này, mình có hơi thắc mắc “

Jimmy quay sang, ánh mắt dịu dàng:

:” sao vậy? “

DK khẽ nghiêng đầu, nét mặt lo lắng:

:” tại sao khu vực quanh đây có nhiều động vật bị thương thế? Lúc trước mình chỉ thấy có vài con vật bị thương “

:” nhưng bây giờ thì càng lúc càng nhiều “

Jimmy thở dài, ánh mắt thoáng u tối:

:”...... chắc bạn không biết, đang là mùa săn bắn “

Cả hai đều không nói gì thêm, nhưng ánh nhìn họ trao nhau đủ để hiểu: cả hai đều ghét mùa săn bắn

DK nói khẽ:

:”.... tệ thật “

Jimmy gật đầu chậm rãi:

:” ừm, mình rất tiếc “

Giọng cậu ấy vững vàng, chân thành:

:“ Hãy để mình giúp bạn cứu chữa những con vật này. Mình không giỏi việc chữa bệnh, nhưng mình sẽ cố hết sức. Mình không muốn thấy chúng đau đớn thêm nữa ”

DK khẽ mỉm cười. Lòng cô thấy nhẹ đi một chút, như có ai đó gánh giúp phần nào gánh nặng vô hình trong chuỗi ngày cô đơn

:“ Ừm… Mình cũng rất vui khi có người cùng đồng hành ”