WebNovel4th Wall31.01%

chương 49

Tiếp tục với chương trước:

:“ Jimmy, cho mình hỏi một chút ” DK khẽ cất lời khi cả hai đang cùng nhau dạo bước dưới tán rừng râm mát:“ Hôm nay là ngày mấy, tháng mấy rồi nhỉ? ”

Jimmy đưa mắt nhìn lên tán lá, như thể đang cố lục lại trí nhớ:

:”….. để mình nhớ…… hình như là 12 tháng 8 “

DK gật đầu, lặng lẽ lấy ra một mảnh giấy nhỏ, giả vờ ghi chú vài điều như thói quen thường ngày

:” ngày 12…… tháng 8…..

Cô dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp, giọng tự nhiên như thể chẳng có gì đặc biệt:

:” được rồi.....thế còn năm? “

Jimmy hơi ngạc nhiên trước câu hỏi:

:” 1987, sao bạn lại hỏi năm? “

DK bật cười, cố giữ vẻ bình thản:

:” à thói quen ghi chép của mình, xin lỗi “

Thực ra, đó là một phép thử mà DK đã chuẩn bị từ trước, để xác định rõ một điều cô vẫn luôn nghi hoặc trong suốt thời gian qua: thời điểm mà cô đang ở là thời gian nào

Quay trở lại hiện tại

Giọng DK trầm xuống, ánh mắt lặng lẽ nhìn ly nước trong tay khi kể lại cho Harry và Alice:

:” Đó chính là lúc mình mới biết được rằng, mình đã bị đưa về năm 1987 “

:” mình đã thực sự du hành từ tương lai quay trở về quá khứ “

:” điều này đã làm rõ tại sao ngay khi đến nơi đó, mình không thể cảm nhận được bất kỳ linh lực nào, không linh lực đồng nghĩa với việc mình bị mất sức mạnh “

Cô uống một ngụm nước, thở ra nhè nhẹ:

:” quay lại câu chuyện, kể từ ngày mình làm quen Jimmy, cậu ấy thường xuyên xuất hiện ở khu vực quanh cabin, để báo cho mình biết tình hình trong rừng như thế nào “

Alice làm vẻ mặt đăm chiêu:

:” DK,...... mình thấy....... “

DK hiểu ý Alice muốn nói, cô vội xua tay:

:” Không không, không phải như bạn nghĩ đâu. Cậu ấy rất chân thành mà. Thường thì chỉ đến nhắc mình cẩn thận, rồi lại đi cùng mình tìm mấy con vật bị thương thôi “

:” Jimmy giúp mình rất nhiều, là con nhà thợ săn, cậu ấy biết rõ khu vực nào nguy hiểm, khu nào thường có người mai phục. Nhờ vậy, mình tránh được vài lần bị phát hiện khi... đưa mấy con vật bị thương về chữa trị “

:” Nhưng bạn ấy cũng cảnh báo ” DK nói, mắt chợt trở nên xa xăm:“ Bởi vì những con vật mình cứu... là con mồi của thợ săn. Mình mang chúng đi, tức là mình đã cướp mất công sức săn bắn của họ ”

Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp, gần như là thầm thì:

:” mình biết chứ...... mình không thể làm gì khác được, một phần bởi vì nhiệm vụ được giao là mình phải cứu 100 động vật bị thương, phần còn lại.... là vì mình không thể nhắm mắt làm ngơ trước những con vật đáng thương đó được “

Một thoáng ngập ngừng, rồi DK nói tiếp:

:” một khoảng thời gian sau, cuối cùng thì mình cũng đã cứu được 97/100 động vật bị thương, chủ yếu vẫn là huơu, nai, thỏ, sóc, mấy con vật bé nhỏ “

:” còn mấy con lớn....... mình không thể cứu được, bọn chúng quá hung dữ, mình không dám đến gần “

DK như đang hồi tưởng lại những chuỗi ngày đậm đặc những cảm xúc lẫn lộn:

:” và rồi, từ lúc đó, mọi chuyện dần tệ đi, tần suất hoạt động của các thợ săn càng ngày càng tăng...... có lẽ sắp mùa đông “

:” xuất hiện những kẻ mà mình chưa bao giờ gặp..... bọn chúng thẳng tay bắn hạ động vật, kết liễu rất nhanh “

:” mình không thể làm gì được, phải tránh xa những kẻ đó “

Harry và Alice vẫn lắng nghe trong im lặng

:” trong khoảng thời gian đó, Jimmy cũng đột nhiên biến mất “ DK nói, chậm rãi:” mình không thấy cậu ấy ở khu vực xung quanh như ngày thường nữa. Mỗi buổi sáng, mình đều ra rừng, hy vọng bắt gặp bóng dáng quen thuộc nào đó... nhưng chẳng thấy ai. Cứ như thể cậu ấy chưa từng tồn tại “

:” Dù vậy, mình vẫn tiếp tục việc cần làm “ DK tiếp tục:” việc thợ săn hoạt động mạnh do gần vào Đông khiến mình gặp khó khăn trong việc hoàn thành nhiệm vụ, có hôm mình đi suốt cả ngày chỉ để tìm một dấu hiệu mỏng manh nào đó...... Không có gì cả, khu rừng yên lặng đến đáng sợ, không còn tiếng chim hót, hay hình ảnh những chú sóc hay chuyền qua từng cành cây...... Mọi động vật trong rừng như đang chạy trốn khỏi loài người...... “

:” may mắn thay, vào một ngày nọ “ Giọng cô bỗng sáng lên đôi chút:” mình tìm thấy ba con thỏ bị thương đang co rúm lại trong một cái hang nhỏ ẩm ướt.... mình nhanh chóng tóm kịp bọn chúng trước khi cả đám chạy mất và đưa về nhà để chữa trị “

:” mình an tâm rằng chỉ cần chờ 1 2 tuần nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ “

Nhưng rồi nét mặt DK tối lại:

:” đúng đêm hôm đó, khi mình đang chuẩn bị ngủ “

:” thì có tiếng gõ cửa “

Cô ngừng lại, như thể đang nghe lại âm thanh ấy trong ký ức:

:” đó là Jimmy, bọn mình nghĩ ra kiểu “mật mã gõ cửa“ để đề phòng“

:” nên khi nghe tiếng gõ, mình biết ngay “

:” Mình mở cửa... và thấy cậu ấy đứng đó, trong bóng tối. Mình hơi giật mình. Jimmy trông khác hẳn, gầy rộc, xanh xao, mái tóc rối bù và đôi mắt như đã mất đi ánh sáng quen thuộc. Cậu ấy gầy đi rất nhiều, gần như không còn nhận ra “

Chuyển cảnh

Căn cabin nhỏ chìm trong ánh đèn lờ mờ khi Jimmy bước vào. Cậu đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt dõi theo từng góc tường như thể đang dò xét điều gì đó

:” xin lỗi vì đã gọi cậu dậy vào đêm muộn thế này “ Jimmy nói khẽ, giọng mệt mỏi

Cậu tiến lại gần cửa sổ, kéo mạnh tất cả rèm lại, không quên liếc nhanh ra bên ngoài, như thể đang kiểm tra xem có ai đang theo dõi

DK cảm thấy hơi sợ:

:” Jimmy?....... có chuyện gì vậy? “

Jimmy quay lại, ánh mắt trũng sâu vì mất ngủ. Cậu ngập ngừng trong giây lát, rồi như đã quyết:

:”...... à....... phải rồi....... có chuyện này mình cần phải nói “

:” Donna, cậu cần phải rời khỏi đây ngay “

DK hỏi lại, ngỡ ngàng:

:” ý bạn là sao??? “

Jimmy đáp, giọng đầy mâu thuẫn và kiệt sức:

:” Donna, hãy nghe mình đi....... cậu chỉ cần rời khỏi đây thôi..... mình cũng không biết phải nói như thế nào..... “

DK không hỏi thêm. Cô lặng lẽ dìu Jimmy ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần lò sưởi rồi mang ra một cốc nước ấm. Jimmy cầm lấy, uống nửa cốc, mắt nhìn đăm đăm xuống sàn nhà như đang nói chuyện với chính mình:

:”..... xin lỗi vì mấy hôm nay mình không đến giúp được “

DK đáp nhẹ nhàng, cố giữ không khí bình tĩnh:

:” không sao đâu, chắc bạn bận việc gì đó nên không đến được “

Jimmy chậm rãi gật đầu, rồi nói:

:”.... ừm...... chuyện là...... gia đình mình biết về việc mình thường xuyên ra ngoài gặp bạn. Người lớn thì không có vấn đề gì “

:” nhưng...... bạn còn nhớ chuyện mình từng kể không? “

DK nhíu mày:

:” chuyện bạn lần đầu nhổ răng? “

Jimmy bật ra một tiếng thở ngắn, khẽ xua tay:

:” không không...... không phải chuyện đó...... chuyện về hai người anh........ mình ghét phải gọi bọn chúng là “anh“ “

DK hơi rùng mình khi nghe Jimmy nhắc đến anh em Bernier

Jimmy gằn giọng:

:” bọn chúng đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi....... mình........ trong nhiều ngày qua mình đã phải làm mọi cách để ngăn bọn chúng giở trò........ “

Cậu siết chặt tay thành nắm đấm:

:” mấy tên khốn đó luôn dọa rằng sẽ làm điều gì đó rất tệ với bạn khi nhốt mình trong phòng, mình đã phải thức trắng đêm chỉ để đảm bảo không có gì xảy ra “

Jimmy nói, hơi rướn người về phía trước:

:” còn nữa..... lí do chính bạn phải rời khỏi đây, phạm vi săn bắn sắp tràn qua đây rồi. Có rất nhiều gã người Mỹ đang kéo đến, Texas, Cali, LA, New York...... bọn chúng không hề thân thiện đâu. Bạn có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mấy gã đó biết bạn ở một mình không??? “

Giọng Jimmy dừng lại, không cần nói thêm nữa. DK hiểu quá rõ hàm ý trong lời cảnh báo

Cô im lặng một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, mở cửa dẫn ra sân sau. Dưới ánh trăng, DK cúi xuống, nhẹ nhàng bế ba con thỏ nhỏ đang rúc vào nhau trên thảm rơm, rồi mang vào nhà, đặt xuống sàn

:” mình mới phát hiện mấy bé này........ mình không thể đi được...... “ cô nói, mắt không rời ba sinh linh nhỏ bé

Jimmy nhìn chúng một lúc lâu, rồi thở dài ra:

:” Mình có cách, Donna. Nếu vì mấy con thỏ này mà bạn không muốn rời đi… thì được thôi. Chúng ta sẽ đến thành phố. Ở đó bạn sẽ an toàn, và có thể chữa trị cho chúng trong yên ổn “

:” mình có chìa khóa xe hơi của ba mình “ cậu lấy ra chìa khóa cho DK xem

DK biết Jimmy chưa có bằng lái:

:” nhưng bạn....... “

Jimmy cắt ngang:

:” nghe này Donna, mình không thể nghĩ ra cách nào khác, cái này là mình làm liều, mình đã không còn đường lui. Sáng hôm sau, cả nhà sẽ phát hiện cả mình lẫn xe đều biến mất “

:” bạn hãy yên tâm mà mang đồ cần thiết đi theo đi. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ “

:” đây, để mình giúp “ cậu ta đứng dậy, mở túi đồ của mình ra cho đồ của DK vào trong một cách nhanh chóng và gọn gàng

DK phải đồng tình làm theo, nếu còn ở lại đây, quả thật sẽ nguy hiểm đến tính mạng

Cô tranh thủ từng khoảnh khắc khi Jimmy quay đi để lén nhét thêm đồ vào chiếc túi “không gian”, món quà duy nhất của Michael vẫn còn hoạt động được sau khi cô bị đưa về quá khứ

DK trả lời Jimmy khi thấy cô chỉ mang theo một cái túi nhỏ:

:” mình có mang theo tiền rồi, ở trong cái túi này hết, có gì đến thành phố mình sẽ mua đồ sau “

:” những thứ ở đây đành phải để lại “

Cũng chẳng còn thời gian để thắc mắc, Jimmy mở balo của mình, lấy ra một bộ đồ đen tuyền, trông như đồng phục của thợ săn. Bộ đồ giống hệt bộ mà cậu đang mặc:

:” đây DK, bạn mặc cái này vào đi, sẽ giúp chúng ta di chuyển được tốt hơn đó “ Jimmy nói, mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, như đang canh chừng điều gì đó

DK gật đầu, cầm lấy bộ đồ rồi bước vào phòng thay đồ. Khi cô bước ra, Jimmy đã nhẹ nhàng ôm hai trong ba con thỏ bị thương vào lòng

:” đi thôi “ Cậu nói

DK bế con còn lại, khẽ áp vào ngực mình, rồi bước theo sau. Cả hai lặng lẽ rời khỏi cabin, lao vào bóng tối dày đặc của rừng, hướng về phía nhà Jimmy, nơi chiếc xe hơi của gia đình đang đợi họ

Jimmy nói khi băng qua một lối mòn ẩm ướt:

:” nhà mình cách đây không xa đâu “

:” đi tầm 15 phút nữa là đến “

Họ đi được chừng nửa đường, thì DK bắt đầu thở gấp. Cô chưa bao giờ quen với việc di chuyển trong bóng tối, lại còn ôm thêm một sinh vật mong manh trong tay. Jimmy quay lại nhìn, rồi dừng bước

:” chúng ta nghỉ một chút “ cậu nói

Họ ngồi xuống một tảng đá phủ đầy rêu. DK cúi đầu thở, cố giữ nhịp tim đừng quá nhanh. Jimmy thì khác, cơ thể có vẻ thư giãn, nhưng ánh mắt thì không. Cậu ngẩng lên như thể vừa nghe thấy điều gì đó

Rồi đột ngột, sắc mặt Jimmy thay đổi:

:”...... Donna....... đứng sau lưng mình...... “ cậu nói bằng giọng thấp và căng thẳng

DK không hỏi gì. Cô đứng dậy ngay lập tức, nép sát vào lưng cậu

Jimmy cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ từ dưới đất, rồi đứng bất động trong vài giây. Cậu dán mắt vào những khoảng tối giữa các thân cây, nơi im lặng dày đặc

Và bất chợt ném mạnh viên đá về một hướng một cách tức giận

Quay lại hiện tại

DK bỗng nấc lên, sụt sịt khóc, những giọt nước mắt thi nhau trượt xuống má cô

Alice ngồi kế bên, khẽ ôm DK vào lòng, thì thầm những lời an ủi trong khi với tay lấy khăn giấy. Mãi một lúc sau, khi DK đã bình tĩnh lại đôi chút, cô mới nói tiếp, giọng vẫn còn nghẹn

:” bọn mình bị theo dõi...... những kẻ đó..... là...... hai anh của Jimmy “

Alice dịu dàng lau nước mắt cho DK:

:” được rồi, nếu bạn không muốn kể thì- “

DK lắc đầu, nghẹn ngào:

:” không, mình xin lỗi...... mình không có ý đó “

Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh:

:”........ khi bị phát hiện bị theo dõi bởi hai anh “

:” Jimmy đã tỏ ra rất tiêu cực, cậu ấy thậm chí còn chửi thậm tệ, nói những lời mà mình không ngờ đến “

DK siết chặt tay:

:” bọn chúng không thèm đếm xỉa, mà nhìn chằm chằm vào mình “

:” cái ánh mắt đó....... những “câu đùa“ bắt đầu tuôn ra từ miệng bọn chúng “

:” Jimmy nói với mình đi đến nhà để xe trước, cậu ấy sẽ đi sau “

:” mình có linh cảm rất xấu nếu mình rời đi, nên mình khăng khăng từ chối “

:” Jimmy thở dài, nói rằng đã biết kiểu gì mình cũng sẽ nói như thế “

Rồi DK cúi đầu, giọng nhỏ đi:

:” cậu ấy đưa cho mình bế hết thỏ, nói là mình hãy ôm chúng cẩn thận “

:“ …Và rồi, giây tiếp theo…”

:“ …Jimmy rút ra một khẩu súng ”

:“ Chĩa thẳng vào hai người anh của mình ”

:“ Mọi thứ, từ lúc đó… bắt đầu mất kiểm soát ”