WebNovel4th Wall33.54%

chương 53

Tiếp tục với chương trước:

Tiếng cửa chính mở ra

Alice lờ đờ bước vào nhà, vai trĩu nặng mệt mỏi, lưng đeo ba lô lỏng lẻo như sắp rơi

:”...... tao về rồi đây..... “ giọng cô thều thào

Harry đang ngồi trên ghế sofa, thấy bạn mình thì tròn mắt ngạc nhiên:

:” mé, sao mày trông như từ chiến trận trở về vậy? “

Alice không đáp, chỉ thở dài một tiếng rồi buông người xuống ghế, đầu ngả ra sau như bị hút mất hết sức sống. Mất vài giây sau, cô mới thốt lên, bằng giọng trống rỗng:

:”Đời....... như cái máu lồn“

Vừa dứt câu, một giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm nghị vang lên từ trong bếp:

:” Alice, nói như thế là không được đâu “ Bỗng có giọng của DK từ trong bếp vọng ra

Alice giật bắn người. Cô quay đầu nhìn về phía nhà bếp, mắt mở to, như thể mình vừa nghe thấy tiếng người từ... cõi khác

:“Hả?? Cái gì???” cô lắp bắp

Vì sáng nay, Donna Karen, người bạn vừa trải qua cú sốc tinh thần nặng nề, còn trùm chăn, không chịu ăn uống, không nói chuyện với ai. Thế mà giờ đây, giọng nói ấy… tươi tỉnh, bình thường… như chưa từng có chuyện gì xảy ra

Alice định đứng dậy chạy thẳng vào bếp thì bắt gặp ánh mắt của Harry. Cái liếc mắt ấy không chỉ là lời cảnh báo, mà còn là lời nhắn nhủ:“ Tốt hơn hết mày đừng vào đó ”

Alice dừng lại, nhíu mày nhìn cậu bạn thân:

:“... Mày... mày đã làm gì DK?”

Harry không trả lời ngay. Cậu chỉ ra hiệu:

:“ Hãy nói chuyện này trong phòng tao ”

Khi bước qua căn bếp để lên lầu, Alice liếc nhìn về phía DK. Cô gần như không tin vào mắt mình

Donna đang lúi húi nấu ăn, dáng vẻ bình thản như mọi ngày. Vẫn là chiếc tạp dề quen thuộc, vẫn là mái tóc buộc lơi lỏng phía sau. Không một chút dấu hiệu nào của sự sụp đổ. Không ánh mắt đỏ hoe. Không nét mặt mất hồn. Không run rẩy

Từng cử chỉ của DK... y như một buổi sáng thứ Hai bình thường

Chuyển cảnh, Phòng của Harry

Harry đứng trước tấm bảng trắng dựng ở góc phòng. Cậu cẩn thận dán những tờ giấy nhỏ đã viết sẵn lên mặt bảng, mỗi tờ là một mảnh ghép trong chuỗi sự kiện vừa qua

:“ Được rồi, Alice ” cậu quay lại, giọng chậm rãi nhưng chắc chắn:“ Giờ tao sẽ kể cho mày mọi chuyện ”

Alice khoanh tay, ngồi xuống ghế, ánh hướng vào Harry

:“ Đầu tiên ” Harry chỉ vào một tờ giấy có ghi dòng chữ “Sau cuộc gọi”

:“ ngay sau khi mày ngắt cuộc gọi với tao, tao đã làm đúng như lời mày dặn, nấu gì đó cho DK. Cô ấy bỏ bữa sáng ”

Cậu ngừng lại một nhịp, như thể đang nhớ lại hình ảnh ấy:

:“ Khi tao mang đồ ăn vào, DK trông... tệ lắm. Mặt hốc hác, mắt thâm quầng, tóc tai rối bù như vừa đi qua một trận bão... Cô ấy hầu như không ăn được gì. Tao phải cố gắng động viên thì cô ấy mới ráng ăn thêm một chút ”

Harry dán tiếp một mảnh giấy khác lên bảng:

:“Khi tao đi ra ngoài để lấy nước, thì... Romeo đến ”

:” mày có còn nhớ Romeo không? Người cứu chúng ta ở cái khu xưởng bỏ hoang ấy? “

Nghe đến đó, Alice nhướng mày

:” Romeo? có..... có nhớ “

Cậu tiếp tục, chỉ vào dòng chữ ghi “Cuộc nói chuyện với Romeo”

:“ Tao và Romeo nói về việc Michael đã làm đêm qua. Hóa ra, cậu ta làm vậy là để dạy DK một bài học, về việc tin người quá dễ dàng ”

Harry quay lại nhìn Alice:

:“Mày còn nhớ không? Những lần DK gặp nguy hiểm đều có một điểm chung: cô ấy luôn tin người, nhất là người nào tốt với cô ấy “

Alice trầm ngâm, khẽ gật

Harry nói tiếp:

:“Vậy nên, Michael nghĩ cách tốt nhất là để cô ấy... học một bài học đau. Nhưng vấn đề là.... cái bài học đó quá sức chịu đựng đối với DK ”

Cậu dán thêm một tờ giấy, ghi rõ “Sai lầm của Michael”

:“ Michael chọn cách đánh thẳng vào tâm lý. Nhưng DK vốn yếu về mặt này. Hậu quả là... phản tác dụng hoàn toàn ”

Alice thở dài:

:” chạm nhẹ cũng đủ vỡ rồi chứ đừng nói là đánh 😮‍💨 “

Harry đứng yên một lúc trước bảng sự kiện, như thể đang cân nhắc từng chữ. Rồi cậu quay sang Alice, giọng thấp nhưng rõ ràng:

:“ Giải thích xong mọi chuyện, Romeo đột ngột đưa ra hai lựa chọn... để xử lý vụ này ”

Cậu giơ hai ngón tay lên, lần lượt nói:

:“ Một, làm theo lệnh của “cấp trên”. Romeo sẽ thay đổi ký ức của DK. Cô ấy sẽ quên toàn bộ những gì đã xảy ra với Michael đêm qua. Chỉ còn tao và mày nhớ. DK sẽ trở lại như cũ, không biết rằng mình từng bị tổn thương ”

:“ Và hai, tao phải tự nói hết mọi chuyện với DK. Giúp cô ấy hiểu. Đối mặt. Vượt qua. Nếu thành công, cơn sốc này sẽ trở thành một bài học lớn, giúp cô ấy trưởng thành thực sự. Nhưng... nếu thất bại, hậu quả sẽ khó lường ”

Harry nhìn Alice, ánh mắt nghiêm túc:

:“Được rồi, Alice. Mày nghĩ sao? Lựa chọn nào là đúng?”

Alice nhìn hai tờ giấy ghi “XÓA KÝ ỨC” và “GIỮ KÝ ỨC” dán trên bảng. Cô im lặng hồi lâu, đôi mày nhíu lại. Rồi cô gật đầu:

:“ Vậy là… tao hiểu rồi ”

Cô thở dài:

:“ Michael đã sai. Nếu mục đích chỉ là dạy DK một bài học, thì cách đó... tàn nhẫn quá. Vậy là mày chọn phương án đầu tiên, đúng không? Xóa ký ức? ”

Harry gật nhẹ

Alice tiếp lời, giọng trầm xuống:

:“Ừ… có lẽ đó là cách tốt nhất vào lúc này. Từ từ khuyên nhủ cô ấy thì vẫn còn kịp. Chứ nếu để cô ấy tự gồng gánh... hậu quả không gánh nổi đâu”

Cô ngẩng lên nhìn Harry

:“Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?”

Harry ngó ra hành lang kiểm tra, DK vẫn đang vui vẻ trong bếp, như thể chưa từng có đêm đau khổ nào. Cậu khẽ khép cửa, quay lại tiếp tục kể:

:“Romeo không xóa toàn bộ ký ức. Cậu ta chỉ xóa phần cuối, đoạn Michael xuất hiện ”

:“Thay vào đó... cậu ta viết lại ký ức: DK cứu được cả ba con thỏ, rồi trở về cabin. Jimmy thì đột nhiên biến mất, không rõ lý do. Cô ấy hơi buồn vì không kịp nói lời tạm biệt Jimmy, vậy thôi ”

Alice nhíu mày:

:“Vậy... Michael thì sao? Sau tất cả?”

Harry thở dài, ánh mắt thoáng lo âu:

:“ Michael thì... vẫn ổn. Nhưng hiện giờ cậu ta bị “cấp trên” giám sát. Kiểu như... bị quản chế, không được tự ý hành động nữa ”

Harry chuyển chủ đề:

:” nói thế thôi, hôm nay trận đấu của mày thế nào? “

Alice nhớ lại, mặt nhăn nhó như vừa nuốt phải dưa leo đắng:

:“ Như cái máu l** ”

Harry phì cười, chưa kịp nói gì thì Alice đã tiếp:

:“ Hôm trước coi DK thi đấu, tao mải hóng nên quên béng mất là vòng sau đổi luật ”

Cô ngồi vắt chân, bắt đầu kể lại:

:“ Vòng đầu là kiểu battle royale, mỗi đứa tự lo thân, thích lập team hay không thì tùy. Nhưng vòng này là phải chơi teamwork. Tao thì quen đánh solo rồi, chiến đấu một mình dễ hơn nhiều. Gánh team đúng nghĩa còng cả lưng ”

Harry gật gù thông cảm. Alice nói tiếp:

:” hơn nữa, bên bọn hệ Mộc còn áp đảo về số lượng “

:” tao hệ Thủy mà phải chiến đấu trong môi trường ít nước “

Cô khoanh tay tự hào:

:” nhưng may là...... thắng rồi, chỉ là có 2 người bên team tao bị loại “

Nghe đến hình thức thi đấu tổ đội, mặt Harry chợt đơ ra. Cậu nghiêng đầu, lẩm bẩm:

:”...... đ vui rồi “

:” ngoại trừ 2 bro cán bộ lớp kia “

:” team tao có thằng Gerry với thằng Paul “

Chuyển cảnh

Tuần tới, sẽ là trận đấu giữa hai team đứng cuối bảng, hệ Hỏa và hệ Mộc

Harry, Alice và DK hiếm hoi có dịp ngồi cùng nhau trên khán đài để xem trực tiếp

Alice nhìn quanh sân đấu, nhận xét:

:” ngồi ở đây thì xem tiện ghê “

Lúc trước, sau trận đấu vòng loại hệ Thổ, cậu phải nằm viện cả tháng trời. Gần đây thì lại phải ở nhà trông DK, không được đi xem Alice thi đấu

Harry ngả lưng ra ghế, nhìn sân thi đấu phía dưới:

:” nốt trận này là đến trận của tao nữa là xong “

:” chắc tao sẽ gặp team mày hay team mấy hệ kia “

Alice bất ngờ nhớ ra:

:” Harry 🥺 tao quên chưa mua nước “

Harry nhìn cô, mặt bất lực:

:” haizzz.... để tao đi cho “

Harry lại phải chạy đi mua nước cho Alice

Trong lúc Harry đang xếp hàng ở quầy đồ ăn căn tin, cậu bỗng có cảm giác khó chịu... như thể ai đó đang dán mắt vào mình từ phía sau

Cậu khẽ quay đầu lại, vừa đủ để liếc nhìn

Paul đang đứng ngay đằng sau

Harry giật mình thốt lên:

:” WTF??????? “