WebNovel4th Wall35.44%

chương 56

Tiếp tục với chương trước:

Với gợi ý của Alice hồi chiều, Harry đang tỉ mỉ lên kế hoạch cho trận chiến ngày mai. Cậu vừa quay sang nhìn đồng hồ

Đã là nửa đêm

:”.... muộn vậy rồi à “ Harry lẩm bẩm

Trong kế hoạch lần này, nếu muốn tránh phải đối đầu trực tiếp với DK, cách tốt nhất là thuyết phục được Paul và hai thành viên còn lại cùng loại bỏ Gerry

Một mũi tên trúng hai đích: vừa bảo vệ được DK, vừa loại bỏ được kẻ đáng ghét

Nhưng có vài rắc rối

Vấn đề đầu tiên, Harry chẳng có cách nào liên lạc với Paul, chứ đừng nói tới hai người kia

Vấn đề thứ hai, Luật của trận đấu yêu cầu phối hợp theo đội hình. Alice có thể nói rằng "phá luật cũng không sao", nhưng Harry thì không dễ dàng phá luật như vậy. Dù có muốn giúp DK, cậu cũng phải tìm cách khéo léo, để không bị xem là phản bội tổ đội

Vấn đề thứ ba, Chưa chắc những người còn lại đã nghe theo. Paul thì còn dễ lay chuyển, vì đang đứng giữa ranh giới đúng-sai. Nhưng người kia... tuy ngoài mặt có vẻ không ưa Gerry, nhưng liệu họ có sẵn sàng quay lưng vì một cô gái mà họ chẳng thân thiết?

Trường hợp tệ nhất là, Harry và Paul sẽ loại bỏ cả ba người kia

Điều này sẽ là tạo phản công khai

Cậu thở dài, vò đầu:

:” haizzz..... đau đầu “

Đã hàng tiếng đồng hồ ngồi lì trong phòng với bảng kế hoạch chi chít chữ. Harry quyết định ra ngoài cho khuây khỏa. Cả nhà đã yên giấc. Cậu rón rén mở cửa, bước ra ngoài như thể đang trốn đi giữa đêm khuya

Chuyển cảnh

Không giống ban ngày ồn ào và rực rỡ, thành phố ban đêm khoác lên mình một tấm áo tĩnh lặng và lạnh lẽo. Những bóng đèn đường vàng vọt là thứ duy nhất còn sót lại, soi rọi từng bước chân của cậu thiếu niên

Luật lệ giao thông lúc này như chẳng còn nghĩa lý gì. Harry phóng xe đạp của DK giữa đường, lạng lách qua các ngã tư mà chẳng cần quan tâm đến đèn đỏ

Trong đầu cậu, một câu hỏi lặp lại:

:” chuyện gì xảy ra với Michael sau đó? “

Romeo có thể đã cho cậu một câu trả lời, nhưng không hiểu sao, một phần trong Harry vẫn thấy băn khoăn. Không ổn. Có gì đó không đúng

Mải suy nghĩ, Harry không hề nhận ra

Mình đang đứng trước khu xưởng bỏ hoang

:”.... thế quái nào mình lại đến đây??? “ Cậu ngạc nhiên

Thay vì quay xe rời đi, Harry dắt xe lại gần, rồi tìm cách leo vào

Lần cuối cùng cậu đến đây... là một ký ức chẳng dễ gì quên được

Harry cứ thế mà đi thẳng đến chỗ xưởng có máy nghiền rác

Bên trong, khung cảnh vẫn gần như y nguyên: tĩnh mịch, hoang tàn, và nhuốm mùi rỉ sét

Sợi dây thừng từng trói DK ngày nào vẫn còn treo lửng lơ trên trần

Harry cẩn thận để không dẫm vào mảnh kính vỡ

Đi xung quanh xong, Harry lại tiếp tục đi lên phòng quản lý

:” đây là nơi thằng Paul cùng gã cận vệ từng ngồi chờ mình “

Đứng từ bên trên nhìn xuống, cậu nhớ lại cảnh khi mình và Alice đi đến

:” đây là vị trí gã cận vệ đã ném con dao găm vào vai Alice “

Mỗi bước chân đều khiến ký ức trỗi dậy, rõ ràng như thể mới hôm qua

Đến đây, Harry lại cảm thấy khó hiểu:

:” tại sao mình lại quay trở lại đây? “

Khi đứng trước khu xưởng cũ, Harry chỉ định ghé qua rồi rời đi. Nhưng không hiểu sao... cậu lại cảm thấy muốn vào

Không phải vì tò mò. Không phải vì nhớ lại kỷ niệm. Chỉ đơn giản là... muốn vào

Cậu đi vòng quanh, nhưng chẳng phát hiện điều gì ngoài những hình ảnh xưa cũ, những ký ức không thể phai mờ

:” đằng nào cũng đến đây rồi “ Harry lẩm bẩm

:” xem nốt cái phòng quản lý rồi về vậy “

Phòng quản lý cũ cũng tan hoang như bên ngoài, căn phòng nhỏ xíu chẳng còn gì ngoài bàn ghế gãy, tường bong tróc và bụi phủ đầy mọi ngóc ngách

Nhưng, có thứ khiến Harry phải đứng nhìn cái căn phòng đó suốt vài phút

Harry thấy bên dưới bàn quản lý..... có thứ gì đó như túi đựng xác

Và hình bàn chân nhô lên đã chứng minh điều đó

Tim Harry đập liên tục, trong đầu suy nghĩ nên hay không nên đi vào trong:

:” đó thật sự là túi đựng xác? cái xác đó là của ai? đó là nạn nhân của thế lực nào?? hay đó chỉ là một người vô gia cư?? “

Harry vẫn hy vọng vào vế sau hơn

Giờ suy nghĩ lại, nếu đó đúng là túi đựng xác và bên trong là xác chết thật

Thì việc Harry chứng kiến cảnh này đồng nghĩa với việc chứng kiến tội ác của xã hội đen

:” theo như phim trinh thám, mình sẽ bị săn lùng ngay sau khi phát hiện ra cái xác này “

Harry giật mình nhìn xung quanh, cậu đảo mắt khắp nơi, không có ai ngoài cậu và cái thứ đó, cậu phải thật chắc chắn trước khi đi vào:

:” đã chứng kiến rồi thì nên nhìn hẳn cho biết “

:” nếu là xác thật thì mình còn cần lấy bằng chứng để trình báo cảnh sát “

Harry lấy điện thoại ra, bật đèn pin và chuyển sang chế độ quay ban đêm. Tay cầm khẽ run, nhưng vẫn cố gắng giữ vững góc quay khi từ từ tiến lại gần

Cậu chậm rãi mở cánh cửa phòng quản lý

Camera hướng thẳng về phía túi đựng xác nằm dưới bàn. Mỗi bước tiến gần, tim Harry lại đập nhanh hơn. Cảnh quay chập chờn, rung nhẹ theo từng nhịp thở gấp gáp của cậu

Và rồi..... ánh sáng đèn pin chiếu rõ toàn cảnh

Thứ Harry nhìn thấy... còn kinh khủng hơn bất kỳ thứ gì cậu từng thấy

Harry muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Mắt mở to, tay gần như buông rơi điện thoại

Bên trong cái túi đựng xác.....là Paul Parker

Tên này đang... ngủ

Ngủ ngon lành như thể đang cuộn chăn trên giường êm, chứ không phải nằm trong cái túi xác rách nát, giữa một nhà kho bỏ hoang

Bị ánh sáng rọi thẳng vào mặt, Paul nhăn nhó tỉnh dậy, mắt lờ đờ chớp vài cái. Rồi hắn nhìn thấy Harry

:“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!” Paul hét toáng lên

Harry bị giật mình và cũng hét theo

Sau vài giây sững người, cả hai nhìn nhau, rồi cùng thở dốc, cố trấn tĩnh:

:” cái..... thế đ nào mày lại ở đây??? “ Paul lên tiếng, giọng run và bực bội

:” thế sao mày vào đây làm gì??? “ Harry tay ôm ngực, cố thở đều

Harry hít thở bình tĩnh:

:” được rồi.... được rồi...... bắt đầu lại nào “

:” tao hỏi trước, sao mày lại ở đây? “

Paul ngồi dậy, lưng tựa vào bàn, phủi bụi trên vai áo:

:” còn chỗ nào để đi đâu, tao thấy nơi này không có ai nên đi vào tìm chỗ ngủ “

:” tự nhiên tao thấy trong này có mấy cái túi này nên lấy ra để nằm tạm “

Câu trả lời của Paul khiến Harry không khỏi ngạc nhiên

Harry không ngờ rằng, Paul Parker, con ông cháu cha, tự kiêu tự mãn vì gia thế khủng, Rich kid điển hình sống trong nhung lụa. Mà giờ đây, bị đá xuống đáy xã hội và phải sống như người vô gia cư

Thấy Harry không nói thêm câu gì, Paul hỏi:

:” thế còn mày? Sao mày lại mò vào đây? “

Harry nheo mắt nhìn Paul, giọng lạnh đi thấy rõ:

:” well...... nhớ về “kỉ niệm” ở đây nên tao vào thôi “

Paul cau mày, hỏi như thật sự không hiểu:

:” vậy hả? Mày từng làm việc ở cái khu xưởng này? “

Harry bất ngờ trước câu hỏi:

:” ơ.... tao không..... “

Paul cắt lời:

:” lạ thật, cái nơi này bị bỏ hoang từ lâu rồi “

:” nhà mày nghèo đến mức 10 tuổi đã phải đi làm? “

Lúc đó, Harry mới thực sự nhận ra, Paul hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã từng xảy ra ở đây

Không phải đang giả vờ. Không phải đang tỏ vẻ. Mà là quên thật

:” khoan đã...... Paul, tao muốn xác nhận lại chuyện này “

:” chính xác thì..... mày đã ở đâu mà phải nghỉ học suốt mùa đông? “

Paul suy nghĩ một lúc:

:” bệnh viện...... phải, tao ở bệnh viện “

:” tao bị tai nạn giao thông, rồi còn bị chuẩn đoán là mất một số kí ức do bị ảnh hưởng nặng “

Harry nhìn thẳng vào mắt hắn:

:” mày..... thật sự không nhớ gì?? “

Paul lắc đầu:

:” không? Tao thấy mày có vẻ biết tao lúc trước “

Harry gật đầu, cười nhạt:

:” phải..... biết...... mày...... là một thằng côn đồ phá làng phá xóm “

Paul nhún vai:

:” vậy à, bây giờ tao lại thấy ghét con người cũ của tao “

:” mày biết lí do tại sao tao lại ở đây rồi đấy “

:” tao có nghe bọn “bạn cũ” kể lại vài chuyện lúc trước “

:” giờ nghĩ lại, tao thấy nó giống giả hơn..... như cái bộ mặt giả tạo của bọn nó “

Hắn cúi đầu, giọng trầm xuống:

:” trước đó tao có làm nhiều việc sai với mày, cho tao xin lỗi lại “

Harry đáp, giọng nhẹ hơn:

:” được rồi được rồi…… “

Nhưng trong đầu cậu vẫn còn một câu hỏi:

:” Paul, khi mày rời bệnh viện, ai đã liên lạc với mày đầu tiên? “

Paul đáp

:” thằng Gerry “

Harry thoáng cau mày. Một cái tên không thể không nghi ngờ

Nhưng cậu chỉ gật đầu, giả vờ thờ ơ:

:” vậy sau này thì sao? Mày cứ sống như thế này à? “

Paul gãi đầu:

:” tao cũng không biết...... “

Harry khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng:

:” mày cố chấp chuyện ông già mày làm gì, về xin lỗi ông ấy đi “

Nghe đến ông bố, hắn bực tức siết chặt tay, giọng gằn lại:

:” không, tao sẽ không bao giờ quay lại nơi đó “

Harry lặng vài giây, rồi nói thẳng:

:” nhưng..... sống “như thế này” không ổn đâu, mày định trở thành người vô gia cư thật à?? “

Paul lấy ra một thứ gì đó bên trong ngăn kéo, một tờ giấy nhàu nát:

:” đây, xem đi “

Harry nhận lấy tờ giấy, đây là một tờ giới thiệu việc làm của Guild Bane Rock Island

“ phụ việc thuê cho các tổ đội “

“ Có thể tham gia Guild từ lúc 16 tuổi “

Harry đọc:

:” yêu cầu ứng tuyển không cần kinh nghiệm, chỉ cần sức khỏe? “

Paul gật đầu:

:” tao nhặt được nó khi đến đây. Nghĩ cũng hợp đấy. Làm công việc chân tay, kiếm chút tiền cầm hơi “

Harry nhìn thoáng qua là hiểu, đây không khác gì một cái bẫy chết người:

:” vcl! Đây là tự sát đấy! “

Paul nhướng mày:

:” sao? Chỉ là khuân vác hành lý thôi mà? “

Harry hít sâu, cố kìm sự hoảng loạn đang dâng lên:

:” cái này nói ra thì liên quan nhiều thứ lắm “

:” Mày biết cái cổng dịch chuyển không? Ngay từ lúc bước qua đó, đã có 50% cơ hội là không quay về rồi. Mày có hiểu cái thế giới của người Thức tỉnh vận hành ra sao không? “

:” Dù mày có là Bronze hay Legendary, tỉ lệ tử vong trong mấy cái nhiệm vụ Quest vẫn trên 50%. Cả đống kẻ mạnh bước vào đó còn sống dở chết dở, huống gì một người chưa thức tỉnh như mày? “

:” Mà cái công việc “phụ việc thuê” này là gì? Là đi theo mấy tổ đội khác nhau, không có cố định. Gặp tổ đội tốt thì còn đỡ, gặp tổ khốn nạn là bị đẩy vào làm mồi nhử cho quái, xong. Mày hiểu chưa? “

:” với cả, mày có biết là bọn chúng đi đâu không? Không phải hái hoa bắt bướm thì cũng là tay không vào hang cọp “

:” đến cả những kẻ mạnh nhất còn sống dở chết dở thì loại tân binh như mày làm được gì?? “

Harry gõ vào tờ giấy:

:” Không phải ngẫu nhiên mà chúng ta phải học mấy cái kiến thức chán òm ở trên trường, tất cả đều là học để không bị dính vào mấy cái bẫy chết người như thế này “

Paul im lặng vài giây rồi hỏi, rất khẽ:

:” Vậy mày nghĩ tao có thể làm được gì? Có còn công việc nào trả lương theo ngày nữa không? “

Harry nghẹn họng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc làm nào khác ngoài đi đánh bắt cá với gia đình. Cậu ấp úng:

:” Tao..... “

Paul cắt ngang, ánh mắt đã trầm hơn:

:” Tao giờ không còn gì để mất nữa, chết tao cũng chả tiếc “