WebNovel4th Wall34.81%

chương 55

Tiếp tục với chương trước:

Vài ngày sau

Hành lang trường rợp nắng, từng vệt ánh sáng rơi trên nền gạch xám lạnh như những mảnh ký ức đang trượt dài

Harry bước bên cạnh Alice, tay đút túi áo, mắt nhìn các sinh viên nữ đi lại trong hành lang

:” cuối cùng thì mới có thông báo về trận đấu của tao “ cậu lẩm bẩm

:” chắc tao gặp mày nữa là hết vẹo “

Alice hất tóc, vênh mặt lên:

:” ủ ôi chó chê mèo lắm lông, tao sẵn sàng vặt lông mày rồi đấy “

Cả hai bước đến bảng thông báo. Sau trận đấu giữa hệ Hỏa và Mộc, giờ là lượt hệ Thổ và hệ....

Harry chăm chú nhìn. Càng đọc, mắt cậu càng nheo lại:

:” chắc là mình nhìn nhầm rồi.... “ Harry dụi mắt

Không nhầm đâu

Một khoảng lặng dài

Cả hai nhìn chằm chằm vào bảng như thể chữ trên đó vừa hóa rắn cắn vào mắt

Hệ Thổ đối đầu với Hệ Healer

Cả nhóm đứng nhìn bảng thông báo suốt vài phút

Đây là một quyết định khó hiểu

Ai cũng nghĩ DK sẽ được lọt thẳng top khỏi cần thi gì nữa

Vậy cái quái gì đây? Sao nó lại như thế này?

Chuyển cảnh

Không ai nói câu gì suốt quãng đường về nhà

Thỉnh thoảng Alice thấy Harry có liếc sang nhìn DK

Không thể chịu được sự im lặng nữa, Alice lên tiếng:

:” đủ rồi, mày muốn nói cái gì thì nói đi! “ Cô quát Harry

Harry thở dài, dừng bước:

:”...... tao thật sự.......không biết phải làm gì...... “

:"... tao không thể ra tay với DK... nhưng cũng không thể bỏ cuộc..."

Alice khoanh tay:

:” mày không nhất thiết phải đối đầu với DK đâu “

Harry ngạc nhiên:

:” ý mày là gì? “

Alice đẩy kính, giọng bình thản:

:” mày không để ý kết quả trận đấu của hệ Hỏa với hệ Mộc à? Cả hai bên đều có người bị loại “

:” 5 người còn đứng vững, không cần biết của bên nào, thì dành chiến thắng “

:” cái hình thức tổ đội chỉ là để tăng độ phối hợp thôi, nếu không cần thì thôi, lừa thầy phản bạn gì cũng được “

:” tao thấy...... mày biết phải làm gì rồi đấy “

Một khoảng im lặng khác. Nhưng lần này, nó không nặng nề, mà như một luồng sáng vừa rọi qua đám mây đen trong đầu Harry

Phải rồi đấy, cái lớp đặc biệt kia là chọn những người đứng top, lấy chất lượng chứ có bảo lấy theo số lượng đâu?

Cậu nhìn Alice:

:” Alice...... mày...... “

:” mày có thật là con mắm lùn mà tao biết không??? “

Alice nổi quạu:

:” nói câu đ gì nghe ngu học vậy?? “

Harry vui mừng nhào vào ôm Alice:

:” tao không ngờ mày thông minh đột xuất như vậy! “

Alice vùng vẫy:

:” cmm bỏ tao ra! Ngạt thở! “

Alice thở lấy sức, chỉnh lại cặp kính 😵‍💫 Miệng lẩm bẩm chửi Harry

Nhìn sang bên cạnh, thấy DK cũng muốn nói gì đó, cô ấy cũng muốn ôm cảm ơn:

:” e hèm..... DK thì.... mình không phiền đâu 😁 “ cô lí nhí

DK cười tươi rồi nhẹ nhàng ôm cảm ơn Alice

Khác với lúc nãy, cái ôm của Harry như ép chặt Alice đau thấu xương

Cảm giác rất khó chịu

Thì bây giờ, cái ôm của DK rất dịu dàng, như được nằm trong vòng tay của mẹ

Alice bất động úp mặt vào ngực DK

Cho đến khi bị Harry túm cổ lôi về hiện thực:

:” thế là đủ rồi “

Alice lảo đảo như vừa tỉnh khỏi giấc mộng:

:” ớ??? Đây là đâu??? Vú bự đâu rồi????“

:” đm thằng ml này sao mày dám phá.....“ Cô quay sang đấm thùm thụp vào Harry vì đã " phá hỏng khoảnh khắc riêng tư "

Cả hai lại cãi nhau, trêu ghẹo, cười đùa như chưa từng có trận chiến nào chờ đợi phía trước

Chuyển cảnh

Lola bước đi từng bước chậm rãi qua hành lang tăm tối. Mỗi bước chân cô đặt xuống sàn đều cẩn trọng, như thể cô sợ bị ai đó bắt gặp

Bỗng, toàn bộ đèn trong hành lang đồng loạt bật sáng. Trước mặt cô, Một người trùm kín toàn thân bằng áo choàng đen đã đứng sẵn đó từ lúc nào

Mileena lạnh lùng cất tiếng:

:” cô nghĩ mình định đi đâu? “

Lola giật mình, ngập ngừng đáp:

:” thưa cô..... tôi..... “

Mileena nhìn cô một lượt, ánh mắt như xuyên thấu mọi lời biện minh

:” tôi biết cô đang có ý định gì “

Lola bối rối cúi đầu, ánh mắt không dám rời khỏi nền gạch lạnh

Mileena nhẹ giọng:

:” cứ gọi tên, cô không cần xưng hô theo kiểu đấy “

Lola lí nhí:

:”.... vâng...... thưa cô Mileena “

Mileena thở dài, hơi bất lực:

:” cái cách gọi đấy khiến tôi cảm giác như mình già đi chục tuổi “

:” gọi “Mileena” thôi, không cần thêm từ nào đâu “

Cô dừng lại một chút, rồi chuyển chủ đề:

:” quay lại chuyện lúc nãy “

:” cô định tiếp tục quay lại chỗ đó à? “

Lola biết không thể nói dối trước mặt Mileena:

:” vâng..... đúng là như vậy...... “

Mileena nhìn thẳng vào mắt cô, như đang suy nghĩ điều gì đó

Lola cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng

:” đi với tôi “ Mileena nói

Mileena dịch chuyển cả hai đến một nơi nào đó, chỉ có một màu đen vô tận và các đốm sáng li ti xung quanh

Mất một lúc, Lola mới nhận ra mình đang ở ngoài vũ trụ

:” Mileena, tôi có thể hỏi...... nơi này là nơi nào? “

Mileena nhìn ra không gian bất tận:

:” vài ngày trước “

:” nơi này phát ra tín hiệu của “hắn” “

Lola tròn mắt nhìn Mileena:

:” ý cô......”

Mileena gật đầu:

:” phải, chỉ trong một khoảng khắc nhỏ, tôi đã thấy hắn ở “bên kia”, tôi không thấy được hắn ta đang làm gì, chỉ biết hắn đang làm cái gì đó thôi, một thứ gì đó rất to lớn “

:” quay trở lại chuyện tôi vừa nói....... thời điểm mà tôi phát hiện ra “vết nứt”, cũng chính là thời điểm Donna đau khổ vì “Michael bị bắn đến mức nghiêm trọng ” “

:” đó cũng là lúc tôi biết cô đã làm gì mà không cần Romeo kể lại “

Lola thắc mắc:

:” Mileena, có điều này tôi thấy..... “

:" tại sao phải lại là Donna? Cô ấy có thân phận như thế nào? Cô ấy chỉ biết đến Ngài, do tôi cải trang biến thành "

:" còn thực sự, thì Ngài ấy chưa từng gặp Donna. Hai người đó liên quan gì đến nhau? "

Mileena đáp gọn:

:” đơn giản thôi “

:” Donna chính là kiếp sau của "cô gái đó" “

:” Còn "hắn"… đã từng quen biết cô ấy “

Lola ngạc nhiên:

:” sao cơ?? Kiếp sau của ai??? “

Mileena bất ngờ bởi câu hỏi của Lola:

:” phải rồi..... cô chưa biết gì về chuyện này “

Giọng cô chậm rãi, như đang mở ra một cánh cổng thời gian:

:” từ rất lâu rồi....... Michael có quen một cô gái “

:” tuy mới gặp nhau, nhưng cô ấy lại biết rất nhiều về Michael, người đời gọi hắn là kẻ xấu, nhưng với cô ta, thì không. Chuyện đời về hắn ta thì có vô vàn, nhưng đâu là thật đâu là giả? Chỉ có hắn ta biết “

:” Hắn ta không kể với ai, nhưng cô ấy lại biết, biết rõ là đằng khác “

:” Hung thần, đồ tể, ác quỷ, độc tài..... cứ cái gì xấu nhất là sẽ gắn liền với hắn, đi đến đâu cũng bị xua đuổi, khinh ghét “

:” Nhưng chỉ riêng cô gái đó… là mở lòng với hắn, cô ấy nói rằng hắn ta không phải là người xấu “

:” và...... Họ sống cùng nhau một khoảng thời gian… cho đến khi tai họa ập xuống..... “

Mileena khựng lại, giọng nói hạ xuống như tiếng gió lạnh thổi qua đáy vực:

:” Cô ấy… bị sát hại “

:” Còn hắn? … Hóa điên. Vì không thể bảo vệ cô ấy....... Sau đó, chỉ còn lại cơn mưa máu giáng xuống trần gian “

Rồi cô chuyển chủ đề:

:” dù sao thì, Donna chính là kiếp sau của cô gái đó “

:” trước khi bỏ đi, hắn đã đặt “dấu hiệu” lên Donna..... từ khi cô bé ấy mới sinh “

:” cái “dấu hiệu” đó để nói ra thì hơi dài dòng ”

Mileena cau mày, tự sắp xếp lại suy nghĩ:

:” xem nào..... Cô cứ hiểu đơn giản thế này “

:” Donna là kiếp sau của cô gái đó, nhưng cho đến thời điểm hiện tại “

:” Donna vẫn chưa biết gì về hắn “

:” tên đó cũng không thể nhảy ra trước mặt mà nói hàng đống thứ với Donna được “

:” vậy nên, hắn đã đặt "dấu hiệu” và ném việc cho chúng ta “

:” khi nào mối quan hệ giữa Michael “giả” và Donna đạt đến một mức độ “thân thiết” nào đó“

:” tên đó sẽ quay trở về “

:” cô có thể hiểu, Donna có khả năng “gọi” được cho hắn, bất kể hắn đang ở đâu “

:” Hắn đã ban cho Donna một loại phép thuật rất mạnh. Nhưng giờ, cô ấy còn chẳng biết mình đang sở hữu nó “

Một tiếng cười bất chợt bật ra từ Mileena, chua chát mà cay đắng:

:” nghe thì như là nợ duyên kiếp trước với một bé gái “

Cô chợt ngưng cười, hắng giọng lại như để lấy lại vẻ nghiêm nghị:

:” xin lỗi....... tôi vừa nhớ ra vài điều về hắn......... nợ duyên thì hắn ta không thiếu “

:” hồng nhan tri kỷ của hắn thì có cả đống..... kể cả trước đó và bây giờ, rất nhiều cô gái từng thương nhớ hắn..... “

:” tiếc là, hồng nhan tri kỉ bạc mệnh..... Chưa một ai bên cạnh hắn mà có thể sống yên ổn. Cuối cùng, tất cả chỉ là bi kịch dồn xuống đầu hắn “

Ánh mắt Mileena liếc qua Lola, mang theo một ẩn ý:

:” cô hiểu ý tôi chưa? Cả cô nữa đấy, Lola. Đừng trở thành một “hồng nhan” nữa “

Lola không đáp. Cô cúi đầu, chuyển sang câu hỏi khác:

:” Nhưng Donna và Ngài ấy… chẳng phải chỉ là mối quan hệ bình thường thôi sao? Chỉ là bạn bè… đúng không? “

Giọng Mileena đanh lại:

:” lúc trước cũng thế, hắn coi cô gái đó là bạn “

:” Rồi chuyện gì ập đến? Cô biết rồi đấy.... ông trời cho hắn tất cả và cũng lấy đi tất cả từ hắn “

:” sớm muộn gì thì Donna cũng..... “

Mileena gãi đầu, bực tức nói:

:” lằng nhằng thật đấy..... cái thằng cha dở người đó..... hắn cứ nhất quyết phải tìm bằng được kiếp sau của cô ta, hắn biết lời nguyền đó vẫn còn, mà hắn vẫn làm mấy cái trò này..... “

:” lần trước đã làm xáo trộn hết cả lên rồi...... giờ Donna gặp mệnh hệ gì thì sao? Tại sao hắn không ở yên trong đó đi??? Ra ngoài làm cái gì để rồi mọi thứ loạn hết cả lên thế này??? “

Cô ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Lola:

:” Nhớ trong đầu đấy, đừng để bản thân trở nên quá thân thiết với hắn. Không thì chính cô sẽ là người phải trả giá bằng mạng sống “

Lola cúi đầu đỏ mặt

Mileena không biết Lola có thực sự nghe lời hay không. Nhưng cô vẫn tiếp lời:

:” trường hợp của tôi thì khác “

:” Mối quan hệ giữa tôi và hắn… là đặc biệt..... cô biết tại sao rồi đấy “

Lola ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên nét băn khoăn:

:” nhưng mà..... nếu chỉ cần Donna, thì việc Ngài giúp cả Harry lẫn Alice là sao? “

Mileena thoáng suy tư, rồi đáp:

:” à, cái này thì lại là một chuyện khác “

:” nói đúng hơn là cả chuyện của Donna lẫn Harry, Alice đều liên quan đến nhau “

Mileena nhớ lại, giọng cô pha lẫn vẻ bối rối và khó chịu:

:” sau khi bị “cầm tù”, hắn ta luôn lẩm bẩm một mình những điều kì lạ “

:” nhưng tôi thấy giống hoang tưởng hơn “

:” tên đó luôn luôn nói về “4th wall”, “nhân vật chính điển hình”, "thế giới được tạo nên bởi kẻ nào đó”, “tất cả không phải là thật”.......và nhiều thứ khác “

:” và..... phải, hắn gọi Harry Hermann là “main tiếp theo” “

:” trước khi bỏ đi, hắn nói là tìm kiếm sự thật về mấy thứ đó “

:” hắn thậm chí còn gọi tôi là NPC, bởi vì tôi không đồng ý quan điểm về “thế giới giả lập” của hắn “

:” đó hình như là ngôn từ chỉ nhân vật phụ trong mấy con game “

Lola mấp máy môi định nói gì đó, rồi im lặng. Nhưng ánh mắt cô đã để lộ điều muốn giấu

Mileena nhướng mày:

:” sao thế? Có gì thì nói đi “

Lola tỏ vẻ ngập ngừng, rồi e thẹn đáp:

:” không..... chỉ là...... “

Mileena nhìn biểu cảm ấy, đoán ra ngay:

:” đừng bảo với tôi là cô..... “

Lola nhẹ nhàng gật đầu

Mileena gần như nghẹn lời:

:” Lola..... cô điên rồi..... cô không để tai mấy thứ tôi vừa nói à???? đừng vì cảm xúc cá nhân mà ủng hộ thằng đó “

Lola lúng túng đáp:

:” nhưng......khoảng thời gian tôi ở bên cạnh nhóm Harry “

:” tôi cũng thấy mọi thứ khá là bất thường..... “

Mileena lớn tiếng:

:” bất thường?? Có gì mà bất thường?? “

Lola lí nhí:

:” tôi........ cái mà....... “

Mileena quát:

:” cứ nói thẳng ra xem nào? “

Lola bật khóc. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má:

:” tôi không thể...... tôi xin lỗi...... nếu ngài ấy ở đây...... “

:” chỉ có ngài ấy hiểu tôi thôi... “

Mileena tức giận siết chặt tay:

:” mấy người điên cả rồi “

:” thằng cha đó bị ảo tưởng! Cú sốc đó khiến hắn ta không còn tỉnh táo mà suy nghĩ bình thường nữa! “

Lola sợ hãi cúi mặt xuống:

:”...... tôi xin lỗi...... “

Khung cảnh xung quanh thay đổi

Cả hai quay trở lại căn nhà nhỏ trên hòn đảo quen thuộc

Mileena quay sang Lola, giọng trầm nhưng vẫn còn âm vang giận dữ:

:” tôi không dám để cô một mình, tôi sợ cô sẽ lại làm điều dại dột “

:” chuẩn bị đi, chúng ta sẽ quay trở lại đảo Bane Rock “