Tiếp tục với chương trước:
Harry và Paul đang ngồi và nói chuyện với nhau trong căn tin. Còn nửa tiếng nữa là sẽ bắt đầu trận đấu, Harry phải chắc chắn rằng mọi thứ sẽ đi theo kế hoạch
:” này, Harry “ Paul thắc mắc:” sao mày lại gọi Karen là DK? “
Tại sao nhỉ? Chỉ là một câu hỏi đơn giản. Nhưng lại khiến Harry khựng lại đôi chút. Cậu trầm ngâm rồi đáp:
:” tao nghĩ...... do bạn tao, Alice “
:” nó hay gọi Donna là DK, rồi không hiểu sao tao cũng quen gọi như thế luôn “
:” DK không có ý kiến gì khi bọn tao gọi cô ấy như thế, thành ra quen mồm gọi thôi “
Paul khẽ cười, một nụ cười mang theo chút tự tin:
:” ồ, chắc tao cũng nên thay đổi cách gọi tên Karen “
Harry nhìn Paul với ánh mắt nửa cảnh giác, nửa ngờ vực:
:” mày nói cứ như mày sẽ làm bạn với cô ấy, hay là với bọn tao “
Paul bị xoá trí nhớ là một chuyện, nhưng DK thì không quên những gì từng xảy ra. Không dễ để cô tha thứ cho hắn
Paul thở dài, ánh mắt thoáng buồn:
:” ông bô nói đúng, tao nên kiếm bạn mới thay vì giao du với bọn kia, tao suy nghĩ về việc này suốt đêm qua rồi “
Harry khẽ gật đầu, ghi nhận thêm một chứng cứ nữa cho việc “tẩy não” đã biến Paul thành người tốt
Một Paul hoàn toàn khác. Không còn ăn chơi, không còn đập phá, không còn ném tiền qua cửa sổ. Chỉ còn lại một Paul bình lặng, biết suy nghĩ... và dường như đang cố gắng sống tử tế
Harry nghĩ thầm:
:” hiện tại việc biết được Paul thay đổi là đã xong “
:” giờ chỉ còn một câu hỏi lớn nhất, mục đích thật sự của cái “tổ chức sát thủ” kia là gì? “
Chuyển cảnh
Trong phòng chờ…
Harry đã gặp 2 người lúc trước cùng team, hai học sinh từng nằm trong nhóm “cán bộ lớp” ở vòng loại trước. Cậu còn chưa kịp mở lời thì Gerry đã bước vào
Cánh cửa vừa mở ra, cả căn phòng bỗng chùng xuống như có một luồng khí lạnh len vào. Không ai lên tiếng, nhưng mọi ánh nhìn lập tức hướng về Gerry. Paul nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, nhưng tuyệt nhiên không có ý định lao vào
Dù vậy, sự căng thẳng giữa hai người gần như rạch được bằng dao
Gerry lướt mắt qua từng người trong phòng, không nói gì, rồi chọn một góc xa nhất để ngồi
Khi vừa vào sân đấu
Team hệ Thổ đã ngay lập tức thể hiện sự chia rẽ
Gerry một đứng một chỗ, Paul tự ý tách ra đứng gần Gerry, tiện cho dễ “va chạm”
Hai người kia cũng đứng tránh xa
Harry đứng một mình giữa hai bên
Rồi DK xuất hiện. Một mình, từng bước tiến vào, như một hình bóng lẻ loi giữa hoang mạc. Không bạn bè. Không đồng đội. Một mình chống lại cả năm
Harry ngước lên khán đài. Không khó để tìm thấy Alice. Cô đang ngồi đó, mắt không rời khỏi sân
Còn 3 phút
Không thể để phí một giây nào nữa, Harry vội chạy về phía hai người đồng đội cũ chưa biết tên, giọng khẩn thiết:
:” này này, cho hỏi bên kia tên gì nhỉ? Hôm trước chúng ta có hợp tác với nhau đấy “
Không mất nhiều thời gian để 2 người kia nhớ ra Harry
:” tôi là Waylon, Waylon Sanders “
:” còn kia là James Anderson “
Không kịp khách sáo, Harry nói gấp:
:” được rồi Sanders, Anderson, còn 3 phút nữa là trận đấu bắt đầu, tôi muốn hỏi hai người...... “
Cậu cố gắng diễn giải càng súc tích càng tốt, nói hết những gì cần nói để thuyết phục họ đứng về phía mình
Ở phía xa, Gerry dõi theo bằng ánh mắt sắc như dao, nhưng vẫn giữ im lặng
Paul, đang đứng ngay bên kia, không kiềm được mà lên tiếng:
:” đừng tưởng mày sẽ thoát khỏi vụ này “
Gerry quay đầu nhìn Paul, cười khẩy:
:” ồ, con chó mất chủ cuối cùng cũng tìm thấy chủ mới rồi à? “
Paul giận dữ, không nén được:
:” thằng nghiện như mày còn sủa được à? Bú Xevonua không? “
Gerry cười đểu, không đáp lại
Vừa giải thích xong thì còn đúng vài giây là bắt đầu
:” tóm lại mọi thứ là như thế, hai người nhớ chưa? “ Harry hỏi nhanh lại
:” ừm, được rồi “ Waylon và Anderson nhìn nhau, rồi gật đầu
Khi tiếng còi báo hiệu vang lên
DK nhanh chóng sử dụng lại “bài cũ“, biến thành người cây khổng lồ và làm cho cả đấu trường chìm trong bụi bặm
Từ khán đài, đám đông bắt đầu la ó. Những lời miệt thị vang lên:
:” Lại chơi bẩn! “
:” Cái trò cũ rích đó nữa à? “
Bên trong sân đấu, một màn bụi dày đặc bao phủ tất cả
Harry không còn thấy gì, không còn nghe gì ngoài tiếng tim mình đập loạn nhịp trong lồng ngực. Không khí nặng trĩu và khô rát. Cậu đưa tay che mặt, cố gắng định hướng:
:” vậy ra đây là cách những người hệ Hỏa thua trước DK “
:” mình vẫn còn nhớ vị trí của DK, phải nhanh chóng đến đó “
Quay lại vài tiếng trước
Trên bàn bừa bộn giấy ghi chú, Harry tay cầm một cây bút, vừa chỉ vào mấy tờ giấy, mắt nhìn DK:
:” khi vừa bắt đầu, bạn sẽ sử dụng lại cái chiêu đó, hóa to và làm cho cả đấu trường ngập trong cát bụi, sau đó mình sẽ cùng hai người kia đến hỗ trợ bạn, Paul sẽ cầm chân Gerry “
:” thằng cha đó không thể dùng Xevonua nữa, Paul nói rằng tên đó mà dùng 1 lần nữa coi như xong, hết cứu “
:” vậy nên, mình sẽ đến chỗ bạn và đảm bảo bạn được an toàn “
DK định nói gì đó:
:” Harry này... mình.... “
Nhưng Harry đã cắt lời, nghĩ rằng DK chỉ đang lo lắng cho kế hoạch:
:” bạn không cần phải lo gì cả, DK. Paul không phải đánh với tên đó một mình, xong mình sẽ quay lại giúp Paul loại bỏ Gerry “
:” cuối cùng bạn sẽ tự nhận là người đã hạ gục Paul “
DK lại định lên tiếng, lần này giọng thấp hơn:
:” nhưng..... “
Harry mỉm cười, trấn an:
:” mình biết bạn không thích trở thành người như thế, nhưng mình đã hứa với Alice không để bạn rơi vào nguy hiểm rồi, tin mình đi “
DK lặng im, ánh mắt còn điều gì đó chưa thể nói:
:” ý mình không ph-.... “
Harry ngáp một cái dài:
:” xin lỗi, mình cần đi ngủ một lúc, mình thức cả đêm rồi “
Hiện tại
Harry lần theo ký ức, băng qua màn cát bụi, từng bước một. Một âm thanh vang lên từ bên phải:
:” Paul đang chiến với thằng đó, mọi thứ đúng theo kế hoạch rồi “
Nhưng rồi, lại có tiếng giao chiến ở phía trước
:” cái quái..... “ Harry nhíu mày:” Hướng đó là chỗ của DK mà? Sao lại.....? “
Cậu tăng tốc, linh cảm không ổn
Rồi Harry thấy cảnh tượng đó
DK run rẩy, đang dùng một cây gậy gì đó và đang cố chống đỡ đòn tấn công...... từ Anderson
Harry bật kỹ năng lên lao nhanh về phía trước đấm thẳng mặt Anderson
:” cái quái gì vậy Anderson???? Sao lại tấn công cô ấy???? Chuyện này đâu có trong kế hoạch??? “
Anderson lùi lại, mặt mũi tím tái, nhưng… vẫn đứng vững
Người ở cấp Bronze IV và V còn bị Harry đánh cho bất tỉnh, huống chi..... Anderson chỉ là lính mới
Chỉ trong vài giây, Harry nhận ra sự “trâu bò” đó
Anderson thì thào, giọng nghèn nghẹn:
:” Harry......tôi xin lỗi...... “
:” tôi không còn lựa chọn nào khác..... “
Và Anderson lấy ra vài viên gì đó, đưa vào miệng
Harry đứng sững:
:” nếu Anderson như thế này.... “
Cùng lúc đó, một bóng người lao đến từ phía sau, như đang chạy trốn. Là Paul
:” cái ....... Harry? Đéo ổn rồi, nghe tao nói này! Thằng mà mày muốn kết đồng minh, nó- “
Nhưng lời nói bị cắt ngang bởi cảnh tượng hiện ra khi khói bụi tan đi, tầm nhìn xung quanh dần trở nên rõ hơn, để lộ ra hình ảnh của mọi thứ
Anderson và Sanders toàn thân bọc đá, da thịt biến dạng, mắt vằn lên tia máu đỏ. Những con quái vật mang lớp vỏ khoáng chất, không còn là con người nữa
Gerry đứng phía sau, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng
Harry lùi lại một bước, mắt quét nhanh qua tất cả. Bao vây. Họ bị bao vây hoàn toàn
Gerry bật cười:
:” vậy đó là kế hoạch của mày à, Harry? “
:” dễ đoán quá đi, một thằng hạ đẳng như mày chả biết tí gì về chiến thuật cả “
Harry gào lên, phẫn nộ:
:” thằng khốn! Mày đe dọa bọn họ! “
Gerry nhún vai, vẻ thản nhiên đến đáng sợ:
:” đó là sức mạnh của quyền lực, sao tao không được dùng? “
:” đó cũng là “chiến thuật” thôi “
DK kéo tay áo Harry:
:” Harry...... hay là mình..... “
Harry biết cô đang nghĩ gì. Và cậu không cho phép điều đó xảy ra:
:” không DK...... đừng nói như thế “
DK cố lên tiếng
:” nhưng...... ý mình là...... “
Chưa kịp dứt lời
Rầm!
Hai hình thể đá khổng lồ lao thẳng về phía họ
Harry không còn thời gian suy nghĩ. Cậu bật toàn bộ kỹ năng lên, che chắn cho DK:
:” Đi Đi! Đưa DK đến chỗ nào đó an toàn Ngay! “ Cậu hét lên với Paul
Paul lập tức túm lấy tay DK, kéo cô đi